Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt

Chương 67





Chính là trong lòng sinh hờn dỗi, chợt nghe Vô Biên la lớn: “Không… Không, ta… Ta nghe, cái kia Khinh Khinh ngươi nói… Ngươi nói rất đúng… Ân, làm cho ta nghĩ nghĩ muốn a, ngươi làm cho ta nghĩ nghĩ muốn…”



Dư Khinh nhìn Vô Biên cấp đến vò đầu bứt tai còn có bộ dáng sợ hãi, không biết tại sao, toàn bộ tức giận trong bụng lập tức mất hết. Y dùng cành hoa trong tay nhẹ nhàng đánh vào tay Vô Biên một chút, khẽ cười nói: “Ngươi đại ngu ngốc này, nghĩ muốn gì a? Không có nghe thì không có nghe, ta bất quá chỉ là một đại phu bình thường, ngươi chính là truyền nhân của Bạch Vân sơn xá, sợ ta làm gì? Phải là ta sợ ngươi mới đúng.”



Vô Biên vừa nhìn thấy nụ cười kia của Dư Khinh, liền cảm thấy thân mình đều nhẹ vài cân, ha hả cười ngây ngô nói: “Không dám không dám, chỉ có chuyện ta sợ Khinh Khinh, không có chuyện ngươi sợ ta, ta ở bên cạnh ngươi không phải vì chọc ngươi tức, mà là vì hảo hảo bảo vệ ngươi.”



“Đứa ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết ta rất điêu ngoa vô lý sao? Ta thường xuyên đối với ngươi quyền đấm cước đá, không đánh tức mắng, lấy thân phận của ngươi, căn bản không cần đi theo bên cạnh người hung dữ lại ngang ngược như ta.”



Dư Khinh đem tứ toàn bộ cây cỏ bỏ vào trong gùi dược, lấy tay chóng cằm, một đôi mắt xếch nhìn Vô Biên, trong ánh mắt dường như có vài phần tình ý lưu chuyển không ngớt.



Thế là thân mình Vô Biên lại nhẹ mười cân, chỉ nhìn ánh mắt của Dư Khinh liền ngây người, một bên si ngốc đích nói: “Đánh là thương mắng là yêu, không đánh không mắng không thoải mái. Khinh Khinh, ta biết ngươi vẫn là đối với ta tốt lắm, bằng không ngươisẽ không để cho ta đi theo bên cạnh ngươi. Ngươi đối với ta tuy rằng hung dữ, đối với ngươi trói chặt chính là thích, ngươi bất quá là thích mắng ta vài câu đá ta vài cái mà thôi, tính tình kia là bản tính của ngươi, ngươi cũng không phải từ trong lòng thấy ta chướng mắt, tùy ý giẫm đạp tôn nghiêm của ta, Khinh Khinh, ta thích sự tù túng của ngươi, cũng thích ngươi đối với ta như vậy mà.”




“Ngươi này… Đứa ngốc…” Dư Khinh rũ xuống ánh mắt. Y chưa từng yêu, chính là y biết người đang yêu đều là nói lời ngon tiếng ngọt, tối thiểu gia khỏa Hương Xá kia liền thường xuyên khiến y buồn nôn đến không thể không chạy đi nôn mửa, nhưng khi Hướng Thiên Nhai nghe được thì vẻ mặt luôn vui sướng.



TBD: họ Hướng kia chính là ko biết phong tình a, tàn tiểu Xá tự diễn, hắn ko sát phong cảnh là tốt rồi.



Những lời nói hôm nay của Vô Biên, nếu so với Hương Xá, kia quả thực là cách biệt một trời, nhưng mà chính là vài câu lời ngon tiếng ngọt giản dị tự nhiên này, lại làm cho trái tim Dư Khinh đều lâm vào run rẩy.



Y nhớ tới Hướng Thiên Nhai đã từng nói, đại ca chưa bao giờ đối với Hương Xá nói những lời ngon tiếng ngọt, hắn nói qua hắn sẽ không nói những lời tâm tình này, nhưng là chỉ cần hắn nói ra từ yêu này, chỉ cần trong lòng hắn nhận định người này, thì chính là chuyện cả đời.



“Vô Biên, ngươi sẽ vĩnh viễn đều thích ta như thế sao? Ngươi cũng biết chúng ta vốn là quan hệ đối lập chứ? Ta là bạn tốt của Hương Xá, là thúc thúc của Tiểu Xá, tương lai của ta, là nhất định cùng hai yêu tinh bọn họ dây dưa cả đời đích. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi là đạo sĩ làm theo nhân yêu bất lưỡng lập* a. Huống chi, hiện giờ ta biết ngươi là truyền nhân của Bạch Vân sơn xá, ngươi sao có thể vĩnh viễn cùng ta cùng một chỗ chứ?”



_nhân yêu bất lưỡng lập: người và yêu tinh không thể sống chung.



Ánh mắt Vô Biên phóng ra vạn trượng hào quang, vừa muốn hăng hái biểu lộ quyết tâm sống đến bạch đầu sông cạn đá mòn, lại nghe Dư Khinh lại nhanh nói tiếp: “Ngươi có biết hay không? Nếu không có biện pháp vĩnh viễn cùng một chỗ, còn không bằng lúc chưa yêu liền tách ra. Ngươi cũng biết ta vì sao phải rời đi sát thủ cốc lưu lạc thiên nhai. Đó là bởi vì ta một chút cũng không tưởng tin chính mình, tục ngữ nói, lòng người đều là thịt lớn lên, ngươi đối với ta thật là tốt, ta như thế nào không rõ, ta đối với ngươi là sợ hãi ngươi hiểu không? Vạn nhất ta quen, vạn nhất ta cũng thích ngươi, ngươi lại ghét ta chán ta, rồi lại rời đi ta, ta làm sao lo liệu đây? Ta thà chịu chết để ngươi không hay không biết.”



“Khinh Khinh, ta cam đoan với ngươi… Chuyện đó không có khả năng phát sinh…” Vô Biên kích động đến nói năng có chút lộn xộn, giữ chặt tay Dư Khinh đang muốn tiếp một đoạn thề non hẹn biển, thì Dư Khinh lại nắm tay hắn, vội vàng nói:



“Cho nên ta rời khỏi sát thủ cốc, cho nên ta đánh ngươi chửi, ta muốn ngươi nhanh chóng rời khỏi. Nếu nhất định không thể cùng một chỗ, thì không bằng sớm tách ra một chút, Hương Xá đã từng nói, trên đời này khó nhất không phải là chết, mà là sinh ly, nhưng… Nhưng ngươi tại sao không thể thông cảm khổ tâm của ta? Tại sao nhất định muốn đau khổ dây dưa? Tại sao nhất định phải làm cho lòng ta chậm rãi theo ngươi trầm luân, ngươi… Ngươi nếu lại không rời đi, nếu để ta nhắm trúng ngươi, lúc đó lại muốn thoát ra, sẽ không dễ dàng như vậy ngươi biết không?”



“Không phải, Khinh Khinh, ngươi… Ngươi hãy nghe ta nói…” Vô Biên gấp đến sắp biến thành kiến bò trên chảo nóng Dư Khinh lại trầm tẩm ở trong tâm lý của mình, nửa câu cũng không cho hắn nói. Hắn lo lắng đầy người, liền kéo tay Dư Khinh qua để lên trên trái tim của mình.



“Ngươi nếu không dám, thì buông tay ra, Vô Biên, đây là cơ họi cuối cùng của ngươi, ngươi hiểu chưa? Nếu không, tương lai ngươi cho dù muốn hối hận, ta cũng sẽ không cho phép ngươi hối hận, ngươi có biết, ta có Hương Xá cùng Tiểu Xá, bọn họ còn có những bằng hữu lợi hại, Vô Biên, tương lai nếu ngươi dám hối hận, ta sẽ cùng với ngươi, không chết không ngừng, ngươi hiểu chưa?”




_TBD: bằng hữu lợi hại?? nếu ngươi có dịp thấy sẽ phải hối hận về suy nghĩ neỳ =.=!! nói lão công bọn họ thì còn có thể. Dù sao so ra Vô Biên chắc cũng hum = chồng Đường Cung.



Lần này, từ miệng Dư Khinh nói ra, còn dẫn theo một cỗ hương vị tàn nhẫn, ánh mắt của hắn quật cường nhìn chăm chú Vô Biên, muốn thấy rõ ràng từng nét từng nét biểu cảm trên mặt hắn.



Lại nghe Vô Biên bi thống khóc thét một tiếng, nước mắt ở trong nháy mắt tuôn ra như suối. Đem Dư Khinh dọa sợ, nghĩ thầm mình không phải quá hung ác, nên làm hắn sợ chứ.



Vừa muốn nói hai câu làm dịu không khí một chút, thì Vô Biên đang khóc lóc đã đứng lên, vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh y, một tay kéo y lại ôm lấy, rồi chính hắn ngồi vào ghế dựa, cho Dư Khinh ngồi ở trong lòng ngực của hắn, lúc này mới vừa khóc lóc vừa nói: “Đợi được rồi, ta cuối cùng đợi được, Khinh Khinh, không uổng công ta đối với ngươi cuồng dại một mảnh, theo ngươi lâu như thế, ta vốn… Ta vốn vốn tưởng rằng, đợi đến ngày nào đó tóc ta bạc hết, có thể nghe được ngươi nói những lời này thì cũng quá tốt rồi, tối thiểu ta chết cũng có thể nhắm mắt…”



“Ta… Ta nói cái gì?” Lúc này Dư Khinh ngược lại lại bị dọa sợ. Cẩn thận hồi tưởng lại những lời mình nói nãy giờ, nghĩ thầm gia khỏa này mắc bệnh điên gì à? Ta nói hắn dám hối hận ta liền cùng hắn không chết không ngừng, cũng đến mức khiến hắn cảm động thành như vậy sao?



“Ngao, ngươi đừng không thừa nhận a.” Vô Biên chùi hết nước mắt trên mặt, chỉ Dư Khinh nói to lên: “Ngươi vừa mới nói qua, ta có thể cùng ngươi cùng một chỗ, nhưng là không được rời khỏi ngươi, nếu dám rời đi, ngươi sẽ cùng ta không chết không ngừng. Khinh Khinh, này… Đây là những lời ngươi vừa mới nói ra, chẳng lẽ ngươi muốn không thừa nhận sao? Không nên không nên, ngươi lặp lại lần nữa, ta… Ta muốn cho thiên địa quỷ thần, tu hành tổ sư cùng nhau làm chứng cho ta...”



Lời Vô Biên còn chưa dứt, chợt nghe giữa không trung đánh cái sấm vang. Cái này khiến cho Dư Khinh bị dọa sợ, vội vàng hét lớn: “Ai… Ai muốn nuốt lời? Ta… Ta không chó nghĩ muốn nuốt lời a, tu hành tổ sư ngươi sao có thể bao che con cái như vậy? Ta… Ta nếu không đáp ứng Vô Biên, chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng thiên lôi đánh xuống để giúp đồ tôn của ngươi bức hôn sao?”



Y nói xong, liền thấy búi tóc của Vô Biên không biết khi nào đã tơ tả, vẻ mặt tro đen giống như là mới bị sét đánh. Không khỏi lại sợ đến chân tay luống cuống, giậm chân nói: “Ngươi tu hành tổ sư này rất không hiểu đạo lý, ngươi tức giận tìm ta là được, ngươi tạc hắn làm gì chứ? Hai ngày này pháp lực của hắn đã hao tổn rất nhiều …”



“Khinh Khinh, ngươi có thể quan tâm ta như vậy, ta hảo cảm động, thật là cao hứng.” Vô Biên kéo Dư Khinh ngồi xuống, rồi chẳng hề để ý vén tóc một cái, hừ lạnh một tiếng nói: “Không quan hệ, tổ sư gia chính là đến tạc của ta, ngươi không biết, tâm mắt hắn rất nhỏ, nhất định là tức giận ta vừa mới đem hắn cùng quỷ đặt song song cùng một chỗ, cho nên mới dùng sét đánh ta. Thật là, ta bất quá thuận miệng một câu mà thôi, thiên địa quỷ thần, tu hành tổ sư không phải có sẵn sao*?”



_TBD: hảo cao thâm. Hum hiểu rỳ hết.



“Tốt lắm, đừng nói nữa, hắn đã không muốn nghe, ngươi cũng đừng nói a.” Dư Khinh vội vàng che miệng Vô Biên. Ánh mắt hai người ở trong nháy mắt giao nhau, bốn mắt nhìn nhau tình ý lưu chuyển, nhất thời dán dính vào nhau rốt cuộc không tách ra được.



“Khinh Khinh… Ngươi vừa mới nói những lời kia, đều là thật phải không? Ngươi… Ngươi nói ngươi đã muốn thích ta, ngươi không cho phép ta rời khỏi ngươi, những điều này đều là thật chăng?” Vô Biên thực nghiêm túc hỏi.




“Ai… Ai nói đã thích ngươi, ta chỉ nói là ngươi không được rời khỏi ta.” Dư Khinh chột dạ ánh mắt cũng tách ra, ngay sau đó, toàn bộ thân mình liền mãnh liệt bị Vô Biên ủng vào trong lòng.



“Khinh Khinh, không được ngươi nói như vậy. Ngươi có biết hay không? Ta có thể yên lặng chờ đợi, có thể ở bên cạnh ngươi, cho dù bị ngươi đánh chửi cũng là vui vẻ chịu đựng. Ta có thể lấy thân phận bằng hữu dù ngươi không thừa nhận cùng ngươi cùng nhau lưu lạc thiên nhai. Nhưng là… Nhưng là ta không thể nhẫn nhịn chịu được được ngươi lại mất đi ngươi, ta không thể nhẫn nhịn chịu dựng ngươi đã nói qua thích ta sau đó còn nói không thích, như vậy ta sẽ phát điên, Khinh Khinh ngươi có hiểu được ý của ta không?”



“Ta…Ta chính là thuận miệng nóinhư thế, ngươi… Ngươi lại lo lắng vớ vẩn cái gì a? Có ngươi đại nhân vật theo ta như vậy, ta cầu còn không được mà.” Dư Khinh vừa buồn cười vừa cảm động, do dự một chút, cuối cùng vươn cánh tay quay lại ôm lấy Vô Biên.



“Khinh Khinh…” Vô Biên ngẩng đầu, thoáng kéo dãn khoảng cách của mình và Dư Khinh, ánh mắt hai người lần thứ hai chạm nhau, bất đồng với vừa rồi, lúc này đây trong mắt hai người, đều chứa đựng cảm tình thân thiết cùng kiên định. Chậm rãi chậm rãi, cũng không biết đến tột cùng là ai để sát vào ai, đến cuối cùng, bốn phiến môi đỏ mọng giao tiếp, dần dần càng biến thành dây dưa xâm nhập.



Đối với hai người mà nói, này xem như chân chính là nụ hôn đầu tiên từ trước đến nay, tuy rằng kỹ xảo có chút trúc trắc, nhưng lúc này hai người đều đã bộc bạch tâm ý cho nhau, vì thế mà tình ý kéo dài hết sức, làm sao còn có thể chú ý tới thứ khác, chỉ cảm thấy loại tư vị liều chết triền miên thật sự quá mức tốt đẹp. Bất tri bất giác, khi tinh thần đủ tỉnh táo, Dư Khinh đã bị Vô Biên ôm đến trên giường.



“Khinh Khinh, ngươi vẫn là lần đầu lộ ra loại thần thái tiểu nhi nữ này nha, không nghĩ tới nhưng lại động lòng người như thế.” Vô Biên vong tình cắn lấy vành tai khéo léo của Dư Khinh, ngay sau đó, trên lưng liền trúng một quyền, bên tai nghe thấy Dư Khinh giận dữ nói: ” Thần thái tiểu nhi nữ cái gì, ngươi nói lại lần nữa cho ta.”



“A a a, là ta nói lỡ, ta nói lỡ…” Vô Biên bị dọa sợ vội vàng không ngừng chịu tội, một bên ảo não mình chỉ lo biểu lộ chân tình, nhưng lại quên khiển từ dùng câu, biết rõ Dư Khinh không muốn mình đem y trở thành nữ nhân, còn hết lần này tới lần khác nói lời như thế.



Lúc đang tiếc nuối đại cơ hội tốt đêm nay cứ như thế mà ngâm nước nóng, chợt nghe Dư Khinh lại nhẹ giọng cười, nhỏ giọng nói: “Ngươi sợ cái gì a? Ta cũng sẽ không thật sự đánh ngươi, dù đánh ngươi, chẳng lẽ không biết dùng hộ pháp thần công gì đó ngăn cản sao? Ta mới không tin ngươi thân là truyền nhân Bạch Vân sơn xá, lại không dùng cái đó đâu.”



“Không phải, cái loại thần công hộ thể này ta biết, chính là nếu ta dùng, Khinh Khinh đánh lên, tay sẽ đau.” Vô Biên cưng chiều chìm đắm xoa mái tóc mài mềm nhẵn của Dư Khinh, một bên cộc lốc giải thích.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện