Thập Nhị Thánh Thú Cung
Chương 58: Mặt khác… của thế giới (bản cũ tên là : Dâm dục)
Bầu trời tối dần, những đám mấy đen như nhuộm mực phủ kín khắp bầu trời cao
Những hạt mưa lớn phô thiên địa cái rơi xuống, nện lên mặt hồ khuấy động vũ điệu của đàn rắn, chúng đang ở trên mặt đất cố gắng tạo ra một sinh mệnh mới, nhưng dù nước mưa có lạnh lẽo tới xương đến mức nào đi nữa, cũng không thể dập tắt ngọn lửa dục vọng giữa hai thân thể đang mãnh liệt mập hợp bên bờ
Xông tới!
Chinh phục hắn!
Dù có hao hết sinh mạng này cũng không đáng tiếc!
Thế giới trước mắt Cố Thính Ngữ kịch liệt lay động, những kiên trì nhẫn nại trong quá khứ trở lên mờ mịt, thế giới của hắn cũng theo cũng bị sự kịch liệt cùng khô nóng hỗn loạn này đánh tan thành từng mảnh nhỏ….
Nước mưa nương theo những đường cong trên da thịt chảy xuống, khi chảy tới dục vọng nguyên sơ, chưa kịp dừng lại thì đã bị thứ cực lớn đập nát nước mưa thanh khiết biến thành màu đỏ tươi mỹ lệ, chảy vào mặt hồ
Máu tanh trộn lẫn cùng vị đạo của bùn đất lan tỏa giữa hai người trong lúc đó
Móng tay của Cố Thính Ngữ cắm thật sâu vào làn da của kẻ phía trên, trên tấm lưng to lớn xích lõa hạ những đường cào
“Phốc”…”Phốc”…
Thanh âm thân thể bị trừu sáp, một lần lại một lần vang lên mạnh mẽ hơn trước. Cố Thính Ngữ mở rộng hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng đang luật động, hắn nghĩ muốn hét lên, hắn nghĩ muốn giãy dụa, hắn muốn xé tan những mạch máu để nắm bắt sự phấn khởi đang chảy trong đó.
Hắn nghĩ muốn ngộp thở.
Thế nhưng chưa đủ… Vẫn còn chưa đủ…
Rốt cuộc còn muốn cái gì nữa…
Trọc Âm nhìn Cố Thính Ngữ lộ ra biểu tình say mê, y biết nhân loại này đang bị dục vọng khống chế, nọc độc của Dâm chương trùng không chỉ có tác dụng thúc tình, kỳ thực còn phóng đại khát vọng bị cấm đoán trong nhân tâm
“Ngươi trốn cũng không thoát đâu.” Liên tục tăng tốc độ, Trọc Âm đem sức lực cùng tốc độ bộc phát vào điểm sâu nhất, nội bích mềm mại ấp áp này, y nghĩ muốn hắn cả đời không quên cảm giác của mình trong lúc này
Khiến nước mưa cũng ấm lên, tất cả chỉ mới thực sự bắt đầu
Chỉ là bỗng nhiên, Cố Thính Ngữ mở mắt!
“Ngô?!” Nương theo đau nhức ở bả vai, Trọc Âm khẽ mở đôi mắt phượng hẹp dài
Cố Thính Ngữ như con thú bị vây khốn đang gào thét, hắn hung hăng cắn lên vai Trọc Âm, răng nanh khảm màu trong da thịt, hắn đem sự điên cuồng trong cơ thể chuyển thành đòn phản kích trực tiếp này
“Nói cho ta biết, ngươi thực sự muốn cái gì.” Không chút nào để ý tới đau đớn trên vai, Trọc Âm liếm cái cổ trắng trẻo của Cố Thính Ngữ
“Ô ô…” Bi phẫn mắc lại trong cổ họng, xúc cảm mai dần dần sống lại của Cố Thính Ngữ bị đau nhức mai một… Thay vào đó, là sự phấn khích mụ người nọc độc đã phá huỷ thần kinh, hắn sẽ mãi trầm luân trong con sóng dục vọng này.
Buông tha ta… Hắn thấp giọng nghẹn ngào.
“Sai.” Cưỡi trên người hắn, Trọc Âm nghiêm phạt rút tính khí của mình lùi sát ra ngoài, sau đó cúi người dùng một động tác công phá cửa thành.
“ A a”
“Cơ hội cuối cùng: Ngươi nghĩ muốn gì?!”
“Ân…a… Cáp a…” Cố Thính Ngữ bị thứ sức mạnh chết tiệt này lôi kéo, hắn đến tột cùng đang làm gì… Sức mạnh của hắn giờ đang ở nơi nào..
Hít sâu một hơi, những nhẫn nhục hắn chịu đựng từ trước tới nay vào lúc này bùng nổ:
Muốn cái gì … Ngươi có thể cho ta sao?
Đem mụ mụ trả lại cho ta!!!
Đem Bạch Chi Ngao trả lại cho ta!!!
Cái tên Nguyên Ác đó, rõ ràng cùng ta nửa điểm quan hệ cũng không có!!
Vì sao tất cả mọi chuyện…. Ta đều phải bị động thừa nhận?…
Cự vật dũng mãnh chạm tới điểm mẫn cảm, ma sát khích thích khiến Cố Thính Ngữ run rẩy, phía trước dị thường tê dại, cũng không nhịn thêm đựơc nữa, hắn co thân lại, đem nhiệt dịch trong người phóng ra
Song song với dó, hậu huyệt trống rỗng cũng lập tức được cự vật kia láp đầy bằng niêm dịch nóng hổi
Lưỡng cụ giao triền trong thân thể bỗng dưng ngừng lại, trong cơn mưa xối xả tầm tã, trong đâu đó xung quanh chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc
Cố Thính Ngữ mở to đôi mắt trống rỗng, nước mưa rơi trên viền mắt hắn, đau đớn tới lạnh lẽo
Tính khí hãm sâu trong cơ thể thong thả đựơc rút ra, vừa rút ra ngoài dịch thể bạch sắc như dòng suối từng cỗ từng cỗ tinh tế chảy ra, hậu huyệt vì kịch liệt co rút nên không thể khép kín, cứ mở rộng, từ từ, tích cóp từng tí một bên dưới huyệt đạo một vũng nhiệt dịch
Hai tay khoác ở trên lưng Trọc Âm vô thức rơi xuống, Cố Thính Ngữ lâm vào hôn mê
Cặp mắt phượng màu vàng ẩn chứa tức giận, ý thức vừa phát ra của nhân loại này, là ý nghĩ chân thực nhất của hắn, nhưng đáng tiếc đó lại không phải là đáp án mà y muốn nghe nhất
Chỉ thiếu một chút nữa… Nhân loại nên đầu hàng trước dục vọng của bản thân, cũng chỉ là thiếu một chút nữa…
Trong lòng mỗi người đều có một vùng thánh địa thuần khiết, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng tiếp cận
Nhưng trong ngực của mỗi người, cũng nhất định sẽ có một góc tà ác
Trọc Âm đưa tay quấy đảo trong huyệt nội của Cố Thính Ngữ, càng nhiều niêm dịch bên trong tuỳ ý chảy ra
Y rất chờ mong vào trò chơi này, bởi vì cho dù có là Thần, thì cũng sẽ có thời khắc phải sa ngã.
Tại Thế giới của Cố Thính Ngữ, có lưu truyền một câu chuyện cổ mà bất cứ ai cũng từng biết đến.
Trong Kinh thánh, Eva vì bị con rắn dụ dỗ ăn Trái cấm mà bị Thương đế nghiêm phạt
Trái cấm có cả phần thiện và ác, Eva cùng Adam sau khi ăn trái cấm trước mắt như rõ ràng và rực rỡ hơn, lúc này họ mới dần dần thấy rõ đựoc thế giới này.
Rốt cục là rắn đã dụ dỗ tội ác xuất hiện, hay là rắn dạy họ kéo xuống tấm màn hỗn loạn trước mặt này?
Bỗng nhiên mở mắt
Cố Tính Ngữ toàn thân hư thoát vô lực tựa như bệnh nặng mới khỏi, không biết bản thân đã ngủ bao lâu, hắn miễn cưỡng dựng dậy thân thể tựa ở đầu giường, bộ vị bên dưới eo tựa như bị bánh xe nghiến qua đau nhức không gì sánh đựơc. Mặc dù đầu cũng đau muốn nứt ra, hắn vẫn ép buộc mình phải nhớ lại tình cảnh lúc trước
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh *** đầy hỗn loạn, Cố Thính Ngữ cắn chặt đôi môi, sắc mặt xanh đen, thân thể xích loã cuốn lấy nhau cùng những tiếng rên rỉ liên tục như một đòn trí mạng đánh thẳng vào ngực hắn
Hắn rõ ràng nhớ kĩ Trong khi bị nam nhân kia xâm phạm, hắn vẫn có cao trào
Cố Thính Ngữ bỗng nhiên lại bắt đầu khủng hoảng, hắn nhìn những vết tích *** đầy người, cay đắng tự hỏi *** đãng có phải hay không là thiên tính của bản thân
Từ trần nhà hạ xuống những tấm rèm thật dài, Cố Thính Ngữ xuyên qua những tấm màn mỏng manh này, mơ hồ có thể thấy vị trí căn phòng bản thân đang ở.
Hắn quan sát bốn phía, phòng này không tính là rộng, tường dùng đá cẩm thạch màu xanh xây lên. Gian phòng bài biện rất đơn giản, ngoại trừ đàn hương để trên bàn ra, gian phòng chỉ còn lại chiếc giường lớn bản thân đang nằm.
Trên người hắn đựoc phủ một chiếc chăn tơ lụa mềm mại, giường lớn có màu đỏ như máu càng tôn thêm làn da trắng nõn của hắn
Thân thể hình như đã đựoc tẩy rửa qua, không hề có mùi làm người ta buồn nôn.
Xé tấm màn, hắn dùng nó bao lấy thân thể xích loã của mình.
Muì vị đàn hương xộc vào mũi càng lúc càng đậm, Cố Thính Ngữ chống lấy mép giường cẩn thận dứng lên, đột nhiên, một cơn rung động đánh thẳng vào đại não, hắn loạng choạng rồi ngã xuống không thích hợp…
“Ta đầy là… Làm sao vậy?”
Toàn thân càng thêm hư nhuyễn, không chỉ là suy yếu bình thường, tận cùng linh hồn dường như bị phá thành một lỗ, giờ đang khiêu khích hắn!
Đó chính là khát vọng sâu không đáy, Cố Thính Ngữ cảm thấy thân thể rất trống rỗng.
Hắn ngây ngốc lần thứ hai bò dậy, tự nói với bản thân, có lẽ là do mùi hương kia đã quấy nhiễu ý thức của mình… Ra khỏi phòng, Cố Thính Ngữ dọc theo hành lang nhỏ hẹp chậm rãi di động
“Cáp…Aha…”
Hắn nghe thấy, từ đầu hành lang truyền đến từng trận thanh âm ầm ĩ, cánh cửa chỉ hơi khép, Cố Thính Ngữ đứng tại chỗ
Nên quay đầu lại… Hay là tiếp tục đi vào?
Phía sau cánh cửa đá màu xanh, đến tột cùng giấu diếm thứ gì. Cố Thính Ngữ chống vào tường, trái tim không ngừng hoảng loạn, trong ngực hắn phảng phất như có một con ác thú, một khắc lại một khắc như muốn nuốt đi nhiệt lượng của bản thân. Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, hai chân như nhũn ra, hắn ức chế không đựoc muốn một cái ôm cực nóng…
“A… Ân.”
Tiếng rên rỉ liêu nhân, gãi ngứa tâm người từ trong căn phòng truyền ra, Cố Thính Ngữ mơ hồ biết bên trong căn phòng đang làm chuyện gì, thế nhưng hắn lại không có xoay người bỏ đi, hắn bước một bước lại tiếp một bước…. Quay về quá khứ.
Rắn, từ lúc rơi xuống nơi này, tuy không có trói chặt người khác, nhưng hắn có lưu lại thứ đầu mối dục vọng này, hắn dùng ý niệm nắm chặt khát vọng trong tay.
đẩy cửa ra, Cố Thính Ngữ cảm giác trái tim mình như ngừng đập.
Cảnh sắc *** đãng bên trong căn phòng như một đoàn liệt hoả nhập vào đáy mắt đen kịt của Cố Thính Ngữ. Gian phòng u ám bị thiêu đốt vì ánh sáng từ cây đuốc, ánh lửa soi sáng nơi những thân thể đang quấn lấy nhau, có nam nhân, có nữ nhân, mọi người ở trên mặt đất tuỳ ý giãy dụa thân thể, bày ra đủ loại tư thế nằm ở trên tường, lần lượt bày ra, có đứng, có nằm….
“A!!! Aha!!!”
Ngồi trên chiếc ghế đá giữa căn phòng là một nam nhân, từ lúc Cố Thính Ngữ đẩy cửa vào, y liền dùng cặp mắt phượng toả ra quang mang u ám chăm chú nhìn hắn.
Bốn mắt chạm nhau, Cố Thính Ngữ chỉ cảm thấy cái lạnh như ngấm vao trong xương tuỷ Hắn lại không có cách nào rời đường nhìn đi.
Xung quanh chân ghế là những nam nữ xích loã, bọn họ dùng môi hôn lên cổ chân của nam nhân, dùng lưỡi liếm lên da thịt y. Nam nhân lười biếng dựa mặt lên nắm tay của mình, hiển nhiên không chút để ý đến những khiêu khích của những kẻ xung quanh,
Một nam hài nhỏ bé yếu ớt có mái tóc vàng nhạt cẩn cẩn dực dực chạm vào thứ ở giữa hai chân nam nhân, vóc dáng tiều tuỵ khẽ liếm lộng thưởng ngoạn thứ tính khí quái dị mà đáng sợ.
Sau đó, nam hài chậm rãi ngồi lên thân nam nhân, nam nhân lại không thèm để ý tới động tác của nam hài, đường nhìn của y thuỷ chung không có rời khỏi Cố Thính Ngữ, khoé miệng tươi cười mang theo nghiềm ngẫm cùng châm chọc.
Cố Thính Ngữ thở gấp một hơi, tất cả trước mắt đều quá rõ ràng…Tiêu cự của hắn đều tập trung ở nơi lưỡng quả cùng cự vật xấu xí phân nhánh kia, nam hài mở rộng hai cánh mông trắng như tuyết của mình, đem huyệt khẩu nhắm ngay thứ cực đại kia chậm rãi ngồi xuống… Mơ hồ có thể thấy thịt huyệt theo động tác lộ ra, địa phương mập hợp bị cự vật xâm nhập chậm rãi nứt ra, nam hài ngửa cổ kêu lên vui mừng đầy say mê…
Namhài kịch liệt run, ra sức giãy dụa thân thể, huyệt khẩu tiết ra dịch ruột non đã làm ươn ướt cự vật, khiến nó sáng bóng đầy *** mĩ, nam hài lắc lư càng thêm điên cuồng…
Nhìn lướt qua nam hài, nam nhân hướng Cố Thính Ngữ mỉm cười, y mở đôi môi màu hồng, trong một khung cảnh đầy những tiếng rên rỉ thở dốc nhẹ nhàng nói rằng:
“Hoan nghênh đã đến thế giới của chúng ta.”
—————–
ta đã suy nghĩa và đưa lun cái hình này dên, đây là nói về bộ phận sinh dục của loài rắn(đực nhá). Rắn đực có 2 dương vạt để tiện cho việc giao phôi,trong một lần nó có thể ngủ với nhiều mẫu xà khác nhau… kinh khủng. nêu trọc âm hiện nguyên hình… lầm bầm., đảm bảo thúc thúc sẽ chết với cái thứ này
Những hạt mưa lớn phô thiên địa cái rơi xuống, nện lên mặt hồ khuấy động vũ điệu của đàn rắn, chúng đang ở trên mặt đất cố gắng tạo ra một sinh mệnh mới, nhưng dù nước mưa có lạnh lẽo tới xương đến mức nào đi nữa, cũng không thể dập tắt ngọn lửa dục vọng giữa hai thân thể đang mãnh liệt mập hợp bên bờ
Xông tới!
Chinh phục hắn!
Dù có hao hết sinh mạng này cũng không đáng tiếc!
Thế giới trước mắt Cố Thính Ngữ kịch liệt lay động, những kiên trì nhẫn nại trong quá khứ trở lên mờ mịt, thế giới của hắn cũng theo cũng bị sự kịch liệt cùng khô nóng hỗn loạn này đánh tan thành từng mảnh nhỏ….
Nước mưa nương theo những đường cong trên da thịt chảy xuống, khi chảy tới dục vọng nguyên sơ, chưa kịp dừng lại thì đã bị thứ cực lớn đập nát nước mưa thanh khiết biến thành màu đỏ tươi mỹ lệ, chảy vào mặt hồ
Máu tanh trộn lẫn cùng vị đạo của bùn đất lan tỏa giữa hai người trong lúc đó
Móng tay của Cố Thính Ngữ cắm thật sâu vào làn da của kẻ phía trên, trên tấm lưng to lớn xích lõa hạ những đường cào
“Phốc”…”Phốc”…
Thanh âm thân thể bị trừu sáp, một lần lại một lần vang lên mạnh mẽ hơn trước. Cố Thính Ngữ mở rộng hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng đang luật động, hắn nghĩ muốn hét lên, hắn nghĩ muốn giãy dụa, hắn muốn xé tan những mạch máu để nắm bắt sự phấn khởi đang chảy trong đó.
Hắn nghĩ muốn ngộp thở.
Thế nhưng chưa đủ… Vẫn còn chưa đủ…
Rốt cuộc còn muốn cái gì nữa…
Trọc Âm nhìn Cố Thính Ngữ lộ ra biểu tình say mê, y biết nhân loại này đang bị dục vọng khống chế, nọc độc của Dâm chương trùng không chỉ có tác dụng thúc tình, kỳ thực còn phóng đại khát vọng bị cấm đoán trong nhân tâm
“Ngươi trốn cũng không thoát đâu.” Liên tục tăng tốc độ, Trọc Âm đem sức lực cùng tốc độ bộc phát vào điểm sâu nhất, nội bích mềm mại ấp áp này, y nghĩ muốn hắn cả đời không quên cảm giác của mình trong lúc này
Khiến nước mưa cũng ấm lên, tất cả chỉ mới thực sự bắt đầu
Chỉ là bỗng nhiên, Cố Thính Ngữ mở mắt!
“Ngô?!” Nương theo đau nhức ở bả vai, Trọc Âm khẽ mở đôi mắt phượng hẹp dài
Cố Thính Ngữ như con thú bị vây khốn đang gào thét, hắn hung hăng cắn lên vai Trọc Âm, răng nanh khảm màu trong da thịt, hắn đem sự điên cuồng trong cơ thể chuyển thành đòn phản kích trực tiếp này
“Nói cho ta biết, ngươi thực sự muốn cái gì.” Không chút nào để ý tới đau đớn trên vai, Trọc Âm liếm cái cổ trắng trẻo của Cố Thính Ngữ
“Ô ô…” Bi phẫn mắc lại trong cổ họng, xúc cảm mai dần dần sống lại của Cố Thính Ngữ bị đau nhức mai một… Thay vào đó, là sự phấn khích mụ người nọc độc đã phá huỷ thần kinh, hắn sẽ mãi trầm luân trong con sóng dục vọng này.
Buông tha ta… Hắn thấp giọng nghẹn ngào.
“Sai.” Cưỡi trên người hắn, Trọc Âm nghiêm phạt rút tính khí của mình lùi sát ra ngoài, sau đó cúi người dùng một động tác công phá cửa thành.
“ A a”
“Cơ hội cuối cùng: Ngươi nghĩ muốn gì?!”
“Ân…a… Cáp a…” Cố Thính Ngữ bị thứ sức mạnh chết tiệt này lôi kéo, hắn đến tột cùng đang làm gì… Sức mạnh của hắn giờ đang ở nơi nào..
Hít sâu một hơi, những nhẫn nhục hắn chịu đựng từ trước tới nay vào lúc này bùng nổ:
Muốn cái gì … Ngươi có thể cho ta sao?
Đem mụ mụ trả lại cho ta!!!
Đem Bạch Chi Ngao trả lại cho ta!!!
Cái tên Nguyên Ác đó, rõ ràng cùng ta nửa điểm quan hệ cũng không có!!
Vì sao tất cả mọi chuyện…. Ta đều phải bị động thừa nhận?…
Cự vật dũng mãnh chạm tới điểm mẫn cảm, ma sát khích thích khiến Cố Thính Ngữ run rẩy, phía trước dị thường tê dại, cũng không nhịn thêm đựơc nữa, hắn co thân lại, đem nhiệt dịch trong người phóng ra
Song song với dó, hậu huyệt trống rỗng cũng lập tức được cự vật kia láp đầy bằng niêm dịch nóng hổi
Lưỡng cụ giao triền trong thân thể bỗng dưng ngừng lại, trong cơn mưa xối xả tầm tã, trong đâu đó xung quanh chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nhọc
Cố Thính Ngữ mở to đôi mắt trống rỗng, nước mưa rơi trên viền mắt hắn, đau đớn tới lạnh lẽo
Tính khí hãm sâu trong cơ thể thong thả đựơc rút ra, vừa rút ra ngoài dịch thể bạch sắc như dòng suối từng cỗ từng cỗ tinh tế chảy ra, hậu huyệt vì kịch liệt co rút nên không thể khép kín, cứ mở rộng, từ từ, tích cóp từng tí một bên dưới huyệt đạo một vũng nhiệt dịch
Hai tay khoác ở trên lưng Trọc Âm vô thức rơi xuống, Cố Thính Ngữ lâm vào hôn mê
Cặp mắt phượng màu vàng ẩn chứa tức giận, ý thức vừa phát ra của nhân loại này, là ý nghĩ chân thực nhất của hắn, nhưng đáng tiếc đó lại không phải là đáp án mà y muốn nghe nhất
Chỉ thiếu một chút nữa… Nhân loại nên đầu hàng trước dục vọng của bản thân, cũng chỉ là thiếu một chút nữa…
Trong lòng mỗi người đều có một vùng thánh địa thuần khiết, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng tiếp cận
Nhưng trong ngực của mỗi người, cũng nhất định sẽ có một góc tà ác
Trọc Âm đưa tay quấy đảo trong huyệt nội của Cố Thính Ngữ, càng nhiều niêm dịch bên trong tuỳ ý chảy ra
Y rất chờ mong vào trò chơi này, bởi vì cho dù có là Thần, thì cũng sẽ có thời khắc phải sa ngã.
Tại Thế giới của Cố Thính Ngữ, có lưu truyền một câu chuyện cổ mà bất cứ ai cũng từng biết đến.
Trong Kinh thánh, Eva vì bị con rắn dụ dỗ ăn Trái cấm mà bị Thương đế nghiêm phạt
Trái cấm có cả phần thiện và ác, Eva cùng Adam sau khi ăn trái cấm trước mắt như rõ ràng và rực rỡ hơn, lúc này họ mới dần dần thấy rõ đựoc thế giới này.
Rốt cục là rắn đã dụ dỗ tội ác xuất hiện, hay là rắn dạy họ kéo xuống tấm màn hỗn loạn trước mặt này?
Bỗng nhiên mở mắt
Cố Tính Ngữ toàn thân hư thoát vô lực tựa như bệnh nặng mới khỏi, không biết bản thân đã ngủ bao lâu, hắn miễn cưỡng dựng dậy thân thể tựa ở đầu giường, bộ vị bên dưới eo tựa như bị bánh xe nghiến qua đau nhức không gì sánh đựơc. Mặc dù đầu cũng đau muốn nứt ra, hắn vẫn ép buộc mình phải nhớ lại tình cảnh lúc trước
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh *** đầy hỗn loạn, Cố Thính Ngữ cắn chặt đôi môi, sắc mặt xanh đen, thân thể xích loã cuốn lấy nhau cùng những tiếng rên rỉ liên tục như một đòn trí mạng đánh thẳng vào ngực hắn
Hắn rõ ràng nhớ kĩ Trong khi bị nam nhân kia xâm phạm, hắn vẫn có cao trào
Cố Thính Ngữ bỗng nhiên lại bắt đầu khủng hoảng, hắn nhìn những vết tích *** đầy người, cay đắng tự hỏi *** đãng có phải hay không là thiên tính của bản thân
Từ trần nhà hạ xuống những tấm rèm thật dài, Cố Thính Ngữ xuyên qua những tấm màn mỏng manh này, mơ hồ có thể thấy vị trí căn phòng bản thân đang ở.
Hắn quan sát bốn phía, phòng này không tính là rộng, tường dùng đá cẩm thạch màu xanh xây lên. Gian phòng bài biện rất đơn giản, ngoại trừ đàn hương để trên bàn ra, gian phòng chỉ còn lại chiếc giường lớn bản thân đang nằm.
Trên người hắn đựoc phủ một chiếc chăn tơ lụa mềm mại, giường lớn có màu đỏ như máu càng tôn thêm làn da trắng nõn của hắn
Thân thể hình như đã đựoc tẩy rửa qua, không hề có mùi làm người ta buồn nôn.
Xé tấm màn, hắn dùng nó bao lấy thân thể xích loã của mình.
Muì vị đàn hương xộc vào mũi càng lúc càng đậm, Cố Thính Ngữ chống lấy mép giường cẩn thận dứng lên, đột nhiên, một cơn rung động đánh thẳng vào đại não, hắn loạng choạng rồi ngã xuống không thích hợp…
“Ta đầy là… Làm sao vậy?”
Toàn thân càng thêm hư nhuyễn, không chỉ là suy yếu bình thường, tận cùng linh hồn dường như bị phá thành một lỗ, giờ đang khiêu khích hắn!
Đó chính là khát vọng sâu không đáy, Cố Thính Ngữ cảm thấy thân thể rất trống rỗng.
Hắn ngây ngốc lần thứ hai bò dậy, tự nói với bản thân, có lẽ là do mùi hương kia đã quấy nhiễu ý thức của mình… Ra khỏi phòng, Cố Thính Ngữ dọc theo hành lang nhỏ hẹp chậm rãi di động
“Cáp…Aha…”
Hắn nghe thấy, từ đầu hành lang truyền đến từng trận thanh âm ầm ĩ, cánh cửa chỉ hơi khép, Cố Thính Ngữ đứng tại chỗ
Nên quay đầu lại… Hay là tiếp tục đi vào?
Phía sau cánh cửa đá màu xanh, đến tột cùng giấu diếm thứ gì. Cố Thính Ngữ chống vào tường, trái tim không ngừng hoảng loạn, trong ngực hắn phảng phất như có một con ác thú, một khắc lại một khắc như muốn nuốt đi nhiệt lượng của bản thân. Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, hai chân như nhũn ra, hắn ức chế không đựoc muốn một cái ôm cực nóng…
“A… Ân.”
Tiếng rên rỉ liêu nhân, gãi ngứa tâm người từ trong căn phòng truyền ra, Cố Thính Ngữ mơ hồ biết bên trong căn phòng đang làm chuyện gì, thế nhưng hắn lại không có xoay người bỏ đi, hắn bước một bước lại tiếp một bước…. Quay về quá khứ.
Rắn, từ lúc rơi xuống nơi này, tuy không có trói chặt người khác, nhưng hắn có lưu lại thứ đầu mối dục vọng này, hắn dùng ý niệm nắm chặt khát vọng trong tay.
đẩy cửa ra, Cố Thính Ngữ cảm giác trái tim mình như ngừng đập.
Cảnh sắc *** đãng bên trong căn phòng như một đoàn liệt hoả nhập vào đáy mắt đen kịt của Cố Thính Ngữ. Gian phòng u ám bị thiêu đốt vì ánh sáng từ cây đuốc, ánh lửa soi sáng nơi những thân thể đang quấn lấy nhau, có nam nhân, có nữ nhân, mọi người ở trên mặt đất tuỳ ý giãy dụa thân thể, bày ra đủ loại tư thế nằm ở trên tường, lần lượt bày ra, có đứng, có nằm….
“A!!! Aha!!!”
Ngồi trên chiếc ghế đá giữa căn phòng là một nam nhân, từ lúc Cố Thính Ngữ đẩy cửa vào, y liền dùng cặp mắt phượng toả ra quang mang u ám chăm chú nhìn hắn.
Bốn mắt chạm nhau, Cố Thính Ngữ chỉ cảm thấy cái lạnh như ngấm vao trong xương tuỷ Hắn lại không có cách nào rời đường nhìn đi.
Xung quanh chân ghế là những nam nữ xích loã, bọn họ dùng môi hôn lên cổ chân của nam nhân, dùng lưỡi liếm lên da thịt y. Nam nhân lười biếng dựa mặt lên nắm tay của mình, hiển nhiên không chút để ý đến những khiêu khích của những kẻ xung quanh,
Một nam hài nhỏ bé yếu ớt có mái tóc vàng nhạt cẩn cẩn dực dực chạm vào thứ ở giữa hai chân nam nhân, vóc dáng tiều tuỵ khẽ liếm lộng thưởng ngoạn thứ tính khí quái dị mà đáng sợ.
Sau đó, nam hài chậm rãi ngồi lên thân nam nhân, nam nhân lại không thèm để ý tới động tác của nam hài, đường nhìn của y thuỷ chung không có rời khỏi Cố Thính Ngữ, khoé miệng tươi cười mang theo nghiềm ngẫm cùng châm chọc.
Cố Thính Ngữ thở gấp một hơi, tất cả trước mắt đều quá rõ ràng…Tiêu cự của hắn đều tập trung ở nơi lưỡng quả cùng cự vật xấu xí phân nhánh kia, nam hài mở rộng hai cánh mông trắng như tuyết của mình, đem huyệt khẩu nhắm ngay thứ cực đại kia chậm rãi ngồi xuống… Mơ hồ có thể thấy thịt huyệt theo động tác lộ ra, địa phương mập hợp bị cự vật xâm nhập chậm rãi nứt ra, nam hài ngửa cổ kêu lên vui mừng đầy say mê…
Namhài kịch liệt run, ra sức giãy dụa thân thể, huyệt khẩu tiết ra dịch ruột non đã làm ươn ướt cự vật, khiến nó sáng bóng đầy *** mĩ, nam hài lắc lư càng thêm điên cuồng…
Nhìn lướt qua nam hài, nam nhân hướng Cố Thính Ngữ mỉm cười, y mở đôi môi màu hồng, trong một khung cảnh đầy những tiếng rên rỉ thở dốc nhẹ nhàng nói rằng:
“Hoan nghênh đã đến thế giới của chúng ta.”
—————–
ta đã suy nghĩa và đưa lun cái hình này dên, đây là nói về bộ phận sinh dục của loài rắn(đực nhá). Rắn đực có 2 dương vạt để tiện cho việc giao phôi,trong một lần nó có thể ngủ với nhiều mẫu xà khác nhau… kinh khủng. nêu trọc âm hiện nguyên hình… lầm bầm., đảm bảo thúc thúc sẽ chết với cái thứ này
Bình luận truyện