Thanh Xuyên

Chương 3



Ta tạm thời thu lưu hắn, giúp hắn liên lạc với phụ thân, giúp hắn tính toán cho tương lai về sau, theo đó ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Tuy rằng ta biết hắn chịu tội thật lớn nhưng nam nhân gặp phải sự tình này là vô cùng nhục nhã, ta thật không biết mở miệng như thế nào khuyên hắn, vốn ta là một người ít nói. Cho nên hắn nhượng ta rời đi, ta cũng nhẹ nhàng thở ra, bồi hắn ngồi cả ngày ngay cả ta cũng cảm thấy xấu hổ. Vẫn là nhanh chóng đem nhà cửa phụ thân hắn cho thu thập đi, giúp hắn trở lại như xưa, tìm thê thiếp hắn trở về.

Ta còn rất nhiều việc cần suy xét, thái tử bên kia có nhiều người ngày càng tham lam, lần này ta đi Giang Nam không ít người minh chỉ ám chỉ chỗ tốt. Trở về thương lượng với tổ phụ làm sao, ta thật không có nhiều ý tưởng.

Còn có nếu ta để Minh Hi tự do, tương lai thái tử hỏi đến, ta trả

lời ra sao? Dù sao cũng là người hắn thưởng cho ta. Làm không tốt, nhượng thái tử cảm thấy ta có nhị tâm, ta đây liền chân chính xong rồi.

Tối qua, Nhan Trát Thị nói với ta, đệ đệ nàng đã đến tuổi tìm việc, nhân ta tại trước mặt thái tử có vài phần thể diện, cho nên nhà bọn họ đến cầu nàng, muốn ta giúp hắn tìm cộng sự. Đệ đệ nàng không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn uống bài bạc nhưng Nhan Trát Thị dù sao cũng hoài thượng hài tử của ta, không thể không nghĩ đến thể diện của nàng, chuyện này cũng không dễ làm.

Vài vị đường huynh của ta trước mặt cũng là người của thái tử, hiện tại không ở triều đình thăng quan tiến chức thì chính là làm quan phủ một địa phương. Tuy rằng cũng là môn hạ của thái tử nhưng huyện quan không bằng hiện quản, luận thân cận mà nói, tự nhiên là ta bên người thái tử thân thiết hơn một chút, tuy rằng ta chức vị thấp nhất. Cho nên gần đây hai vị bá phụ đối ta có lòng phòng bị. Dù sao tương lai kế thừa tước vị gia tộc, Hoàng Thượng một câu liền có thể sửa đổi. Hiện tại thái tử chính là Hoàng đế tương lai, bọn họ phòng bị cũng không kì quái. Cũng may tổ phụ ta thân thể vẫn cường tráng, có hắn ở nhà liền không có sóng gió gì.

Hưu mộc nửa tháng cùng không hưu mộc cũng không có gì khác nhau, tại nơi thê tử cũng không được bình an, ta ngồi trên lưng ngựa thở dài. Sự tình của Minh Hi chỉ sợ người hữu tâm có ý truyền ra ngoài, nếu không chuyện này mặc dù không bí ẩn cũng không đến nỗi ai ai cũng biết như vậy. Chỉ là không biết vị a ca nào hạ thủ, bởi vì ai cũng đều có khả năng. Chỉ hi vọng Minh Hi an phận một chút, nếu hắn không quan tâm nháo lên, nhượng Hoàng Thượng biết, đừng nói là ta không bảo vệ được hắn, ngay cả ta cũng bị liên lụy.

Bên ngoài, tứ gia cùng thập tam gia là người của thái tử, có thời điểm ta từng đi theo họ làm việc, nguyên hy vọng có thể cùng vị tứ gia kia thân cận một chút để nhà ta có chút đường lui cùng đường sống. Nhưng vị kia mặt lãnh tâm cũng lãnh, không thích người thân cận. Mà ta trầm mặc đã quen, không biết làm thế nào để lấy lòng cho nên quan hệ cũng không cải thiện. Ngược lại ta cùng vị thập tam gia kia coi như hòa hợp, luôn nói Mộc Thái, ngươi cái người đầu gỗ này đem tứ gia học mười thành mười.

Buổi tối, ta ở chỗ Nhan Trát Thị qua đêm, bỗng nhiên nửa đêm có tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, nha đầu Tiểu Đào ở ngoài nói: “Chủ tử, quản gia biệt viện phái người đến tìm, nói là có việc gấp.”

Minh Hi xảy ra chuyện gì? Ta bận rộn đứng dậy, Nhan Trát Thị cũng đứng lên giúp ta mặc quần áo, nhẹ giọng nói: “Biệt viện bên kia có thể có việc gì gấp chứ, không nên khuya khoắt như vây kêu gia qua?”

“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi”, ta không để ý đến vấn đề của nàng, đứng dậy đi.

“Gia, ngươi cũng biết ta không phải không dung được ngươi. Nếu gia tại biệt viện kia dưỡng người nào cứ việc mang trở về, không cần mỗi ngày chạy qua chạy lại, mệt thân mình”, nói xong giọng điệu có điểm toan.

“Ngươi miên man suy nghĩ cái gì, ta là cái hạng người này sao? Trong nhà có hai thứ thiếp, tối ta còn không phải ở chỗ ngươi. Ngươi nói những lời này cho ta nghe là có ý tứ gì?”

“Gia, ta sai rồi”, nàng đứng dậy tiến vào trong lòng ta,”Ta biết gia là người đứng đắn đi ra ngoài tất có việc quan trọng, vừa rồi là ta hồ đồ.”

“Được rồi”, ta đem nàng ôm đến bên giường, tại mặt nàng hôn một cái, nhìn nàng ngượng ngùng quay đầu đi, ta mới nói “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ở bên kia xong việc liền ở lại qua đêm lương miễn cho ngươi một đêm ngủ không yên ổn”, thế mới xoay người rời đi.

Lão quan gia là một lão nhân có kinh nghiệm, không phải việc trọng đại hắn sẽ không phái người gọi ta. Ta đến biệt viện, lão quản gia ra đón, đối ta thì thầm: “Minh Hi thiếu gia nửa đêm treo cổ tự sát, nếu không phải bị tiểu tư phát hiện, thiếu chút nữa đã không cứu được, giờ đã không có việc gì.”

Ta nhu nhu huyệt thái dương, tiến vào phòng Minh Hi, phắt tay nhượng hắn ra ngoài. Ngồi bên giường, nhìn dấu vết trên cổ hắn, xem ra hắn thật sự muốn chết. Thân phận mất hết, thanh danh bị hủy hoại, về sau mang theo tiếng xấu sống ở kinh thành còn không biết sẽ bị người sỉ nhục như thế nào, chỉ có thể mai danh ẩn tích, tốt nhất là hủy luôn khuôn mặt kia, bởi vì đã không còn thân phận bảo hộ, ra bên ngoài ngay cả một quan cửu phẩm tép riu đều có thể đùa nghịch hắn còn không bằng ở trong kinh thành. Tương lai như vậy, ngay cả người trầm lặng như ta cũng không thấy có gì đáng chờ mong huống chi hắn, cái loại tính tình phi dương siêu thoát này.

Chỉ là ta không thể nhìn hắn chết “Ngươi chịu nhục nửa năm, nay xem như giải thoát rồi vì cái gì còn muốn chết?”

Trong mắt hắn một mảnh tịch mịch, khàn khàn nói: “Ta vẫn còn ý nghĩ, nghĩ người nhà sẽ vì ta mà đòi lại công đạo, ta muốn tương lai đến trước mặt hoàng thượng đối chất, ta muốn những người đó không thể chết tốt. Nhưng không ngờ bọn họ đã sớm buông tha ta. Ta hiện tại cái gì cũng không có, về sau còn muốn bị người nhục nhã nhạo báng, vậy không bằng chết đi.”

Ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng tìm được lý do “Ngươi còn có

hài tử.”

Hắn lạnh lùng cười, “Ta còn muốn hài tử làm gì, nuôi hắn về sau cấp cho người làm nô tài sao? Không có thân phận, ngay cả họ cũng không có, còn có một người cha như ta vậy. Nếu hắn lớn lên giống ta còn không phải trở thành đồ chơi của người ta.”

“Không đến mức như vậy…”

“Trước kia la ta suy nghĩ không chu toàn, tại nơi này chết đi sẽ liên lụy đến ngươi. Ngươi yên tâm, sáng mai ta sẽ dọn đi, chết ở nơi khác ngươi sẽ không bị liên lụy.”

“Ta không phải có ý tứ này.”

“Nói đến cùng, ngươi vì cái gì cứu ta? Chúng ta trước đây dù có điểm giao tình, hai năm củng sớm phai nhạt rồi đi. Ta làm hoàn khố đệ tử của ta, ngươi làm thanh niên chăm chỉ của ngươi, chúng ta hai kiểu người khác nhau. Ngày đó ta thật không nghỉ ngươi sẽ mang ta đi ra, không tất yếu vì một điểm giao tình trước kia mà chịu giúp ta, một đại phiền toái đi? Hay là nói… ngươi cũng coi trọng túi da này? Ngươi muốn liền cứ thượng, không cần đối ta ôn nhu mật ý. Hiện tại, thân mình ta thật dâm đãng, tùy tiện nam nhân đến thượng ta đều mẫn cảm…..”

Ta quyền đầu nắm lại rồi lại thả ra, rốt cục nhịn không được hung hăng nói “ Ngươi vẫn là nam nhân sao?”

Hắn bụm mặt, kinh ngạc nhìn ta nói: “Ngươi nói ta cứ như vậy bị nam nhân thượng còn là nam nhân sao?” nước mắt cũng xoát xoát đi xuống.

Ta thật đau đầu, do dự nói: “Chỉ cần ngươi trong làn nghĩ mình là một nam nhân thì chính là nam nhân…Hàn Tín cũng từng thụ nhục…. Cái kia… … Tư Mã Thiên còn thụ cung hình….. Ai dám nói bọn họ không phải nam nhân đâu.”

“Kia không giống với….”.

“Giống nhau. Ngươi nếu có thể chịu nhục làm ra việc lưu danh sử sách liền cùng bọn họ giống nhau”. Tuy nói như vậy nhưng ta chính mình cũng không tin. Hắn căn bản là không để tâm lời ta nói đi.

Hắn lăng lăng ôm chăn ngồi giường không nói. Ta để người đưa cơm tiến vào, hắn cũng không cự tuyệt. Ta thoáng thả tâm liền rời đi nghỉ, vô luận thế nào, hắn ít nhất sẽ không tìm cái chết đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện