Chương 29: Tay ‘cung Đấu’ Thiện Nghệ 2
Hứa Nặc nhanh chóng biết được sự lợi hại của bà nội và cha mẹ mình, bởi vì sáng sớm mồng một Tết đã có người qua chúc Tết và an ủi họ.
Ý tứ chính là đừng động vào ông Hứa, cứ báo hiếu cho ông ta thôi, kệ bọn họ đi, một đám người không có năng lực như thế nói ra ai cũng đều chê cười.Ngoài lời động viên từ các thành viên trong đội ra còn có các trưởng lão của gia tộc khác và các cán bộ, lúc này Hứa Nặc mới biết được tầm ảnh hưởng ở trong đội của bà nội cùng cha mẹ mình.
Nói như vậy thì đám người ở nhà cũ làm người thật sự thất bại rồi.Các thành viên trong đội đã đứng về phía gia đình Hứa Nặc, đã có nhiều người muốn “thay nhà cũ nói chuyện rõ ràng” với Hứa Ái Quốc và Tống Úc Hoà, đương nhiên kết quả cuối cùng là trong mắt các đội viên thì nhà cũ bên kia chẳng ra cái gì nữa.Hứa Nặc cảm thấy thật bái phục gia đình mình, họ phối hợp với nhau thật sự rất tốt.
Ngày hôm qua lúc cha cô tự tát mình một cái đó, cô và anh trai đã rất sợ hãi, nhưng khi nhìn lại, trên mặt cha cô vẫn thế không có gì thay đổi.Điều này thực sự đòi hỏi một số kĩ năng đấy.**Khi trẻ con nhà khác đến chúc tết, nếu có quan hệ tốt thì sẽ được lì xì cho vài đồng tiền cùng bánh kẹo, hoặc thường là đậu phộng, hạt dưa, hạt thông.
Hứa Nặc và anh trai ngoài sang nhà họ Hàn ở bên cạnh thì không đi đâu chúc tết nữa, trời rét thế này con trẻ không đi đâu được, nếu không may bị cảm thì thật chẳng đáng gì.Đến ngày mồng hai của năm mới, nhà họ Hứa đã bàn bạc, lần này Đường Tuyết về thăm cha mẹ đẻ nhưng không mang theo Hứa Nặc cùng Hứa Thừa.
Tuy rằng Hứa Nặc thấy hơi tiếc chút, nhưng cũng biết điều mà không nói linh tinh, ngay xung quanh đây còn không được đi thì nói gì đến việc đi xa như thế cơ chứ.Hứa Nặc hiểu, nhưng anh trai cô thì không được như vậy, cậu bé ôm chân mẹ và bắt đầu nhõng nhẽo: "Mẹ, muốn đi, muốn đi.""Không được, bên ngoài lạnh quá, Tiểu Thừa ở nhà với em gái và bà nội, đợi mẹ về sẽ mang gì đó ngon cho con." Đường Tuyết cười lắc đầu từ chối."Khi nào thời tiết khá hơn mẹ mang con và em gái về nhà ngoại chơi sau được không?"Mẹ cô tuy hỏi được không nhưng vẫn là không cho anh trai của cô cơ hội trả lời, chờ bà nội đến bế cậu bé đi là lập tức xách giỏ đi ra ngoài cùng cha cô.Anh trai của cô ôm bà nội, mếu máo không vui.Cậu bé vẫn chưa đến nhà ông bà ngoại lần nào.Thực ra thì đã từng đến đó, nhưng ở thời điểm đó dù là Hứa Nặc hay anh trai đều không nhớ gì cả, đến khi nhớ rồi thì cũng chưa đi lần nào.
Nhưng sau khi Hứa Chiêu Đệ đẩy Hứa Nặc xuống nước, ông bà ngoại cũng có đến thăm cô, chỉ là họ rời đi ngay sau bữa trưa.
Chuyện này cũng là không có cách nào, dù sao bà Đường và ông Đường cũng phải đi làm nên họ không thể lãng phí quá nhiều thời gian, hiện tại chỉ là vết thương nhẹ, càng đừng nói đến cháu gái chứ không phải mình, kiểu gì cũng không được nghỉ lâu đến thế.**Mùa đông năm nay, cả Hứa Nặc và Hứa Thừa đều mập lên một chút, Tống Úc Hoà mỏi tay nên bà đặt cháu trai mình xuống.
Bà cười nói với hai anh em: "Sủi cảo ngày hôm qua nhiều quá vẫn chưa ăn hết, bây giờ bà đi chiên sủi cảo cho hai đứa nhé, lên giường chơi một lát chờ bà làm xong mang lên cho hai đứa."Kỹ năng làm bánh sủi cảo chiên của Tống Úc Hoà phải gọi là đỉnh cao, Hứa Nặc cũng từng ăn qua rồi, rất thơm.
Giờ nghe bà nội nói định làm sủi cảo chiên, nước miếng cô ứa ra, vội nắm tay anh trai vào trong, nhất quyết không quấy bà nội nữa, tranh thủ để còn sớm được ăn sủi cảo chiên nữa chứ.Anh trai còn thèm hơn cả cô, vừa nghe bà nội muốn làm sủi cảo chiên, “nước mắt” hạnh phúc liền trào ra khỏi miệng, Hứa Nặc phải lấy khăn lau đi cho cậu."Em gái, ăn, sủi cảo." Anh trai lên giường đất còn không ngừng cao hứng nhảy múa.Đôi khi Hứa Nặc phát hiện ra anh trai của cô thực sự là một người lạc quan, nhưng có lẽ vì không biết gì nên cậu bé càng vui hơn.
Mừng rỡ một hồi rồi đem gỗ ra xếp cùng với cô."Em gái, ngôi nhà."Hứa Nặc nhìn đôi mắt lấp lánh của anh trai, cô cùng cậu bé ngồi xây nhà bằng những khối gỗ trên giường đất.
Ngôi nhà của anh trai như có ma thuật, có đủ mọi hình thù kỳ lạ, chính là kiểu nhà mà bạn chưa bao giờ thấy qua ở ngoài."Không, được, sẽ, sụp." Toang rồi, những lời này cô không thường xuyên dùng, muốn nói suôn sẻ cũng không dễ dàng chút nào.Anh trai cảm thấy rằng ngôi nhà sẽ không đổ, vì vậy cậu bé tự nói: "Sẽ không."Để chứng minh rằng mình không nói nhảm, cậu bé còn chỉ vào những ngôi nhà khác nhau cho Hứa Nặc xem.Nó không rơi, cũng sẽ không đổ.Hứa Nặc: "..."Được thôi.Ngay sau đó Tống Úc Hoà bước vào với một bát sủi cảo chiên vẫn còn nóng hổi.
Anh trai liền mặc kệ đống gỗ đang xếp mà nhảy qua chỗ bát sủi cảo, cậu bé đứng ở trên giường nhảy lên, hoàn toàn quên đi ngôi nhà nhỏ của mình: "Bà, ăn, ăn."Cậu bé đã ngửi thấy mùi thơm.Hứa Nặc không quan tâm đến các khối gỗ nữa, cô đứng lên và nhìn vào cái bát một cách háo hức.
Chỉ thấy trong bát là những miếng sủi cảo được chiên vàng, từng chiếc từng chiếc mũm mĩm dường như muốn nói “Mau tới ăn tôi đi”.Nhìn những chiếc sủi cảo bụ bẫm này, Hứa Nặc quyết tâm hoàn thành nguyện vọng của chúng."Bà, nhanh lên.""Biết rồi biết rồi, có gì mà vội vàng, bà không quên hai đứa đâu." Tống Úc Hoà đặt bát sủi cảo chiên lên giường đất, trong bát không có đũa mà có hai cái nĩa gỗ nhỏ, bà cắm vào cho hai đứa nhỏ."Hai đứa ăn từ từ, bà vừa chiên xong còn nóng, cẩn thận không lại bỏng."Anh trai ưỡn ngực, không chút để ý lời bà nói: "Cháu giỏi, không, ngốc."Vừa nói, cậu bé vừa đưa một miếng sủi cảo lên miệng và cắn một miếng, Tống Úc Hoà còn chưa kịp ngăn lại thì nước súp trong sủi cảo đã trào ra, trong phòng truyền đến tiếng kêu chói tai của cậu bé."Oa oa…"Hứa Nặc: "..."Ôi cái đứa trẻ xui xẻo này..
Bình luận truyện