Chương 220
Với khuôn mặt này, Tạ Miêu đã không ít lần bị tiếp cận.
Nhưng nói chuyện không một chút tôn trọng như vậy thì đây là lần đầu tiên cô gặp phải.Cô kéo cặp sách vừa mới mở ra, mày nhíu lại.Sáu bảy tên thanh niên chừng 20 tuổi đứng vắt vẻo, thành hình vòng cung vây cô ở giữa.Vì trời quá nóng, nên có vài tên mặc áo ba lỗ, có tên thì dứt khoát cởi trần, treo một nụ cười không đứng đắn trên mặt, vừa nhìn đã thấy không ra gì.Lông mày Tạ Miêu nhíu càng chặt hơn, cô lùi lại hai bước không nói năng gì, chuẩn bị vào rạp chiếu phim đợi Cố Hàm Giang.Nhưng vừa quay người, một tên đã giang tay ra ngăn cô lại, “Em gái chạy làm gì? Nói vài câu với anh đi.”“Tôi đang đợi bạn.”Tạ Miêu lạnh giọng nhắc nhở bọn chúng, rằng không phải chỉ có mình mình.Mấy tên thanh niên cậy đông nên căn bản chẳng để tâm.“Biết mà, em đang đợi bọn anh đến đúng không?”“Em ấy đợi lâu quá nên quạu chúng ta đó mà hahaa.”Trong đó có một tên vạm vỡ còn huýt sáo với Tạ Miêu, cười thô t.ục, “Có phải em gái biết anh thích như thế mới cố ý phụng phịu cho anh vui không? Hả?”“Tránh ra.”Tạ Miêu giận tái mặt, đang chuẩn bị lấy cặp đánh cánh tay chặn trước mặt thì một bàn tay to khỏe bỗng túm lấy cổ tay đối phương vật một cái dữ dội, khiến cho hắn phải loạng choạng.“Tránh xa cô ấy ra.”Giọng nói của chàng trai lạnh như băng, anh quay lại đưa chai nước ngọt có ga đã mở nắp cho Tạ Miêu, “Xin lỗi, anh về muộn.”Anh chạy đi lâu như vậy, lẽ nào là để tìm chỗ mua nước ngọt cho cô?Tạ Miêu ngây người.Mấy tên thanh niên đó thấy chỉ có mình Cố Hàm Giang đến nên cũng chẳng khiêm tốn lại chút nào, “Mày là thằng nào? Mày cậy cái gì nói bọn tao tránh xa cô ấy là bọn tao phải tránh? Rõ ràng cô em này gọi bọn tao đến chơi cơ mà.”Tên bị Cố Hàm Giang ném đi sau khi ổn định lại thân thể thì nhổ một bãi nước bọt xuống đất một cách hung tợn, sự tức giận tràn ngập trong ánh mắt, “Mẹ kiếp, ông cứ muốn ở gần cô ấy đấy, thích đụng chạm đấy, mày làm gì tao?”Hắn ta vừa nói, không ngờ còn muốn đưa tay kéo Tạ Miêu.Trong mắt Cố Hàm Giang bỗng chốc phủ lên bóng tối vô hạn, một cú đấm như sấm chớp xẹt qua.Tên kia hoàn toàn không lường trước được bị đấm một cú ngã nhào ra đất, há miệng nhổ ra một ngụm máu trên đất, trong đám nước bọt đó còn là một cái răng.Mấy tên thanh niên tắt hết nụ cười, “Mụ nội nó, dám đánh thằng Quang, anh em lên, đấm chết nó!”Trước mặt là sáu bảy tên thanh niên vạm vỡ, nhưng Cố Hàm Giang chẳng chớp mắt lấy một cái.
Anh kéo Tạ Miêu lui sau người mình, “Tìm chỗ trốn đi.” rồi giơ chân đạp lên bụng một tên trong đó, mạnh đến nỗi tên kia phải lùi vài bước, ôm bụng ngã ngồi trên đất.Đến khi Tạ Miêu phản ứng lại được, anh đã đánh nhau loạn xì ngầu cùng bọn chúng với một ánh mắt rất hung ác.Tạ Miêu biết Cố Hàm Giang đánh nhau rất giỏi.Lúc mới đến thôn Bắc Xá, có người nghe những lời nói nhảm nhí, rồi nói cả nhà anh không tốt và đều là tù nhân cải tạo lao động ngay trước mặt anh.
Anh không nói lời nào trực tiếp ra tay, đến khi đánh nhiều quá, đánh tàn nhẫn quá thì chẳng có ai dám chọc vào anh nữa.Nhưng bây giờ là sáu bảy tên thanh niên khỏe mạnh, cô không chắc một mình Cố Hàm Giang có đối phó được hết không.“Anh kiên trì một lát, em đi báo cảnh sát.”Tạ Miêu hét về phía trận hỗn chiến, vừa định nhấc chân chạy, nhưng cô lại thấy có người không biết nhặt cục gạch từ đâu ném đến sau đầu của Cố Hàm Giang.Bước chân của cô quay ngoắt, chẳng nghĩ ngợi gì bèn siết chai nước ngọt trong tay phang vào đầu của tên đó.“Choang” một tiếng, chai nước ngọt vỡ ngay trên đầu tên kia, nước ngọt sủi bọt trộn lẫn với mảnh thủy tinh đổ đầy mặt, đến cả trên tay và giày của Tạ Miêu còn bị vương một ít.Đối phương đờ đẫn một lát, bàn tay đưa lên sờ lập tức bị nhuốm một chút máu.Tạ Miêu thấy máu thì trong lòng hoảng hốt, nhưng mặt thì giả vờ điềm tĩnh, chĩa miệng chai vỡ sắc bén về phía đối phương.Tên kia bị cô đánh thế nổi giận đùng đùng, tay ôm đầu, miệng thì mắng chửi muốn bổ nhào qua cô.Đáng tiếc hắn ta vừa nhấc chân, Cố Hàm Giang bên kia đã quay lại đá lên sườn hắn một cú.Có lẽ kinh nghiệm mười năm kia đã cho Cố Hàm Giang có được sự thu hoạch tốt nhất, đó là sự kiên trì bền bỉ và bản lĩnh đánh nhau.Anh có thể ra tay ngay chỗ đau nhất trên cơ thể người.
Khi đánh, đối phương không nhất định bị thương nặng, nhưng sẽ giới hạn khả năng hành động vì đau đớn trong thời gian ngắn.Chẳng mấy chốc, sáu bảy tên thanh niên đã ngã xuống hơn một nửa, ngoại trừ vết xây xát một bên mặt ra, hầu như anh không bị vết thương nào khác.Cái tên chặn Tạ Miêu trước đí thấy tình hình không ổn, xoay người định chạy, nhưng chạy vài bước mới nhận ra không thẳng nổi Cố Hàm Giang, thậm chí hắn còn muốn chui xuống gầm chiếc xe nào đó bên đường để trốn.Đầu óc Cố Hàm Giang bây giờ cứ văng vẳng câu nói muốn đụng chạm của hắn thì làm sao có thể tha cho hắn được.
Anh tóm lấy bắp chân của tên kia rồi giật mạnh, kéo hắn ta ra ngoài.Tên kia sợ vãi linh hồn, chẳng quan tâm gì đến bụi bặm rồi vết bầm tím trên ngực và cánh tay, mà chỉ muốn mở miệng van xin.Kết quả lời còn chưa ra khỏi kẽ răng, cả người đã bị lật lại, tiếp đó là sự đau đớn ở cổ.Không biết Cố Hàm Giang đã nhặt một mảnh vỡ chai nước ngọt lên từ khi nào, dí sát vào cổ hắn ta, “Vừa rồi mày nói gì? Dám nói thêm một lần nữa không?”Giọng nói của anh lạnh lùng sắc bén, nhìn đôi mắt đó khiến hắn ta không mảy may nghi ngờ rằng miếng thủy tinh đó sẽ xé rách cổ họng của hắn.Tên thanh niên kia không dám động đậy, mồ hôi lạnh chảy ướt cả tóc, “Đại, đại ca, em, em sai rồi!”Nhưng sức mạnh ở bàn tay Cố Hàm Giang vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn vẫn ấn xuống, một giọt máu lăn xuống.Lúc anh có chút không kiềm chế được tình trạng bạo lực của mình thì Tạ Miêu chạy đến, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh, “Cố Hàm Giang.”Tay anh run lên, nhích người che đi tầm nhìn của Tạ Miêu, không để cô nhìn thấy vết thương mà anh gây ra.Nhưng dáng vẻ hung tợn kia của anh đã bị Tạ Miêu nhìn thấy rồi.Ánh mắt của anh quá khủng khiếp, Tạ Miêu sợ rằng anh không kiềm chế được cảm xúc mà nặng tay thì lại thêm phiền phức, vì thế vội vã kéo anh lại.“Hình như phim chiếu rồi, anh không xem nữa à?”.
Bình luận truyện