Thập Niên 70 Cô Vợ Đanh Đá

Chương 46: Chương 46




Tiết Hoa Khang không nghe, lẩm bẩm một mình rằng lần sau nhìn thấy Tư Niệm nhất định phải kể chuyện này cho cô ấy nghe, để cho cô ấy chú ý an toàn.

Tiết Hoa An nghe xong lời của người nhà, không chen vào, cũng không phát biểu cảm tưởng, thấy mọi người không còn lời gì muốn nói, anh về phòng trước.

Ngoại trừ cha đã đến xưởng đậu hũ và anh cả trở về phòng, bốn người khác trong nhà đều ở trong bếp không rời đi.

“Buổi sáng anh cả không tận mắt nhìn thấy chị dâu đánh người, không cách nào hiểu được kích động của chúng ta.

" Tiết Hoa Nhạc cảm thấy phản ứng của anh cả quá mức bình thản.

Tiết Hoa Khang: "Anh có thể hiểu được phản ứng của anh cả, đổi thành Tư Niệm tát người ta, anh nghe xong sẽ không sợ hãi, còn có thể đau lòng Tư Niệm tay có đau hay không.

”“Tư Niệm làm sao có thể hung dữ như mấy người nói, tuyệt đối là do mấy người nói xấu cô ấy, cho dù tận mắt nhìn thấy Tư Niệm tát người ta thành đầu heo, anh cũng kiên quyết tin rằng là lỗi của đối phương.

”Tiết Hoa Nhạc cho anh ba một ánh mắt "anh hết thuốc chữa rồi".

…Từ khi Tiết Nhị Trụ bị Miêu Thải Ngọc giáo huấn một trận, hắn nhìn thấy Miêu Thải Ngọc đều đi đường vòng, trong đội không ai dám đặt điều cô nữa.

Thời đại lao động tập thể, Tiết Nhị Trụ là sức lao động trong nhà, trừ phi bị đánh tàn phế, nếu không không thể nào lười biếng, mặt sưng cũng phải ra ngoài.


Mặt hắn bị mọi người nhìn thấy, muốn giấu cũng không giấu được.

Mọi người không thấy cảnh tượng hắn bị tát, nhưng các cô gái trong đội buổi sáng lại nghe thấy hai cha mẹ cãi nhau, sau khi tan làm kể cho người nhà của mình, chuyện này rất nhanh truyền khắp trong đội.

Cậu nói cậu trêu chọc ai không chọc, lại chọc trúng đôi mẹ con kia, gặp thứ dữ rồi chứ gì.

Làm người phải tích khẩu đức.

Chuyện của Tiết Nhị Trụ tạm thời trôi qua, trong đội thông báo một chuyện khác.

Nói là giữa tháng sáu công xã muốn tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ, đến lúc đó lãnh đạo huyện sẽ tới xem.

Công xã bọn họ cách thị trấn gần nhất, mọi người cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi lãnh đạo tới đây, lãnh đạo bình thường cũng hay tới lui.

Cũng không cần nghỉ lại ở công xã hay đại đội, cán bộ trong huyện tới xem rồi đi ngay.

Hội diễn văn nghệ để mọi người tự đăng ký, được duyệt là có thể lên sân khấu biểu diễn, tiết mục biểu diễn sẽ được bình chọn ra top 3, lọt vào top 3 sẽ có phần thưởng.


Cho nên xã viên và thanh niên trí thức có thể lên sân khấu biểu diễn đều có điểm công, tuy rằng không nhiều như hạng nhất nhì ba, nhưng cũng xem như giải thưởng vì đã tham gia, ủng hộ tinh thần mọi người.

Miêu Ngạn Khánh xem thông báo, về nhà báo tin tức cho con gái, hỏi con gái có ý định tham gia biểu diễn hay không.

Không phải để con gái biểu diễn một mình, mà là để con gái tham gia hát song ca.

Chương trình năm nay có một tiết mục dẫn đầu là song ca nam nữ hát sơn ca.

Cần năm mươi thiếu nữ và năm mươi thanh niên, điều kiện là nam nữ chưa kết hôn và tròn mười tám tuổi.

Lúc đăng ký cần hát tại chỗ vài câu, hát khó nghe không thông qua.

Những người tham gia hát song ca sơn ca đều có thể lấy được hai mươi điểm công, nghe nói chỉ cần hát là có thể lấy được hai mươi điểm, không ít thanh niên thiếu nữ tích cực báo danh.

Miêu Thải Ngọc không chút nghĩ ngợi: "Con có chồng chưa cưới rồi nên không đi, để cho Thiêm Minh đi đi, nếu hát song ca có thể giảm bớt việc cho con thì con sẽ đi, còn nếu cản trở con làm việc thì thôi vậy.

”Hoa An không đăng ký tham gia hát song ca, trong mắt cô, loại biểu diễn này giống như xem mắt.

Cô có đối tượng rồi, không cần phải đi.

Cô chỉ muốn lười biếng, không muốn lao động.

Miêu Thiêm Minh: "Em muốn đi thử, có hai mươi điểm công, có thể thay cho hai ngày lao động.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện