Thập niên 80: Nữ phụ xinh đẹp

Chương 64



Động tĩnh ở quầy nội y nháo đến không nhỏ, người ở bên cạnh quầy sợ sẽ lớn chuyện, bèn nhanh chóng đi mật báo cho nhân viên cấp quản lý, rất nhanh sếp nhỏ bên trên của người bán hàng kia đã nghe báo mà tới, là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, nghe nói có người gây chuyện ở bên trong quầy quần áo, lập tức dẫn theo đội bảo vệ có mặt ở đấy tới đây.

“Mấy người tụ tập ở nơi này làm cái gì vậy?”

Người bán hàng vừa thấy ông ta, lập tức hai mắt đẫm lệ tiến lên đi kể tội.

“Sếp Trương, em đang yên lành bán hàng ở trước quầy, tự dưng hai cô kia không hiểu kiểu gì chạy ra mắng em, nói em là sâu mọt, còn nói em đừng làm ở chỗ này nữa.”

Lãnh đạo nhỏ này tên là Trương Đức Bảo, vừa vặn có chút quan hệ cạp váy với người bán hàng ở quầy nội y này, tuy rằng là họ hàng xa, nhưng dù sao cũng là nhờ có quan hệ của ông ta mới vào được trung tâm mua sắm, có người mắng cô ta là sâu mọt, đó chẳng phải là vả vào mặt ông ta sao?

Trương Đức Bảo nghe vậy thì lập tức dâng cao khí thế: “Ai? Ai nói?”

Ông ta theo ngón tay của người bán hàng nhìn thấy được nữ khách hàng quần áo không bình thường kia, sau đó nhìn thấy Sơn Trà, lập tức bị cô gái xinh đẹp này mê hoặc đôi mắt.

“Cô bé, lời nói cũng không thể nói bậy, chúng tôi đây chính là trung tâm mua sắm nổi tiếng, sao có thể có sâu mọt gì được chứ? Cô nói có phải hay không?”

Ông ta cười khà khà, giọng nói vốn đang cứng rắn ngay lập tức ở câu này thay đổi ba trăm sáu mươi độ, bày ra vẻ dịu dàng nói với Sơn Trà.

Sơn Trà bị khuôn mặt dầu mỡ và kiểu tóc Địa Trung Hải kia của ông ta làm cho cảm thấy buồn nôn, giữa mày nhăn thành một đoàn, ghét bỏ ngoảnh ra phía sau, hoàn toàn không muốn nói với ông ta một lời.

Dáng vẻ lạnh lùng kia của cô chẳng những không làm cho Trương Đức Bảo biết khó mà lui, ngược lại còn khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy phát ngứa, lại tiến lên hai bước về phía trước, mắt thấy sắp đứng ở ngay trước mặt Sơn Trà.

Nữ khách hàng kia và Tạ Tri Viễn khuôn mặt âm trầm không biết chui từ đâu ra đồng thời đứng dậy, động tác đồng loạt đứng chắn trước mặt Sơn Trà.

Vóc dáng Tạ Tri Viễn cao hơn Trương Đức Bảo hơn nửa cái đầu, vai rộng chân dài vừa nhìn đã biết là một người không dễ chọc, Trương Đức Bảo hoảng sợ, cổ co rụt lại, vội vàng lùi về.

“Cậu định làm gì?”

Ánh mắt Tạ Tri Viễn hung ác: “Tôi là chồng của cô ấy, ông có lời gì muốn nói, tới đây nói với tôi.”

Vậy mà đã có chồng rồi sao? Trương Đức Bảo lập tức cảm thấy vô cùng đen đủi.

“Tôi với cậu có gì để nói chứ! Cậu tốt nhất nói cho vợ của cậu ấy, nơi này cũng không phải là nơi để cô ta giương oai nói lung tung, sâu mọt cái gì chứ, nói bừa cái gì!”

Vừa thấy Tạ Tri Viễn rồi nghe anh nói mình là chồng của Sơn Trà xong, thái độ của Trương Đức Bảo lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cả người đều mất hết kiên nhẫn.

Người bán hàng thấy thế cũng hất đầu lên, bày ra dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Tạ Tri Viễn cau mày muốn tiến lên nói chuyện, nữ khách hàng đứng ở bên cạnh Sơn Trà vẫn luôn không nói gì lại đứng dậy, nhìn Sơn Trà nói: “Đồng chí nhỏ, cảm ơn cháu với chồng của cháu đã nói chuyện giúp dì, chuyện còn lại cứ giao cho dì đi.”

Nói xong bà ấy quay đầu lại nhìn Trương Đức Bảo, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: “Cô bé ấy nói rất đúng, tôi thấy trung tâm mua sắm này chẳng những có sâu mọt, còn có không ít đâu.”

Trương Đức Bảo bày ra dáng vẻ hung thần ác sát: “Nếu mấy người còn ở chỗ này nói hươu nói vượn, tôi sẽ phải cho đội an bảo lôi các người đi ra ngoài.”

“Tôi có nói hươu nói vượn hay không, gọi Lục Xuyên Bình tới hỏi thử thì biết.”

“Lục Xuyên Bình là cho bà gọi…” Trương Đức Bảo bị lửa giận xông lên đầu, há mồm định mắng chửi người, lại đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.

Lục Xuyên Bình chính là người phụ trách chính ở trung tâm mua sắm này của bọn họ, một ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngoại trừ lúc báo cáo tổng kết Trương Đức Bảo có thể được gặp một hai lần ra, ngày thường ngay cả ông ta cũng chưa gặp qua mấy lần, vậy thì sao người phụ nữ này lại biết được?

“Tiểu Đinh!” Người phụ nữ đột nhiên lớn giọng có lực mà hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, ngay sau đó một cảnh vệ mặc lục quân trang chạy chậm tiến vào, không nói hai lời đã hành lễ với người phụ nữ trước.

“Bây giờ cậu ngay lập tức gọi cho Lục Xuyên Bình một cuộc điện thoại, nói là tôi có việc tìm ông ta, bảo ông ta lập tức đến bách hóa Vạn Long, tôi sẽ ở chỗ này chờ ông ta.”

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Sơn Trà tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Một người phụ nữ ra khỏi cửa còn có cảnh vệ binh đi theo, dùng gót chân nghĩ cũng biết tuyệt đối không có khả năng là một người có gia cảnh bình thường.

Trương Đức Bảo vốn còn đang định kêu người của đội bảo vệ kéo hết mấy người này đi ra ngoài, lại không ngờ đột nhiên nghe thấy tên của Lục Xuyên Bình từ trong miệng của người phụ nữ, hơn nữa trong chớp mắt tình thế liền đã xảy ra nghịch chuyển, người phụ nữ chẳng những gọi cảnh vệ binh tới, còn nói muốn anh ta gọi cho Lục Xuyên Bình, bảo rằng mình sẽ ở đây chờ ông ta.

Bà ấy nhắc đến Lục Xuyên Bình cứ như là tùy tiện nhắc đến một người qua đường không biết tên vậy, đủ để thấy được thân phận của bà ấy chắc chắn là trên Lục Xuyên Bình rồi.

Lập tức cả người Trương Đức Bảo đều run lên.

Toàn bộ quầy nội y đều yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, người của đội bảo vệ cũng biết rõ lợi hại ở trong đó, đứng ở trước mặt, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện