Thập Nhị Thánh Thú Cung
Chương 77: Dạ dẫn thư
Tiếng nói vừa thoát ra, một con báo đen nhanh chóng lao ra khỏi rừng cây, nó dường như đã mai phục ở đây thật lâu, bên miệng là vết máu chảy dài…
Ba người bày ra tư thế chiến đấu, mà kì quái chính là, hắc báo lại không muốn chiến đấu.
Nó chỉ lạnh lùng nhìn ba người thật kĩ trong chốc lát, sau dó xoay người bỏ chạy.
Trọc Âm vội vã đuổi theo đầu tiên, Thanh Tước cùng Niệm Hành bám sát sau đó.
Sâu trong rừng cây, cây cối càng lúc càng tươi tốt, bọn hon mơ hồ nghe thấy thanh âm của dòng suối…
Khi bọn họ chạy ra khỏi một bụi cây rậm rạp, trước mắt đột nhiên trống trải.
Nhưng mà… Ánh vào mi mắt rõ ràng là một hình ảnh khiến kẻ khác hít thở không thông.
Cố Thính Ngữ ngã vào trong dòng suối, máu ở cổ chậm rãi chảy ra, bộ dáng không có sức sống của hắn khiến ba người kia bỗng nhiên dừng lại.
Máu phảng phất như chảy ngược lên đại não, có vật gì đó đang ầm ầm vỡ vụn.
“Cố Thính NGữ!!!!!!!”
Nhìn ba người kia lao về phía nhân loại, hắc báo từ từ, từ từ, rút lui.
Nhãn thần hắc báo nhìn Cố Thính Ngữ đầy phức tạp, nó cắn chặt răng…. Nhưng sau cùng vẫn không nói cái gì
Nó lặng lẽ bỏ đi.
————————————
(Một nén nhang trước)
Đi, như gió.
động, như ảnh
Tĩnh như không có
Hắc báo nín thở nhìn chằm chằm vào nhân loại ở cự ly gần đó
Cố Thính Ngữ đang ở bên dòng suối uống nước, phía sau trống không là một cơ hội rất tốt để tập kích mục tiêu, rõ ràng hắn khônh hề có chút cảnh giác về sự tồn tại của hắc báo
Hắc báo không dám chớp mắt, mồ hôi trộn lẫn máu loãng từ vết thương vẫn chảy xuống
Tách. tách
Đuôi bất an lay động hai cái
Lúc này, mục tiêu không hề có phòng bị, bên cạnh cũng không có kẻ địch dư thừa… Sợ rằng khó có thể bỏ lỡ cơ hội tập kích này.
Lao tới.
Cắn chết hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Hắc báo co thân dưới lại, từng bước một tới gần Cố Thính Ngữ…
KHông xong!!!
Hắn xoay người lại, chính là lúc này!!!
Móng vuốt “xoát” một tiếng tựa như thanh âm của đao lúc ra khỏi vỏ, hắc báo lộ ra hàm răng sắc nhọn lãnh liệt mà quyết đoán.
Khí thế toàn bộ đều xuất ra nhưng mà, thân thể lại cứng đờ ngay tại chỗ
Cố Thính Ngữ xoay người lại, thấy hắc báo gần trong gang tấc, hơi cứng đờ.
Hắc báo cũng không biết vì sao thấy khuôn mặt Cố Thính Ngữ lại ngây ra, thậm chí đến thời cơ tấn công tốt nhất trong nháy mắt cũng đã bỏ qua
Nó Phô trương thanh thế rống lên hai tiếng
Trong tay Cố Thính Ngữ đang cầm cái quần ướt sũng, hắc báo liếc mắt thấy cái quần lót hình tam giác nhất thời dại ra.
Cố Thính Ngữ nguyên bản thừa dịp thời cơ không có ai xung quanh đem quần áo lót giặt sạch, nhưng hắc báo đột nhiên nhảy ra này làm hắn trượt tay, quần theo dòng nước xiết chảy về phía hạ du.
Thường nói Nhất cổ khí tác, tái nhi suy, tam nhi kiệt (“Tả Truyện” có câu “phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt” tức là đánh trận phải dựa vào dũng khí. Đánh một tiếng trống tăng cường sĩ khí, đánh hai tiếng trống sĩ khí suy giảm, đánh ba tiếng trống sĩ khí tiêu tan. Mới bắt đầu đã kêu 2 tiếng, bại là phải đạo rùi)
Hắc báo suy nghĩ rốt cuộc có nên tấn công hay không a…
“Ngươi… Hình như là…” Cố Thính Ngữ đã nhận ra, này hắc báo bị thương nghiêm trọng chính là con báo bị Phức Vương vây khốn ngày hôm qua.
Hắc báo phát sinh tiếng “Grừ grừ” đầy nguy hiểm, cảnh giác nhìn Cố Thính Ngữ, tuỳ thời chuẩn bị cho một kích lấy mạng.
Cố Thính Ngữ im lặng nhìn chằm chằm vào hắc báo, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó, đôi mắt bất lực nhưng quật cường kia đã lưu lại cho hắn ấn tượng thật sâu đậm
Nói không rõ đó là cảm giác gì, chỉ là thấy nó ngoan cường như vậy, liều mạng chống cự, khiến Cố Thính Ngữ không thể coi thường sinh mệnh trước mắt
Hắc báo sau khi bị thụ thương không thể khống chế bước chân của bản thân, tiếng thở dốc của nó nặng nề hơn so với trong quá khứ.
Hai bên giằng co với nhau, Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cẩn cẩn dực dực, vươn tay ra.
Hắc báo lui về sau hai bước…
Cái nhân loại này đã cứu nó…
Cái nhân loại này biết rõ bản thân nó đã làm tổn thương hắn trong suốt thời gian qua…
Mà hiện tại, trước mặt cái nhân loại này, nó lại không có chút cảm giác bất an nào (ý tiểu báo là không đánh hơi thấy hương vị trả thù a… thúc thúc của ta hiền đến thế, sao có thể trả thù tiểu báo chứ.)
Hắc báo nheo con mắt, thuận theo tiến lên liếm liếm lòng bàn tay Cố Thính Ngữ, nhưng mà sau một khắc, nó bỗng nhiên cắn vào cổ Cố Thính Ngữ…
“Ùm!” Bọt nước văng lên khắp nơi.
Cố Thính Ngữ kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã vào dòng suối phía sau.
Máu theo dòng suối chảy ra, hắc báo kịch liệt thở hổn hển.
Vết rách kéo dài từ cổ tới ngực, sắc mặt Cố Thính Ngữ nhợt nhạt dọa người, hai tròng mắt của hắn nhắm chặt
Hắc báo bắt đầu lui về phía sau, nhanh chóng lùi về phía sau…
Lao nhanh vào trong rừng cây, bấp chấp vết thương trên người đang nứt ra, cây cối trong rừng cây gắn bó thành một mảnh, trong miệng tràn đầy mùi vị máu tươi của nhân loại kia.
[ Dạ tộc không có sự thất bại.]
Xin lỗi.
… Ta không thể thất bại lần nữa…
Thân là gia tộc ám sát thần bí nhất, huyết thống của chiến binh bóng đêm không cho phép có sự phản bội.
Mỗi một lần ám sát, mỗi một lần chiến đấu, tất cả đều là cuộc sống của họ.
Dạ Dân Thư từ nhỏ lớn lên trong Dạ tộc đã được dạy dỗ: không có cơ hội thứ hai.
“Nếu như thất bại, vậy không cần trở về nữa.” Người đã nói những lời này, chính là người duy nhất mà Dạ Dẫn Thư kính trọng.
Hắn dạy cho Dạ Dẫn Thư tất cả các thủ đoạn ám sát, hắn nói cho Dạ Dẫn Thư biết sát thủ bất quá chỉ là một thứ công cụ mà thôi.
Dạ Dẫn Thư rõ ràng muốn nhanh chóng được chéng minh bản thân mình như vậy, y cướp được rất nhiều cơ hội chứng tỏ sự cường hãn của mình.
Y ở trong thế giới hắc ám không chút ánh sáng khát vọng được coi trọng, nhưng mà mỗi khi hai tay dính máu hoàn thành xong một nhiệm vụ, thì thứ y có không phải là sự khẳng định, mà chỉ là nhiệm vụ tiếp theo mà thôi.
Cứ như thế, tích lũy thành những ngày tháng chết lặng.
Vì vậy, tới một ngày khi Dạ Dẫn Thư nhận được nhiệm vụ cư nhiên lại là đi giết người đã dẫn y gia nhập vào thế giới sát thủ này thì, Dạ Dẫn Thư đã thất bại.
Y căn bản không hề chiến đấu.
Rời khỏi Dạ tộc, sự tình về sau, y đơn giản là gia nhập dưới chân vương giả chân chính cường đại, nếu phải làm công cụ, như vậy nên làm công cụ của kẻ mạnh nhất.
Số mệnh của chiến sĩ bóng đêm, chưa bao giờ chiến đấu cho bản thân mình.
Hắc báo chạy trốn không quay đầu lại… Cuồng phong lạnh lẽo như lưỡi đao xé rách tâm phế nó.
Ân… Vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Rốt cục… Cũng hoàn thành rồi.
…
Thế nhưng, vậy thì sao…
Ba người bày ra tư thế chiến đấu, mà kì quái chính là, hắc báo lại không muốn chiến đấu.
Nó chỉ lạnh lùng nhìn ba người thật kĩ trong chốc lát, sau dó xoay người bỏ chạy.
Trọc Âm vội vã đuổi theo đầu tiên, Thanh Tước cùng Niệm Hành bám sát sau đó.
Sâu trong rừng cây, cây cối càng lúc càng tươi tốt, bọn hon mơ hồ nghe thấy thanh âm của dòng suối…
Khi bọn họ chạy ra khỏi một bụi cây rậm rạp, trước mắt đột nhiên trống trải.
Nhưng mà… Ánh vào mi mắt rõ ràng là một hình ảnh khiến kẻ khác hít thở không thông.
Cố Thính Ngữ ngã vào trong dòng suối, máu ở cổ chậm rãi chảy ra, bộ dáng không có sức sống của hắn khiến ba người kia bỗng nhiên dừng lại.
Máu phảng phất như chảy ngược lên đại não, có vật gì đó đang ầm ầm vỡ vụn.
“Cố Thính NGữ!!!!!!!”
Nhìn ba người kia lao về phía nhân loại, hắc báo từ từ, từ từ, rút lui.
Nhãn thần hắc báo nhìn Cố Thính Ngữ đầy phức tạp, nó cắn chặt răng…. Nhưng sau cùng vẫn không nói cái gì
Nó lặng lẽ bỏ đi.
————————————
(Một nén nhang trước)
Đi, như gió.
động, như ảnh
Tĩnh như không có
Hắc báo nín thở nhìn chằm chằm vào nhân loại ở cự ly gần đó
Cố Thính Ngữ đang ở bên dòng suối uống nước, phía sau trống không là một cơ hội rất tốt để tập kích mục tiêu, rõ ràng hắn khônh hề có chút cảnh giác về sự tồn tại của hắc báo
Hắc báo không dám chớp mắt, mồ hôi trộn lẫn máu loãng từ vết thương vẫn chảy xuống
Tách. tách
Đuôi bất an lay động hai cái
Lúc này, mục tiêu không hề có phòng bị, bên cạnh cũng không có kẻ địch dư thừa… Sợ rằng khó có thể bỏ lỡ cơ hội tập kích này.
Lao tới.
Cắn chết hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Hắc báo co thân dưới lại, từng bước một tới gần Cố Thính Ngữ…
KHông xong!!!
Hắn xoay người lại, chính là lúc này!!!
Móng vuốt “xoát” một tiếng tựa như thanh âm của đao lúc ra khỏi vỏ, hắc báo lộ ra hàm răng sắc nhọn lãnh liệt mà quyết đoán.
Khí thế toàn bộ đều xuất ra nhưng mà, thân thể lại cứng đờ ngay tại chỗ
Cố Thính Ngữ xoay người lại, thấy hắc báo gần trong gang tấc, hơi cứng đờ.
Hắc báo cũng không biết vì sao thấy khuôn mặt Cố Thính Ngữ lại ngây ra, thậm chí đến thời cơ tấn công tốt nhất trong nháy mắt cũng đã bỏ qua
Nó Phô trương thanh thế rống lên hai tiếng
Trong tay Cố Thính Ngữ đang cầm cái quần ướt sũng, hắc báo liếc mắt thấy cái quần lót hình tam giác nhất thời dại ra.
Cố Thính Ngữ nguyên bản thừa dịp thời cơ không có ai xung quanh đem quần áo lót giặt sạch, nhưng hắc báo đột nhiên nhảy ra này làm hắn trượt tay, quần theo dòng nước xiết chảy về phía hạ du.
Thường nói Nhất cổ khí tác, tái nhi suy, tam nhi kiệt (“Tả Truyện” có câu “phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt” tức là đánh trận phải dựa vào dũng khí. Đánh một tiếng trống tăng cường sĩ khí, đánh hai tiếng trống sĩ khí suy giảm, đánh ba tiếng trống sĩ khí tiêu tan. Mới bắt đầu đã kêu 2 tiếng, bại là phải đạo rùi)
Hắc báo suy nghĩ rốt cuộc có nên tấn công hay không a…
“Ngươi… Hình như là…” Cố Thính Ngữ đã nhận ra, này hắc báo bị thương nghiêm trọng chính là con báo bị Phức Vương vây khốn ngày hôm qua.
Hắc báo phát sinh tiếng “Grừ grừ” đầy nguy hiểm, cảnh giác nhìn Cố Thính Ngữ, tuỳ thời chuẩn bị cho một kích lấy mạng.
Cố Thính Ngữ im lặng nhìn chằm chằm vào hắc báo, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó, đôi mắt bất lực nhưng quật cường kia đã lưu lại cho hắn ấn tượng thật sâu đậm
Nói không rõ đó là cảm giác gì, chỉ là thấy nó ngoan cường như vậy, liều mạng chống cự, khiến Cố Thính Ngữ không thể coi thường sinh mệnh trước mắt
Hắc báo sau khi bị thụ thương không thể khống chế bước chân của bản thân, tiếng thở dốc của nó nặng nề hơn so với trong quá khứ.
Hai bên giằng co với nhau, Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, cẩn cẩn dực dực, vươn tay ra.
Hắc báo lui về sau hai bước…
Cái nhân loại này đã cứu nó…
Cái nhân loại này biết rõ bản thân nó đã làm tổn thương hắn trong suốt thời gian qua…
Mà hiện tại, trước mặt cái nhân loại này, nó lại không có chút cảm giác bất an nào (ý tiểu báo là không đánh hơi thấy hương vị trả thù a… thúc thúc của ta hiền đến thế, sao có thể trả thù tiểu báo chứ.)
Hắc báo nheo con mắt, thuận theo tiến lên liếm liếm lòng bàn tay Cố Thính Ngữ, nhưng mà sau một khắc, nó bỗng nhiên cắn vào cổ Cố Thính Ngữ…
“Ùm!” Bọt nước văng lên khắp nơi.
Cố Thính Ngữ kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã vào dòng suối phía sau.
Máu theo dòng suối chảy ra, hắc báo kịch liệt thở hổn hển.
Vết rách kéo dài từ cổ tới ngực, sắc mặt Cố Thính Ngữ nhợt nhạt dọa người, hai tròng mắt của hắn nhắm chặt
Hắc báo bắt đầu lui về phía sau, nhanh chóng lùi về phía sau…
Lao nhanh vào trong rừng cây, bấp chấp vết thương trên người đang nứt ra, cây cối trong rừng cây gắn bó thành một mảnh, trong miệng tràn đầy mùi vị máu tươi của nhân loại kia.
[ Dạ tộc không có sự thất bại.]
Xin lỗi.
… Ta không thể thất bại lần nữa…
Thân là gia tộc ám sát thần bí nhất, huyết thống của chiến binh bóng đêm không cho phép có sự phản bội.
Mỗi một lần ám sát, mỗi một lần chiến đấu, tất cả đều là cuộc sống của họ.
Dạ Dân Thư từ nhỏ lớn lên trong Dạ tộc đã được dạy dỗ: không có cơ hội thứ hai.
“Nếu như thất bại, vậy không cần trở về nữa.” Người đã nói những lời này, chính là người duy nhất mà Dạ Dẫn Thư kính trọng.
Hắn dạy cho Dạ Dẫn Thư tất cả các thủ đoạn ám sát, hắn nói cho Dạ Dẫn Thư biết sát thủ bất quá chỉ là một thứ công cụ mà thôi.
Dạ Dẫn Thư rõ ràng muốn nhanh chóng được chéng minh bản thân mình như vậy, y cướp được rất nhiều cơ hội chứng tỏ sự cường hãn của mình.
Y ở trong thế giới hắc ám không chút ánh sáng khát vọng được coi trọng, nhưng mà mỗi khi hai tay dính máu hoàn thành xong một nhiệm vụ, thì thứ y có không phải là sự khẳng định, mà chỉ là nhiệm vụ tiếp theo mà thôi.
Cứ như thế, tích lũy thành những ngày tháng chết lặng.
Vì vậy, tới một ngày khi Dạ Dẫn Thư nhận được nhiệm vụ cư nhiên lại là đi giết người đã dẫn y gia nhập vào thế giới sát thủ này thì, Dạ Dẫn Thư đã thất bại.
Y căn bản không hề chiến đấu.
Rời khỏi Dạ tộc, sự tình về sau, y đơn giản là gia nhập dưới chân vương giả chân chính cường đại, nếu phải làm công cụ, như vậy nên làm công cụ của kẻ mạnh nhất.
Số mệnh của chiến sĩ bóng đêm, chưa bao giờ chiến đấu cho bản thân mình.
Hắc báo chạy trốn không quay đầu lại… Cuồng phong lạnh lẽo như lưỡi đao xé rách tâm phế nó.
Ân… Vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Rốt cục… Cũng hoàn thành rồi.
…
Thế nhưng, vậy thì sao…
Bình luận truyện