Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao PK Mẹ Kế
Chương 43: Tìm Mẹ 1
“Con thuyền nhỏ này thật đẹp.” Dữu Dữu bước lại gần, nhón mũi chân nhìn về phía con thuyền nhỏ càng trôi càng xa trên mặt suối.
Hứa Vi Vi lẩm bẩm: “Miên Miên sẽ thích sao?”
“Sẽ ạ! Bạn nhỏ nào cũng thích hết!” Dữu Dữu ra sức gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi: “Dì ơi, chị ấy sao vậy?”
“Khi ấy, Miên Miên và bạn nhỏ đi tới khe ruộng không cẩn thận trượt chân ngã xuống. Đám trẻ đi gọi bà nội con bé, bà nội con bé nhìn thấy con bé chỉ là ngã sứt một vết trên trán nên gọi người đặt lên giường, rồi lại vào bếp làm việc.” Giọng nói của cô ta bay bổng giống như truyền tới từ một nơi rất xa, ngay cả ánh mắt cũng rất trống rỗng: “Đợi khi dì và cha nó tan làm trở về thì đứa trẻ trên giường đã lạnh băng rồi.”
Khi nói đến chỗ đau lòng nhất, Hứa Vi Vi lau nước mắt.
“Dì đồng ý đợi học gấp thuyền giấy xong sẽ gấp cho Miên Miên nhưng đến cuối cùng lại không làm được, không biết Miên Miên có trách dì không?” Hứa Vi Vi rũ mắt.
“Sẽ không đâu.” Dữu Dữu nói chắc như đinh đóng cột.
Hứa Vi Vi sững sờ: “Tại sao lại chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì không có bạn nhỏ nào sẽ oán trách mẹ mình hết! Dì là người thích Miên Miên nhất nên Miên Miên cũng sẽ yêu dì nhất.” Dữu Dữu đáp với giọng mềm mại.
Mũi của Hứa Vi Vi hơi chua xót, nhìn về phía Dữu Dữu theo bản năng. Gương mặt của Tiểu Bánh Bao trắng nõn, khóe miệng mang theo một nụ cười yên tĩnh giống như một cơn gió ấm áp thổi vào trái tim của cô ta.
“Đừng trách mình thêm nữa, chị Miên Miên sẽ đau lòng đấy.” Dữu Dữu lại bảo.
Hứa Vi Vi nói với vẻ hơi do dự: “Nhưng không phải cháu cũng oán trách mẹ cháu sao? Chuyện của cháu và mẹ cháu người cả thôn này đều biết.”
“Khác nhau chứ! Bà ấy là mẹ kế, còn mẹ ruột của cháu mất tích rồi.” Dữu Dữu ưỡn ngực rất thẳng với vẻ không phục.
“Mẹ kế?” Hứa Vi Vi mơ hồ, chưa từng nghe nói thằng ba nhà họ Khương lấy thêm vợ khác.
“Cho dù cháu nói thì dì cũng không tin đâu.” Dữu Dữu cúi đầu: “Bởi vì mẹ kế và mẹ ruột của cháu lớn lên giống y như nhau. Dì ơi, cháu muốn đi tìm mẹ, có khả năng mẹ đang ở xưởng chế biến thịt, dì có thể dẫn cháu đi được không?”
Hứa Vi Vi càng nghe càng mơ hồ: “Cháu nói cho dì nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khương Thành trốn trong góc tối, cậu theo Dữu Dữu cả một đường, tuy trách em gái cứ chọc cho mẹ nổi giận nhưng đồng thời cũng lo lắng cho cô bé. Cũng may lúc này, em gái đã đi tới nhà thôn trưởng rồi.
Như vậy, Khương Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi cậu về nhà, trong nhà đã tối om, lúc đi ngang qua buồng trong lại nghe thấy giọng nói của mẹ truyền ra từ trong đó.
“Đứa con gái này nuôi không được, cứ tiếp tục như vậy em ăn không tiêu.”
“Hay tặng nó cho người ta đi, tuy rằng hộ gia đình ở thôn Địch Gia đó nghèo, nhưng suy cho cùng cũng có thể cho nó ăn một miếng cơm. Chúng ta vẫn còn Quả Quả, nếu như anh thích con gái vậy sinh thêm một đứa cũng được…”
Giọng nói của mẹ mang theo tiếng nghẹn nghèo.
Qua một lúc, giọng nói nghiêm túc của cha cũng truyền tới: “Sáng ngày mai anh sẽ đi hỏi rõ ràng xem bọn họ có thật sự muốn con bé không?”
“Đưa nó đi sớm một chút, ngày mai đưa đi luôn, được không?” Mạnh Kim Ngọc cầu xin.
Ngoài phòng, Khương Thành bắt đầu căng thẳng.
Cậu không nghe lầm chứ?
Sao cha mẹ lại không cần em gái?
…
Ngày hôm sau chớp mắt đã tới, một ngày này đối với Khương Hoán Minh và Mạnh Kim Ngọc mà nói đều là một ngày khó trải qua.
Thời tiết thật sự âm u khó lường, ban ngày còn có ánh mắt trời chiếu rực rỡ nhưng sau khi mặt trời xuống núi lại có mưa nhỏ rả rích.
Khương Hoán Minh bị tiếng mưa ồn ào làm cho tâm thần bất an.
“Vẫn chưa tìm được Dữu Dữu sao?” Mạnh Kim Ngọc sáp lại gần hỏi.
“Chưa tìm được, không phải sáng nay Quả Quả nói con bé đi tới nhà trưởng thôn sao? Khi anh qua nhà trưởng thôn hỏi lại hoàn toàn không có người, hình như nói là con dâu trưởng thôn đã dẫn con bé tới xưởng chế biến thịt rồi.” Khương Hoán Minh nói trong sự bực bội: “Rảnh rỗi sinh nông nổi, sao lại có thể cùng làm loạn với đứa trẻ như thế?”
Huyệt thái dương của Mạnh Kim Ngọc giật liên hồi.
Vào xưởng chế biến thịt rồi, đã đến lúc này rồi mà vẫn chưa trở về! Sẽ không phải để nó phát hiện ra gì rồi chứ?
“Vậy phải làm sao đây? Địch Kim Bảo không dễ lừa, tuy hẹn ngoài miệng cũng phải giữ lời, nếu như trước khi mặt trời uống núi không đưa đứa nhỏ tới cho bọn họ thì chỉ sợ bọn họ sẽ làm loạn mất.” Mạnh Kim Ngọc kéo cánh tay của Khương Hoán Minh: “Đến khi đó sự việc ầm ĩ lớn rồi, các thôn dân sẽ xem như trò cười…”
Hứa Vi Vi lẩm bẩm: “Miên Miên sẽ thích sao?”
“Sẽ ạ! Bạn nhỏ nào cũng thích hết!” Dữu Dữu ra sức gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi: “Dì ơi, chị ấy sao vậy?”
“Khi ấy, Miên Miên và bạn nhỏ đi tới khe ruộng không cẩn thận trượt chân ngã xuống. Đám trẻ đi gọi bà nội con bé, bà nội con bé nhìn thấy con bé chỉ là ngã sứt một vết trên trán nên gọi người đặt lên giường, rồi lại vào bếp làm việc.” Giọng nói của cô ta bay bổng giống như truyền tới từ một nơi rất xa, ngay cả ánh mắt cũng rất trống rỗng: “Đợi khi dì và cha nó tan làm trở về thì đứa trẻ trên giường đã lạnh băng rồi.”
Khi nói đến chỗ đau lòng nhất, Hứa Vi Vi lau nước mắt.
“Dì đồng ý đợi học gấp thuyền giấy xong sẽ gấp cho Miên Miên nhưng đến cuối cùng lại không làm được, không biết Miên Miên có trách dì không?” Hứa Vi Vi rũ mắt.
“Sẽ không đâu.” Dữu Dữu nói chắc như đinh đóng cột.
Hứa Vi Vi sững sờ: “Tại sao lại chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì không có bạn nhỏ nào sẽ oán trách mẹ mình hết! Dì là người thích Miên Miên nhất nên Miên Miên cũng sẽ yêu dì nhất.” Dữu Dữu đáp với giọng mềm mại.
Mũi của Hứa Vi Vi hơi chua xót, nhìn về phía Dữu Dữu theo bản năng. Gương mặt của Tiểu Bánh Bao trắng nõn, khóe miệng mang theo một nụ cười yên tĩnh giống như một cơn gió ấm áp thổi vào trái tim của cô ta.
“Đừng trách mình thêm nữa, chị Miên Miên sẽ đau lòng đấy.” Dữu Dữu lại bảo.
Hứa Vi Vi nói với vẻ hơi do dự: “Nhưng không phải cháu cũng oán trách mẹ cháu sao? Chuyện của cháu và mẹ cháu người cả thôn này đều biết.”
“Khác nhau chứ! Bà ấy là mẹ kế, còn mẹ ruột của cháu mất tích rồi.” Dữu Dữu ưỡn ngực rất thẳng với vẻ không phục.
“Mẹ kế?” Hứa Vi Vi mơ hồ, chưa từng nghe nói thằng ba nhà họ Khương lấy thêm vợ khác.
“Cho dù cháu nói thì dì cũng không tin đâu.” Dữu Dữu cúi đầu: “Bởi vì mẹ kế và mẹ ruột của cháu lớn lên giống y như nhau. Dì ơi, cháu muốn đi tìm mẹ, có khả năng mẹ đang ở xưởng chế biến thịt, dì có thể dẫn cháu đi được không?”
Hứa Vi Vi càng nghe càng mơ hồ: “Cháu nói cho dì nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khương Thành trốn trong góc tối, cậu theo Dữu Dữu cả một đường, tuy trách em gái cứ chọc cho mẹ nổi giận nhưng đồng thời cũng lo lắng cho cô bé. Cũng may lúc này, em gái đã đi tới nhà thôn trưởng rồi.
Như vậy, Khương Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi cậu về nhà, trong nhà đã tối om, lúc đi ngang qua buồng trong lại nghe thấy giọng nói của mẹ truyền ra từ trong đó.
“Đứa con gái này nuôi không được, cứ tiếp tục như vậy em ăn không tiêu.”
“Hay tặng nó cho người ta đi, tuy rằng hộ gia đình ở thôn Địch Gia đó nghèo, nhưng suy cho cùng cũng có thể cho nó ăn một miếng cơm. Chúng ta vẫn còn Quả Quả, nếu như anh thích con gái vậy sinh thêm một đứa cũng được…”
Giọng nói của mẹ mang theo tiếng nghẹn nghèo.
Qua một lúc, giọng nói nghiêm túc của cha cũng truyền tới: “Sáng ngày mai anh sẽ đi hỏi rõ ràng xem bọn họ có thật sự muốn con bé không?”
“Đưa nó đi sớm một chút, ngày mai đưa đi luôn, được không?” Mạnh Kim Ngọc cầu xin.
Ngoài phòng, Khương Thành bắt đầu căng thẳng.
Cậu không nghe lầm chứ?
Sao cha mẹ lại không cần em gái?
…
Ngày hôm sau chớp mắt đã tới, một ngày này đối với Khương Hoán Minh và Mạnh Kim Ngọc mà nói đều là một ngày khó trải qua.
Thời tiết thật sự âm u khó lường, ban ngày còn có ánh mắt trời chiếu rực rỡ nhưng sau khi mặt trời xuống núi lại có mưa nhỏ rả rích.
Khương Hoán Minh bị tiếng mưa ồn ào làm cho tâm thần bất an.
“Vẫn chưa tìm được Dữu Dữu sao?” Mạnh Kim Ngọc sáp lại gần hỏi.
“Chưa tìm được, không phải sáng nay Quả Quả nói con bé đi tới nhà trưởng thôn sao? Khi anh qua nhà trưởng thôn hỏi lại hoàn toàn không có người, hình như nói là con dâu trưởng thôn đã dẫn con bé tới xưởng chế biến thịt rồi.” Khương Hoán Minh nói trong sự bực bội: “Rảnh rỗi sinh nông nổi, sao lại có thể cùng làm loạn với đứa trẻ như thế?”
Huyệt thái dương của Mạnh Kim Ngọc giật liên hồi.
Vào xưởng chế biến thịt rồi, đã đến lúc này rồi mà vẫn chưa trở về! Sẽ không phải để nó phát hiện ra gì rồi chứ?
“Vậy phải làm sao đây? Địch Kim Bảo không dễ lừa, tuy hẹn ngoài miệng cũng phải giữ lời, nếu như trước khi mặt trời uống núi không đưa đứa nhỏ tới cho bọn họ thì chỉ sợ bọn họ sẽ làm loạn mất.” Mạnh Kim Ngọc kéo cánh tay của Khương Hoán Minh: “Đến khi đó sự việc ầm ĩ lớn rồi, các thôn dân sẽ xem như trò cười…”
Bình luận truyện