[Thập Niên 70] Phúc Bảo
Chương 7: Phúc Bảo Là Phúc Bảo Xinh Đẹp (2)
Cô ấy bị câm ngay từ khi mới sinh ra, không biết nói chuyện, bị chị dâu cả Thẩm Hồng Anh hãm hại cũng không thể cãi lại bằng lời, chỉ có thể ôm nỗi ấm ức này vào lòng, nên trong lòng ít nhiều gì cũng thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ, nhìn cô bé gầy yếu trước mắt này, trong lòng cô ấy trở nên mềm nhũn.
Cô ấy sinh được ba con trai, không có con gái, cũng từng mong đợi có thể sinh được cô con gái nhỏ, chỉ là lúc sinh con trai thứ ba, cô ấy bị thương tổn hại đến sức khỏe, khiến sau này có thể sẽ không còn cơ hội sinh được con gái nữa.
Cô bé này, chính là con gái nhỏ được ông trời tặng cho cô ấy sao?
Lưu Quế Chi nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng gầy yếu của cô bé, khẽ thở dài.
Lúc này, Phúc Bảo đứng ở trong chậu gỗ, cũng đang cẩn thận đánh giá Lưu Quế Chi.
Bé không quá giống mọi người xung quanh, ngay từ nhỏ bé đã có ký ức, từ nhỏ đã hiểu chuyện. Trong đầu mơ hồ có một số ký ức liên quan đến trước khi trở thành trẻ con, tuy không hoàn toàn rõ ràng, nhưng vẫn coi như là có ký ức.
Lúc trước bé từng sống trong ngọn núi có mây mù bao phủ, có hoa sen, có đài nước, cũng có vọng tiếng kinh phật vang vọng bên tai chưa bao giờ gián đoạn.
Sau đó không hiểu tại sao, bé lại nằm ở trong núi, được ni cô trong am nhặt trở về nuôi bé, sau khi am ni cô bị đập, bé được đưa tới đại đội sản xuất Bình Khê.
Vợ Nhiếp lão tam cho bé ăn, thì bé ăn, bắt bé làm việc, bé cũng quy quy củ củ làm việc.
Bé không cảm thấy mình phải chịu ấm ức gì, chỉ là thỉnh thoảng không hiểu tại sao: “Mẹ" dữ với mình, còn luôn mắng chửi mình.
Gia đình Nhiếp lão tam không cần bé, mắng bé, muốn đuổi bé đi, nên bé được đưa đến nơi này.
Bé nhìn thấy ánh mắt đầy thương hại của Lưu Quế Chi, còn cả bàn tay vuốt ve lưng bé cũng rất dịu dàng, bé hơi giật mình, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Con rất biết điều, cũng biết làm việc, sống thế nào cũng được."
Bé không có cha mẹ, cũng không thể nào trở về am ni cô được nữa, tóm lại là không có chỗ nào để đi.
Bé nghe được vợ Nhiếp lão tam nói là Cố gia cũng không muốn cô, nói Cố gia bắt phải lá thăm xong cũng suýt tức giận muốn chết.
Bé lại ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Quế Chi: "Cô đừng đuổi con đi, có được không?"
Lưu Quế Chi nhìn cô bé trước mắt mình, cô bé vừa trắng trẻo lại xinh xắn thuần khiến, cầu xin cô ấy bằng giọng nói dè dặt nghe cực kỳ tội nghiệp, khẩn cầu đừng đuổi bé ra ngoài.
Cô ấy không nhịn được ôm lấy bé, vuốt ve mái tóc mềm ẩm ướt của bé.
Lưu Quế Chi không biết nói chuyện, nhưng hành động này của cô ấy cũng đủ để trấn an Phúc Bảo.
Phúc Bảo thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi: "Vậy con có thể gọi cô là mẹ không? Con không có cha mẹ, trước kia con và đám Sinh Kim Sinh Ngân cùng gọi mẹ, nhưng sau đó cô ấy không muốn nghe thấy con gọi là mẹ, cũng không để cho con gọi."
Lưu Quế Chi gật đầu thật mạnh.
Phúc Bảo tựa vào trong vòng tay của Lưu Quế Chi, môi hơi cong lên nở nụ cười.
Đôi môi nhỏ của bé vừa hồng lại vừa mềm, giống như những nụ nhỏ trong đất ngày xuân. Bé vừa cười lên, nụ hoa nở rộ thành bông hoa, kiều diễm ướt át, lại như bừng bừng sức sống.
Lưu Quế Chi ngây người nhìn cô bé trong vòng tay của mình.
Cô ấy không khỏi nâng khuôn mặt nhỏ gầy của bé lên, cẩn thận quan sát kỹ.
Người nông dân bôn ba ngoài đồng ruộng suốt ngày, hết dầm mưa lại dãi nắng, da mặt cũng trở nên sần sùi, cũng đen sạm đi. Thậm chí, đến mấy cô gái trẻ thích chưng diện, bôi kem gì đó lên mặt cũng không đẹp được như Phúc Bảo.
Da của Phúc Bảo không chỉ trắng, còn rất mềm, mềm như bôi mỡ, chạm vào giống lòng trứng gà mới bóc. Mũi mắt đều đặc biệt tinh tế, nhìn giống như tiểu đồng tử bước ra từ trong tranh tế, dù có đối đèn tìm khắp trong công xã, cũng không tìm được ai xinh xắn như cô bé.
Lưu Quế Chi thầm muốn, cô bé xinh xắn này trở thành con của mình, là mình có phúc, vợ Nhiếp lão tam không cần con bé, cũng là do cô ta không có mắt nhìn.
Cô ấy mỉm cười, nhanh chóng tắm rửa sạch cho Phúc Bảo, cũng lau sạch nước cho cô bé, lại lấy quần áo cũ của con gái Tảo Xuân của phòng nhì năm ngoái không mặc tới, mặc vào cho Phúc Bảo.
Tảo Xuân của phòng nhì năm nay chín tuổi, lớn hơn Phúc Bảo ba bốn tuổi, giờ Phúc Bảo mặc quần áo cũ cô bé không mặc đến cũng khá vừa người.
Nhưng bây giờ, nhìn cô bé gầy yếu trước mắt này, trong lòng cô ấy trở nên mềm nhũn.
Cô ấy sinh được ba con trai, không có con gái, cũng từng mong đợi có thể sinh được cô con gái nhỏ, chỉ là lúc sinh con trai thứ ba, cô ấy bị thương tổn hại đến sức khỏe, khiến sau này có thể sẽ không còn cơ hội sinh được con gái nữa.
Cô bé này, chính là con gái nhỏ được ông trời tặng cho cô ấy sao?
Lưu Quế Chi nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng gầy yếu của cô bé, khẽ thở dài.
Lúc này, Phúc Bảo đứng ở trong chậu gỗ, cũng đang cẩn thận đánh giá Lưu Quế Chi.
Bé không quá giống mọi người xung quanh, ngay từ nhỏ bé đã có ký ức, từ nhỏ đã hiểu chuyện. Trong đầu mơ hồ có một số ký ức liên quan đến trước khi trở thành trẻ con, tuy không hoàn toàn rõ ràng, nhưng vẫn coi như là có ký ức.
Lúc trước bé từng sống trong ngọn núi có mây mù bao phủ, có hoa sen, có đài nước, cũng có vọng tiếng kinh phật vang vọng bên tai chưa bao giờ gián đoạn.
Sau đó không hiểu tại sao, bé lại nằm ở trong núi, được ni cô trong am nhặt trở về nuôi bé, sau khi am ni cô bị đập, bé được đưa tới đại đội sản xuất Bình Khê.
Vợ Nhiếp lão tam cho bé ăn, thì bé ăn, bắt bé làm việc, bé cũng quy quy củ củ làm việc.
Bé không cảm thấy mình phải chịu ấm ức gì, chỉ là thỉnh thoảng không hiểu tại sao: “Mẹ" dữ với mình, còn luôn mắng chửi mình.
Gia đình Nhiếp lão tam không cần bé, mắng bé, muốn đuổi bé đi, nên bé được đưa đến nơi này.
Bé nhìn thấy ánh mắt đầy thương hại của Lưu Quế Chi, còn cả bàn tay vuốt ve lưng bé cũng rất dịu dàng, bé hơi giật mình, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Con rất biết điều, cũng biết làm việc, sống thế nào cũng được."
Bé không có cha mẹ, cũng không thể nào trở về am ni cô được nữa, tóm lại là không có chỗ nào để đi.
Bé nghe được vợ Nhiếp lão tam nói là Cố gia cũng không muốn cô, nói Cố gia bắt phải lá thăm xong cũng suýt tức giận muốn chết.
Bé lại ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Quế Chi: "Cô đừng đuổi con đi, có được không?"
Lưu Quế Chi nhìn cô bé trước mắt mình, cô bé vừa trắng trẻo lại xinh xắn thuần khiến, cầu xin cô ấy bằng giọng nói dè dặt nghe cực kỳ tội nghiệp, khẩn cầu đừng đuổi bé ra ngoài.
Cô ấy không nhịn được ôm lấy bé, vuốt ve mái tóc mềm ẩm ướt của bé.
Lưu Quế Chi không biết nói chuyện, nhưng hành động này của cô ấy cũng đủ để trấn an Phúc Bảo.
Phúc Bảo thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi: "Vậy con có thể gọi cô là mẹ không? Con không có cha mẹ, trước kia con và đám Sinh Kim Sinh Ngân cùng gọi mẹ, nhưng sau đó cô ấy không muốn nghe thấy con gọi là mẹ, cũng không để cho con gọi."
Lưu Quế Chi gật đầu thật mạnh.
Phúc Bảo tựa vào trong vòng tay của Lưu Quế Chi, môi hơi cong lên nở nụ cười.
Đôi môi nhỏ của bé vừa hồng lại vừa mềm, giống như những nụ nhỏ trong đất ngày xuân. Bé vừa cười lên, nụ hoa nở rộ thành bông hoa, kiều diễm ướt át, lại như bừng bừng sức sống.
Lưu Quế Chi ngây người nhìn cô bé trong vòng tay của mình.
Cô ấy không khỏi nâng khuôn mặt nhỏ gầy của bé lên, cẩn thận quan sát kỹ.
Người nông dân bôn ba ngoài đồng ruộng suốt ngày, hết dầm mưa lại dãi nắng, da mặt cũng trở nên sần sùi, cũng đen sạm đi. Thậm chí, đến mấy cô gái trẻ thích chưng diện, bôi kem gì đó lên mặt cũng không đẹp được như Phúc Bảo.
Da của Phúc Bảo không chỉ trắng, còn rất mềm, mềm như bôi mỡ, chạm vào giống lòng trứng gà mới bóc. Mũi mắt đều đặc biệt tinh tế, nhìn giống như tiểu đồng tử bước ra từ trong tranh tế, dù có đối đèn tìm khắp trong công xã, cũng không tìm được ai xinh xắn như cô bé.
Lưu Quế Chi thầm muốn, cô bé xinh xắn này trở thành con của mình, là mình có phúc, vợ Nhiếp lão tam không cần con bé, cũng là do cô ta không có mắt nhìn.
Cô ấy mỉm cười, nhanh chóng tắm rửa sạch cho Phúc Bảo, cũng lau sạch nước cho cô bé, lại lấy quần áo cũ của con gái Tảo Xuân của phòng nhì năm ngoái không mặc tới, mặc vào cho Phúc Bảo.
Tảo Xuân của phòng nhì năm nay chín tuổi, lớn hơn Phúc Bảo ba bốn tuổi, giờ Phúc Bảo mặc quần áo cũ cô bé không mặc đến cũng khá vừa người.
Bình luận truyện