Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp

Chương 151



“Vốn dĩ dì cho rằng cả đời này dì cũng không thể ra các người, không nghĩ tới thế mà lại có thể tình cờ như thế, vào lúc dì đã hoàn toàn từ bỏ, thế mà lại để đi tìm được rồi.”

Vừa nói, cô vừa nhét tất cả những thứ trong tay vào trong tay Sơn Trà, Sơn Trà lúc này mới nhìn ra tới, sở dĩ Quản Văn Hoa có thể nhìn thoáng qua mặt trang sức mà đã xác định Sơn Trà chính là người mà bà ấy muốn tìm, là bởi vì trang sức mặt ngọc này của cô bản thân mình cũng có một cái, hình dạng hai cái mặt trang sức lại tương tự, vừa nhìn đã biết sản xuất từ một nhà, điểm khác nhau duy nhất chính là mặt sau của trang sức có khắc chữ, khối của Sơn Trà kia khắc chữ “Cùng”, Quản Văn Hoa lại là “Gia.”

Gia cùng, đây là cái niên đại mà ba mẹ có thể cho con mình kỳ vọng chân thành nhất, chỉ tiếc thời đại trêu người, rốt cuộc cũng không có thể bảo vệ mẹ của nguyên thân cùng với Quản Văn Hoa khi đó trẻ người non dạ, hai chị em chia cắt trời nam đất bắc mười mấy năm, cuối cùng còn rơi vào cái kết cục âm dương chia cắt.

Ở trong lòng Sơn Trà âm thầm thở dài, cũng duỗi tay ôm lấy Quản Văn Hoa.

Thay thế nguyên thân, cũng thay cho mẹ của nguyên thân.

Vẻ mặt Quản Văn Hoa kích động vừa khóc rồi lại cười, ôm mặt Sơn Trà tinh tế đánh giá, lại hỏi Sơn Trà: “Trước khi mẹ cháu qua đời có để lại cho cháu ảnh chụp gì hay không?”

Sơn Trà lắc đầu, đừng nói là ảnh chụp, ngay cả trong trí nhớ nguyên thân mẹ cô cũng chỉ là một dáng vẻ mơ hồ.

Quản Văn Hoa nghe cô nói không có ảnh chụp, không khỏi có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại cười rộ lên: “Không có việc gì, con gái đều giống mẹ, dì nhìn cháu cũng có thể đoán ra bộ dáng chị ấy trông như thế nào.”

Lần trước gặp nhau tuy rằng Quản Văn Hoa cũng hỏi tình trạng gia đình của Sơn Trà, nhưng rốt cuộc khi đó hai người còn không có nhận lại nhau, hỏi cũng chỉ là đại khái.

Hiện tại bà ấy đã xác định Sơn Trà chính là cháu gái của mình, tất nhiên có thể hỏi rõ ràng hơn hỏi một chút về tình huống trong nhà cô.

Quản Văn Hoa là loại người nhạy bén, nghe nói chị gái mình qua đời không bao lâu, người anh rể chưa thấy mặt kia đã đem người mới cưới vào cửa, ngay lập tức bà ấy đã nghĩ tới cái gì rồi hỏi: “Mẹ kế cháu đối xử với cháu như thế nào? Có tốt hay không?”

Sơn Trà lắc lắc đầu, thật sự cũng không phải là cô cố ý giả vờ thảm thương với Quản Văn Hoa, nhưng đây là sự thật, tuy rằng người chịu khổ kia cũng không phải là cô, nhưng nguyên nhân chính là vì không phải cô, cho nên mới càng phải làm cho dì nhỏ Quản Văn Hoa này biết là tất yếu.

Sơn Trà đem chuyện nguyên thân khi còn nhỏ chịu khổ chọn lọc nói đại khái với Quản Văn Hoa nghe, nghe xong Quản Văn Hoa lại cau mày, lôi kéo tay Sơn Trà đã nổi lên gân xanh.

Đừng nói Sơn Trà là cháu gái cùng chung máu mủ với bà ấy, cho dù là không phải, bà ấy cũng không có biện pháp chịu đựng việc một đứa trẻ bị người khác ngược đãi như thế, đây vẫn còn là con người hay sao?

Nếu không phải bà ấy có giáo dưỡng tốt, có lẽ sẽ không nhịn được mà mắng lời th/ô tục ở trước mặt Sơn Trà.

“Bọn họ hiện tại ở đâu? Vịnh Thanh Thuỷ hay sao?”

Quản Văn Hoa nghe xong mang theo một bụng tức giận hỏi.

Sơn Trà gật gật đầu, lại trấn an bà ấy mà nói: “Dì nhỏ dì đừng nóng giận, đều đã qua rồi, hơn nữa ngày tháng của bọn họ hiện tại cũng không quá tốt.”

Rốt cuộc Sơn Trà cũng không phải là quả hồng mềm ai cũng có thể tùy tiện nắ.n bóp, từ ngày đầu tiên khi cô tới đây thì cô đã nghĩ tới, nhất định sẽ giúp nguyên thân báo mối thù bị sỉ nhục như thế mới được.

Sơn Trà lại đem chuyện của Tưởng Ngọc Trân, Triệu Xuân Hoa cùng với Tưởng Vệ Quốc nói ra với Quản Văn Hoa, nghe Sơn Trà nói cả nhà này đã bị ăn không ít đau khổ, lúc này cơn tức của Quản Văn Hoa mới tiêu tan một chút.

“Làm tốt lắm, ba mẹ như vậy có thể dùng làm gì được? Hổ dữ cũng không ăn thịt con, bọn họ làm những chuyện này, quả thực không phải là con người mà, mối quan hệ này đoạn tuyệt mới tốt, miễn cho về sau nhìn thấy còn ghê tởm.”

Hai người hàn huyên nửa ngày, nghe Sơn Trà đã nói xong, Quản Văn Hoa mới bắt đầu giới thiệu với cô về mình.

Bà ấy từ nhỏ đã bị đưa tới chỗ ba mẹ nuôi và lớn lên ở đó, cũng tự nhiên mà ở nhà họ An đằng kia, cha mẹ nuôi đối xử với bà ấy không tồi, tuy rằng trong nhà có anh và em trai, nhưng cũng tận lực để cho bà ấy được đi học, bản thân bà ấy cũng biết tranh đua, thành tích vẫn luôn đứng số một số hai, sau khi tốt nghiệp cao trung, cũng thuận lợi được đề cử tiến vào đại học, Vương Mộng Quân chính là bạn khi mà bà ấy đi học đại học quen biết.

Sau khi tốt nghiệp đại học bị phân đi công tác, bà ấy cũng tìm được người đàn ông có điều kiện mà kết hôn, sinh hai đứa nhỏ.

Sau lại khi ba mẹ nuôi qua đời nói với bà ấy chuyện của chị gái, bà ấy liền nói với chồng mình xin đổi địa điểm làm việc tới An Thành, như vậy vừa có thể làm việc vừa có thể tìm kiếm chị gái.

“Sau dì lại không tìm thấy, đã nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng dượng nhỏ của cháu lại nói chỉ cần người còn ở, nói không chừng ngày nào đó sẽ có thể gặp được, bảo dì đừng nóng vội từ bỏ, nên cứ tìm thử.”

“Nhưng mấy năm nay dì bận bịu với công việc, bận việc tìm người, việc lớn bé trong nhà đều là ông ấy làm, lòng dì cũng băn khoăn nên nói với ông ấy không cần tìm nữa.”

Nhắc tới người dượng chưa thấy mặt này, cuối cùng trên mặt Quản Văn Hoa cũng lộ ra ý cười, Sơn Trà tuy rằng không thể nhìn thấy người, nhưng thấy dáng vẻ này của bà ấy thì cô cũng biết tình cảm của hai vợ chồng hiển nhiên không tồi, lại hỏi: “Vậy dì nhỏ tại sao dì lại không trở về vậy?”

Quản Văn Hoa nhìn cô rồi nói: “Bởi vì dượng nhỏ của cháu cũng làm đơn xin, cũng muốn đem công viêc chuyển tới An Thành.”

Sơn Trà lập tức liền nghĩ tới Tạ Tri Viễn, nhất định Quản Văn Hoa giống với mình, gặp một người vô cùng vô cùng yêu mình, nguyện ý ủng hộ hết thảy quyết định của cô, cũng hiểu được việc bà ấy muốn tìm được người thân của mình.

Thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện