Chương 22: Đần Độn 1
Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết trở về, trong nhà cũng có người lao động khỏe mạnh.
Tống Úc Hòa để Hứa Ái Quốc mang theo ngô và cao lương đi xay, còn mình thì cùng Đường Tuyết quét dọn trong và ngoài nhà một lần.Đại đội Thanh Miêu tổng cộng có hai cái cối xay bằng đá, một cái ở phía nam một ở phía bắc, cách nhà họ Hứa cũng không tính là gần.
Nhưng đón năm mới nhiều người muốn đi xay, tết phương Bắc phải ăn sủi cảo, cho dù là sủi cảo không có bột mì trắng tinh khiết thì sủi cảo dùng bột nhị hợp và tam hợp cũng phải có, gia đình nghèo đến đâu cũng phải xay một ít bột cao lương bột ngô và bột khoai lang ra để gói bữa sủi cảo, không có thịt thì gói rau bắp cải cũng được.Nhà họ Hứa đương nhiên là có thịt, nhưng Hứa Nặc nghe nói ngày đón năm mới họ phải đến nhà họ Hứa cũ bên kia ăn cơm đoàn viên, cho nên ba người phụ huynh thương lượng một chút mang theo chút đồ ăn và sủi cảo qua đó, ăn xong rồi trở về họ tự mình ăn một bữa nữa.Hứa Nặc cảm thấy chuyện này không có gì xấu, cô cũng không muốn đến nhà cũ bên kia thăm Hứa Đới Đệ và Hứa Chiêu Đệ, càng không muốn nhìn thấy Hứa Quang Tôn.
Đừng nói đều là anh chị em gì đó, cô có anh trai là đủ rồi, còn lâu mới cần những con sói mắt trắng như họ đâu.
Nhưng đừng tưởng rằng cô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện thì cái gì cũng không biết, vừa may là bởi vì cô còn nhỏ Tống Úc Hòa đều cho rằng cô không hiểu chuyện cho nên lúc nói chuyện mới không giấu giếm cô.Chính là anh trai học một câu "ăn rắm" của bà nội cô, sau này thì không giống vậy, Hứa Nặc biết điều này là họ sợ cô và anh trai nhặt lời, nếu như họ nói ra ngoài miệng, khiến cho người ta nghe thấy thì không hay.Đương nhiên những điều này bây giờ đều không quan trọng, quan trọng là cha cô phải đi ra ngoài xay, cô cũng muốn đi theo ra ngoài một chút, lâu như vậy rồi chỗ xa nhất cô đi chính là nhà họ Hàn ở sát vách.Hứa Nặc nhìn cha cô đã cõng bao lương thực trên lưng, cô vội vàng thử đưa mắt ra hiệu với anh trai, hai người mỗi người một bên ôm lấy chân Hứa Ái Quốc: "Cha, con muốn đi." Cô đã nhìn kỹ rồi, hiện tại bên ngoài không có tuyết rơi, đi ra ngoài toàn thân cũng sẽ không bị tuyết dính vào.Đương nhiên Hứa Ái Quốc vui mừng con trai và con gái của mình gần gũi với mình, nhưng bên ngoài lạnh, ông sợ mang con trai và con gái ra ngoài bị cảm lạnh, hơn nữa đi xa như vậy, hai đứa trẻ nhất định không đi được.Vì thế ông nhịn đau từ chối, cõng bao lương thực đi không dây dưa chút nào.Hứa Nặc: "…"Rõ ràng không muốn mang theo, vì sao còn muốn đùa giỡn nhiều như vậy."Em gái." Hứa Thừa nắm lấy tay Hứa Nặc, cùng với cô dùng ánh mắt lên án Hứa Ái Quốc.
Sau đó quan tâm kéo em gái đưa cô đi lên trên giường đất chơi, còn lấy kẹo hôm nay cậu bé được chia chưa ăn cho cô.Hứa Nặc nhìn anh trai niềm nở có chút dở khóc dở cười, cô lắc tay không cần kẹo của cậu bé, sau đó nhanh chóng nhét một miếng socola vào miệng anh trai: "Ăn đi, bí mật." Nói xong cô còn lấy ngón tay để ở bên miệng dùng tay ra hiệu “im lặng”.Anh trai vội vàng buông tay đang nắm tay của Hứa Nặc, lấy hai tay che miệng của mình rồi gật đầu.
Ăn xong socola Hứa Nặc lại để cho cậu bé uống thêm hai ngụm nước, chờ răng của anh lại biến thành răng màu hạt gạo trắng, cô mới cười nói: "Có ngon không?"Đây là ba chữ mà Hứa Nặc không biết nói nhiều, là do mùa đông này mới luyện ra.Anh trai nặng nề gật đầu: "Ngon lắm."Chỉ là có một chút đắng.Hứa Nặc cười hì hì, anh trai cũng cười theo, hai người không sao nói rõ được ở trên giường đất cười đến mức xiêu vẹo.***Đến buổi tối, Hứa Nặc với anh trai và cha mẹ ở cùng một cái giường đất.
Anh trai đã ngủ từ lâu, ý thức của cô vừa mới từ trong trang viên đi ra còn chưa ngủ, đang lắng tai nghe cha mẹ cô nói rõ ngày mai đón tết đi nhà cũ bên kia như thế nào như thế nào."Mẹ nói ngày mai mang theo bún hầm thịt heo, mang theo gà hầm nấm, lại mang theo ít sủi cảo qua đó là đủ rồi." Đây là tiếng của Đường Tuyết..
Bình luận truyện