Thập Nhị Thánh Thú Cung
Chương 6: Rung động
Chờ liếm khô xong toàn thân Cố Thính Ngữ sắc mặt Bạch Chi Ngao đã ửng đỏ, y nẳm ở bên cạnh Cố Thính Ngữ thở hổn hển.
Ánh trăng mờ nhạt, Bạch Chi Ngao có vẻ có chút hoang mang, y nhìn nam nhân đang ngủ say trước mặt rơi vào trầm tư.
Bạch Chi Ngao không phải là nhân loại, mà y cũng không có những suy nghĩ phức tạp giống như nhân loại.
Ở trong thế giới của Bạch Chi Ngao, thích ghét đều được biểu lộ trực tiếp ra ngoài, y không chế không đựoc muốn thân cận với nam nhân trước mắt này, muốn giữ hắn ở bên người.
“Không nên đi về phía trước…. Đươc chứ?” Bạch Chi Ngao kéo một lọn tóc của Cố Thính Ngữ để đùa bỡn “ Đại thúc, ngươi không biết kẻ chưởng quản cung kế tiếp nguy hiểm cỡ nào đâu… Đừng trách ta không nói cho ngươi đường ra khỏi mê cung này, ta chỉ không muốn ngươi phải chết.”
Bạch Chi Ngao chăm chú ôm Cố Thính Ngữ, nhẹ nhàng nói “Đừng đi nga.”
Một lúc sau, khi sắp đi vào giấc ngủ Bạch Chi Ngao đột nhiên ngồi dậy, khẽ dụi mắt, quay đầu nhìn Cố Thính Ngữ vẫn như cũ nằm bên người, rốt cục mới an tâm mà cười rộ lên “Thực sự là không đi nha…”
———————
Sáng sớm, thái dương vẫn như xa xưa chiếu rọi khắp mặt đất. Cố Thính Ngữ lo lắng chuyển tỉnh, vừa mở mắt đã thấy một đôi ngươi hổ phách đang chăm chú nhìn chằm chằm vào bản thân.
“A” phản xạ bật dậy, cái trán hung hăng cụng vào kẻ đang ngồi xổm trước mặt Bạch Chi Ngao.
Bạch Chi Ngao ai oán kêu một tiéng ôm đầu lăn tại chỗ.
Cố Thính Ngữ cũng không có tốt hơn, hắn xoa xoa trán nhíu mày nói “Ngươi đang làm cái gì?!”
“Ô ô… Ta chính là muốn nhìn ngươi một chút a…”
“Ngươi…Ai? Y phục của ta đâu…” Cố Thính Ngữ kinh ngạc khi phát hiện trên người dĩ nhiên không có đến một mảnh vải che đậy.
Bạch Chi Ngao ngồi xuống, ân cần cười nói “Ta đem giặt cả rồi.”
“…Tất cả?”
Bạch Chi Ngao nhìn cành cây ở phía xa xa có treo cả chiếc quần con, khẳng định nói “Tất, cả ”
“…”
“Đại thúc, ngươi đừng nóng giận a, nếu không… Nhóm lửa đi, có thể hong khô y phục, hơn nữa trong hồ cón có rất nhiều cá, chúng ta còn có thể thuận tiện nướng cá luôn.”
Không có biện pháp khác, Cố Thính Ngữ oán hận xả xuống vài cái lá lớn bao vây quanh bộ vị trọng yêu của bản thân, sau đó nhặt vào cành cây bắt đầu nhóm lửa.
Hỏa quang đối diện khiến Bạch Chi Ngao có vẻ hưng phấn dị thường “Đã lâu không ăn cái gì nướng ta gần như đã quên cái vị đạo này rồi.”
Khi con cá thứ nhất nướng xong, nước bọt Bạch Chi Ngao chảy dài hận không thể một ngụm nuốt hết, thế nhưng cá đến bên miệng, y lại do dự. Cuối cùng, Bạch Chi Ngao đem con cá vừa nướng xong đưa tới trước mặt Cố Thính Ngữ nói “Đại thúc, cho ngươi ăn dó.”
Cố Thính Ngữ nhìn biểu tình giãy dũa của Bạch Chi Ngao, bỗng nhiên lại có cảm giác đang ngược đãi nhi đồng.
“…Ngươi ăn đi, ta tự nướng cũng được rồi.” Vừa dứt lời, Bạch Chi Ngao hoan hỉ vui mừng ngồi xổm một bên bắt đầu ăn cá, quanh miệng đầy những vết bẩn hề hề, nhưng guơng mặt lại lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Ăn ngon ăn ngon ha ha ha.”
Cố Thính Ngữ trong lòng nổi lên một cảm giác khác thường, sự tĩnh lặng trên mặt hồ bị gió nhẹ thổi qua, tạo lên một vòng lại một vòng rung động.
—————–
Vì vậy, cả ngày này đều chỉ có hong khô quần áo cùng nướng cá, thẳng cho tới lúc màn đêm buông xuống, bên tai vẫn như trước đều là thanh âm cãi nhau của Bạch Chi Ngao, mà ban đêm ở rừng cây, không biết có phải là bởi vì lửa trại yếu đi hay không, nhưng mà, hình như cũng không có lạnh như vậy
“Bạch Chi Ngao, ta nói lại lần nữa, ngươi không cần áp sát ta như thế, cũng không cần… Liếm…” Còn chưa nói xong, Cố Thính Ngữ đã cảm giác hai gò má một trận ẩm ướt.
Bạch Chi Ngao lại liếm mặt hắn.
Không thể nhịn đựơc nữa, Cố Thính Ngữ cả giận nói “Đừng liếm nữa! Ngươi cũng không phải cẩu!”
Bạch Chi Ngao bỗng nhiên an tĩnh lại, nửa ngày sau, thấp giọng hỏi “Cẩu…không được sao?”
Hồi ức trong mộng với những cảm xúc bị động vật liếm láp, Cố Thính Ngữ không chút suy nghĩ trả lời “Rất ghét.”
“…”Bạch Chi Ngao gục đầu xuống.
Nhưng vào lúc này, lửa trại đang thiêu đốt bỗng nhiên bị dập tắt “Đại thúc!!” Bạch Chi Ngao như là cảm ứng được gì vội vọt lên trước mặt Cố Thính Ngữ, bảo hộ hắn ở phía sau, quay nhìn rừng cây đen kịt phát sinh tiếng gầm nhẹ.
Cố Thính Ngữ chưa bao giờ nghe qua nhân loại nào có thể phát sinh tiếng kêu cảnh cáo tiếp cận giống như loài thú như vậy, Bạch Chi Ngao cả người run lên, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào rừng cây trước mắt, “Đại thúc…” thanh âm Bạch Chi Ngao lúc này trầm thấp hoàn toàn khác hẳn cái cảm giác thiếu niên hồn nhiên lúc trước.
“Nếu như… Nó xuất hiện, ta sẽ ở lại cầm chân, ngươi chạy mau.”
Ánh trăng mờ nhạt, Bạch Chi Ngao có vẻ có chút hoang mang, y nhìn nam nhân đang ngủ say trước mặt rơi vào trầm tư.
Bạch Chi Ngao không phải là nhân loại, mà y cũng không có những suy nghĩ phức tạp giống như nhân loại.
Ở trong thế giới của Bạch Chi Ngao, thích ghét đều được biểu lộ trực tiếp ra ngoài, y không chế không đựoc muốn thân cận với nam nhân trước mắt này, muốn giữ hắn ở bên người.
“Không nên đi về phía trước…. Đươc chứ?” Bạch Chi Ngao kéo một lọn tóc của Cố Thính Ngữ để đùa bỡn “ Đại thúc, ngươi không biết kẻ chưởng quản cung kế tiếp nguy hiểm cỡ nào đâu… Đừng trách ta không nói cho ngươi đường ra khỏi mê cung này, ta chỉ không muốn ngươi phải chết.”
Bạch Chi Ngao chăm chú ôm Cố Thính Ngữ, nhẹ nhàng nói “Đừng đi nga.”
Một lúc sau, khi sắp đi vào giấc ngủ Bạch Chi Ngao đột nhiên ngồi dậy, khẽ dụi mắt, quay đầu nhìn Cố Thính Ngữ vẫn như cũ nằm bên người, rốt cục mới an tâm mà cười rộ lên “Thực sự là không đi nha…”
———————
Sáng sớm, thái dương vẫn như xa xưa chiếu rọi khắp mặt đất. Cố Thính Ngữ lo lắng chuyển tỉnh, vừa mở mắt đã thấy một đôi ngươi hổ phách đang chăm chú nhìn chằm chằm vào bản thân.
“A” phản xạ bật dậy, cái trán hung hăng cụng vào kẻ đang ngồi xổm trước mặt Bạch Chi Ngao.
Bạch Chi Ngao ai oán kêu một tiéng ôm đầu lăn tại chỗ.
Cố Thính Ngữ cũng không có tốt hơn, hắn xoa xoa trán nhíu mày nói “Ngươi đang làm cái gì?!”
“Ô ô… Ta chính là muốn nhìn ngươi một chút a…”
“Ngươi…Ai? Y phục của ta đâu…” Cố Thính Ngữ kinh ngạc khi phát hiện trên người dĩ nhiên không có đến một mảnh vải che đậy.
Bạch Chi Ngao ngồi xuống, ân cần cười nói “Ta đem giặt cả rồi.”
“…Tất cả?”
Bạch Chi Ngao nhìn cành cây ở phía xa xa có treo cả chiếc quần con, khẳng định nói “Tất, cả ”
“…”
“Đại thúc, ngươi đừng nóng giận a, nếu không… Nhóm lửa đi, có thể hong khô y phục, hơn nữa trong hồ cón có rất nhiều cá, chúng ta còn có thể thuận tiện nướng cá luôn.”
Không có biện pháp khác, Cố Thính Ngữ oán hận xả xuống vài cái lá lớn bao vây quanh bộ vị trọng yêu của bản thân, sau đó nhặt vào cành cây bắt đầu nhóm lửa.
Hỏa quang đối diện khiến Bạch Chi Ngao có vẻ hưng phấn dị thường “Đã lâu không ăn cái gì nướng ta gần như đã quên cái vị đạo này rồi.”
Khi con cá thứ nhất nướng xong, nước bọt Bạch Chi Ngao chảy dài hận không thể một ngụm nuốt hết, thế nhưng cá đến bên miệng, y lại do dự. Cuối cùng, Bạch Chi Ngao đem con cá vừa nướng xong đưa tới trước mặt Cố Thính Ngữ nói “Đại thúc, cho ngươi ăn dó.”
Cố Thính Ngữ nhìn biểu tình giãy dũa của Bạch Chi Ngao, bỗng nhiên lại có cảm giác đang ngược đãi nhi đồng.
“…Ngươi ăn đi, ta tự nướng cũng được rồi.” Vừa dứt lời, Bạch Chi Ngao hoan hỉ vui mừng ngồi xổm một bên bắt đầu ăn cá, quanh miệng đầy những vết bẩn hề hề, nhưng guơng mặt lại lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Ăn ngon ăn ngon ha ha ha.”
Cố Thính Ngữ trong lòng nổi lên một cảm giác khác thường, sự tĩnh lặng trên mặt hồ bị gió nhẹ thổi qua, tạo lên một vòng lại một vòng rung động.
—————–
Vì vậy, cả ngày này đều chỉ có hong khô quần áo cùng nướng cá, thẳng cho tới lúc màn đêm buông xuống, bên tai vẫn như trước đều là thanh âm cãi nhau của Bạch Chi Ngao, mà ban đêm ở rừng cây, không biết có phải là bởi vì lửa trại yếu đi hay không, nhưng mà, hình như cũng không có lạnh như vậy
“Bạch Chi Ngao, ta nói lại lần nữa, ngươi không cần áp sát ta như thế, cũng không cần… Liếm…” Còn chưa nói xong, Cố Thính Ngữ đã cảm giác hai gò má một trận ẩm ướt.
Bạch Chi Ngao lại liếm mặt hắn.
Không thể nhịn đựơc nữa, Cố Thính Ngữ cả giận nói “Đừng liếm nữa! Ngươi cũng không phải cẩu!”
Bạch Chi Ngao bỗng nhiên an tĩnh lại, nửa ngày sau, thấp giọng hỏi “Cẩu…không được sao?”
Hồi ức trong mộng với những cảm xúc bị động vật liếm láp, Cố Thính Ngữ không chút suy nghĩ trả lời “Rất ghét.”
“…”Bạch Chi Ngao gục đầu xuống.
Nhưng vào lúc này, lửa trại đang thiêu đốt bỗng nhiên bị dập tắt “Đại thúc!!” Bạch Chi Ngao như là cảm ứng được gì vội vọt lên trước mặt Cố Thính Ngữ, bảo hộ hắn ở phía sau, quay nhìn rừng cây đen kịt phát sinh tiếng gầm nhẹ.
Cố Thính Ngữ chưa bao giờ nghe qua nhân loại nào có thể phát sinh tiếng kêu cảnh cáo tiếp cận giống như loài thú như vậy, Bạch Chi Ngao cả người run lên, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào rừng cây trước mắt, “Đại thúc…” thanh âm Bạch Chi Ngao lúc này trầm thấp hoàn toàn khác hẳn cái cảm giác thiếu niên hồn nhiên lúc trước.
“Nếu như… Nó xuất hiện, ta sẽ ở lại cầm chân, ngươi chạy mau.”
Bình luận truyện