Chương 26: Chương 26
Nói xong bà ấy lại đánh mạnh vào người Thạch Đông Thanh một cái.
Thật sự đúng là mỉa mai, người làm cha vậy mà lại khiến con trai của mình sợ hãi.
Nghĩ tới đây, Trương Thục Phân tàn nhẫn trừng Thạch Đông Thanh một cái.
"Trở về đốt một quả trứng cho Tiểu Thạch Đầu xem*.
" Bà ấy nói với Bán Hạ.
(*giống kiểu đốt vía ở bên mình)Bán Hạ vừa dỗ dành đứa nhỏ vừa gật đầu.
Vương Thúy Hoa nói: "Đừng về nhà đốt, đốt ở đây luôn đi, tôi đi lấy trứng gà.
"Nói xong còn bà ấy còn đánh Thạch Đông Thanh vài cái: "Con làm cha cái kiểu gì vậy!”“Không cần đâu.
"Giọng nói của Bán Hạ lạnh như băng, cô nói với Thạch Đông Thanh: "Chuyện của chúng ta không đơn giản vậy đâu, ngày mai anh đến nhà tôi một chuyến, tôi có lời muốn nói với anh.
”“Bán Hạ, anh biết chuyện đứa nhỏ là do anh sai, anh xin lỗi, em yên tâm đi, sau này chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa.
"Ánh mắt của Thạch Đông Thanh nặng nề nhìn Bán Hạ, dường như chỉ còn thiếu nước không nói ra câu, đều theo ý của cô rồi cô còn muốn thế nào nữa?Bán Hạ hít sâu một hơi: "Anh cũng có thể không đến.
”Nói xong, cô kéo mẹ mình rời đi.
Vương Thúy Hoa gấp đến mức đánh thẳng vào người Thạch Đông Thanh: "Còn còn không đuổi theo đưa Bán Hạ và đứa nhỏ về đây!"Thấy con trai của mình không động đậy, bà ấy lại vội vàng nhanh chóng đuổi theo vài bước rồi hét lên: "Bán Hạ à, ngày mai Đông Thanh sẽ đến đón con! "Thấy Bán Hạ ôm cháu trai và Trương Thục Phân rời đi cũng không thèm quay đầu lại, sắc mặt Vương Thúy Hoa cũng trầm xuống.
“Mình làm điều ác nào sao! Nguyên một nhóm người đều đến đây muốn mạng của mình, con trai phiền phức, con dâu cũng không xem mình ra gì, mình đây là vì ai chứ!"Nói đến đây, Vương Thúy Hoa dường như đã sắp khóc.
Thạch Đông Thanh thấy bà ấy như vậy thì thở dài: "Mẹ, Bán Hạ đang tức giận, không phải cố ý đâu, mẹ yên tâm, ngày mai con sẽ đón Bán Hạ và đứa nhỏ về, sau này chúng ta sẽ ổn thôi.
”Vương Thúy Hoa trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Con biết vậy thì tốt, mẹ nói cho con biết, chuyện con gạt chúng ta tặng đứa nhỏ cho người khác, sau này không thể làm nữa! Nếu con tái phạm, con đang giết mẹ và cha con đấy!”Thạch Đông Thanh im lặng gật đầu, cho dù bây giờ anh ta vẫn có suy nghĩ này, thì Khương Nham cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này, Thạch Lão Thực và con trai cùng con dâu cả biết được tin tức cũng đã trở lại, vừa về đến nhà Vương Hồng Anh đã hỏi: "Không phải nói là Bán Hạ đã trở về rồi sao?”Thạch Lão Thực đảo mắt một vòng không thấy người đâu mới hỏi Vương Thúy Hoa: "Tiểu Thạch Đầu đâu rồi?”Vương Thúy Hoa ngồi xuống thềm cửa: "Bán Hạ dẫn về nhà mẹ đẻ rồi.
”Thạch Thành Thực cũng đặt mông ngồi xuống thềm cửa, ông ấy cầm tẩu thuốc đang vắt ngang hông lên hút: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
”Hai ngày nay ông ấy cũng nghe rất nhiều lời đồn đãi, lại có người hỏi thẳng ông ấy, hỏi ông ấy rằng có phải nhà họ Thạch không nuôi nổi cháu trai hay không, nên mới muốn tặng cháu trai cho người khác, ông ấy nói vì Đông Thanh muốn báo ân nên mới tặng đứa nhỏ cho người khác thì cũng không có mấy người chịu tin.
Ông ấy hút hai hơi thuốc: "Ngày mai hai vợ chồng thằng cả đi cùng đi, xin lỗi thông gia bên kia, làm cho quan hệ tốt lên, tránh cho người trong thôn chê cười chúng ta.
”Thạch Đông Phương gật đầu đáp: "Cha yên tâm đi, ngày mai con và Hồng Anh sẽ đi cùng.
”Vương Hồng Anh cũng gật đầu.
Lại nói đến Bán Hạ bên này, chỉ mất nửa giờ hai người đã về đến Lâm Gia Câu.
Sau khi về đến nhà, sức lực cả người Bán Hạ cũng không còn, cô lại còn cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi: "Mẹ, con vào nhà nằm một lát, phiền mẹ tắm cho Tiểu Thạch Đầu giúp con.
”Trương Thục Phân đón lấy đứa nhỏ: "Mau đi nằm đi, nằm phòng của em trai con ấy, còn phòng của con lát nữa mẹ sẽ trải giường cho con.
”Bán Hạ uể oải gật đầu rồi vào phòng.
Chưa đến một phút, cô đã rơi vào giấc ngủ.
Thím Hoa sát vách cũng đến, bà ấy nhỏ giọng nói: "Để tôi bảo người nhà tôi lên thị trấn gọi điện thoại, nhờ gọi thẳng tới xưởng may của Mai Mai, tránh cho cha và em trai của Bán Hạ vẫn tìm mãi ở thị trấn.
”.
Bình luận truyện