[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố
Chương 15
Ngoài cửa, giáp trụ sáng như tuyết phản xạ ánh mặt trời càng thêm phá lệ chói mắt, Dận Tộ nheo mắt lại, bước một chân ra khỏi cửa.
Ngay chớp mắt tiếp theo, hai cánh tay giao nhau chắn ở trước người, thanh âm nam nhân hồn hậu lạnh lùng truyền đến: “Lục a ca xin dừng bước.”
Dận Tộ không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước, thị vệ vươn tay muốn chế trụ vai y nhưng không ngờ Dận Tộ kịp thời lách cơ thể sang bên, gót chân vừa xoay, lui về hai bước, người đã đứng ở trước cửa, trong tay còn cầm một thanh trường đao rút xuống từ bên hông thị vệ.
Phải biết Dận Tộ từ sáu tuổi đã bắt đầu luyện võ, lại có danh sư truyền giảng, có lẽ trên phương diện lực lượng không bằng những người khác, thế nhưng thân thể linh hoạt lại là điểm ít người so sánh được. Mấy gã thị vệ này thấy y ốm yếu lại không ngờ y dám vi phạm ý chỉ của Khang Hy, nhất thời không đề phòng liền bị áp chế.
Một hồi động tác mạnh như vậy khiến trước mặt Dận Tộ biến đen từng đợt, y khẽ nhắm mắt lại, trường đao để ngang trước ngực, thản nhiên nói: “Các ngươi muốn giết ta hay muốn ta giết người?”
Vài tên thị vệ nhìn nhau, giết Dận Tộ, bọn họ là trăm triệu lần không dám, về phần bị Dận Tộ giết —— chỉ sợ giết cũng là giết không… Về phần bắt giữ và gì đó, vị gia này thoạt nhìn công phu không kém lại có binh khí nơi tay, bắt được hay không liền không nói đến, vạn nhất không cẩn thận khiến y thương tổn bản thân liền nguy to.
Đúng là Diêm vương đánh nhau tiểu quỷ gặp họa, tính thế nào cũng tính không ra.
Cũng may lúc bọn họ đến đây Dận Tộ còn hôn mê bất tỉnh, mệnh lệnh bọn họ nhận được chỉ là ‘Lục a ca phải tĩnh dưỡng, đừng để những kẻ không liên quan xuất nhập’, cũng không nói rõ không cho phép Dận Tộ ra ngoài.
Một người trong số đó chắp tay tiến lên, nói: “Bọn nô tài cũng là thực hiện chức trách, nếu có chỗ nào đắc tội xin Lục a ca thứ lỗi… Vạn tuế gia mặc dù ra lệnh cho bọn nô tài canh giữ ngoài cửa nhưng vẫn chưa nói không muốn gặp ngài, không bằng ngài cứ vào trong chờ, bọn nô tài lập tức thông truyền…”
“Hảo.” Dận Tộ nói: “Các ngươi đi thông truyền, ta ở nơi này chờ.”
Mấy người bất đắc dĩ nhìn nhau, chỉ phải nhanh chóng phái ra một người chạy đến chính điện.
Vượng Tài cũng nhân cơ hội chui ra: “Gia, giày, giày!” trong phòng có trải thảm nhưng bên ngoài lại không có nha.
Dận Tộ không để ý đến hắn, hiện tại y cần từng đợt khí lạnh từ lòng bàn chân truyền đến để duy trì thanh tỉnh.
Vượng Tài bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy về dọn một cái ghế ra: “Chủ tử, ngài ngồi xuống chờ đi!”
Dận Tộ cũng không thèm liếc nhìn hắn, y đã hôn mê mấy ngày, cả người vô lực, hiện tại toàn bằng một cỗ ngoan cường chống đỡ, y sợ vừa ngồi xuống liền không đứng dậy nổi.
Người đi vào thông truyền thật lâu cũng không hồi âm, Dận Tộ tiện tay ném đao qua một bên, bước chân xiêu vẹo đi về phía chính điện.
Đám thị vệ ở sau trao đổi ánh mắt với nhau: Lúc này Lục a ca không có binh khí, ngay cả bước chân cũng là lắc lư vô lực, muốn bắt thực sự dễ dàng —— lên, hay là không lên?
Cuối cùng đều lại lắc đầu —— vị gia này từ nhỏ có tâm tật, thân thể yếu đuối, đều là được các vị chủ tử phủng trong lòng bàn tay nuông chiều lớn lên, ngay cả Khang Hy ở trước mặt y còn phải kềm nén tính tình đâu! Bọn họ cứ thế xông lên bắt người, nếu như xảy ra chuyện tốt xấu gì đó, có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ thường lại.
Không thấy chuyện lần này huyên đến long trời lở đất, truy đến gốc rễ cũng chỉ là vì vị gia này buổi tối đang ngủ bị cung nữ mò đến tận giường dọa sợ sao? Vết xe đổ a…
Rơi vào đường cùng, mấy người chỉ phải phái ra thêm một thị vệ đi báo tin, còn lại vẫn duy trì một khoảng cách đi theo phía sau Dận Tộ.
Đến chính điện, ngoài cửa cũng có thị vệ canh gác, Dận Tộ lại trực tiếp đi thẳng vào trong.
Ở trước mặt Khang Hy có bao nhiêu người là có thể không cần thông truyền tiến vào Càn Thanh cung, làm vị a ca ‘được sủng ái nhất’, Dận Tộ đương nhiên là một trong số đó. Hôm nay tuy rằng y bị quyển cấm thế nhưng Khang Hy cũng không miễn đặc quyền này, vậy nên đám thị vệ trước cửa trơ mắt nhìn nhau lại không ai dám bước ra can ngăn, chỉ lẳng lặng phái người vào trong thông báo —— Về phần vị gia này hiện tại hẳn là còn đang bị quyển cấm không phải là chuyện người như bọn họ nên hỏi, dù sao bên trong vẫn còn có người trông coi đâu!
Dận Tộ còn chưa đến gần nội điện đã nghe thanh âm lạnh lùng của Khang Hy từ trong truyền ra: “Để y tiến vào, trẫm cũng muốn nghe xem đứa bất hiếu tử kia còn cái gì muốn nói!”
Khang Hy vừa dứt lời đã thấy người xuất hiện trước cửa.
Trên người y còn mặc bộ áo lót vừa được cung nhân thay đổi hôm qua, nhi tử này của ngài tính tình cổ quái, không thích tơ lụa chỉ thích vải bông, vải bông mặc lên người quả thật thoải mái nhưng lại dễ hiện nếp gấp, giống như hiện tại, nhìn một thân áo lót vết nhăn chằng chịt, Khang Hy xem thế nào cũng không vừa mắt.
Lại càng chói mắt hơn chính là, bàn chân trần bên dưới —— đám… nô tài chết tiệt kia thực sự là càng ngày càng…
Không, sai! Khang Hy hơi nhắm mắt lại, chết tiệt là thằng nhãi ranh này mới đúng, dám không để ý mệnh lệnh của ngài mà xông thẳng vào đây, còn không phải ỷ vào ngài sủng ái y, không phải y vào ngài đau lòng không nỡ sao? Là ngài quá dung túng y rồi!
Người càng lúc càng gần, mấy ngày không gặp, Dận Tộ đã gầy đến Khang Hy có chút không dám nhận, gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ngay cả môi cũng là trắng bệch, một đôi mắt lại đen kịt như u tuyền trong bóng đêm.
Khang Hy thấy y bước đến trước mặt mọi người, chậm rãi quỳ xuống hành đại lễ, phủ phục trên mặt đất: “Nhi tử Dận Tộ thỉnh an Hoàng a mã.”
Khang Hy lạnh lùng nói: “Làm nhi tử đều có thể cầm đại đao giết vào đến nơi, trẫm còn cái gì an đáng để thỉnh?”
Dận Tộ bình tĩnh nói: “Nếu Hoàng a mã không chịu gặp nhi tử, nhi tử có cầm đao cũng không xông vào được.”
Khang Hy cười nhạt: “Bản lĩnh của Dận Tộ ngươi thật lớn, ngay cả Bát kỳ quân của trẫm và Lục doanh đều bị ngươi điểm động, một Càn Thanh cung nho nhỏ này ngươi còn vào không được sao?”
Trán của Dận Tộ vẫn dán vào sàn nhà, không nói.
Khang Hy thấy bộ dáng này của y, giận đến nghẹn một hơi, vừa bắt lấy tách trà định đập xuống nhưng cuối cùng lại chỉ mạnh mẽ dằn lên án, nước trà nóng bắn lên tay ông, Khang Hy cả giận, nói: “Ngươi tới gặp trẫm là có gì muốn nói?”
Dận Tộ: “Nhi tử hoàn toàn không có gì để nói, nhi tử đến đây chỉ là nghe Hoàng a mã giáo huấn.”
Thấy Dận Tộ không có nửa điểm ý tứ hổ thẹn ăn năn gì, phảng phất mọi việc thật sự không liên quan gì đến mình cả, Khang Hy càng giận sôi lên.
“Lắng nghe giáo huấn?” Khang Hy chợt quát: “Trẫm làm sao dám giáo huấn ngươi? Ngươi thật đúng là hảo nhi tử của trẫm a! Trẫm vẫn cho rằng ngươi thuần lương vô hại, cho rằng ngươi thẳng thắn thành khẩn, trẫm thương tiếc ngươi thân thể không tốt xem ngươi như tròng mắt mà giữ gìn, ngươi lại hồi báo trẫm như vậy?
Dận Tộ a Dận Tộ, trẫm thật đúng là xem lầm ngươi! Mấy vị ca ca của ngươi ai nấy đều bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay, ngay cả trẫm cũng bị ngươi lừa gạt, ngươi có phải là rất đắc ý không? Bởi vì ngươi, Lục doanh và Bát kỳ quân của trẫm ở Sơn Tây đánh nhau đến long trời lở đất, ngươi có phải cảm thấy mình rất giỏi?”
“Trẫm nói cho ngươi biết Dận Tộ, không có sự thương tiếc của trẫm, Dận Tộ ngươi, cái gì cũng không phải!”
“Trẫm có thể thương ngươi sủng ngươi, trẫm cũng có thể xem như chưa từng có đứa con trai này!”
Thân thể của Dận Tộ run lên nhè nhẹ, ngón tay bấu chặt xuống sàn nhà, những lời này của Khang Hy giống như một thanh đao đâm thẳng vào ngực y, khiến y đau đến cả người run lên.
Ta biết mà, ta đã sớm biết, sự sủng ái của ngài thay vì nói là phụ tử tình thâm chẳng bằng xem như bong bóng xà phòng của hài tử chơi đùa, thoạt nhìn mỹ lệ sáng lạn, bất quá đều là đồ chơi vừa chạm liền vỡ nát không hơn.
Chỉ là dù biết vẫn cứ đau lòng mà thôi.
Dận Tộ có chút mờ mịt, y rõ ràng chỉ là chuẩn bị giống như Đức phi, muốn đem chuyện này ‘chuyển đến tai vua’ là được, chỉ muốn khiến sự thất vọng của Khang Hy đối với Thái tử tăng thêm vài phần, khiến ngài nhiều thêm vài phần hổ thẹn với mình… Vì sao lại đột nhiên giống như nhập ma vậy, lại liều lĩnh đem mọi chuyện làm lớn, khiến hết thảy đều xé mở phô bày?
Ồ, nghĩ ra rồi, hẳn là bởi vì câu nói kia đi?
—— “Loại nô tài không quy củ kia chỉ cần đánh chết là xong việc, giữ lại làm gì?”
Nô tài không quy củ…
Nô tài không quy củ? Rốt cuộc nô tài có bao nhiêu ‘không quy củ’ mới có thể nửa đêm giả nữ quỷ đi vào phòng chủ tử mang tâm tật lại có khúc mắt từ bé?
Đánh chết liền… xong việc… Nguyên lai ở trong lòng ngài, nhi tử ‘được sủng ái’ nhất thiếu chút nữa bị người hại chết, việc đầu tiên ngài muốn không phải truy tra hung thủ mà là nhanh một chút xong việc.
Còn giữ làm gì… ngài cho là, ta giữ lại để làm gì? Ngài lại sợ ta giữ lại làm gì?
Đương sơ bản thân nương vấn đề của Dận Trinh thả ra thật nhiều lời tàn nhẫn, đương sơ bản thân mượn cùng Thái tử trở mặt phất tay áo bỏ đi, thật sự là vì Thái tử sao?
Làm sao có thể? Nhiều năm tâm tật quấn thân, y đã sớm học được không lãng phí cảm tình trên người những kẻ không liên quan, Thái tử lại tính là gì? Y sẽ vì hắn tức giận? Vì hắn thất thố?
Ngay lúc Khang Hy nói lời kia ra khỏi miệng, y thực sự là hận…
Đều là nhi tử, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?!
Thứ hắn muốn là mệnh của ta a!
Là mệnh của ta a!
Hốt nhiên, y chợt cảm thấy phiền rồi, nản rồi, không muốn lại cùng Khang Hy chơi cái gì phụ tử tình thâm, không muốn lại cùng Thái tử diễn cái gì huynh đệ hòa thuận… đi cái con mẹ nó!
Phiền não trong lòng không kềm chế được, càng không có chỗ phát tiết, vậy nên y dùng thái độ khác thường đi quấy rối Dận Chân, hoàn toàn không có chút phong độ bài xích Lưu thị, thậm chí hồ đồ khắp kinh thành…
Phát tiết xong, vẫn là không thỏa mãn, cũng không muốn nhịn nữa.
Dận Tộ chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tràn ngập thất vọng kia của Khang Hy, mà trong đồng tử của y cũng đồng dạng ngập tràn thất vọng, thản nhiên nói: “Hoàng a mã khiển trách, nhi tử không dám biện hộ, chỉ cầu Hoàng a mã nói rõ nhi tử đã làm chuyện gì chọc cho Hoàng a mã không hài lòng.”
Khang Hy giận đến thẳng cười: “Ngươi không biết? Hử! Ha hả! Ngươi không biết?”
“Nhi tử… không biết.”
Ta không biết, ngài nói cho ta biết.
Ta đã làm cái gì, phụ thân, ngài nói cho ta biết ta đã làm cái gì?
Là ta bắt hắn giả thành sơn phỉ đi giết người của ta?
Là ta bắt hắn điều động Lục doanh?
Là ta bắt hắn đả thương Tứ ca như vậy?
Là ta?
Là ta?
“Nghịch tử!” Chén trà rốt cục vẫn phải rơi xuống, nặng nề nện ở bên chân Dận Tộ, Khang Hy nổi giận: “Ngươi không biết, tốt, tốt, trẫm nói cho ngươi biết! Trẫm thành toàn ngươi!”
“Nghịch tử Dận Tộ, bất trung! Bất hiếu! Bất nhân! Bất kính! Thâm phụ trẫm kỳ vọng, hiện tại cách chức làm thứ dân, trục xuất tông tộc, vĩnh không còn là Ái Tân Giác…”
“Hoàng a mã!” Dận Trinh quát to một tiếng, lê đầu gối tiến đến, liên tục dập đầu: “Hoàng a mã bớt giận, Lục ca chỉ là nhất thời hồ đồ, cầu Hoàng a mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Dận Kỳ và Dận Tộ tuổi tác tương đương, bình thường quan hệ vẫn rất tốt, lúc này cũng phản ứng lại, lết đến dập đầu năn nỉ: “Cầu Hoàng a mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“Cầu Hoàng a mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“Cầu Hoàng a mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“…”
Dận Tộ nghe các Hoàng tử, bao gồm cả Thái tử đều quỳ xuống dập đầu xin tha cho mình, không khỏi cười nhạt, nguyên lai, đây là ‘kính’ mà ngài muốn a…
“Lục ca, Lục ca!” Dận Trinh không biết từ lúc nào đã bò tới lôi kéo tay của y năn nỉ: “Lục ca, ngươi mau nhận sai với Hoàng a mã đi, Lục ca…”
“Hoàng a mã, nhi tử biết sai…” Dận Tộ nhẹ bỗng nói, y ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, y không hề bỏ sót một tia trút được gánh nặng trong mắt Khang Hy —— Hoàng a mã, xin lỗi, ta không thể cho ngài bậc thang ngài muốn, cũng không muốn cho.
Y lại dập đầu một cái: “… Nhi tử biết sai rồi.”
Y chậm rãi đứng dậy, chân trước dẫm lên mảnh vỡ của tách trà, sự đau đớn có chút khiến y thống khoái.
Dận Tộ đi đến bên cạnh thị vệ canh giữ đang quỳ mọp gần đó, ‘keng’ một tiếng rút trường kiếm ra. Khang Hy mạnh mẽ đứng dậy, quát lớn: “Dận Tộ, ngươi muốn làm gì!”
Dận Tộ đối với lời của Khang Hy như không nghe được, chậm rãi bước về phía Thái tử. Dận Nhưng đứng dậy, lui về phía sau hai bước, cảnh giác nói: “Lão Lục, ngươi muốn làm gì?”
“Biết sai năng cải, thiện phúc nào hơn.” Dận Tộ hờ hững nói: “Hoàng a mã nói ta bất trung bất hiếu bất nhân bất kính, ta sửa…”
Dận Nhưng cảm thấy không ổn, đang muốn thối lui, thình lình tốc độ của Dận Tộ chợt gia tăng, hắn còn không kịp phản ứng trong tay đã bị tắc một chuôi kiếm, Dận Tộ hai tay nắm lấy mũi kiếm, gác thẳng lên cổ của mình.
Dận Nhưng cực hãi, vững vàng nắm chặt chuôi kiếm không để lưỡi kiếm cứa vào cổ Dận Tộ: “Dận Tộ, ngươi làm gì? Còn không ngừng tay? Mau dừng tay!”
“Kính giả, thuận tòng huynh trưởng,” Dận Tộ hai tay dùng sức, máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thanh âm lại không mang theo một chút thống khổ nào: “Trước kia Dận Tộ sai rồi, ta sửa. Nhị ca, cái đầu này thì ngài cứ việc cầm đi.. không cần khách khí… thỉnh, thỉnh thỉnh!”
“Dận Tộ, ngươi điên rồi, mau buông tay!” Dận Nhưng hồn phi phách tán, không dám rút kiếm cũng không dám buông tay, chỉ có thể gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, quát: “Các ngươi đều là người chết sao? Còn không mau kéo y lại!”
“Lục ca, mau buông tay!”
“Lục đệ, Lục đệ ngươi bình tĩnh một chút!”
Dận Tộ bị đám người lôi kéo, thế nhưng không ai dám mở ngón tay y ra, Dận Trinh còn nhỏ sức lực không lớn, chỉ đành ôm y khóc rống: “Lục ca, Lục ca, hãy nghĩ cho Ngạch nương một chút, ngẫm lại Ngạch nương a… Lục ca, Lục ca a…”
Dận Tộ thần trí có chút không rõ, bên cạnh thực sự nhiều người lắm, thanh âm ồn ào lắm ngược lại khiến y không nghe rõ được, cũng có chút không quá rõ ràng.
“Dận Tộ!” Thanh âm trầm thấp truyền đến từ nơi gần trong gang tấc: “Buông tay! Trẫm mệnh lệnh ngươi, trẫm lệnh ngươi buông tay!”
Một bàn tay từ sau vai của y vươn ra, vững vàng cầm lấy mũi kiếm: “Buông tay!”
Một tia máu tươi dọc theo cổ tay trắng nõn chảy vào ống tay áo màu vàng sáng.
Thân thể Dận Tộ mềm mại ngửa ra sau, Khang Hy thuận thế đón lấy hông y, vứt trường kiếm sang một bên.
Dận Nhưng vội vàng nói: “Hoàng a mã! Tay của ngài bị thương, nhi tử trước hết giúp ngài băng bó một chút… Xuẩn nô tài, còn không mau đi gọi thái y, không phát hiện Hoàng…”
“Chát!”
Một tiếng thanh thúy cắt đứt lời của hắn, Dận Nhưng nghiêng đầu cứng ở tại chỗ, đợi đến khi y kịp phản ứng chỉ còn thấy được bóng lưng vàng sáng của Khang Hy gấp gáp ôm Dận Tộ ra cửa.
Khớp xương ngón tay của Dận Nhưng răng rắc siết lại, cả người run rẩy: “Dận Tộ! Dận Tộ! Dận Tộ!”
Ngay chớp mắt tiếp theo, hai cánh tay giao nhau chắn ở trước người, thanh âm nam nhân hồn hậu lạnh lùng truyền đến: “Lục a ca xin dừng bước.”
Dận Tộ không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước, thị vệ vươn tay muốn chế trụ vai y nhưng không ngờ Dận Tộ kịp thời lách cơ thể sang bên, gót chân vừa xoay, lui về hai bước, người đã đứng ở trước cửa, trong tay còn cầm một thanh trường đao rút xuống từ bên hông thị vệ.
Phải biết Dận Tộ từ sáu tuổi đã bắt đầu luyện võ, lại có danh sư truyền giảng, có lẽ trên phương diện lực lượng không bằng những người khác, thế nhưng thân thể linh hoạt lại là điểm ít người so sánh được. Mấy gã thị vệ này thấy y ốm yếu lại không ngờ y dám vi phạm ý chỉ của Khang Hy, nhất thời không đề phòng liền bị áp chế.
Một hồi động tác mạnh như vậy khiến trước mặt Dận Tộ biến đen từng đợt, y khẽ nhắm mắt lại, trường đao để ngang trước ngực, thản nhiên nói: “Các ngươi muốn giết ta hay muốn ta giết người?”
Vài tên thị vệ nhìn nhau, giết Dận Tộ, bọn họ là trăm triệu lần không dám, về phần bị Dận Tộ giết —— chỉ sợ giết cũng là giết không… Về phần bắt giữ và gì đó, vị gia này thoạt nhìn công phu không kém lại có binh khí nơi tay, bắt được hay không liền không nói đến, vạn nhất không cẩn thận khiến y thương tổn bản thân liền nguy to.
Đúng là Diêm vương đánh nhau tiểu quỷ gặp họa, tính thế nào cũng tính không ra.
Cũng may lúc bọn họ đến đây Dận Tộ còn hôn mê bất tỉnh, mệnh lệnh bọn họ nhận được chỉ là ‘Lục a ca phải tĩnh dưỡng, đừng để những kẻ không liên quan xuất nhập’, cũng không nói rõ không cho phép Dận Tộ ra ngoài.
Một người trong số đó chắp tay tiến lên, nói: “Bọn nô tài cũng là thực hiện chức trách, nếu có chỗ nào đắc tội xin Lục a ca thứ lỗi… Vạn tuế gia mặc dù ra lệnh cho bọn nô tài canh giữ ngoài cửa nhưng vẫn chưa nói không muốn gặp ngài, không bằng ngài cứ vào trong chờ, bọn nô tài lập tức thông truyền…”
“Hảo.” Dận Tộ nói: “Các ngươi đi thông truyền, ta ở nơi này chờ.”
Mấy người bất đắc dĩ nhìn nhau, chỉ phải nhanh chóng phái ra một người chạy đến chính điện.
Vượng Tài cũng nhân cơ hội chui ra: “Gia, giày, giày!” trong phòng có trải thảm nhưng bên ngoài lại không có nha.
Dận Tộ không để ý đến hắn, hiện tại y cần từng đợt khí lạnh từ lòng bàn chân truyền đến để duy trì thanh tỉnh.
Vượng Tài bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy về dọn một cái ghế ra: “Chủ tử, ngài ngồi xuống chờ đi!”
Dận Tộ cũng không thèm liếc nhìn hắn, y đã hôn mê mấy ngày, cả người vô lực, hiện tại toàn bằng một cỗ ngoan cường chống đỡ, y sợ vừa ngồi xuống liền không đứng dậy nổi.
Người đi vào thông truyền thật lâu cũng không hồi âm, Dận Tộ tiện tay ném đao qua một bên, bước chân xiêu vẹo đi về phía chính điện.
Đám thị vệ ở sau trao đổi ánh mắt với nhau: Lúc này Lục a ca không có binh khí, ngay cả bước chân cũng là lắc lư vô lực, muốn bắt thực sự dễ dàng —— lên, hay là không lên?
Cuối cùng đều lại lắc đầu —— vị gia này từ nhỏ có tâm tật, thân thể yếu đuối, đều là được các vị chủ tử phủng trong lòng bàn tay nuông chiều lớn lên, ngay cả Khang Hy ở trước mặt y còn phải kềm nén tính tình đâu! Bọn họ cứ thế xông lên bắt người, nếu như xảy ra chuyện tốt xấu gì đó, có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ thường lại.
Không thấy chuyện lần này huyên đến long trời lở đất, truy đến gốc rễ cũng chỉ là vì vị gia này buổi tối đang ngủ bị cung nữ mò đến tận giường dọa sợ sao? Vết xe đổ a…
Rơi vào đường cùng, mấy người chỉ phải phái ra thêm một thị vệ đi báo tin, còn lại vẫn duy trì một khoảng cách đi theo phía sau Dận Tộ.
Đến chính điện, ngoài cửa cũng có thị vệ canh gác, Dận Tộ lại trực tiếp đi thẳng vào trong.
Ở trước mặt Khang Hy có bao nhiêu người là có thể không cần thông truyền tiến vào Càn Thanh cung, làm vị a ca ‘được sủng ái nhất’, Dận Tộ đương nhiên là một trong số đó. Hôm nay tuy rằng y bị quyển cấm thế nhưng Khang Hy cũng không miễn đặc quyền này, vậy nên đám thị vệ trước cửa trơ mắt nhìn nhau lại không ai dám bước ra can ngăn, chỉ lẳng lặng phái người vào trong thông báo —— Về phần vị gia này hiện tại hẳn là còn đang bị quyển cấm không phải là chuyện người như bọn họ nên hỏi, dù sao bên trong vẫn còn có người trông coi đâu!
Dận Tộ còn chưa đến gần nội điện đã nghe thanh âm lạnh lùng của Khang Hy từ trong truyền ra: “Để y tiến vào, trẫm cũng muốn nghe xem đứa bất hiếu tử kia còn cái gì muốn nói!”
Khang Hy vừa dứt lời đã thấy người xuất hiện trước cửa.
Trên người y còn mặc bộ áo lót vừa được cung nhân thay đổi hôm qua, nhi tử này của ngài tính tình cổ quái, không thích tơ lụa chỉ thích vải bông, vải bông mặc lên người quả thật thoải mái nhưng lại dễ hiện nếp gấp, giống như hiện tại, nhìn một thân áo lót vết nhăn chằng chịt, Khang Hy xem thế nào cũng không vừa mắt.
Lại càng chói mắt hơn chính là, bàn chân trần bên dưới —— đám… nô tài chết tiệt kia thực sự là càng ngày càng…
Không, sai! Khang Hy hơi nhắm mắt lại, chết tiệt là thằng nhãi ranh này mới đúng, dám không để ý mệnh lệnh của ngài mà xông thẳng vào đây, còn không phải ỷ vào ngài sủng ái y, không phải y vào ngài đau lòng không nỡ sao? Là ngài quá dung túng y rồi!
Người càng lúc càng gần, mấy ngày không gặp, Dận Tộ đã gầy đến Khang Hy có chút không dám nhận, gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ngay cả môi cũng là trắng bệch, một đôi mắt lại đen kịt như u tuyền trong bóng đêm.
Khang Hy thấy y bước đến trước mặt mọi người, chậm rãi quỳ xuống hành đại lễ, phủ phục trên mặt đất: “Nhi tử Dận Tộ thỉnh an Hoàng a mã.”
Khang Hy lạnh lùng nói: “Làm nhi tử đều có thể cầm đại đao giết vào đến nơi, trẫm còn cái gì an đáng để thỉnh?”
Dận Tộ bình tĩnh nói: “Nếu Hoàng a mã không chịu gặp nhi tử, nhi tử có cầm đao cũng không xông vào được.”
Khang Hy cười nhạt: “Bản lĩnh của Dận Tộ ngươi thật lớn, ngay cả Bát kỳ quân của trẫm và Lục doanh đều bị ngươi điểm động, một Càn Thanh cung nho nhỏ này ngươi còn vào không được sao?”
Trán của Dận Tộ vẫn dán vào sàn nhà, không nói.
Khang Hy thấy bộ dáng này của y, giận đến nghẹn một hơi, vừa bắt lấy tách trà định đập xuống nhưng cuối cùng lại chỉ mạnh mẽ dằn lên án, nước trà nóng bắn lên tay ông, Khang Hy cả giận, nói: “Ngươi tới gặp trẫm là có gì muốn nói?”
Dận Tộ: “Nhi tử hoàn toàn không có gì để nói, nhi tử đến đây chỉ là nghe Hoàng a mã giáo huấn.”
Thấy Dận Tộ không có nửa điểm ý tứ hổ thẹn ăn năn gì, phảng phất mọi việc thật sự không liên quan gì đến mình cả, Khang Hy càng giận sôi lên.
“Lắng nghe giáo huấn?” Khang Hy chợt quát: “Trẫm làm sao dám giáo huấn ngươi? Ngươi thật đúng là hảo nhi tử của trẫm a! Trẫm vẫn cho rằng ngươi thuần lương vô hại, cho rằng ngươi thẳng thắn thành khẩn, trẫm thương tiếc ngươi thân thể không tốt xem ngươi như tròng mắt mà giữ gìn, ngươi lại hồi báo trẫm như vậy?
Dận Tộ a Dận Tộ, trẫm thật đúng là xem lầm ngươi! Mấy vị ca ca của ngươi ai nấy đều bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay, ngay cả trẫm cũng bị ngươi lừa gạt, ngươi có phải là rất đắc ý không? Bởi vì ngươi, Lục doanh và Bát kỳ quân của trẫm ở Sơn Tây đánh nhau đến long trời lở đất, ngươi có phải cảm thấy mình rất giỏi?”
“Trẫm nói cho ngươi biết Dận Tộ, không có sự thương tiếc của trẫm, Dận Tộ ngươi, cái gì cũng không phải!”
“Trẫm có thể thương ngươi sủng ngươi, trẫm cũng có thể xem như chưa từng có đứa con trai này!”
Thân thể của Dận Tộ run lên nhè nhẹ, ngón tay bấu chặt xuống sàn nhà, những lời này của Khang Hy giống như một thanh đao đâm thẳng vào ngực y, khiến y đau đến cả người run lên.
Ta biết mà, ta đã sớm biết, sự sủng ái của ngài thay vì nói là phụ tử tình thâm chẳng bằng xem như bong bóng xà phòng của hài tử chơi đùa, thoạt nhìn mỹ lệ sáng lạn, bất quá đều là đồ chơi vừa chạm liền vỡ nát không hơn.
Chỉ là dù biết vẫn cứ đau lòng mà thôi.
Dận Tộ có chút mờ mịt, y rõ ràng chỉ là chuẩn bị giống như Đức phi, muốn đem chuyện này ‘chuyển đến tai vua’ là được, chỉ muốn khiến sự thất vọng của Khang Hy đối với Thái tử tăng thêm vài phần, khiến ngài nhiều thêm vài phần hổ thẹn với mình… Vì sao lại đột nhiên giống như nhập ma vậy, lại liều lĩnh đem mọi chuyện làm lớn, khiến hết thảy đều xé mở phô bày?
Ồ, nghĩ ra rồi, hẳn là bởi vì câu nói kia đi?
—— “Loại nô tài không quy củ kia chỉ cần đánh chết là xong việc, giữ lại làm gì?”
Nô tài không quy củ…
Nô tài không quy củ? Rốt cuộc nô tài có bao nhiêu ‘không quy củ’ mới có thể nửa đêm giả nữ quỷ đi vào phòng chủ tử mang tâm tật lại có khúc mắt từ bé?
Đánh chết liền… xong việc… Nguyên lai ở trong lòng ngài, nhi tử ‘được sủng ái’ nhất thiếu chút nữa bị người hại chết, việc đầu tiên ngài muốn không phải truy tra hung thủ mà là nhanh một chút xong việc.
Còn giữ làm gì… ngài cho là, ta giữ lại để làm gì? Ngài lại sợ ta giữ lại làm gì?
Đương sơ bản thân nương vấn đề của Dận Trinh thả ra thật nhiều lời tàn nhẫn, đương sơ bản thân mượn cùng Thái tử trở mặt phất tay áo bỏ đi, thật sự là vì Thái tử sao?
Làm sao có thể? Nhiều năm tâm tật quấn thân, y đã sớm học được không lãng phí cảm tình trên người những kẻ không liên quan, Thái tử lại tính là gì? Y sẽ vì hắn tức giận? Vì hắn thất thố?
Ngay lúc Khang Hy nói lời kia ra khỏi miệng, y thực sự là hận…
Đều là nhi tử, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?!
Thứ hắn muốn là mệnh của ta a!
Là mệnh của ta a!
Hốt nhiên, y chợt cảm thấy phiền rồi, nản rồi, không muốn lại cùng Khang Hy chơi cái gì phụ tử tình thâm, không muốn lại cùng Thái tử diễn cái gì huynh đệ hòa thuận… đi cái con mẹ nó!
Phiền não trong lòng không kềm chế được, càng không có chỗ phát tiết, vậy nên y dùng thái độ khác thường đi quấy rối Dận Chân, hoàn toàn không có chút phong độ bài xích Lưu thị, thậm chí hồ đồ khắp kinh thành…
Phát tiết xong, vẫn là không thỏa mãn, cũng không muốn nhịn nữa.
Dận Tộ chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tràn ngập thất vọng kia của Khang Hy, mà trong đồng tử của y cũng đồng dạng ngập tràn thất vọng, thản nhiên nói: “Hoàng a mã khiển trách, nhi tử không dám biện hộ, chỉ cầu Hoàng a mã nói rõ nhi tử đã làm chuyện gì chọc cho Hoàng a mã không hài lòng.”
Khang Hy giận đến thẳng cười: “Ngươi không biết? Hử! Ha hả! Ngươi không biết?”
“Nhi tử… không biết.”
Ta không biết, ngài nói cho ta biết.
Ta đã làm cái gì, phụ thân, ngài nói cho ta biết ta đã làm cái gì?
Là ta bắt hắn giả thành sơn phỉ đi giết người của ta?
Là ta bắt hắn điều động Lục doanh?
Là ta bắt hắn đả thương Tứ ca như vậy?
Là ta?
Là ta?
“Nghịch tử!” Chén trà rốt cục vẫn phải rơi xuống, nặng nề nện ở bên chân Dận Tộ, Khang Hy nổi giận: “Ngươi không biết, tốt, tốt, trẫm nói cho ngươi biết! Trẫm thành toàn ngươi!”
“Nghịch tử Dận Tộ, bất trung! Bất hiếu! Bất nhân! Bất kính! Thâm phụ trẫm kỳ vọng, hiện tại cách chức làm thứ dân, trục xuất tông tộc, vĩnh không còn là Ái Tân Giác…”
“Hoàng a mã!” Dận Trinh quát to một tiếng, lê đầu gối tiến đến, liên tục dập đầu: “Hoàng a mã bớt giận, Lục ca chỉ là nhất thời hồ đồ, cầu Hoàng a mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Dận Kỳ và Dận Tộ tuổi tác tương đương, bình thường quan hệ vẫn rất tốt, lúc này cũng phản ứng lại, lết đến dập đầu năn nỉ: “Cầu Hoàng a mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“Cầu Hoàng a mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“Cầu Hoàng a mã thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
“…”
Dận Tộ nghe các Hoàng tử, bao gồm cả Thái tử đều quỳ xuống dập đầu xin tha cho mình, không khỏi cười nhạt, nguyên lai, đây là ‘kính’ mà ngài muốn a…
“Lục ca, Lục ca!” Dận Trinh không biết từ lúc nào đã bò tới lôi kéo tay của y năn nỉ: “Lục ca, ngươi mau nhận sai với Hoàng a mã đi, Lục ca…”
“Hoàng a mã, nhi tử biết sai…” Dận Tộ nhẹ bỗng nói, y ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, y không hề bỏ sót một tia trút được gánh nặng trong mắt Khang Hy —— Hoàng a mã, xin lỗi, ta không thể cho ngài bậc thang ngài muốn, cũng không muốn cho.
Y lại dập đầu một cái: “… Nhi tử biết sai rồi.”
Y chậm rãi đứng dậy, chân trước dẫm lên mảnh vỡ của tách trà, sự đau đớn có chút khiến y thống khoái.
Dận Tộ đi đến bên cạnh thị vệ canh giữ đang quỳ mọp gần đó, ‘keng’ một tiếng rút trường kiếm ra. Khang Hy mạnh mẽ đứng dậy, quát lớn: “Dận Tộ, ngươi muốn làm gì!”
Dận Tộ đối với lời của Khang Hy như không nghe được, chậm rãi bước về phía Thái tử. Dận Nhưng đứng dậy, lui về phía sau hai bước, cảnh giác nói: “Lão Lục, ngươi muốn làm gì?”
“Biết sai năng cải, thiện phúc nào hơn.” Dận Tộ hờ hững nói: “Hoàng a mã nói ta bất trung bất hiếu bất nhân bất kính, ta sửa…”
Dận Nhưng cảm thấy không ổn, đang muốn thối lui, thình lình tốc độ của Dận Tộ chợt gia tăng, hắn còn không kịp phản ứng trong tay đã bị tắc một chuôi kiếm, Dận Tộ hai tay nắm lấy mũi kiếm, gác thẳng lên cổ của mình.
Dận Nhưng cực hãi, vững vàng nắm chặt chuôi kiếm không để lưỡi kiếm cứa vào cổ Dận Tộ: “Dận Tộ, ngươi làm gì? Còn không ngừng tay? Mau dừng tay!”
“Kính giả, thuận tòng huynh trưởng,” Dận Tộ hai tay dùng sức, máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thanh âm lại không mang theo một chút thống khổ nào: “Trước kia Dận Tộ sai rồi, ta sửa. Nhị ca, cái đầu này thì ngài cứ việc cầm đi.. không cần khách khí… thỉnh, thỉnh thỉnh!”
“Dận Tộ, ngươi điên rồi, mau buông tay!” Dận Nhưng hồn phi phách tán, không dám rút kiếm cũng không dám buông tay, chỉ có thể gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, quát: “Các ngươi đều là người chết sao? Còn không mau kéo y lại!”
“Lục ca, mau buông tay!”
“Lục đệ, Lục đệ ngươi bình tĩnh một chút!”
Dận Tộ bị đám người lôi kéo, thế nhưng không ai dám mở ngón tay y ra, Dận Trinh còn nhỏ sức lực không lớn, chỉ đành ôm y khóc rống: “Lục ca, Lục ca, hãy nghĩ cho Ngạch nương một chút, ngẫm lại Ngạch nương a… Lục ca, Lục ca a…”
Dận Tộ thần trí có chút không rõ, bên cạnh thực sự nhiều người lắm, thanh âm ồn ào lắm ngược lại khiến y không nghe rõ được, cũng có chút không quá rõ ràng.
“Dận Tộ!” Thanh âm trầm thấp truyền đến từ nơi gần trong gang tấc: “Buông tay! Trẫm mệnh lệnh ngươi, trẫm lệnh ngươi buông tay!”
Một bàn tay từ sau vai của y vươn ra, vững vàng cầm lấy mũi kiếm: “Buông tay!”
Một tia máu tươi dọc theo cổ tay trắng nõn chảy vào ống tay áo màu vàng sáng.
Thân thể Dận Tộ mềm mại ngửa ra sau, Khang Hy thuận thế đón lấy hông y, vứt trường kiếm sang một bên.
Dận Nhưng vội vàng nói: “Hoàng a mã! Tay của ngài bị thương, nhi tử trước hết giúp ngài băng bó một chút… Xuẩn nô tài, còn không mau đi gọi thái y, không phát hiện Hoàng…”
“Chát!”
Một tiếng thanh thúy cắt đứt lời của hắn, Dận Nhưng nghiêng đầu cứng ở tại chỗ, đợi đến khi y kịp phản ứng chỉ còn thấy được bóng lưng vàng sáng của Khang Hy gấp gáp ôm Dận Tộ ra cửa.
Khớp xương ngón tay của Dận Nhưng răng rắc siết lại, cả người run rẩy: “Dận Tộ! Dận Tộ! Dận Tộ!”
Bình luận truyện