Chương 210
Anh tìm chủ đề nói chuyện cùng với Tạ Miêu, dáng vẻ hoàn toàn không biết mình đã tiễn người ta đi một đoạn rất xa.
Tạ Miêu nghiêng đầu liếc nhìn anh, gật đầu, “Cũng quen rồi.
”“Trường đó học có mệt không?”“Vẫn tốt.
”Cố Hàm Giang khẽ nhíu mày, suy nghĩ câu tiếp theo nên hỏi cái gì thì Tạ Miêu tự dưng bật cười, “Câu tiếp theo có phải anh muốn hỏi em ở với bạn bè như thế nào không?”Cố Hàm Giang ngớ người, ánh mắt anh đen thẳm, cứ như đang hỏi sao em biết được.
Tạ Miêu vui không thôi, “Tuần trước anh đã hỏi những cái này rồi, giờ còn hỏi nữa à?”Cố Hàm Giang không nói gì nữa, anh mím môi dời mắt đi.
Sau đó Tạ Miêu lại phát hiện ra rằng, vành tai của cậu ấy ửng lên một lớp hồng phấn, khiến cho nốt ruồi son đó càng thêm đáng yêu.
Tạ Miêu chỉ về được một ngày là lại vội vã mang sách vở lớp 11 của học kỳ trước vội vã trở về trường.
Trừ chính trị ra thì những môn còn lại đều bắt đầu giảng theo nội dung lớp 11, những buổi học của lớp bồi dưỡng cũng ngày càng đi sâu và ngày càng khó nuốt.
Đường Quyên nói sẽ bớt chút thời gian để giảng đề lớp 11 cho họ, thế nhưng bây giờ đã là thứ năm, cô giáo mới thông báo cả lớp mang đề theo, “Còn nửa tiết, chúng ta sẽ nói về một số dạng câu có thể sẽ được sử dụng trong cuộc thi.
”Cô giáo chợt nhớ ra gì đó bèn liếc nhìn Tạ Miêu, rồi lại bảo các học sinh bên dưới thu lại bài, xáo trộn chúng rồi phát ra, “Các câu trắc nghiệm ở phía trước tổng cộng 45 điểm, lát nữa cô đọc đáp án, các em chấm chéo xem làm được bao nhiêu điểm.
”Những học sinh vốn đã thiếu tự tin nghe thế, trong lòng không khỏi than khóc.
Chẳng phải nói là bài tập ngoài tiết bồi dưỡng sao? Sao phải chấm điểm nữa?Bọn họ chỉ mới lớp 10, làm đề tổng ôn tập lớp 11 thì được bao nhiêu điểm chứ?Sắc mặt của Tạ Miêu cũng không tốt lắm.
Nhưng không phải vì cô làm kém, mà là vì mùa dâu đã rụng rồi, cái bụng nhỏ đau quặn thắt.
Tay trái của Tạ Miêu dán vào bụng dưới, có gắng làm ấm bằng nhiệt độ của lòng bàn tay, tay phải cầm tờ bài thi được phát trên bàn lên xem.
Phùng Lệ Hoa là học sinh có vốn tiếng Anh tốt nhất trường trung học thứ hai của thành phố, khéo thật.
Điền Diễm ngồi bên cạnh Phùng Lệ Hoa cũng cảm thấy thật trùng hợp, “Lệ Hoa, bài thi của Tạ Miêu vào tay tớ rồi.
Lần này tớ phải xem xem, vốn tiếng Anh của người lập ra cái lớp tự xưng Góc tiếng anh rốt cuộc ghê gớm đến mức nào.
”Điền Diễm và Phùng Lệ Hoa là bạn cùng lớp và cũng ở ký túc xá, mấy ngày nay nghe Kim Liên Ngọc khoác loác về Tạ Miêu đến chán rồi.
Cô và Phùng Lệ Hoa là bạn học từ hồi còn học tiểu học, hiểu rất rõ thực lực của Phùng Lệ Hoa, thế nên căn bản không tin Tạ Miêu sẽ giỏi hơn Phùng Lệ Hoa.
Bài thi mà Phùng Lệ Hoa lấy được là của một bạn xếp chót trong lớp, ngoài việc những câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, còn lại rất nhiều chỗ để không.
Điều này khiến cho một người học tốt tiếng Anh như cô phải nhíu mày, nghe thấy Điền Diễm nói thì cũng chẳng mặn mà gì, chỉ “ừm” một tiếng.
Điềm Diễm biết Phùng Lệ Hoa không thích nghe những câu nói chuyện phiếm như vậy nên cũng chẳng nói gì thêm, cô ta chỉ quay đầu liếc nhìn về phía Tạ Miêu.
Lông mày Tạ Miêu nhíu chặt, sắc mặt còn có chút trắng bệch, vừa nhìn đã biết không được khỏe lắm.
Phó Linh đang thì thào gì đó với cô, cô lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Đây là sợ vì biết người khác sẽ chấm bài của cậu ta ư?Ai biểu cậu ta trơ tráo, cứ đòi đề lớp 11 với cô Đường làm gì.
Điền Diễm bĩu môi, mở chiếc bút đỏ.
Cô Đường đã đọc đáp án trên bục giảng: “Câu 1 đến câu 5, ABBDB, ABBDB…”Điền Diễm đang chuẩn bị quẹt dấu X, thế nhưng động tác của cô ta đột ngột dừng lại.
Không ngờ Tạ Miêu đã làm đúng hết cả năm câu, không sai một câu nào.
Lúc cô ta không dám tin thì đáp án của câu 6 đến câu 10 cũng đã có, CADBC.
”Tay Điền Diễm bắt đầu có dấu hiệu run rẩy.
Đường Quyên đã đọc xong rất cả đáp án và để cho học sinh bên dưới tính điểm, hỏi: “Có ai trên 40 điểm không?”Cả lớp học trở nên yên tĩnh.
Cô giáo đã sớm dự đoán được tình huống này, thế nên hỏi lại: “Thế còn trên 35 điểm thì sao? Có ai! ”Ai mà ngờ cô còn chưa nói xong, Điền Diễm bên cạnh Phùng Lệ Hoa đột nhiên giơ tay lên, “Có, có bạn được trên 40 điểm ạ, Tạ Miêu làm được 45 điểm.
”Tác giả có lời muốn nói: Đường Quyên: “Rõ ràng tôi cầm kịch bản vai phản diện, sao lại phải làm công việc trợ giúp chứ”Ngô Thục Cầm: “Cô có khổ bằng em không? Cô có khó xử bằng em không? Tạ Miêu cậy cái gì chép cho anh Hàm Giang nhiều đề vậy, còn em thì lại phải tự đi in bài ra?.
Bình luận truyện