[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức Phụ
Chương 39
Số thành viên trong gia đình họ Triệu quá đông, mà nhà của bọn họ thì lại không đủ để cho tất cả mọi người có thể cảm thấy thoải mái, cho nên bọn họ đã từng có lần nói chuyện này với Triệu Tân Lan, nhằm mục đích muốn nhờ bà ta về thương lượng lại với Lâm Kiến Minh chuyện bọn họ muốn mượn căn nhà ở trên đường Liễu Viên đó để một vài người đến ở, nhưng Lâm Kiến Minh đã không đồng ý và lập tức từ chối thẳng thừng... Con đường Liễu Viên ấy, trước kia chính là một trong những con đường ở thủ đô tập hợp rất nhiều khu nhà dành cho những gia đình giàu có, quý tộc, quan tướng ở. Và cho đến bây giờ, nơi đó cũng không phải là nơi mà những người bình thường có thể ở lại hay tùy tiện đặt chân tới.
Nhà họ Lâm bởi vì không lớn, chỉ là một căn nhà nhỏ cho nên mọi thứ đều không được tiện nghi.
Ngày thường, Triệu Tân Lan thường hay trợ cấp cho gia đình họ Triệu, bởi vì trong mười năm ly hôn với Lâm Kiến Minh đó, bà ta đã mang ơn rất nhiều những người ở đây.
Đối với những đứa nhỏ sống ở nhà họ Triệu, Lâm Kiến Minh lại chỉ mắt nhắm mắt mở mà nhìn bọn chúng, và còn một điều quan trọng hơn nữa, đó chính là căn nhà trên đường Liễu Viên kia, thật sự là không có ai dám nghĩ tới rằng:
Lâm Kiến Minh thật sự đã cho người ngoài thuê lại căn nhà đó.
Nhưng người nhà họ Triệu trong lòng lại thầm nghĩ rằng, bọn họ không biết được suy nghĩ thật sự của Lâm Kiến Minh khi làm như thế là gì, cho nên trong thâm tâm của mỗi người, ai nấy cũng đều chưa bao giờ từ bỏ hay hết hy vọng cả... Đây cũng một phần là bởi vì nhà họ Triệu quá đông người, dù có không kể đến sau này con cháu còn phải kết hôn rồi sinh con, thì cũng ngay tại thời điểm này, con cái trong nhà cũng đều đã lớn hết rồi, kể cả phòng lớn lẫn phòng nhỏ đều đã chật kín người, sớm đã không còn ai không nổi nữa rồi.
Triệu Tân Lan không biết hiện tại chị dâu của mình đang suy nghĩ cái gì mà đến nỗi ngồi ngốc ở một chỗ như vậy.
Nhưng bà ta cũng chẳng muốn quản nhiều việc như vậy để làm cái gì, cho nên sau khi nghe bà Triệu nói xong liền gật đầu rồi đáp: "Vậy cũng được, bây giờ con xin phép về nhà để xem xét một chút".
*****
Đường đi từ làng Chu Gia đến thủ đô phải mất hơn mười giờ đồng hồ.
Nếu Lâm Yểu muốn rời khỏi nơi mà bản thân đã sinh sống và lớn lên từ bé, tất nhiên là sẽ cần phải có một ít thời gian để thu dọn đồ.
Lâm Kiến Minh cũng phải đến xã vào ngày hôm sau để giúp cô ấy làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Vì vậy, mặc dù Lâm Kiến Minh thực lòng rất bài xích làng Chu Gia, nhưng ông ta vẫn bắt buộc phải ở lại làng Chu Gia thêm hai đêm nữa, và đến rạng sáng của ngày thứ ba thì mới có thể rời đi được.
Bởi vì Lâm Kiến Minh đang ở đây, và cũng bởi vì Lâm Yểu sẽ cùng Lâm Kiến Minh rời đi trong hai ngày nữa, cho nên bầu không khí trong gia đình họ Chu thực sự có rất nhiều điểm khác biệt so với thường ngày.
Tuy nhiên, tâm trạng của Lâm Yểu đối với chuyện này lại không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Không phấn khích hay kích động, cũng không lo lắng hay thương tâm... Cô ấy chỉ đơn giản là đang thu dọn đồ đạc của mình một cách rất nghiêm túc.
Ngoài việc thu dọn đồ đạc cá nhân của mình ở trong nhà và đóng gói hành lý cẩn thận ra, thì cô còn dành ra một chút thời gian để kiểm kê lại số tài sản hiện đang có của mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình có thể thực sự tin tưởng vào Lâm Kiến Minh.
Nhà họ Lâm bởi vì không lớn, chỉ là một căn nhà nhỏ cho nên mọi thứ đều không được tiện nghi.
Ngày thường, Triệu Tân Lan thường hay trợ cấp cho gia đình họ Triệu, bởi vì trong mười năm ly hôn với Lâm Kiến Minh đó, bà ta đã mang ơn rất nhiều những người ở đây.
Đối với những đứa nhỏ sống ở nhà họ Triệu, Lâm Kiến Minh lại chỉ mắt nhắm mắt mở mà nhìn bọn chúng, và còn một điều quan trọng hơn nữa, đó chính là căn nhà trên đường Liễu Viên kia, thật sự là không có ai dám nghĩ tới rằng:
Lâm Kiến Minh thật sự đã cho người ngoài thuê lại căn nhà đó.
Nhưng người nhà họ Triệu trong lòng lại thầm nghĩ rằng, bọn họ không biết được suy nghĩ thật sự của Lâm Kiến Minh khi làm như thế là gì, cho nên trong thâm tâm của mỗi người, ai nấy cũng đều chưa bao giờ từ bỏ hay hết hy vọng cả... Đây cũng một phần là bởi vì nhà họ Triệu quá đông người, dù có không kể đến sau này con cháu còn phải kết hôn rồi sinh con, thì cũng ngay tại thời điểm này, con cái trong nhà cũng đều đã lớn hết rồi, kể cả phòng lớn lẫn phòng nhỏ đều đã chật kín người, sớm đã không còn ai không nổi nữa rồi.
Triệu Tân Lan không biết hiện tại chị dâu của mình đang suy nghĩ cái gì mà đến nỗi ngồi ngốc ở một chỗ như vậy.
Nhưng bà ta cũng chẳng muốn quản nhiều việc như vậy để làm cái gì, cho nên sau khi nghe bà Triệu nói xong liền gật đầu rồi đáp: "Vậy cũng được, bây giờ con xin phép về nhà để xem xét một chút".
*****
Đường đi từ làng Chu Gia đến thủ đô phải mất hơn mười giờ đồng hồ.
Nếu Lâm Yểu muốn rời khỏi nơi mà bản thân đã sinh sống và lớn lên từ bé, tất nhiên là sẽ cần phải có một ít thời gian để thu dọn đồ.
Lâm Kiến Minh cũng phải đến xã vào ngày hôm sau để giúp cô ấy làm thủ tục chuyển hộ khẩu.
Vì vậy, mặc dù Lâm Kiến Minh thực lòng rất bài xích làng Chu Gia, nhưng ông ta vẫn bắt buộc phải ở lại làng Chu Gia thêm hai đêm nữa, và đến rạng sáng của ngày thứ ba thì mới có thể rời đi được.
Bởi vì Lâm Kiến Minh đang ở đây, và cũng bởi vì Lâm Yểu sẽ cùng Lâm Kiến Minh rời đi trong hai ngày nữa, cho nên bầu không khí trong gia đình họ Chu thực sự có rất nhiều điểm khác biệt so với thường ngày.
Tuy nhiên, tâm trạng của Lâm Yểu đối với chuyện này lại không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Không phấn khích hay kích động, cũng không lo lắng hay thương tâm... Cô ấy chỉ đơn giản là đang thu dọn đồ đạc của mình một cách rất nghiêm túc.
Ngoài việc thu dọn đồ đạc cá nhân của mình ở trong nhà và đóng gói hành lý cẩn thận ra, thì cô còn dành ra một chút thời gian để kiểm kê lại số tài sản hiện đang có của mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình có thể thực sự tin tưởng vào Lâm Kiến Minh.
Bình luận truyện