[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 95



Nhân sinh bất kể là như ý hay không như ý, ngày tháng đều phải sống tiếp xuống dưới.

Lại qua hai ngày, Dận Tộ rốt cục có thể thoát khỏi cây nạn Vượng Tài, tự mình đứng lên đi bộ, thậm chí còn chậm rãi vẽ vài vòng thái cực rèn luyện thân thể.

Trong hai ngày nay y đã đem bản vẽ máy dệt xem xong hết, phương án cuối cùng cũng định ra.

Dận Tộ rất may mắn vì hành vi lười biếng của mình —— dung hợp ưu điểm của nhiều bản vẽ, thành quả cuối cùng so với y tự làm thì còn tốt hơn vài phần. Quả nhiên lão tổ tông nói không sai, một người kế ngắn hai người kế dài, cho dù bản thân có ưu thế đến từ đời sau cũng không thể xem thường trí tuệ cổ nhân

Nhìn xong bản vẽ thì nên chọn đệ tử, Dận Tộ vốn suy nghĩ dạy nhiều vài người, sau đó từ từ đào thải, thế nhưng hiện tại y không thể nói chuyện quá lâu, tâm lực cũng không sung túc, vậy nên chỉ định ra ba người nổi trội nhất, trong đó liền có Lý Dương.

Đợi đến khi có thể bình thường đi đường, chuyện đầu tiên Dận Tộ muốn làm chính là tiến cung thỉnh an Ô Nhã thị, trước khi rời đi còn có thể bẻ cái vòng đi xem Khang Hy.

Có lẽ đã sớm có căn dặn, Dận Tộ vừa xuống mã xa ngoài cửa cung đã có mấy thái giám thân thể khỏe mạnh khiêng nhuyễn kiệu chạy tới chào đón, thỉnh y lên kiệu.

Có kiệu để ngồi, vì sao cần phải đi đường? Huống chi y vẫn là bệnh nhân.

Dận Tộ ngồi kiệu đến Càn Thanh cung, cùng Khang Hy trò chuyện mấy câu lại dùng qua điểm tâm với nhau, sau đó cáo từ đi Khôn Ninh cung, bên cạnh lại nhiều ra một bảo tiêu —— Dận Chân.

Hắn ngồi kiệu, Dận Chân bước đi, Dận Tộ một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng, cười hì hì nói: “Tứ ca, nghe nói ngươi bị Hoàng a mã mắng a!”

Dận Chân nhìn y một cái, không lên tiếng.

Ban đầu lúc hắn thuyết phục Khang Hy đã thề son sắc rằng tâm tật của Dận Tộ không nghiêm trọng lắm, hiện tại biến thành như vậy, Khang Hy đừng nói mắng hắn, không đem chức vị của hắn truất vài bậc đã coi như khắc chế.

Dận Tộ vuốt cằm nói: “Nếu như ta lại mắng ngươi một trận, trong lòng ngươi có dễ chịu hơn không?”

Áp suất thấp trên người Dận Chân khiến y nhìn đến có điểm khó chịu.

Dận Chân thản nhiên nói: “Ngươi nếu muốn mắng liền mắng, vì khiến ta dễ chịu một chút thì không cần… Ta làm qua cái gì, tự ta rõ ràng.”

Trên đời này có vài người, sau khi tạo ra thương tổn không thể nghịch chuyển với kẻ khác còn trưng ra bộ dạng trơ trơ ủy khuất: “Ngươi đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, còn muốn thế nào?”

Nếu thật sự bị mắng một lần, đánh một lần liền có thể bù đắp sai lầm, vậy thì tốt rồi…

Có đôi khi, Dận Chân thực sự rất thống hận sự thanh tỉnh của chính mình.

Dận Tộ nói: “Kỳ thực Tứ ca có thể không cần như vậy, Tứ ca bất quá chỉ là biểu lộ ý nguyện của mình mà thôi, quyết định sau cùng vẫn là do ta đưa ra… không cần đem quá nhiều chuyện treo lên người mình.”

Dận Chân mím môi không nói lời nào, Dận Tộ cũng không đề cập thêm nữa, duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi đến tận Khôn Ninh cung.

Hoằng Huy đang ngồi ngoài sân chơi mô hình tàu lượn, vừa thấy Dận Tộ vào cửa liền hưng phấn nhào tới: “Lục thúc! Lục thúc Lục thúc!”

Còn chưa nhào vào lòng Dận Tộ đã bị người chặn lại, lúc này Hoằng Huy mới chú ý thấy a mã nhà mình cũng ở đây, thành thành thật thật thỉnh an, con hướng về phía Dận Tộ ra vẻ đáng thương gọi: “Lục thúc…”

Hoằng Huy đã sắp hai tuổi, bộ dạng xinh đẹp rắn chắc, miệng lưỡi cũng ngọt, Dận Tộ vừa gặp liền vui vẻ, ngồi xổm xuống trò chuyện cùng hài tử: “Thế nào, bảo bối có nhớ Lục thúc không?”

“Nhớ!” lại quyệt miệng tố cáo: “Ma ma nói Lục thúc ngã bệnh, thế nhưng a mã không cho Hoằng Huy đi thăm…”

Dận Tộ buồn cười liếc nhìn Dận Chân, cười nói: “Vậy lần sau Lục thúc sinh bệnh liền bảo a mã dẫn ngươi đi thăm có được không?”

“Dạ được!” Hoằng Huy suy nghĩ một chút lại lắc đầu: “Không được, Lục thúc không nên ngã bệnh!”

Dận Tộ không nhịn được hôn lên mặt hài tử một cái: “Thật ngoan.”

Hoằng Huy đã hoàn toàn quên mất a mã của mình, nắm lấy tay Dận Tộ đi tới trước mô hình tàu lượn, nói: “Lục thúc, vì sao xe chạy qua đoạn lộn ngược này lại không rơi xuống?”

“Ồ…” Cái này thật không dễ giải thích, vì vậy Dận Tộ hỏi ngược lại: “Vì sao lại phải rơi xuống?”

Tuy rằng lúc này định luật vạn vật hấp dẫn của Newton đại nhân đã được phát biểu, thế nhưng một tiểu thí hài như ngươi cũng không hiểu nổi nha!

Chỉ là vấn đề này cũng không làm khó được Hoằng Huy, hài tử quơ đôi tay nhỏ nói: “Bởi vì lúc Hoằng Huy trực tiếp đặt xe lên vị trí này sẽ rơi ngay xuống!”

Được rồi, câu trả lời này thực sự quá cường đại…

Dận Tộ chuẩn bị hồ lộng cho qua: “Nguyên lai là như vậy, Hoằng Huy thật thông minh!”

Đời trước Dận Tộ đã có kinh nghiệm: Trí nhớ của trẻ con không tốt, nói câu sau quên câu trước, hơn nữa vừa được khen liền choáng váng.

Đáng tiếc Hoằng Huy là một quật hài tử không nghe lời, mở to đôi mắt sáng nhìn Dận Tộ, nói: “Vậy tại sao chiếc xe kia khi chạy không rơi xuống?”

Nhìn Hoằng Huy vô cùng cố chấp, Dận Tộ vò đầu: Y phải làm thế nào mới có thể giải thích được cái gì là lực ly tâm, lực hướng tâm với một tiểu hài tử hai tuổi?

Hoằng Huy lại kéo Dận Tộ về phía điểm xuất phát, nhón chân chỉ chỉ vài chỗ, nói: “Hoằng Huy đã đánh dấu mấy chỗ tại nơi này, xe đặt từ nơi cao cho chạy xuống sẽ không rơi, từ nơi thấp chạy xuống lại sẽ rơi… Vì sao chứ?”

Vì sao?

Hóa ra chỉ giảng lực ly tâm và hướng tâm còn không đủ, lại phải thêm thế năng trọng lực và động năng chuyển hóa…

Dận Tộ có chút hối hận đã đưa đồ chơi này cho hài tử.

Bất quá trẻ con thích hỏi chuyện đều là ma quỷ, cho dù chỉ cho một quả táo nói không chừng còn bị hỏi vì sao khi táo chín sẽ ngọt —— sự quang hợp và hô hấp của thực vật còn khó giảng hơn cả vật lý cơ học.

“Hoằng Huy, chớ quấn lấy Lục thúc của con,” Dận Chân am hiểu nhất là dùng lực phá xảo: “Chúng ta còn muốn vào trong thỉnh an Hoàng mã ma của con đâu!”

Hoằng Huy ồ một tiếng, lưu luyến buông tay.

Dận Tộ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của bé, cười nói: “Chờ Hoằng Huy học xong một nghìn chữ rồi, Lục thúc sẽ nói cho ngươi biết vì sao.”

Đôi mắt Hoằng Huy chớp sáng: “Hảo!”

Dận Tộ đứng dậy cùng Dận Chân đi vào trong, than thở: “Đáng tiếc.”

“Thế nào?”

Dận Tộ nói: “Hoằng Huy rất thông minh.”

Đứa nhỏ mới không được một hai tuổi đã biết quan sát, thích tự hỏi, thậm chí bắt đầu thí nghiệm phân tích vấn đề…

Nếu Hoằng Huy không phải nhi tử duy nhất của Dận Chân, hơn nữa niên kỷ còn quá nhỏ, mà y lại không biết bản thân còn có bao nhiêu thời gian, y thật muốn thu hài tử này làm đồ đệ, đem sở học suốt đời dốc túi truyền thụ.

Ô Nhã thị bên trong đã sốt ruột chờ lâu, không đợi hai người vào cửa đã đứng lên chào đón.

Dận Tộ cũng không trông cậy có thể gạt Ô Nhã thị được bao lâu, thế nhưng để nàng gặp mình một lần vẫn có thể yên tâm hơn đi? Vậy nên liền giống ngày thường mang theo nụ cười, bước nhanh thỉnh an.

Vừa quỳ xuống đã được Ô Nhã thị đỡ lên, trong mắt nàng có lệ, môi mấp máy vài lần, có vài độ muốn cất lời rồi lại nuốt xuống, cuối cùng nói: “Hôm nay đã khỏe hơn nhiều chưa? Có nơi nào còn khó chịu không? Ngạch nương chuẩn bị rất nhiều món ngươi thích ăn…”

Dận Tộ cười nói: “Hôm nay đã khỏe rồi, nếu thật còn nơi nào không tốt thái y cũng sẽ không cho nhi tử xuất môn đâu?”

Dận Tộ rất không thích ứng kiểu gặp mặt này, y tình nguyện để Ô Nhã thị khóc lớn một hồi, mắng to một trận như khi y còn bé cũng không muốn nhìn thấy ngạch nương cẩn thận dè dặt, lại còn phải giả vờ như không có chuyện gì.

Ô Nhã thị muốn giả ra bộ dạng không có việc, Dận Tộ cũng chỉ có thể thuận theo mà làm.

Thỉnh an, uống chung trà, ăn hai khối điểm tâm, Dận Tộ lại dựng lý do muốn đi bồi Khang Hy mà đứng dậy cáo từ.

Rõ ràng người khó chịu là y, lại phải cười hì hì nói giỡn chọc cười làm Ô Nhã thị hại lòng, y cảm thấy thật mệt… mà Ô Nhã thị đối mặt y hẳn cũng không thoải mái.

Cự ly giữa người và người, phỏng chừng chính là bắt đầu xuất hiện như vậy.

Ra cửa, Dận Tộ nhượng nhuyễn kiệu đi theo xa xa, tản bộ cùng Dận Chân, nói: “Ngạch nương có phải đã biết?”

Dận Chân nói: “Ngươi hôn mê không tỉnh, thái y viện phàm là có chút bản lĩnh đều bị gọi qua chẩn mạch cho ngươi.”

Hắn cũng muốn giấu, thế nhưng hai mươi mấy thái y, hai mươi mấy cái miệng, hắn còn có thể phong hết?

Dận Tộ lặng lẽ, thảo nào Ô Nhã thị lại như vậy, nếu chỉ vì nàng đưa đi nữ nhận lại hại con trai phát bệnh một lần, nàng có thể tiếp thu sự thật này. Thế nhưng tình huống hôm nay chính là, nhi tử của nàng hiện tại như mặt trời ban trưa, quý vi Thái tử… mà sự khỏe mạnh, tiền đồ thậm chí tính mạng đều bởi vì nhất thời tư tâm của nàng thoáng cái hủy hoại… sức nặng này sinh mệnh của nàng đã không thể chống đỡ, chỉ có thể tuyển trạch trốn tránh…

Dận Tộ trầm mặc một lát, quay đầu liếc nhìn Khôn Ninh cung, nói: “Tứ ca, sau này… ngươi nhớ thường xuyên đến thăm ngạch nương.”

Y lại xuất hiện trước mặt Ô Nhã thị nhiều lần, đối với nàng mà nói ước chừng là một loại dằn vặt đi!

Dận Chân ừ một tiếng.

Dận Tộ tiếp tục nói: “Mấy hôm nay, không ai trình tấu chương phế Thái tử đi?”

Dận Chân nói: “… Hầu như không có.”

“Vậy chính là có rồi” Dận Tộ cười nói: “Không ngờ được trong triều còn có người đơn thuần như vậy, Hoàng a mã không làm gì hắn đi?”

Dận Chân nói: “Mắng vài câu, cách chức đẩy xuống địa phương.”

Kỳ thực loại tình huống hiện tại này, đối với mọi người đều là tốt nhất.

Khang Hy chính trực thịnh niên, có một ốm yếu Thái tử, thật ra lại là chuyện tốt.

Đối với thuần thần mà nói, Thái tử ốm yếu sống được hôm nay chẳng biết ngày mai, liền không cần lo lắng sự tranh quyền đoạt lợi ẩn hình giữa Hoàng đế và Thái tử, tiết kiệm rất nhiều tâm tư nội sự, hơn nữa bọn họ bất kể là thay ai làm việc đều có thể lớn mật mà làm, không lo lắng bị mặt trên kiêng kỵ.

Đối với A ca đảng mà nói, Khang Hy trẻ trung khoẻ mạnh, các huynh đệ năng lực xuất chúng, ai cũng không dám bảo chứng thượng vị nhất định là mình, hôm nay có một Thái tử ốm yếu trấn vị trí kia, cũng đủ thời gian cho bọn họ tích cóp nhân mạch, khuếch trương thế lực, là không thể tốt hơn.

Đối với Khang Hy mà nói, bỏ qua nhân tố cảm tình không đề cập tới, cái vị trí kia ngoại trừ Dận Tộ, còn người nào có thể khiến ngài yên tâm? Mà vấn đề kế thừa hoàng quyền —— nếu Dận Tộ đi trước, lại chọn người lập ra là được, nếu ngài đi trước, Dận Tộ tự nhiên cũng sẽ chọn được người kế thừa thích hợp đi ra. Trừ phi bọn họ một lượt không còn, như vậy giang sơn này mới có thể rối loạn.

Không nhắc tới những người khác, cho dù là bản thân Dận Tộ cũng cảm thấy, thân phận Thái tử của y hôm nay kỳ thực vô cùng phương tiện —— thân phận Thái tử của y lúc này đã thực sự chỉ có quyền lợi không còn nghĩa vụ, cũng mất đi mấy phần nghi kỵ.

ở Khôn Ninh cung, là Dận Tộ hống Ô Nhã thị, đến Càn Thanh cung rồi, liền đổi thành Khang Hy hống Dận Tộ.

Thành người bệnh hoạn, Dận Tộ ở trước mặt Khang Hy trái lại càng nhiều vài phần tự tại.

Y từng nói với Dận Đề, cái ghế Thái tử kia không dễ ngồi, đây cũng không phải chỉ tùy tiện mà nói.

Trước kia y và Khang Hy mặc dù thân mật, thế nhưng có một số việc vẫn là nắm chắc đúng mực, ví dụ về những vấn đề liên quan binh chế, y biết rõ binh chế tồn tại rất nhiều tệ đoan nhưng không thể lập tức nói ra, đây là vì sợ nhúng tay quá sâu sẽ khiến Khang Hy bất mãn, chỉ phải chờ Dận Đề tuần tra hoàn tất mới nhân cơ hội nói rõ.

Hôm nay cũng không cần để ý việc đó làm gì, càng không cần lo lắng Khang Hy lai nghĩ nhiều.

Dận Tộ rời đi sớm, vẫn chưa tới giờ dùng cơm, Khang Hy còn đang xem tấu chương, bất quá cũng không phải xem tấu chương chính vụ mà là tấu chương thỉnh an. Loại tấu chương này cũng không cần phúc đáp, rảnh rỗi mang ra xem tìm hiểu một chút dân tình, cũng thuận tiện để tiết thời gian.

Mặc dù rất bất mãn với tính lười biếng của Dận Tộ, thế nhưng Khang Hy không thể không thừa nhận, đứa nhi tử này khiến cuộc sống của ngài dễ dàng hơn không ít, bất quá quyền lực nắm bắt trong triều lại chẳng thuyên giảm chút nào.

Thấy hai người Dận Tộ trở về liền miễn bọn họ thỉnh an, cười nói: “Dận Tộ a, chuyện làm ăn của Dục anh đường người đưa ra, tựa hồ không quá tốt!”

Dận Tộ nói: “Dục anh đường làm ăn không tốt, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?”

Lại tiếp nhận tấu chương từ tay Khang Hy, nhìn thoáng qua, cười nói: “Cái này chính là trên có chính sách, dưới có đối sách đi? Trí tuệ của quần chúng nhân dân là vô cùng nha!”

Chuyện làm ăn của Dục anh đường không tốt cũng không phải vì bá tính an cư lạc nghiệp, vậy nên không có quá nhiều cô nhi, mà là bách tính đã nghĩ ra chiêu thức mới để bán hài tử.

Y lúc trước chế định quy cách buôn bán nhân khẩu, khiến phụ mẫu khó thể đem hài tử bán đi, vì vậy loại vật gọi là ‘nghĩa phụ nghĩa mẫu’ này liền ứng kiếp mà sinh rồi.

Không cho chúng ta bán cho người làm nô tài, ta liền ‘tặng’ cho người khác làm nghĩa tử có thể chứ? Bán thân mười hai tuổi có thể đổi ý, nhận làm nghĩa tử lại không thể được, cả đời đều phải làm trâu làm ngựa cho người khác! Nếu như không nghe lời, đây là nhi tử của mình nha, tùy tiện đánh chửi! Cho dù hắn có đủ lông đủ cánh muốn bay, chỉ cần đi quan phủ nói một câu ‘bất hiếu’ là có thể khiến người không chịu nổi.

Chỉ là, bất kể thế nào, từ pháp luật mà nói, nghĩa tử cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh là tự do thân, cũng coi như có tiến bộ a.

Dận Tộ nói: “Vậy nếu nghĩa phụ nghĩa mẫu đều đi rồi, vậy nghĩa tử có còn cần phải hầu hạ nghĩa huynh nghĩa đệ gì đó không?”

Cho dù muốn, nghĩa tử cũng không thể lại trở thành con nuôi của nghĩa đệ nha?

Bất quá loại chuyện này cũng không phải triều đình có thể quản, chỉ có thể chậm rãi dẫn đường cho xã hội phát triển mà thôi!

Khang Hy lại nói: “Hôm trước Quốc doanh bộ và quan lại địa phương kiện cáo, Dận Tộ có ý kiến gì không?”

Dận Tộ ngạc nhiên, nói: “Lúc trước không phải đã định ra quy cũ, sinh ý của Quốc doanh bộ cũng giống dân chúng bình thường, cần giao tiền thuê đất, thuế khóa gì đó một phần không thiếu, đồng dạng quan viên địa phương muốn dùng đồ vật của Quốc doanh bộ cũng phải bỏ tiền… có kiện cáo gì muốn nháo?”

Dận Chân giải thích: “Quy hoạch của Quốc doanh bộ quá lớn, nhân lực cần cũng nhiều, hơn nữa tiền lương trả lại không thấp, rất nhiều nông dân bỏ rơi đồng ruộng chạy đến nhà máy làm thợ… Thế nhưng không người trồng trọt chính là đại sự, vậy nên quan lại địa phương phái người đem bọn họ đuôi trở về. Chuyện này cũng chỉ xảy ra ở khu vực Quảng Châu, những nơi khác xưởng xây không nhiều, nhân thủ coi như đầy đủ.”

Dận Tộ nói: “Ta còn nhớ, trước đó không phải đã thủ tiêu tiện tịch sao? Lẽ nào những người đó còn chưa đủ dùng?”

Dận Chân nói: “Vậy cũng phải xem bọn hắn có nguyện ý hay không nữa! Bọn họ nguyên bản dựa vào thủ nghệ tam giáo cửu lưu cũng có thể nuôi gia sống tạm, lúc trước là vì tiện tịch không thể đổi nghề, hiện tại nghề nghiệp kia cũng không là tiện tịch nữa, vậy không cần đổi nghề rồi! Bất quá cũng không phải tất cả đều không muốn, có trên dưới tam thành đã vào công xưởng.”

Dận Tộ chống đầu thở dài: “Quả nhiên làm chuyện gì cũng không thể quá chắc chắc.”

Lại nói: “Hiện tại nhân thủ không đủ cũng không phải chuyện xấu. Lúc trước chúng ta không dám mở xưởng dệt cơ khí tại Đại Thanh là vì thứ này cần ít nhân thủ, sản lượng lại lớn, nếu trở nên phổ cập sẽ khiến những bách tính nguyên bản dựa nghề dệt mà sống không còn sinh kế. Thế nhưng rõ ràng có biện pháp nhanh hơn lại tiết kiệm sức lực hơn mà không dùng cũng là một loại lãng phí. Hiện tại nếu nhân thủ đã không đủ, chẳng bằng chậm rãi đem máy dệt cơ khí thay thế loại guồng quay và máy dệt hơn nước, lại đi vùng khác nhận người, nếu bọn họ chịu đến còn có thể an bày nơi ở.”

Khang Hy gật đầu, hướng về phía Dận Chân nói: “Ngươi phái người nói với Lão Thất một tiếng, để bọn họ bàn thảo ra chương trình cụ thể rồi viết tấu chương dâng lên, lần tới lâm triều sẽ thương thảo.”

Ăn mặc ngủ nghỉ, chuyện này sẽ cải cách toàn bộ bề hành nghiệp ‘mặc’ này, phải thận trọng.

Dận Tộ đột nhiên cảm thấy, thân thể không tốt cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu, hiện tại đãi ngộ của y đã trở về trước đây, không quan tâm có suy nghĩ mới mẻ gì, y chỉ cần phụ trách đưa ra ý tưởng là được, những việc khác tự nhiên có người an bày thỏa đáng, y cũng không cần lo lắng sẽ có cơ hở gì, tự có người giúp y chu toàn.

Nếu đổi thành trước kia, Hoàng a mã của y nhất định sẽ nói: “Dận Tộ, ngươi viết một tấu chương trình lên…” Vì vậy y lại phải bận rộn vài ngày.

Lại nói tiếp, máy dệt đã xuất hiện rồi, có cần lấy cả máy may ra không?

Quyết định xong, giải phóng sức lao động, bắt đầu từ nữ nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện