Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 22: Khắc Tinh Của Lão Yêu Bà 2
Bà Lục thấy anh dám thay vợ đỡ gậy, ở chỗ bà ta chỉ có chuyện con trai nghe lời đánh vợ, không có chuyện vì vợ mà chống đối bà ta! Bà ta tức giận đánh Lục Chính Đình, cổ tay Lục Chính Đình khẽ đảo lập tức đem đồ cán bột đặt lên mặt bàn.
Bà ta còn muốn nổi giận với con trai, Lâm Uyển đã uống sạch cháo, thuận tiện cầm bát đập về phía bà Lục: “Tôi không làm thật với bà, bà cho rằng tôi không dám đánh bà đúng không?”
Bà Lục né rất nhanh, chiếc bát kia rơi trước đống cỏ, thế mà không vỡ.
Bà Lục dám đánh con trai, cũng không dám cùng Lâm Uyển đánh nhau, ôm chặt lương khô trốn về phía đông.
Lục Chính Đình đưa một chiếc bánh cao lương khác trong tay cho Lâm Uyển, đối với bà Lục làm loạn, anh đã tập mãi thành quen, nhìn như không thấy, nên làm gì thì làm cái đó.
Lâm Uyển không nhận, cô cúi đầu nhìn xuống cánh tay anh, Lục Chính Đình lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, không cho cô xem.
Lâm Uyển ấn bờ vai anh.
Lục Chính Đình thế mà hiểu được ý cô, cô đây là đang trấn an anh, ý chỉ anh ăn cơm không cần quản, tôi muốn cùng mẹ anh đánh nhau, anh cũng đừng nhúng tay vào.
Không đợi anh tỏ vẻ gì, Lâm Uyển đã phóng đi về phía đông.
Ông Lục và con trai không ở nhà, bà Lục đâu phải là đối thủ của Lâm Uyển, bị dọa đến mức lập tức trốn tránh: “Mày, mày làm gì thế? Mày dám đánh tao!”
Lâm Uyển nhìn dáng vẻ sợ hãi của bà ta, một tay cướp lấy khay cơm đi ra đặt xuống bàn, hào khí nói với mấy đứa nhỏ: “Chưa ăn no thì đến ăn.”
“Ồ, thím ba giỏi quá.” Lục Minh Lương lập tức ghé vào mép bàn cầm một miếng bánh cao lương ăn đến mức má phình lên, còn cười với Lục Chính Đình ở bên.
“Chú ba.”
Lục Chính Đình nhìn cậu bé.
Lục Minh Lương cười hì hì: “Để thím ba lo liệu việc nhà là được.”
Lục Chính Đình cười với cậu bé.
Lục Minh Lương: “Chú ba, chú rất đẹp trai.”
Bà Lục còn muốn đi cướp lại, thế nhưng nhìn dáng vẻ mạnh mẽ đáng sợ của Lâm Uyển, vội vàng rụt tay về, xông thẳng ra ngoài, muốn đi tìm ông nhà mình cùng cán bộ đến đây cho bà ta làm chỗ dựa, trừng trị thằng con trai bất hiếu và đứa con dâu trời đánh kia.
Lục Minh Lương oa một tiếng: “Thím ba, thím thật giỏi, ngay cả bà nội cũng sợ thím, ha ha ha!”
Lục Bão Nhi mắng: “Thằng khốn, mày nói nhăng nói cuội gì đấy, có tin tao bảo cha tao đánh mày không!”
Lục Minh Lương cười hì hì: “Ai bảo bà nội là mụ phù thủy chứ.”
Lục Bão Nhi là cháu gái cả, được ông bà Lục yêu thích, khác với mấy đứa nhỏ khác, cô bé học theo dáng vẻ của bà Lục cầm que cơi củi lên đánh em trai mình.
Lâm Uyển dùng tay cầm lại gậy, trách mắng: “Mới tí tuổi như thế đã học theo bà nội cháu, lớn lên cũng muốn làm mụ phù thủy à?”
Lục Bão Nhi nhìn dáng vẻ hung dữ của thím ba, cũng òa khóc chạy đi.
Lục Minh Lương cười ha ha: “Kẻ đáng ghét đều đi!”
Sau khi ăn xong, Lục Chính Đình chuẩn bị đến ban quản lý đại đội làm việc.
Mấy ngày nữa Lâm Uyển sẽ so tài, đương nhiên vẫn cần đào thảo dược, học tập kiến thức trong quyển sổ tay chữa bệnh kia.
Lúc Lâm Uyển đi ra, Lục Minh Lương đuổi theo cô.
Lâm Uyển: “Tiểu Lương, cháu ở nhà đi, thím đi cắt cỏ.”
“Thím ba, cháu giúp thím.” Lục Minh Lương ngửa đầu nhìn cô.
Lâm Uyển gật đầu: “Được thôi.”
Cô nắm bàn tay nhỏ bé của cậu: “Cháu cần gì mạnh miệng với bà nội như thế? Bà ta đánh cháu, cháu không đau à?”
Lục Minh Lương: “Thím ba, thím cũng mạnh miệng đó thôi.”
Lâm Uyển cười rộ lên: “Thế nhưng thím đánh thắng được bà ta, còn cháu thì không.”
Lục Minh Lương: “Chờ cháu lớn lên.”
Lâm Uyển: “Cháu lớn rồi, bà ta sẽ bảo cha cháu đánh.”
Sắc mặt Lục Minh Lương lập tức uể oải, cha cậu bé rất nghe lời bà nội, bảo đánh là đánh, đánh mẹ, đánh cậu bé.
Lâm Uyển xoa đầu cậu bé: “Sau này thím ba và chú ba sẽ bảo vệ cháu.”
Lục Minh Lương lắc đầu: “Bà nội đánh chú ba, đánh đến lỗ tai điếc.”
Lâm Uyển sững sờ: “Lỗ tai của chú ba cháu không phải do bị bệnh mới điếc ư?”
Lục Minh Lương nhỏ giọng kể: “Không đâu, cháu nghe cha mẹ kể, là bị đánh.”
Cậu bé vung tay nhỏ bắt chước, trong miệng còn hô hào.
Trong lòng Lâm Uyển giật thót, trong nội dung cốt truyện không nhắc đến, có lẽ là nhân vật phụ, cho nên không viết chi tiết, có lẽ là vì cô xuyên đến, thế giới này càng thêm chân thực hơn, mỗi người đều có cuộc đời của mình, đây là thứ nội dung cốt truyện không viết ra.
Nếu thật sự như thế, bà Lục quá xấu xa! Lâm Uyển lại ghi một khoản nợ cho bà ta, về sau phải điều tra thêm.
Bà ta còn muốn nổi giận với con trai, Lâm Uyển đã uống sạch cháo, thuận tiện cầm bát đập về phía bà Lục: “Tôi không làm thật với bà, bà cho rằng tôi không dám đánh bà đúng không?”
Bà Lục né rất nhanh, chiếc bát kia rơi trước đống cỏ, thế mà không vỡ.
Bà Lục dám đánh con trai, cũng không dám cùng Lâm Uyển đánh nhau, ôm chặt lương khô trốn về phía đông.
Lục Chính Đình đưa một chiếc bánh cao lương khác trong tay cho Lâm Uyển, đối với bà Lục làm loạn, anh đã tập mãi thành quen, nhìn như không thấy, nên làm gì thì làm cái đó.
Lâm Uyển không nhận, cô cúi đầu nhìn xuống cánh tay anh, Lục Chính Đình lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, không cho cô xem.
Lâm Uyển ấn bờ vai anh.
Lục Chính Đình thế mà hiểu được ý cô, cô đây là đang trấn an anh, ý chỉ anh ăn cơm không cần quản, tôi muốn cùng mẹ anh đánh nhau, anh cũng đừng nhúng tay vào.
Không đợi anh tỏ vẻ gì, Lâm Uyển đã phóng đi về phía đông.
Ông Lục và con trai không ở nhà, bà Lục đâu phải là đối thủ của Lâm Uyển, bị dọa đến mức lập tức trốn tránh: “Mày, mày làm gì thế? Mày dám đánh tao!”
Lâm Uyển nhìn dáng vẻ sợ hãi của bà ta, một tay cướp lấy khay cơm đi ra đặt xuống bàn, hào khí nói với mấy đứa nhỏ: “Chưa ăn no thì đến ăn.”
“Ồ, thím ba giỏi quá.” Lục Minh Lương lập tức ghé vào mép bàn cầm một miếng bánh cao lương ăn đến mức má phình lên, còn cười với Lục Chính Đình ở bên.
“Chú ba.”
Lục Chính Đình nhìn cậu bé.
Lục Minh Lương cười hì hì: “Để thím ba lo liệu việc nhà là được.”
Lục Chính Đình cười với cậu bé.
Lục Minh Lương: “Chú ba, chú rất đẹp trai.”
Bà Lục còn muốn đi cướp lại, thế nhưng nhìn dáng vẻ mạnh mẽ đáng sợ của Lâm Uyển, vội vàng rụt tay về, xông thẳng ra ngoài, muốn đi tìm ông nhà mình cùng cán bộ đến đây cho bà ta làm chỗ dựa, trừng trị thằng con trai bất hiếu và đứa con dâu trời đánh kia.
Lục Minh Lương oa một tiếng: “Thím ba, thím thật giỏi, ngay cả bà nội cũng sợ thím, ha ha ha!”
Lục Bão Nhi mắng: “Thằng khốn, mày nói nhăng nói cuội gì đấy, có tin tao bảo cha tao đánh mày không!”
Lục Minh Lương cười hì hì: “Ai bảo bà nội là mụ phù thủy chứ.”
Lục Bão Nhi là cháu gái cả, được ông bà Lục yêu thích, khác với mấy đứa nhỏ khác, cô bé học theo dáng vẻ của bà Lục cầm que cơi củi lên đánh em trai mình.
Lâm Uyển dùng tay cầm lại gậy, trách mắng: “Mới tí tuổi như thế đã học theo bà nội cháu, lớn lên cũng muốn làm mụ phù thủy à?”
Lục Bão Nhi nhìn dáng vẻ hung dữ của thím ba, cũng òa khóc chạy đi.
Lục Minh Lương cười ha ha: “Kẻ đáng ghét đều đi!”
Sau khi ăn xong, Lục Chính Đình chuẩn bị đến ban quản lý đại đội làm việc.
Mấy ngày nữa Lâm Uyển sẽ so tài, đương nhiên vẫn cần đào thảo dược, học tập kiến thức trong quyển sổ tay chữa bệnh kia.
Lúc Lâm Uyển đi ra, Lục Minh Lương đuổi theo cô.
Lâm Uyển: “Tiểu Lương, cháu ở nhà đi, thím đi cắt cỏ.”
“Thím ba, cháu giúp thím.” Lục Minh Lương ngửa đầu nhìn cô.
Lâm Uyển gật đầu: “Được thôi.”
Cô nắm bàn tay nhỏ bé của cậu: “Cháu cần gì mạnh miệng với bà nội như thế? Bà ta đánh cháu, cháu không đau à?”
Lục Minh Lương: “Thím ba, thím cũng mạnh miệng đó thôi.”
Lâm Uyển cười rộ lên: “Thế nhưng thím đánh thắng được bà ta, còn cháu thì không.”
Lục Minh Lương: “Chờ cháu lớn lên.”
Lâm Uyển: “Cháu lớn rồi, bà ta sẽ bảo cha cháu đánh.”
Sắc mặt Lục Minh Lương lập tức uể oải, cha cậu bé rất nghe lời bà nội, bảo đánh là đánh, đánh mẹ, đánh cậu bé.
Lâm Uyển xoa đầu cậu bé: “Sau này thím ba và chú ba sẽ bảo vệ cháu.”
Lục Minh Lương lắc đầu: “Bà nội đánh chú ba, đánh đến lỗ tai điếc.”
Lâm Uyển sững sờ: “Lỗ tai của chú ba cháu không phải do bị bệnh mới điếc ư?”
Lục Minh Lương nhỏ giọng kể: “Không đâu, cháu nghe cha mẹ kể, là bị đánh.”
Cậu bé vung tay nhỏ bắt chước, trong miệng còn hô hào.
Trong lòng Lâm Uyển giật thót, trong nội dung cốt truyện không nhắc đến, có lẽ là nhân vật phụ, cho nên không viết chi tiết, có lẽ là vì cô xuyên đến, thế giới này càng thêm chân thực hơn, mỗi người đều có cuộc đời của mình, đây là thứ nội dung cốt truyện không viết ra.
Nếu thật sự như thế, bà Lục quá xấu xa! Lâm Uyển lại ghi một khoản nợ cho bà ta, về sau phải điều tra thêm.
Bình luận truyện