Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 119: 119: Chương 75-2




Lê Ngọc Quế cũng ở bờ sông, nghe được lời này liền trợn trắng mắt.
Tốt cái gì mà tốt, cô ta còn lâu mới cảm thấy Hàn Liệt đối với Liễu Tố Tố là thật tình, chắc là cố ý giả bộ cho người khác xem chứ gì? Làm gì có người đàn ông nào chủ động làm việc nhà? Bao Phi Tường cũng như vậy, đời trước Hàn Liệt cũng chưa từng giúp cô ta lần nào!
Ai mà thèm tin.
“Lê Ngọc Quế, cô ở đây làm gì?” Có người phát hiện cô ta khác thường, lập tức hỏi.
Lê Ngọc Quế nghe vậy ra vẻ thẹn thùng ôm bụng: “Không có gì, tôi thấy hơi buồn nôn thôi.”
“A, bụng cô cũng phải hơn 7 tháng rồi nhỉ, sao đến giờ vẫn còn buồn nôn, có phải không ăn được gì hay không?”
“Tôi ăn ngon miệng lắm, hôm qua mẹ chồng tôi còn làm thịt cho tôi ăn cơ mà, tại đứa bé ầm ĩ quá ấy mà, nhưng mà cũng đúng thôi, con trai có đứa nào không ầm ĩ đâu.”
“Con trai? Ngọc Quế, cô biết mình mang thai con trai sao?” Người xung quanh có chút không tin, là nam hay nữ, trước khi sinh ra ai mà biết?
Lê Ngọc Quế đắc ý nhếch khóe miệng: “Tôi đương nhiên là biết, con của tôi chắc chắn là con trai!”
Ngày đó đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ mà Bao Phi Tường quen nói trong bụng cô ta là con trai, quả thật khiến cả nhà bọn họ vui mừng khôn xiết, đặc biệt là Bao Phi Tường và bà Bao, sau khi xác định là con trai, đối xử với cô ta càng tốt hơn trước.
Không chỉ không để cô ta làm bất cứ việc gì, còn chủ động lấy tiền ra mua thịt cho cô ta ăn, phải biết rằng hiện tại thịt rất đắt, năm trước tăng tới 1 đồng 5, năm nay đã là 2 đồng 1 cân, hôm qua Lê Ngọc Quế cố ý cầm bát cơm ra ngoài khoe ra một hồi, ai thấy cũng hâm mộ muốn chết.
Tuy nhiên việc kiểm tra giới tính là trái với quy định, Lê Ngọc Quế không thể nói rõ, nhưng dù cô ta không nói, mọi người nhìn cô ta nói chém đinh chặt sắt như vậy cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân, càng hâm mộ cô ta hơn.

Đặc biệt là Bạch Tĩnh, nhìn cái bụng cao ngất của Lê Ngọc Quế mà ghen tị đỏ mắt.
Bạch Tĩnh đã có con nhưng đứa bé là con gái, đừng nói là phó đoàn trưởng Thái, ngay cả cô ta cũng thấy không hài lòng, đã thế đứa bé còn đen thui thủi, nhìn là thấy phiền lòng.

Lúc này nghe Lê Ngọc Quế nói chuyện, Bạch Tĩnh càng đỏ mắt bực bội, nhưng Lê Ngọc Quế như thể không nhận ra bạn mình đang khó chịu trong lòng, còn không ngừng khoe khoang làm Bạch Tĩnh hận không thể xoay người rời đi, nhưng ngại Bao Phi Tường chức vị cao hơn phó đoàn trưởng Thái, chỉ có thể cố nén lại.
Chờ mọi người xung quanh đều đã biết tin, không còn ai cảm thán Liễu Tố Tố may mắn nữa, Lê Ngọc Quế mới ngừng lại, mỹ mãn ôm bụng về nhà.
——
Sau khi Liễu Tố Tố và tiền trinh đến Tảo Trang lấy nấm, vợ tiền trinh sợ bọn họ lần đầu tiên không quen tay, còn tay cầm tay giúp đỡ bọn họ trồng nấm.
Đoàn trưởng Trương tất nhiên cũng tới, lần này ông rất ủng hộ việc trồng nấm bào ngư, chỉ có điều văn phòng không có chỗ, bằng không cũng sẽ không đến mức trồng ở nhà Liễu Tố Tố.

“Mỗi ngày đều phải tưới nước một lần… Như vậy đi Tiểu Liễu, lát nữa tôi sẽ nói chuyện cùng chính ủy, về sau nhà cô sẽ được phân thêm một xô nước nữa, xem như là phần của văn phòng chúng ta.” Đoàn trưởng Trương nói.
Liễu Tố Tố giúp quân khu thử nghiệm trồng nấm, nhất định không thể để nhà cô bị thiệt.
Liễu Tố Tố cũng không khách khí, hiện tại cũng không có điều kiện để cô khách khí, gật gật đầu: “Vâng, cảm ơn đoàn trưởng.”
Nấm bào ngư sau khi trồng, mỗi ngày chỉ cần lưu ý quan sát là được, sợ xảy ra tình huống ngoài ý muốn, mỗi buổi sáng tối Liễu Tố Tố đều ghi chép lại trạng thái sinh trưởng, về sau dù thất bại cũng có dấu vết để điều tra.
Trừ cái này ra, ngoài ruộng cũng không thể nhàn rỗi, ban ngày cô phải ra ngoài ruộng trông nom, ở ruộng gần như cả ngày, đến giờ ăn cơm mới có thể trở về một chuyến.

Cứ như vậy, cơ thể thật vất vả mới nuôi được một ít thịt lập tức gầy đi trông thấy.
Buổi tối, Hàn Liệt nắm cánh tay chỉ còn gầy gò của vợ, sắc mặt khó coi: “Không thể xin 2 ngày nghỉ được sao?”
“Giờ thì không thể, đang là thời điểm mấu chốt mà.” Liễu Tố Tố không hề cảm thấy mệt, bởi vì văn phòng rất nhanh sẽ đưa ra được phương pháp tưới nước tiết kiệm nhất, dù muốn nghỉ ngơi cũng phải đợi làm xong chuyện này đã.
Cô cười, sờ sờ lông mày Hàn Liệt: “Không sao, cũng không phải chỉ có một mình em mệt, mấy người đoàn trưởng và tiền trinh còn mệt hơn ấy.”
Hàn Liệt nhìn cô: “Bọn họ lại không phải vợ anh.”
Liễu Tố Tố dở khóc dở cười, cô thấy hơi buồn ngủ, nói chuyện cùng Hàn Liệt hai câu, sau đó bắt đầu viết nhật ký sinh trưởng của nấm bào ngư ngày hôm nay.

Viết xong liền nhét vở vào trong ngăn kéo, dựa vào gối đầu ngủ thiếp đi, cho nên cô căn bản không hề biết, lúc này Hàn Liệt đang có kế hoạch gì.
——
5 giờ chiều ngày hôm sau, trường học tan học, Hàn Cẩm nhớ phải về cho gà ăn, chạy nhanh như bay về nhà.
Đang chuẩn bị vào phòng bếp lấy chỗ ốc hôm qua mới bắt ra, đột nhiên phát hiện ở hầm có bóng người, tim Hàn Cẩm bỗng đập thình thịch.
Nương vẫn chưa về, mấy đứa Tiểu Tiền còn đi đằng sau, vậy đây là, “Trộm sao?”
Hàn Cẩm hoảng sợ, dùng sức cầm cục đá đập ốc, nhẹ nhàng qua đi, lúc nó đang chuẩn bị vọt vào bắt trộm, tay vừa mới nâng lên đã ngẩn người: “Cha?”
Hàn Liệt tưởng Liễu Tố Tố đã về, vừa định nhận lỗi cũng giật mình: “Tiểu Cẩm? Con tan học rồi à?”
Hàn Cẩm gật gật đầu, thả cục đá xuống: “Cha làm gì đó?”

Hàn Liệt thở phào, quơ quơ lạp xưởng trong tay: “Tối nay chúng ta ăn thịt nhé?”
Hàn Cẩm nhìn lạp xưởng căng đầy thịt, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, đang tính gật đầu lại vội vàng lắc lắc đầu: “Không được...!nương nói...!phải đợi.”
Trong nhà có thịt nhưng phải ăn tiết kiệm, thỉnh thoảng mới mang ra cải thiện bữa ăn, cơ bản Liễu Tố Tố một tháng sẽ làm 2 bữa thịt, vừa bổ sung dinh dưỡng mà các con cũng đỡ thèm, đương nhiên 2 lần này cũng là lúc bọn nó vui vẻ nhất.
Hàn Liệt biết vậy nên lúc này mới cố ý về sớm, lén lút vào hầm lấy thịt.
Hôm qua thấy vợ gầy đi anh liền có ý tưởng này, “Không sao, chúng ta ăn cho đỡ thèm, mà gần đây nương con gầy đi rồi, phải bồi bổ thân thể thôi.”
Hàn Cẩm vừa rồi còn rất có nguyên tắc, vừa nghe là nương muốn ăn lập tức gật gật đầu: “Con đi...!hái hành!”
Giúp nương nhóm lửa đã lâu, nó cũng nhớ rõ lạp xưởng phải xào cùng hành mới ngon.
Hàn Liệt cười gật đầu: “Ừ.”
Hàn Cẩm chỉ chốc lát đã hái xong hành rồi mang đi rửa, trừ cái này ra, chờ mấy anh em đi học về, Hàn Cẩm liền chuyển một tờ giấy qua.
“Đây là cái gì…” Tiểu Lộ nhìn tờ giấy, bên trên viết “Cha nói nương gầy rồi, phải ăn nhiều thịt, chúng ta ăn ít thôi nhé”.
Hàn Cẩm gật gật đầu, mỗi lần nấu thịt nương đều ăn rất ít, lần này là vì bồi bổ thân thể nương nên mới làm, cho nên bọn nó sẽ không ăn nhiều.

Nó muốn dặn dò nhưng nói chuyện mệt mỏi quá, thế là dứt khoát chuyển thành viết luôn.
Nhìn tờ giấy, mấy đứa nhỏ đều hiểu ý, ngoan ngoãn gật gật đầu, ngoài một đồng chí nào đó ——
“Anh hai, chữ này là chữ gì dợ?” Hàn Tiền xem xong đưa lại tờ giấy đưa cho Hàn Cẩm, chữ đầu tiên nhìn lạ quá, nó không quen chữ này!
Hàn Tiền trợn mắt nói: “Đây là chữ cha!”
Hàn Tiền mệt tâm dứt khoát đọc lại một lần, sau đó liếc liếc mắt nhìn bụng Hàn Trình: “Cho nên em ăn ít thôi, đã hiểu chưa?”
Nói đến cũng kỳ quái, bắt đầu từ năm ngoái bọn nó không còn được ăn thịt thoả thuê như trước, có đôi khi lương thực tinh cũng tiếc không ăn, nhưng cái bụng nhỏ của Hàn Trình vẫn cứ tròn vo, Hàn Tiền luôn cảm thấy chắc chắn em trai ngốc ăn vụng gì đó sau lưng rồi.
Hàn Trình phát hiện ánh mắt không có ý tốt của anh trai, vội vàng sờ sờ bụng nhỏ, “Ừm” một tiếng: “Em cũng quan tâm nương mà, em không ăn nhiều đâu!”
Cho nên khi Liễu Tố Tố về nhà, mới vừa vào sân đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.


Cũng không có gì là lạ, từ khi Hàn Tiền và Hàn Tú Tú học nấu ăn, thỉnh thoảng cô về muộn, bọn nó sẽ tự nấu cơm.

Điều khiến cô kinh ngạc chính là trong không khí còn thoang thoảng mùi thịt.
Lúc cô cho rằng mình xuất hiện ảo giác, bỗng thấy Hàn Liệt bưng đồ ăn đi ra, Hàn Trình đi theo phía sau, nước miếng như sắp chảy xuống tới nơi, thấy cô thì hưng phấn cực kỳ: “Nương! Mau tới ăn cơm thôi! Buổi tối có thịt ăn đó!”
Liễu Tố Tố nhìn vào chén, đúng là đầy thịt, lạp xưởng xào hành, hồng xanh đan xen trông rất ngon miệng.
“Anh làm?” Liễu Tố Tố không thể tin được hỏi Hàn Liệt
Đây vẫn là đoàn trưởng Hàn đến xào rau còn cháy nhà cô đó sao? Giờ anh không chỉ dám xào thịt, còn xào ngon như vậy?
Hàn Liệt cười cười: “Anh thèm ăn thịt quá nên lấy một ít, đừng giận anh nhé, em nếm thử hương vị xem thế nào?”
Liễu Tố Tố không biết làm lạp xưởng, trước đây đều là trực tiếp đi mua, sau này hỏi Liễu Thục Vinh cô mới biết làm, hương vị cũng không tồi, trong vị mặn xen lẫn chút cay, rất thích hợp làm món khai vị, xào cùng hành lại không hề giọng khách át giọng chủ, ngược lại càng thêm thơm ngon.
“Thế nào?” Hàn Liệt thấp thỏm hỏi.
Liễu Tố Tố gật đầu: “Ăn rất ngon.”
“Thật không?”
“Thật.”
Hàn Liệt yên tâm: “Vậy chúng ta ăn cơm thôi.”
Lạp xưởng ăn với cơm là ngon nhất, nhưng gạo trong nhà không thể ăn nhiều, chỉ có thể chưng một chén lớn bánh bột ngô.
Bánh bột ngô bưng lên là có thể bắt đầu ăn tối, Liễu Tố Tố rất nhanh đã phát hiện ra một chuyện, mấy đứa nhóc nhà mình bình thường nhìn thấy thịt như sói đói thấy mồi, nhào vào ăn rất nhanh, hôm nay lại chỉ chăm chăm gắp thịt vào chén cô, chốc lát sau thịt đã đội lên thành một ngon núi.
“Đủ rồi đủ rồi, nương không thích ăn cái này, các con ăn là được.” Liễu Tố Tố cầm đũa gắp lạp xưởng trở về.
Hàn Tú Tú sốt ruột nồi: “Nương ăn đi, cha nói nương gầy rồi, phải ăn thịt bồi bổ!”
Hàn Liệt: “…”
Liễu Tố Tố nhướng mày.
Hàn Tú Tú nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói: “Xin lỗi cha, nhưng nếu không nói nương sẽ không ăn.”
Liễu Tố Tố xoa xoa đầu nó, cười nói: “ Con thật sự cho rằng nương không đoán ra sao?”
Hàn Liệt vừa nói mình muốn ăn thịt cô đã đoán ra là chuyện gì, Hàn Liệt không phải không thích ăn ngon, nhưng anh ở bộ đội đã lâu, căn bản không chú trọng ăn uống, với anh mà nói, có ăn ngon tất nhiên là tốt, không có thì chỉ cần lấp đầy bụng là được, anh chưa từng chủ động đi tìm thịt ăn.
“Được rồi được rồi, nương sẽ ăn thịt, nhưng nhiều như vậy mặn lắm, chúng ta cùng nhau ăn có được không?” Liễu Tố Tố chia một nửa lạp xưởng ra ngoài, chủ động ăn một miếng, mấy đứa nhỏ lúc này mới yên lòng, rốt cuộc nhịn không được nữa ăn uống thỏa thích.
Liễu Tố Tố gắp một miếng thịt cho Hàn Liệt: “Đoàn trưởng Hàn cũng nếm thử tay nghề của mình đi này.”

Hàn Liệt bất đắc dĩ cười cười: “Thôi được rồi, từ nay anh sẽ không làm như vậy nữa.”
“Em không trách anh mà.” Liễu Tố Tố nhích lại gần, hạ giọng nói: “Em rất vui, thật đó, cảm ơn anh.”
Trong nhà nhiều con nhỏ, Liễu Thục Vinh lại cách xa, có thể quan sát tỉ mỉ, quan tâm cô như vậy cũng chỉ có Hàn Liệt, cô vui còn không kịp, sao có thể trách anh.
“Vậy là tốt rồi.” Hàn Liệt vươn tay, ở dưới bàn nắm lấy tay trái Liễu Tố Tố.
Ăn cơm xong, Liễu Tố Tố mới nói: “Đúng rồi, em có cái tin tốt muốn tuyên bố.”
“Tin gì?”
“Việc tưới nước đã được xác định rồi.” Liễu Tố Tố cười nói.
“Thật ạ?!” Không chỉ có là Hàn Liệt mà mấy đứa nhỏ cũng đều vui mừng.
Bọn nó biết gần đây nương bận vì việc này, còn thêm cả trồng nấm nữa, nếu việc tưới nước đã xong, ít nhất nương có thể nghỉ ngơi một thời gian.
“Đúng vậy, hôm nay đã có kết quả, về sau cứ dựa theo tiêu chuẩn này mà làm.” Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô về muộn, phải làm xong hết mới được về.
“Nương, về sau lương thực ngoài ruộng có nhiều như lúc con còn nhỏ không ạ?” Trước đây Hàn Trình chắc chắn sẽ không quan tâm chuyện ngoài ruộng, nhưng qua lần khô hạn này, không chỉ nó mà mấy đứa Tiểu Lộ dường như đã trưởng thành không ít, ngoài vui chơi đùa nghịch, trong lòng còn nhớ đến cả lương thực.
Nó muốn thấy cảnh tượng như lúc trước, lúa mì cao cao nặng trĩu hạt, cha ở ngoài ruộng làm việc, nương cùng chị cầm rổ đến đưa cơm, nó và các anh vừa nhặt hạt lúa vừa hỗ trợ cha, mà xung quanh là tiếng nói cười chúc mừng được mùa của các cô các chú.
Liễu Tố Tố bị sự mong đợi trong mắt Hàn Trình làm cho ngẩn người, cười cười: “Sẽ không, nhưng đây là kết quả tốt nhất mà chúng ta có thể lấy được vào thời điểm hiện tại.”
Hiện tại mới chỉ nghiên cứu được làm thế nào để tiết kiệm nước nhất có thể, tận lực bảo đảm lương sản lượng thực cho mọi người.

Nhưng không bột đố gột nên hồ, không có nước dù lăn lộn thế nào cũng sẽ kém hơn.
Hàn Trình chớp chớp mắt, nó còn quá nhỏ, dù là có tâm suy nghĩ, cũng có rất nhiều không hiểu nhưng nó biết phải tin tưởng nương, tin tưởng ông Trương, tin tưởng các cô chú trong văn phòng.
Đạo lý đơn giản như vậy đến trẻ con con còn hiểu, thế mà lại có một số người lớn không rõ.
Ngày hôm sau đoàn trưởng Trương tổ chức mở họp, giải thích việc điều tiết tưới nước, lại qua một buổi tối, đột nhiên nghe được tin ở đập chứa nước có người kêu cứu, ai đó đã rơi xuống nước.
Liễu Tố Tố nghe tin lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, nhanh chóng thay quần áo: “Sao giờ này lại đến đập chứa nước làm gì không biết? Chẳng lẽ định trộm cá?”
Hàn Liệt không yên tâm để cô đi một mình, muốn đi cùng cô, nghe vậy liền nói: “Có thể là trộm nước.”
Động tác của Liễu Tố Tố cứng lại.
Trộm nước?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện