Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 231: Bánh bao, gan xào, que bột chiên, đậu hũ (1)



Editor: Wave Literature

Như thể không hiểu Lương Mạc đang nói gì, Thi Yến nhíu mày nhìn cô, mấp máy môi định hỏi rõ tình hình.

Nhưng trước khi để cô có thể nói được gì, Lương Mạc đã đẩy cô đi vào phòng, nói: "Yến Yến, cậu nên nhanh chóng mời dì Lâm và chị Tâm Ý ngồi mới phải. Thật không tốt khi cứ đứng ở hành lang…"

Bước vào phòng, Lương Mạc bịt mũi và kêu lên: "Yến Yến, cậu hôi quá đi! Tối qua cậu đã uống bao nhiêu vậy hả? Nhanh đi tắm đi trước khi để dì Lâm và chị Tâm Ý dính mùi của cậu. Họ vẫn còn việc để làm sau đó nữa đấy…"

Lâm Tâm Ý, người đã im lặng suốt một hồi lâu, vội vàng lên tiếng, "Đừng lo, không sao đâu! Yến Yến trong mắt chị, em vẫn luôn đáng yêu cho dù bốc mùi thế nào đi nữa."

Ánh mắt Lương Mạc thoáng qua chút lạnh lẽo khi nghe những lời đó, nhưng chỉ một lúc sau, cô lại trở lại với gương mặt vui vẻ và tươi tắn như thường lệ.

Lúc này, Thi Yến mới cảm thấy có cơ hội lên tiếng, "Dì Lâm, chị Tâm Ý, Mạc Mạc, mọi người nên ngồi trước. Mình sẽ tắm nhanh và quay lại sớm."

Đôi mắt của Lâm Tâm Ý híp lại thành hai hình trăng lưỡi liềm cong cong, cô gật đầu cười thân mật, "Ừm, ừm" trước khi nói thêm "Đi nhanh lên. Nhớ bật máy sưởi kẻo cảm lạnh đấy nhé."

Thi Yến mỉm cười rồi quay đi. Ngay sau đó, Lương Mạc lập tức chỉ vào căn phòng chứa đầy bóng bay và ruy băng, nói: "Dì Lâm, dì xem này. Yến Yến đã dành cả ngày hôm qua để chuẩn bị những thứ này cho dì đấy."

"…Đây cũng là món quà mà cậu ấy đặc biệt chọ cho dì đấy ạ...Dì hãy đợi cô ấy tắm xong rồi tự tay tặng cho dì nhé."

Thi Yến vừa mới bước qua cửa phòng ngủ thì nghe thấy những lời đó, cô cúi mắt xuống. Sau đó, cô đóng cửa và bước vào nhà tắm.

Vào lúc Thi Yến tắm rửa xong, phòng khách ngoài đang rất náo nhiệt.

Tiếng cười của Lương Mạc vang lên không ngớt, những lời ngọt ngào phát ra từ miệng cô như được phủ đầy mật ong.

Lâm Tâm Ý là người đầu tiên bắt gặp Thi Yến, cô nở một nụ cười rạng rỡ. Vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh, cô nói, "Yến Yến, ngồi xuống đây."

Thi Yến bước tới và ngồi xuống. Một giây sau, cô xoa xoa cái bụng trống rỗng và nói: "Mọi người đã ăn sáng chưa?"

Giang Vọng Quí: "Dì cũng chưa ăn."

Lâm Tâm Ý quay sang: "Yến Yến, em đói không?"

Những lời tán thưởng vô tận mà Lương Mạc dành cho Giang Vọng Quí bỗng nhiên bị gián đoạn giữa chừng vì câu hỏi bất ngờ của Thi Yến, trong một lúc, cô không biết phải nên tiếp tục thế nào, "…"

Thi Yến: "Vậy chúng ta nên gọi nhà hàng tầng dưới giao thức ăn lên nhỉ, mọi người thấy sao"

Giang Vọng Quí trả lời: "Chắc chắn rồi."

Lâm Tâm Ý: "Hẳn rồi, hẳn rồi. Để chị, gọi đồ ăn cho. Yến Yến, em, muốn ăn gì?"

Lương Mạc, người phải chịu mọi chi phí trong khách sạn, há hốc mồm không nói nên lời, "…"

Nghe câu hỏi của Lâm Tâm Ý, Thi Yến đáp, "Có gì để ăn không?"

Lâm Tâm Ý: "Bữa sáng ở đây là đồ Bắc Kinh cổ truyền, nên họ có hầu như tất cả mọi món…"

Thi Yến nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Gọi giúp em một ít bánh bao, gan xào, que bột chiên, và đậu hũ."

Nghe xong món của Thi Yến, Lâm Tâm Ý quay sang Giang Vọng Quí và hỏi, "Mẹ, mẹ thì sao ạ?"

Sau khi nghe Giang Vọng Quí gọi món, Lâm Tâm Ý lặp lại đơn hàng qua điện thoại. Giây phút cuối cùng khi chuẩn bị cúp máy, cô mới chợt nhớ ra vẫn còn Lương Mạc trong phòng, vì vậy cô nhanh chóng hỏi: "Còn Mạc Mạc thì sao?"

Lương Mạc thầm hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực, rồi mỉm cười ngoan ngoãn trả lời, "Em chỉ cần một cốc sữa là đủ rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện