Chương 309
“Giải nhất toán cuộc thi kiến thức lần đầu tỉnh Băng, giải nhất tiếng Anh cuộc thi kiến thức lần đầu tỉnh Băng, giải nhất toán cuộc thi kiến thức toàn quốc, giải nhất tiếng Anh cuộc thi kiến thức toàn quốc, học sinh ba tốt thành phố, học sinh ba tốt tỉnh…”Gương mặt của người phụ nữ trẻ hơn 20 tuổi tròn vành vạnh vì mang thai, hai tay chống eo nhìn giấy khen trên tường, càng xem càng mở to mắt, “Bà nội Tạ, Sao Miêu Miêu nhà bà có nhiều giấy khen thế? Chắc là giỏi lắm!”“Chứ gì nữa.
”Vương Quý Chi đang tìm đồ ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn lên bức tường, “Miêu Miêu không chỉ giành giải nhất thôi đâu, những giải này đều có được từ thi hạng nhất đấy.
Có thấy hai giải nhất toàn quốc đó không? Mấy ngày trước Miêu Miêu lên Bắc Kinh đi thi về đấy.
”Bà đặc biệt lên huyện mua vôi nung về, sau đó đập nát trộn với nước rồi sơn lại tường, rồi lại dán từng bằng khen lên đó, mục đích là để khách đến chơi nhà đều nhìn thấy, thuận thế khoe một bận.
Bà cụ cũng biết ăn nói, đa số người trong thôn Bắc Đại đều chưa nghe nói, nói Bắc Kinh nhưng mọi người đều biết đó là thủ đô.
Quả nhiên người phụ nữ đó liền kinh ngạc và ngưỡng mộ, “Miêu Miêu đã lên Bắc Kinh thi rồi cơ à.
Cũng không biết đứa bé này tương lai có giỏi giang như cô Miêu Miêu của nó không, đến lúc đó cháu và bố nó có phải đập nồi bán sắt cũng phải nuôi nó học đại học.
Cô sờ bụng, khuôn mặt ánh lên sự mong chờ và hy vọng, khiến cho Tạ Miêu có chút xấu hổ khi bước vào cửa.
Vẫn là Vương Quý Chi nhìn thấy cháu gái của mình trước, “Miêu Miêu về rồi à? Bà làm bánh trứng để ở trong nồi cho con đấy, đi xem xem nguội chưa, chưa thì ăn mau kẻo nguội.
”“Lát nữa con ăn.
”Tạ Miêu đáp một tiếng, chào hỏi với người phụ nữ đó, “Chào thím Lưu.
”“Ừ.
” Có lẽ cô ấy đứng lâu nên mệt, đỡ eo chậm rãi ngồi bên mép giường, “Trường Miêu Miêu cho nghỉ rồi à?”“Cho nghỉ rồi ạ.
”Tạ Miêu đang tâm niệm về cái điện thoại, thế mà vội đáp một tiếng rồi quay người rời đi, “Con về phòng cất đồ ạ.
”Bỏ đồ xong nhưng cô cũng không vào bếp lấy bánh mà đi thẳng đến phòng đặt điện thoại, bấm số của Cố Hàm Giang.
Nhận điện thoại lần này lại là Tống Vân, nghe thấy tiếng của Tạ Miêu, cô ấy trở nên rất nhiệt tình, còn Cố Hàm Giang thì vừa có việc ra ngoài.
Hết cách, cô chỉ đành nói lát nữa sẽ gọi lại và cúp điện thoại trước.
Nhớ đến bánh trứng gà Vương Quý Chi bảo cô ăn, cô tạm thời dẹp chuyện điện thoại sang một bên, sau đó vào bếp bê bát nhỏ đang còn nóng ra ngoài.
Khi ra ngoài đúng lúc người phụ nữ trẻ đó đang chào tạm biệt, “Bà nội Tạ cho con ít thôi là được rồi, tấm chăn bông mẹ chồng còn làm cho đứa nhóc chỉ rộng bằng ngón tay, chút bông này là đủ rồi ạ, không cần phải nhiều vậy đâu.
”Cô cười tiễn đối phương, “Thím đi thong thả.
” Vừa về phòng ăn được vài miếng bánh, điện thoại liền rung lên.
Tạ Miêu không chần chừ đặt thìa xuống chạy đi nghe máy, quả nhiên bên kia là giọng nói của Cố Hàm Giang.
“Nghe mẹ anh nói em vừa gọi điện thoại tìm anh?”Cố Hàm Giang vừa vào nhà, Tống Vân cười phớ lớ nói có một cô gái vừa gọi điện thoại đến cho anh.
Anh mới nghe đoán ngay là Tạ Miêu, không đợi cô ấy gọi lại, anh đã gọi thẳng cho cô.
“Ừm.
” Tạ Miêu đáp, nói: “Danh sách tuyển thẳng của em có rồi.
”“Được đấy, em định đăng kí chuyên ngành nào?” Nghe giọng nói trầm thấp của anh có chút ý cười.
Tạ Miêu khựng lại, “Em vẫn chưa nghĩ xong.
”“Có cần anh nghe ngóng xem trường có chuyên ngành nào có tương lai không?”“Cũng được.
”Nói một hồi, cuối cùng Cố Hàm Giang đã phát giác ra Tạ Miêu có điều bất thường, “Em sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?”“Em có chuyện muốn hỏi anh.
” Tạ Miêu hít sâu một hơi, “Hàm Giang, có phải anh có em gái tên là An An?”Đối phương bỗng nhiên im lặng, vài giây sau Cố Hàm Giang mới ừ một tiếng.
“Thế trên người em gái anh có dấu hiệu gì đặc biệt hay không? Ví dụ đại loại như vết bớt, nốt ruồi, má lúm đồng tiền không?”“Có phải em đã phát hiện ra gì không?” Giọng của Cố Hàm Giang đột nhiên có chút khàn đục.
“Em không chắc chắn.
” Tạ Miêu nói, “Anh nói cho em có dấu hiệu nào trước đã.
”“Có.
Má trái của nó có lúm đồng tiền và một vết bớt to bằng ngón tay cái ở dưới vai phải gần xương bả vai.
”Quả đúng là…Cơ thể căng cứng của Tạ Miêu rốt cuộc từ từ thả lỏng, “Hàm Giang, anh có nhớ bạn nữ cùng phòng tên Phó Linh mà em nói với anh trước kia không? Cô ấy nhỏ hơn em một tuổi, tên ở nhà là An An, má trái có lúm đồng tiền, phía sau vai phải có vết bớt.
”Tiếng thở trong ống nghe ngày càng nặng nề, cô nói xong một lúc, bên kia mới từ từ bình tĩnh lại.
“Miêu Miêu.
”Giọng của Cố Hàm Giang trầm khàn đến nỗi có chút khó có thể nhận ra, anh nói: “Em đợi đi, ngày mai anh đến tìm em.
”***Tác giả có lời muốn nói: Cố Hàm Giang: Vợ anh vừa đẹp người, lại học giỏi, hơn nữa còn giúp anh tìm em gái.
.
Bình luận truyện