Chương 232
Trong quyển tiểu thuyết kết hôn với quân nhân mà Tạ Miêu đã đọc, nam chính Cố Hàm Giang vừa ra trận đã là sĩ quan trẻ tuổi chiến công hiển hách.
Cô không biết là anh nhập ngũ lập công rồi được đề bạt hay là trực tiếp thi vào trường quân đội, nhưng bất kể như thế nào, cũng không phải là loại tình huống trước mắt này.
Tạ Miêu nhìn cái tên quen thuộc trên giấy báo trúng tuyển kia, trái tim giống như bị cái gì đó đập mạnh một cái, đầu ngón tay không nhịn được muốn run lên.
Cô cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình: “Sao lại là Bắc Đại, không phải anh muốn thi vào trường quân đội ư?”Vừa ngẩng mặt lên, sự kinh ngạc trong đôi mắt đào hoa long lanh ánh nước muốn giấu cũng không thể giấu được.
Cố Hàm Giang không ngờ cô lại phản ứng như ày, lông mày nhăn lại: “Ai nói với em là anh muốn thi vào trường quân đội?”Lúc này Tạ Miêu mới giật mình phát hiện mình lỡ lời, vội vàng mở miệng cứu chữa: “Ông nội Cố, bác Cố đều là quân nhân, em tưởng rằng…….
”Cô Tùng Niên không chỉ một lần đề cập với Cố Hàm Giang là hi vọng anh thi vào trường quân đội, nhưng Cố Hàm Giang không suy nghĩ nhiều.
“Không phải em nói muốn vào Bắc Đại à? Anh chờ em ở Bắc Đại.
”Anh cụp mắt nhìn vào trong mắt Tạ Miêu, giọng điệu vẫn không có quá nhiều cảm xúc giống như mọi khi, nhưng lời nói ra đã rơi ầm ầm vào trong lòng Tạ Miêu.
Trong nháy mắt, thành lũy vốn đã bị ăn mòn đến mức không đủ kiên cố rầm một tiếng, thủng một lỗ.
Đây là anh vì cô màkhông thi vào quân đội ư?Vậy sau này cuộc hôn nhân với quân nhân ở đâu ra? Nữ chính Kiều Hựu An ở đâu ra? Ly hôn vì ngoại tình ở đâu ra?Các tình tiết trong sách lướt qua từng cảnh một trong đâu Tạ Miêu, nhưng cho dù như thế nào, cũng không thắng nổi giấy báo trúng tuyển nặng trĩu trong tay này, không thẳng nổi thiếu niên trước mắt đang nhìn cô bằng ánh mắt chuyên chú và kiên định kia.
Tạ Miêu cắn môi dưới: “Anh, anh không hối hận ư?”Khuôn mặt của cô gái nhỏ tràn đầy rầu rĩ nhưng ánh mắt lại sáng ngời khiến Cố Hàm Giang nhìn mà ý cười dâng lên trong mắt: “Không hối hận.
”Anh cúi đầu nắm lấy mép giấy báo trúng tuyển, cũng nắm chặt ngón tay tinh tế đang cầm giấy báo của cô, giọng điệu bỗng trở lên rất nhẹ: “Miêu Miêu, anh chờ em ở Bắc Đại, em cố lên nhé.
”Tạ Miêu lập tức đỏ bừng mặt, nhưng không vội vã rút tay về như bình thường.
Ánh mắt cô dao động, giọng nói thì mềm mại: “Em đương nhiên phải cố gắng vào Bắc Đại, đó chính là ước mơ của em.
”Dáng vẻ xấu hổ của cô thật sự rất đáng yêu, Cố Hàm Giang nhìn, liền nắm lấy những đầu ngón tay trở nên hơi lạnh của cô vào trong lòng bàn tay.
Anh cảm thấy những ngón tay kia rất mỏng manh, dưỡng như chỉ cần hơi dùng sức là có thể gãy, trên tay còn có chút ẩm ướt.
“Em ôn tập đến đâu rồi?”Ánh mắt của anh nhìn về phía mặt sông đang phản chiếu ánh sáng, ho nhẹ một tiếng để che giấu việc tai mình nóng bừng, mồ hôi cũng dần dần rịn ra trong lòng bàn tay.
“Tạm ổn rồi.
” Tạ Miêu nhìn loạn xung quanh nhưng không nhìn anh.
Cố Hàm Giang cũng có chút không dám nhìn Tạ Miêu: “Khi nào bọn em thi?”“Nếu là thi vòng loại thì ngày 20 tháng này.
”“Đã được xếp thi ở trường nào chưa?”“Có rồi, ở trung học Dệt May.
”Hai người như hai kẻ ngốc ngây thơ, nắm tay nhau không nhìn đối phương, một người đỏ bừng mặt, một người nóng bừng tai.
Một lúc lâu sau, Cô Hàm Giang mới phá vỡ im lặng, nhéo nhéo lòng bàn tay nhỏ: “Cuối tháng anh phải về Bắc Kinh rồi.
”Vừa nói xong câu này, Tạ Miêu bị tờ thư thông báo làm cho đầu óc rối bời rốt cuộc đã hơi bình tĩnh lại.
Cô rút tay về xoẹt một cái, trả giấy báo lại cho Cố Hàm Giang: “Chúc mừng anh.
”Mặc dù lần này Cố Hàm Giang đi, rất có thể trong vòng một năm tới, hai người đều không thể gặp lại.
Nhưng gặp ở Bắc Đại, hoặc là cô phải lấy được suất cử đi học, hoặc là thi đỗ Bắc Đại, bây giờ không có gì quan trọng bằng học tập.
Cô gái nhỏ nói rút tay ra là rút tay ra, giống như người đàn ông cặn bã một giây trước còn dỗ ngon dỗ ngọt nhưng một giây sau đã rút súng vô tình.
Cố Hàm Giang sửng sốt một chút rồi mới nhận lấy giấy báo: “Anh sẽ viết thư cho em.
”“Ừ.
”Tạ Miêu gật gật đầu, lấy bút và vở trong cặp xách ra, viết địa chỉ của trường học cho anh.
Cố Hàm Giang thì để lại địa chỉ và số điện thoại nhà mình trên quyển vở: “Có việc thì gọi điện thoại cho anh.
”Hai người trao đổi phương thức liên lạc, trong lúc nhất thời lại có chút không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cố Hàm Giang hơi động ngón tay, vốn muốn nắm Tạ Miêu tiếp, nhưng sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tiền Lệ vừa đi vừa đá cục đá bên chân, miệng còn đang lầm bầm một cách bất mãn: “Chị dâu cả sinh con, cũng không phải mình sinh con, vì sao một nhà già trẻ không ai nhúc nhích, sai một cô em chồng còn chưa kết hôn như mình đi giặt tã cho trẻ con?”.
Bình luận truyện