Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng Ngày
Chương 46
Nếu Sở Uyển tự mình đưa ra yêu cầu phân gia, Nhϊếp gia sẽ không có khả năng phân cho cô phòng ở.
Nhưng hiện tại, là do Nhϊếp gia vô lý, yêu cầu phân gia, vì vậy mà Thôn Uỷ cần phải sắp xếp chỗ ở cho cô.
Sở Uyển mặt ngoài nhu nhược, nhưng lại thông minh cứng cỏi.
Dùng biện pháp này bảo vệ bản thận, cũng là thuận tiện cho người nhà chồng một một vố.
Cố Kiêu cảm thấy, trước đây mình đã quá xem thường Sở Uyển rồi.
“Chỗ ở ……” Thôn trưởng Lý hơi do dự một chút, “Chỗ ở của thanh niên trí thức cũng đã đủ người, để bác suy nghĩ một chút xem sắp xếp cháu ở đâu thì tốt, nhưng cháo yên tâm, việc này Thôn Uỷ sẽ phụ trách”.
……
Mà ở một chỗ bên dòng suối nhỏ, Thanh Thanh đi theo anh trai, đang nhặt hòn đá ném xuống sông.
Bọn trẻ con trong thôn chơi ở xung quanh, nhìn thấy một em gái xinh đẹp đáng yêu muốn chạy tới chơi cùng, nhưng khi nhìn thấy An Năm đứng ở bên cạnh, liền lùi bước.
An Năm lúc nào cũng xụ mặt, chính là học bộ dáng hung dữ của ba Cố cậu nhóc.
“Anh ơi, để bụng là có nghĩ gì?” Thah Thanh tò mò hỏi.
“Chính là thích.” An Năm nói.
Thanh Thanh nghiêng đầu.
Ngày hôm qua bà nội hỏi ba bà, vì sao lại để bụng đến chuyện của chị gái, người đã đưa hai anh em về. Ba ba cái gì cũng không nói, chỉ bắt hai anh em đi ngủ sớm một chút, sau đó một mình về nhà.
Thì ra “để bụng” chính là thích a!
“A ——” Thanh Thanh giống như bừng tỉnh đại ngộ, xoa xoa tay béo của mình, cất tiếng noi: “Ba ba là muốn lấy vợ sao?”
An Năm biểu tình giống như nhìn một đứa ngốc mà liếc mắt em gái một cái.
Em gái còn chưa đến bốn tuổi, quả nhiên cái gì cũng không hiêu.
Cơm có thể ăn bậy, lời nói có thể nói bậy sao?
………..
Uông Mỹ Như nghe được tin tức Nhϊếp gia muốn phân gia, ban đầu còn không để bụng.
Cô ta có ký ức của kiếp trước, sao có thể không biết lão Nhϊếp cùng Trần Tú Nga là dạng người gì. Căn bản hai người đó sẽ không để cho chính mình bị thiệt thòi. Hai người đó chỉ là muốn mượn một cơ hội để dạy dỗ Sở Uyển mà thôi, để cho Sở Uyển sống thanh thật.
Uông Mỹ Như tâm tình rất bình tĩnh, trên tay ôm sách vở, thể hiện ra mặt lịch sự văn nhã, đi theo nhóm thanh niên trí thức, rồi “tiện đường” đi đến Thôn Uỷ nhìn xem một chút mà thôi. Nhưng cô ta đâu có ngờ, khi vừa đến nơi, cô ta đã vô cùng khϊếp sợ.
“Phân gia? Cô đúng là quá có tiền đồ, muốn phân gia sao?” Trần Tú Nga đột nhiên cao giọng nói.
Nhưng hiện tại, là do Nhϊếp gia vô lý, yêu cầu phân gia, vì vậy mà Thôn Uỷ cần phải sắp xếp chỗ ở cho cô.
Sở Uyển mặt ngoài nhu nhược, nhưng lại thông minh cứng cỏi.
Dùng biện pháp này bảo vệ bản thận, cũng là thuận tiện cho người nhà chồng một một vố.
Cố Kiêu cảm thấy, trước đây mình đã quá xem thường Sở Uyển rồi.
“Chỗ ở ……” Thôn trưởng Lý hơi do dự một chút, “Chỗ ở của thanh niên trí thức cũng đã đủ người, để bác suy nghĩ một chút xem sắp xếp cháu ở đâu thì tốt, nhưng cháo yên tâm, việc này Thôn Uỷ sẽ phụ trách”.
……
Mà ở một chỗ bên dòng suối nhỏ, Thanh Thanh đi theo anh trai, đang nhặt hòn đá ném xuống sông.
Bọn trẻ con trong thôn chơi ở xung quanh, nhìn thấy một em gái xinh đẹp đáng yêu muốn chạy tới chơi cùng, nhưng khi nhìn thấy An Năm đứng ở bên cạnh, liền lùi bước.
An Năm lúc nào cũng xụ mặt, chính là học bộ dáng hung dữ của ba Cố cậu nhóc.
“Anh ơi, để bụng là có nghĩ gì?” Thah Thanh tò mò hỏi.
“Chính là thích.” An Năm nói.
Thanh Thanh nghiêng đầu.
Ngày hôm qua bà nội hỏi ba bà, vì sao lại để bụng đến chuyện của chị gái, người đã đưa hai anh em về. Ba ba cái gì cũng không nói, chỉ bắt hai anh em đi ngủ sớm một chút, sau đó một mình về nhà.
Thì ra “để bụng” chính là thích a!
“A ——” Thanh Thanh giống như bừng tỉnh đại ngộ, xoa xoa tay béo của mình, cất tiếng noi: “Ba ba là muốn lấy vợ sao?”
An Năm biểu tình giống như nhìn một đứa ngốc mà liếc mắt em gái một cái.
Em gái còn chưa đến bốn tuổi, quả nhiên cái gì cũng không hiêu.
Cơm có thể ăn bậy, lời nói có thể nói bậy sao?
………..
Uông Mỹ Như nghe được tin tức Nhϊếp gia muốn phân gia, ban đầu còn không để bụng.
Cô ta có ký ức của kiếp trước, sao có thể không biết lão Nhϊếp cùng Trần Tú Nga là dạng người gì. Căn bản hai người đó sẽ không để cho chính mình bị thiệt thòi. Hai người đó chỉ là muốn mượn một cơ hội để dạy dỗ Sở Uyển mà thôi, để cho Sở Uyển sống thanh thật.
Uông Mỹ Như tâm tình rất bình tĩnh, trên tay ôm sách vở, thể hiện ra mặt lịch sự văn nhã, đi theo nhóm thanh niên trí thức, rồi “tiện đường” đi đến Thôn Uỷ nhìn xem một chút mà thôi. Nhưng cô ta đâu có ngờ, khi vừa đến nơi, cô ta đã vô cùng khϊếp sợ.
“Phân gia? Cô đúng là quá có tiền đồ, muốn phân gia sao?” Trần Tú Nga đột nhiên cao giọng nói.
Bình luận truyện