Chương 22: 22: Tiếng Bàn Tán
“Đồng chí cảnh sát, anh nói xem, hai đứa nhóc này còn nhỏ như vậy, cầm nhiều tiền thế làm gì? Chẳng phải sẽ bị người nhớ thương sao?”“Hơn nữa, tiền phúng điếu tôi nhận phần lớn đều là của bạn tôi, lỡ người ta xảy ra chuyện gì, tôi còn phải trả lại cho người ta.”“Đồng chí cảnh sát, tôi cũng không thể đưa hết cho bọn nó được.”Trương Bằng cười một tiếng, nhận lấy một sấp tiền từ trong tay Mạnh Tây, đếm:“Tạm thời đừng nói mấy lời đấy với tôi.
Tiền phúng điếu tổng cộng 117 đồng, chỗ này của ông còn chưa tới 50 đồng.”“Thế nào? Người tới nhà em trai ông phúng viếng em trai ông, hơn phân nửa đều là bạn của ông?”“Chẳng lẽ em trai ông tệ tới vậy sao? Sao tôi nghe nói Mạnh Thành nổi tiếng trọng nghĩa khí, rất được lòng mọi người.”Mạnh Tây nhíu mày, lật hai trang giấy: “Không thể nào, tôi nhớ là tôi không ghi lại nhiều tiền như vậy.”“Ông không ghi lại nhiều tiền như vậy? Nói vậy, ông còn ghi bớt không ít tiền?”Trương Bằng cười nhạo: “Ông được lắm, giấy trắng mực đen viết đều là giả.”“Trộm lấy tiền phúng điếu của một đám người còn chưa đủ, còn mang tiền của người ta đi.”“Mang đi còn chưa thôi, còn lưu lại nhân tình trong nhà cô gái này.
Thế nào? Ông làm vậy không phải là định thu tiền phúng điếu của người ta, lại muốn chị em bọn họ phải chịu hoàn lễ sao?”“Không hoàn nổi là cô gái này không hiểu chuyện, không chịu móc tiền ra.”“Không phải tôi nói ông, nhưng đường đường là người có tuổi như ông lại làm chuyện như vậy, sao ông có thể không biết xấu hổ đến thế?”…Tiếng bàn tán ngoài cửa càng lúc càng lớn.“Hai vợ chồng này thật không biết xấu hổ! Rõ là đang bắt nạt cô bé kia không có người lớn trong nhà.”“Cầm tiền của người ta còn lưu danh sách phúng điếu lại, bắt nạt nhà người ta không có người lớn bảo vệ.
Nếu có người lớn trong nhà, xem người ta có đạp ông ta ra ngoài không.”“Cha người ta mới mất, bọn họ đã trở mặt.
Nhớ rõ lúc trước khi em trai ông ta còn sống, ông ta mở miệng ngậm miệng đều là em trai ngoan, dụ dỗ Mạnh Thành mua không ít đồ cho nhà bọn họ.”“Sinh nhật con ông ta, ông ta còn kêu Mạnh Thành mua một cái khóa bạc.”“Giờ nhìn xem, Mạnh Thành mới vừa mất, ông ta đã dám tới tận cửa bắt nạt con nhà người ta.
Đúng là thứ âm hiểm xảo trá cũng không sánh nổi hai vợ chồng nhà này.”“Tôi nhổ vào.
Người như vậy chúng ta nên tránh xa một chút, tránh khi trời mưa, sét đánh xuống lại liên lụy tới chúng ta.”“Đúng! Người như vậy nên để sét đánh chết.
Nhốt vào đại lao, diễu phố thị chúng, đội mũ cao!”.
Bình luận truyện