Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con
Chương 129: Đi bệnh viện kiểm tra
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 129: Đi bệnh viện kiểm tra
Đối với những người nông dân một nắng hai sương, ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc nhất là đây.
Năm nay đại đội cũng xem như được mùa. Nếu nhà nào chăm chỉ lao động kiếm công điểm thì lương thực lãnh được đủ sức ăn qua mùa đông
Gieo hạt giống lúa mì vụ đông: hoàn thành, chia thịt: hoàn thành, từ giớ tới cuối năm chỉ còn đợi phân thịt một lần nữa là đón Tết.
Bữa cơm có gạo có thịt, dân chúng ăn nên làm ra, cuộc sống này - một từ thôi: mỹ mãn!
Những ông già bà cả trong thôn, bao gồm hai ông bà Chu đều cảm tạ trời đất. Đặc biệt là sau khi trải qua 3 năm nạn đói lịch sử, họ càng thêm yêu những tháng ngày ổn định, êm ấm như thế này. Các cụ luôn có câu: bình yên là phúc!
Sau khi phân thịt, mâm cơm của mỗi gia đình đều được nâng tầm.
Với quan niệm của thời đại này, mọi người đều nhận định Lâm Thanh Hoà ăn xài xa xỉ, nhưng trên thực tế không phải bữa nào nhà cô cũng ăn thịt. Cũng xen kẽ bữa trứng, bữa cá, bữa thịt vụn, nếu nói thoải mái nhất chắc là trứng gà.
Bình thường cô đều phải cố gắng khiêm tốn một chút ăn uống rón rén, kị nhất là quá phô trương, nhưng bây giờ nhà nhà đều có thịt, nhà cô cũng xoã thôi, còn chờ gì nữa?!
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Bách xách xe đạp ra ngoài đánh củi. Hai hôm nay anh kiếm được không ít, chất đống lớn đống nhỏ ở sân sau, có một số bó vẫn còn ẩm nên phải mượn gió trời hong khô.
Lâm Thanh Hoà cùng Nhị Oa, Tam Oa, có thêm cả bà Chu ngồi xếp bằng gói bánh bao.
Ngày hôm qua mẹ thắng mỡ heo, chu choa, mấy thằng nhóc con tha hồ ăn vụng, cứ ra một miếng vào một miếng, thích chí phải biết! Nhưng được cái chúng rất có ý thức, biết là phải để dành để ngày mai gói bánh nên chẳng cần mẹ nhắc, chúng tự biết kiềm chế.
Dù cái miệng vẫn thòm thèm nhưng bánh bao thịt hấp dẫn hơn, lâu lắm rồi không được ăn bánh bao đấy, có chút mong chờ nha!
Bánh bao trong không gian riêng chỉ còn dư lại một phần ba. Thỉnh thoảng đi vào thành cô lại giả vờ “mua” mấy cái về phát cho các con. Nhưng không phải thường xuyên, chỉ hôm nào nhà không có thịt mới được.
Chu Thanh Bách ăn vài lần, sau này cứ lần nào cô đưa là anh đều từ chối nhường phần mình cho cô.
Ăn xong bữa sáng, thấy bọn trẻ hồ hởi, Bà Chu mới biết thì ra hôm nay nhà nó gói bánh bao. Tính tình con dâu này thế nào bà thừa hiểu, thế nên không khuyên ngăn mà xắn tay áo hỗ trợ luôn.
Trước khi đi tìm mấy ông bạn già, ông Chu không quên hỏi trưa nay ăn gì.
Bánh bao bột mì tinh hả? Hay lắm, đúng món ông thích!
Vì có thêm hai cha mẹ chồng nên Lâm Thanh Hoà tăng số lượng. Tuy nhiên lượng tóp mỡ có hạn nên cũng không làm được nhiều lắm, chỗ này chắc chỉ đủ ăn một bữa thôi ấy.
Bà Chu: “Đủ ăn hai bữa. Nấu thêm một nồi cháo ăn kèm là đủ.”
Mới đầu Lâm Thanh Hoà tính trưa nay ăn hết bánh bao, tối gói sủi cảo nấm nhưng sau khi nghe bà Chu đề xuất ý kiến cô thấy cũng được cho nên bắc bếp nấu thêm một nồi cháu gạo kê.
Buổi trưa, xửng bánh bao bốc khói nghi ngút, thơm ngào ngạt, cái nào cái nấy lớn bằng bàn tay. Đại Oa ăn 3 cái, uống hết một chén cháo gạo kê.
Nhị Oa cũng xử 3 cái bánh nhưng chỉ uống được nửa chén cháo.
Tam Oa rất muốn ganh đua với hai anh trai nhưng dạ dày nhỏ chỉ chứa được hai cái bánh bao cùng nửa chén cháo.
Lâm Thanh Hoà xếp chót, một cái bánh và hai chén cháo. So với bánh bao tóp mỡ cải trắng, cô thích uống cháo gạo kê hơn.
Sức ăn của ông bà Chu không nhỏ nhưng mới ăn đến cái thứ 3 đã định ngừng. Lâm Thanh Hoà biết thừa hai ông bà chưa đủ no nhưng e ngại, vì thế cô dứt khoát đặt vào tay mỗi người thêm 1 cái bánh bao nữa.
Xế chiều, Chu Thanh Bách mới đánh củi trở về. Lâm Thanh Hoà hâm nóng toàn bộ số bánh bao và cháo gạo kê còn dư lại sau bữa trưa cho anh ăn.
5 cái bánh bao, hai chén lớn cháo gạo kê rất nhanh đã chui hết vào bụng Chu Thanh Bách.
Cuối cùng chỉ còn lại có 8 cái bánh bao, chắc chắn không đủ cho bữa tối.
Không biết tí nữa mẹ chồng thấy thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Hehe. Bà tính sai mất rồi. Sức chiến đấu của con trai và đám cháu trai bà ác liệt lắm chứ không đùa đâu.
Lâm Thanh Hoà đẩy Chu Thanh Bách về phòng bắt anh ngoan ngoãn nghỉ trưa một lát, còn cô quay vào bếp ủ bột để tối làm sủi cảo nấm thịt heo.
Chu Thanh Bách tò tò đi theo đòi hỗ trợ, cô nhất quyết đẩy anh về phòng, có tí việc cần gì tận hai người cho chật bếp.
Ngâm nấm phải ngâm bằng nước ấm, không thể dùng nước lạnh. Đợi tới lúc bột lên men cũng vừa hay nấm nở đủ.
Nửa giờ sau, Chu Thanh Bách tự động tỉnh. Vừa mở mắt ra đã bắt gặp bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ở cuối giường cặm cụi đan áo len.
Anh lên tiếng: “Đợi mấy ngày nữa kiếm đủ củi, hai vợ chồng mình đi chơi một chuyến.”
Lâm Thanh Hoà hai mắt sáng lấp lánh: “Được đấy.”
Chu Thanh Bách thấy mắt cô sáng rực, khoé miệng anh cong cong ý cười: “Bọn nhỏ ở nhà hết.”
Lâm Thanh Hoà: “Dẫn đám tiểu yêu theo để làm bóng đèn à? Hiếm lắm mới có dịp ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người.”
Mấy từ ngữ bà xã vừa nói thật lạ lẫm, Chu Thanh Bách không hiểu hết nhưng đại khái vẫn đoán được đại ý. Lúc này tâm tình anh đang rất tốt.
Lâm Thanh Hoà: “Em phải tranh thủ đan cho xong áo Nhị Oa để còn đan cho Đại Oa nữa. Lát nữa anh gói sủi cảo cho bữa tối nhé.”
Chuyện nhỏ, hồi còn trong quân ngũ anh cũng hay nấu ăn nhưng từ khi về nhà rất hiếm khi vợ yêu cầu anh đứng bếp.
Tầm 4 giờ chiều, bà Chu ẵm Tô Thành sang. Dạo này bà rất thích ở bên này, trò chuyện tâm sự cùng Lâm Thanh Hoà. Tình cảm mẹ chồng nàng dâu được cải thiện rõ rệt.
Vừa đi ngang cửa bếp đã nhìn thấy thằng con trai đang cầm dao băm thịt làm nhân, bà hỏi: “Sao lại còn làm sủi cảo?”
Chu Thanh Bách: “Lúc nãy con ăn gần hết bánh bao rồi, còn lại có mấy cái không đủ cho bữa tối nên Thanh Hoà bảo con gói.”
“Thanh Hoà đâu?”
“Cô ấy đang đan áo cho Nhị Oa.”
Bà Chu nghĩ sao nói vậy: “Hừ, chăm sóc mấy cha con anh thật chẳng dễ dàng chút nào.”
Qua lại một thời gian, bà chưa khi nào nhìn thấy con dâu thảnh thơi nhàn rỗi ngồi chơi, lúc nào cũng luôn chân luôn tay không việc nọ thì việc kia, lúc thì đóng đế giày, lúc thì đan áo len, không thì lại ra sau vườn nhổ cỏ tưới nước, không nữa thì lại tất bật nấu nấu nướng nướng bồi dưỡng chồng con.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Vâng, cô ấy rất vất vả. À mẹ này, mấy ngày nữa con đưa Thanh Hoà ra ngoài một chuyến, chắc tầm 7, 8 ngày. Mẹ với cha qua đây ở mấy hôm trông nhà cửa, chăm nom bọn nhỏ giúp chúng con.”
Bà Chu bất ngờ: “Hai đứa muốn đi đâu?”
Chu Thanh Bách: “Chúng con đi Bắc Kinh, nhưng mẹ đừng tiết lộ chuyện này ra bên ngoài.”
Bà Chu hết hồn: “Đi lên đó làm gì?”
Chu Thanh Bách đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi: “Đi kiểm tra thân thể.”
À, ra thế, bà Chu hạ thấp âm lượng: “Cơ thể Thanh Hoà làm sao có vấn đề được. Mấy đứa Đại Oa giống con y như đúc. Con không nên nghi ngờ linh tinh.”
Chương 129: Đi bệnh viện kiểm tra
Đối với những người nông dân một nắng hai sương, ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc nhất là đây.
Năm nay đại đội cũng xem như được mùa. Nếu nhà nào chăm chỉ lao động kiếm công điểm thì lương thực lãnh được đủ sức ăn qua mùa đông
Gieo hạt giống lúa mì vụ đông: hoàn thành, chia thịt: hoàn thành, từ giớ tới cuối năm chỉ còn đợi phân thịt một lần nữa là đón Tết.
Bữa cơm có gạo có thịt, dân chúng ăn nên làm ra, cuộc sống này - một từ thôi: mỹ mãn!
Những ông già bà cả trong thôn, bao gồm hai ông bà Chu đều cảm tạ trời đất. Đặc biệt là sau khi trải qua 3 năm nạn đói lịch sử, họ càng thêm yêu những tháng ngày ổn định, êm ấm như thế này. Các cụ luôn có câu: bình yên là phúc!
Sau khi phân thịt, mâm cơm của mỗi gia đình đều được nâng tầm.
Với quan niệm của thời đại này, mọi người đều nhận định Lâm Thanh Hoà ăn xài xa xỉ, nhưng trên thực tế không phải bữa nào nhà cô cũng ăn thịt. Cũng xen kẽ bữa trứng, bữa cá, bữa thịt vụn, nếu nói thoải mái nhất chắc là trứng gà.
Bình thường cô đều phải cố gắng khiêm tốn một chút ăn uống rón rén, kị nhất là quá phô trương, nhưng bây giờ nhà nhà đều có thịt, nhà cô cũng xoã thôi, còn chờ gì nữa?!
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Bách xách xe đạp ra ngoài đánh củi. Hai hôm nay anh kiếm được không ít, chất đống lớn đống nhỏ ở sân sau, có một số bó vẫn còn ẩm nên phải mượn gió trời hong khô.
Lâm Thanh Hoà cùng Nhị Oa, Tam Oa, có thêm cả bà Chu ngồi xếp bằng gói bánh bao.
Ngày hôm qua mẹ thắng mỡ heo, chu choa, mấy thằng nhóc con tha hồ ăn vụng, cứ ra một miếng vào một miếng, thích chí phải biết! Nhưng được cái chúng rất có ý thức, biết là phải để dành để ngày mai gói bánh nên chẳng cần mẹ nhắc, chúng tự biết kiềm chế.
Dù cái miệng vẫn thòm thèm nhưng bánh bao thịt hấp dẫn hơn, lâu lắm rồi không được ăn bánh bao đấy, có chút mong chờ nha!
Bánh bao trong không gian riêng chỉ còn dư lại một phần ba. Thỉnh thoảng đi vào thành cô lại giả vờ “mua” mấy cái về phát cho các con. Nhưng không phải thường xuyên, chỉ hôm nào nhà không có thịt mới được.
Chu Thanh Bách ăn vài lần, sau này cứ lần nào cô đưa là anh đều từ chối nhường phần mình cho cô.
Ăn xong bữa sáng, thấy bọn trẻ hồ hởi, Bà Chu mới biết thì ra hôm nay nhà nó gói bánh bao. Tính tình con dâu này thế nào bà thừa hiểu, thế nên không khuyên ngăn mà xắn tay áo hỗ trợ luôn.
Trước khi đi tìm mấy ông bạn già, ông Chu không quên hỏi trưa nay ăn gì.
Bánh bao bột mì tinh hả? Hay lắm, đúng món ông thích!
Vì có thêm hai cha mẹ chồng nên Lâm Thanh Hoà tăng số lượng. Tuy nhiên lượng tóp mỡ có hạn nên cũng không làm được nhiều lắm, chỗ này chắc chỉ đủ ăn một bữa thôi ấy.
Bà Chu: “Đủ ăn hai bữa. Nấu thêm một nồi cháo ăn kèm là đủ.”
Mới đầu Lâm Thanh Hoà tính trưa nay ăn hết bánh bao, tối gói sủi cảo nấm nhưng sau khi nghe bà Chu đề xuất ý kiến cô thấy cũng được cho nên bắc bếp nấu thêm một nồi cháu gạo kê.
Buổi trưa, xửng bánh bao bốc khói nghi ngút, thơm ngào ngạt, cái nào cái nấy lớn bằng bàn tay. Đại Oa ăn 3 cái, uống hết một chén cháo gạo kê.
Nhị Oa cũng xử 3 cái bánh nhưng chỉ uống được nửa chén cháo.
Tam Oa rất muốn ganh đua với hai anh trai nhưng dạ dày nhỏ chỉ chứa được hai cái bánh bao cùng nửa chén cháo.
Lâm Thanh Hoà xếp chót, một cái bánh và hai chén cháo. So với bánh bao tóp mỡ cải trắng, cô thích uống cháo gạo kê hơn.
Sức ăn của ông bà Chu không nhỏ nhưng mới ăn đến cái thứ 3 đã định ngừng. Lâm Thanh Hoà biết thừa hai ông bà chưa đủ no nhưng e ngại, vì thế cô dứt khoát đặt vào tay mỗi người thêm 1 cái bánh bao nữa.
Xế chiều, Chu Thanh Bách mới đánh củi trở về. Lâm Thanh Hoà hâm nóng toàn bộ số bánh bao và cháo gạo kê còn dư lại sau bữa trưa cho anh ăn.
5 cái bánh bao, hai chén lớn cháo gạo kê rất nhanh đã chui hết vào bụng Chu Thanh Bách.
Cuối cùng chỉ còn lại có 8 cái bánh bao, chắc chắn không đủ cho bữa tối.
Không biết tí nữa mẹ chồng thấy thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Hehe. Bà tính sai mất rồi. Sức chiến đấu của con trai và đám cháu trai bà ác liệt lắm chứ không đùa đâu.
Lâm Thanh Hoà đẩy Chu Thanh Bách về phòng bắt anh ngoan ngoãn nghỉ trưa một lát, còn cô quay vào bếp ủ bột để tối làm sủi cảo nấm thịt heo.
Chu Thanh Bách tò tò đi theo đòi hỗ trợ, cô nhất quyết đẩy anh về phòng, có tí việc cần gì tận hai người cho chật bếp.
Ngâm nấm phải ngâm bằng nước ấm, không thể dùng nước lạnh. Đợi tới lúc bột lên men cũng vừa hay nấm nở đủ.
Nửa giờ sau, Chu Thanh Bách tự động tỉnh. Vừa mở mắt ra đã bắt gặp bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ở cuối giường cặm cụi đan áo len.
Anh lên tiếng: “Đợi mấy ngày nữa kiếm đủ củi, hai vợ chồng mình đi chơi một chuyến.”
Lâm Thanh Hoà hai mắt sáng lấp lánh: “Được đấy.”
Chu Thanh Bách thấy mắt cô sáng rực, khoé miệng anh cong cong ý cười: “Bọn nhỏ ở nhà hết.”
Lâm Thanh Hoà: “Dẫn đám tiểu yêu theo để làm bóng đèn à? Hiếm lắm mới có dịp ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người.”
Mấy từ ngữ bà xã vừa nói thật lạ lẫm, Chu Thanh Bách không hiểu hết nhưng đại khái vẫn đoán được đại ý. Lúc này tâm tình anh đang rất tốt.
Lâm Thanh Hoà: “Em phải tranh thủ đan cho xong áo Nhị Oa để còn đan cho Đại Oa nữa. Lát nữa anh gói sủi cảo cho bữa tối nhé.”
Chuyện nhỏ, hồi còn trong quân ngũ anh cũng hay nấu ăn nhưng từ khi về nhà rất hiếm khi vợ yêu cầu anh đứng bếp.
Tầm 4 giờ chiều, bà Chu ẵm Tô Thành sang. Dạo này bà rất thích ở bên này, trò chuyện tâm sự cùng Lâm Thanh Hoà. Tình cảm mẹ chồng nàng dâu được cải thiện rõ rệt.
Vừa đi ngang cửa bếp đã nhìn thấy thằng con trai đang cầm dao băm thịt làm nhân, bà hỏi: “Sao lại còn làm sủi cảo?”
Chu Thanh Bách: “Lúc nãy con ăn gần hết bánh bao rồi, còn lại có mấy cái không đủ cho bữa tối nên Thanh Hoà bảo con gói.”
“Thanh Hoà đâu?”
“Cô ấy đang đan áo cho Nhị Oa.”
Bà Chu nghĩ sao nói vậy: “Hừ, chăm sóc mấy cha con anh thật chẳng dễ dàng chút nào.”
Qua lại một thời gian, bà chưa khi nào nhìn thấy con dâu thảnh thơi nhàn rỗi ngồi chơi, lúc nào cũng luôn chân luôn tay không việc nọ thì việc kia, lúc thì đóng đế giày, lúc thì đan áo len, không thì lại ra sau vườn nhổ cỏ tưới nước, không nữa thì lại tất bật nấu nấu nướng nướng bồi dưỡng chồng con.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Vâng, cô ấy rất vất vả. À mẹ này, mấy ngày nữa con đưa Thanh Hoà ra ngoài một chuyến, chắc tầm 7, 8 ngày. Mẹ với cha qua đây ở mấy hôm trông nhà cửa, chăm nom bọn nhỏ giúp chúng con.”
Bà Chu bất ngờ: “Hai đứa muốn đi đâu?”
Chu Thanh Bách: “Chúng con đi Bắc Kinh, nhưng mẹ đừng tiết lộ chuyện này ra bên ngoài.”
Bà Chu hết hồn: “Đi lên đó làm gì?”
Chu Thanh Bách đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi: “Đi kiểm tra thân thể.”
À, ra thế, bà Chu hạ thấp âm lượng: “Cơ thể Thanh Hoà làm sao có vấn đề được. Mấy đứa Đại Oa giống con y như đúc. Con không nên nghi ngờ linh tinh.”
Bình luận truyện