Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 121



Vợ chồng Lư Anh Thành cực kỳ vui mừng mà đón con trai về nhà, còn muốn tổ chức một bữa tiệc trong gia đình để chúc mừng một chút.

Lư Tỉnh Trần nói:

“Mẹ, bác sĩ nói An Sâm qua vài ngày nữa cũng có thể xuất viện, nhưng vết thương của cậu ấy còn chưa hoàn toàn lành lại, cha mẹ lại đều ở nước ngoài, ở một mình cũng bất tiện. Không bằng để cậu ấy đến nhà mình ở đi?”

Trình Quảng Lâm có ấn tượng tốt với An Sâm, lại còn là ân nhân cứu mạng của con trai, nghe vậy lập tức đồng ý:

“Được. Cậu ấy là bởi vì cứu con nên mới bị thương, chúng ta vốn là nên chăm sóc cậu ấy. Nơi này rộng lớn, chờ cậu ấy xuất viện rồi liền trực tiếp đón đến đây đi.

“Mẹ, vậy mẹ đi nói với cậu ấy nhé. Tính độc lập của An Sâm rất mạnh, con sợ con đi nói cậu ấy sẽ e ngại.”

Trình Quảng Lâm kinh ngạc liếc mắt quan sát con trai một chút, nói:

“Đúng là đã trưởng thành rồi, còn biết suy nghĩ cho người khác nữa.”

Lư Tỉnh Trần cười nói:

“Mẹ, con đã trưởng thành từ lâu. Con trai mẹ là một người rất hiểu chuyện, giờ mẹ mới biết sao?”

Trình Quảng Lâm gõ nhẹ trán anh một cái:

“Vừa mới nói con trưởng thành, lại đã vội làm nũng rồi.”

Lư Anh Thành và Lư Tỉnh Thế đúng lúc từ công ty quay về, đi vào phòng khách, cười hỏi:

“Hai mẹ con đang nói gì vậy? Còn vui vẻ như thế.”

Trình Quảng Lâm cười nói:

“Tiểu Trần nói An Sâm sắp xuất viện rồi. Em nghĩ đứa trẻ đó cô đơn một mình ở trong nước, lại vì Tiểu Trần nên mới bị thương, không bằng đón cậu ấy đến nhà chúng ta ở, vừa lúc thuận tiện chăm sóc cậu ấy.”

Lư Tỉnh Thế nghe vậy liền liếc mắt nhìn Lư Tỉnh Trần, Lư Tỉnh Trần cười vô cùng thuần khiết.

Lư Anh Thành ngược lại không hề suy nghĩ nhiều. An Sâm là đàn em cùng học của con trưởng, trợ thủ đắc lực trong công ty, lại còn là ân nhân cứu mạng của con út, để cậu ấy ở nhà mình cũng không sao cả.

Trình Quảng Lâm là người thuộc trường phái hành động, đã quyết định rồi, liền lập tức để lão Trần quản gia chuẩn bị tốt một căn phòng, sau đó tự mình đến bệnh viện đón An Sâm xuất viện về nhà.

Đối mặt với sự nhiệt tình của Lư phu nhân, An Sâm nào phải là đối thủ? Uyển chuyển từ chối không có kết quả, sau khi xuất viện liền thành thành thật thật chuyển vào nhà lớn nhà họ Lư tĩnh dưỡng.

“An Sâm, tôi vào được không?”

Nghe được tiếng gõ cửa, An Sâm đóng quyển sách trên tay lại:

“Mời vào.”

Lư Tỉnh Trần bưng hoa quả đi vào, mỉm cười đặt ở đầu giường:

“Ăn hoa quả tráng miệng sau bữa tối.”

An Sâm cười nói:

“Cảm ơn nhị thiếu gia.”

Lư Tỉnh Trần nói:

“Trước đây gọi ông chủ, hiện tại gọi nhị thiếu gia. Cứ gọi thẳng tên của tôi đi, gọi xa lạ như vậy làm gì?”

An Sâm rất ngoan ngoãn nghe lời:

“Được, Tỉnh Trần.”

Lư Tỉnh Trần hơi mỉm cười nhìn cậu ăn hoa quả. An Sâm dần dần cảm thấy có chút hơi khó nuốt.

“Có việc gì?”

“Không có việc gì, đến thăm cậu thôi.”

Lư Tỉnh Trần nhún vai, ngồi xuống bên giường, thoải mái duỗi mở hai chân thon dài, hai tay chống lên trên giường mềm mại phía sau, nhìn qua có vẻ rất thoải mái dễ chịu.

Trình Quảng Lâm sắp xếp cho An Sâm một phòng ở tầng hai, ngay cạnh phòng Lư Tỉnh Trần. Gian phòng rất rộng thoáng, phía nam quay về vườn hoa, ban ngày ánh nắng rực rỡ, tủ áo rộng lớn chiếm hết một mặt tường, tất cả đồ đạc trong phòng đều đủ cả, bao gồm cả một chiếc sofa rộng rãi. Thế nhưng Lư Tỉnh Trần lại ngồi trên giường An Sâm không đi.

An Sâm mặt không chút thay đổi ăn hoa quả, nói:

“Tôi có gì đẹp đâu?”

Lư Tỉnh Trần cẩn thận ngắm nhìn cậu ta một lát, gật đầu:

“Sắc mặt không tệ.”

An Sâm bỏ đĩa xuống, ngồi ngăn ngắn, chăm chú nhìn Lư Tỉnh Trần:

“Anh dự định theo đuổi tôi?”

Lư Tỉnh Trần hơi hơi sửng sốt, hỏi:

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì hành động của anh rất kỳ lạ.”

Lư Tỉnh Trần im lặng. Loại im lặng này khiến vẻ mặt của anh thoáng cái trở nên xa xôi, mang theo u buồn nhàn nhạt.

Gương mặt của anh rất anh tuấn, hoàn toàn không phải là dạng anh tuấn giống như Thịnh Huy đế. Bọn họ có hai gương mặt khác nhau, nhưng lại có cùng một linh hồn.

Lư Tỉnh Trần không thể nói rõ cảm giác của mình là gì. Từ nháy mắt khi anh tỉnh lại, tất cả quá khứ dường như đã trở nên vô cùng xa xôi. Cuộc sống của Dương Tĩnh giống như một giấc mơ, mà tỉnh dậy rồi, anh liền biến thành Lư Tỉnh Trần.

Trong khoảng thời gian nằm trong bệnh viện, giống như Trang Chu mộng điệp. Anh là anh, hay không phải là anh? Cái gì là thật? Cái gì là mơ?

Cho đến khoảnh khắc An Sâm mở mắt ra, Lư Tỉnh Trần giống như mới bắt được một chút chân thực. Nhưng phần chân thực này lại không quá chắc chắn.

“Cần suy nghĩ lâu như thế sao?”

Giọng nói của An Sâm gọi thần trí của Lư Tỉnh Trần quay về.

“Cậu mong tôi trả lời là ‘Đúng’, hay là ‘Không đúng’?”

Con ngươi đen láy của An Sâm có chút thâm trầm. Cậu ta nhíu nhíu mày nói:

“Đây là lựa chọn của anh, không phải là của tôi.”

Lư Tỉnh Trần mỉm cười:

“Nếu như tôi nói là ‘Đúng’?”

“Tôi sẽ từ chối anh.”

“Vậy cậu có thể yên tâm rồi, tôi cũng không phải là đang theo đuổi cậu.”

An Sâm im lặng nhìn Lư Tỉnh Trần, giống như muốn từ trên nét mặt của anh tìm ra những lời này rốt cuộc là xuất phát từ thật tình, hay chỉ xuất phát từ lòng tự ái vì bị từ chối.

Nhưng sắc mặt của Lư Tỉnh Trần rất bình tĩnh, ánh mắt ngóng nhìn cậu có chút xa xăm. An Sâm chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên người anh.

“Tôi chỉ là nghĩ cậu rất giống một người, có chút hoài niệm.”

Giọng nói của Lư Tỉnh Trần rất nhẹ, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉm nhớ mong.

An Sâm lặng yên không nói gì. Bất cứ ai nghe thấy bản thân chỉ là thế thân của người khác, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Lư Tỉnh Trần đứng dậy:

“Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là muốn ngoại trừ quan hệ cấp trên cấp dưới, chúng ta cũng có thể làm bạn bè, không muốn cậu hiểu lầm. Hiện tại nói rõ ra thì tốt rồi. Tôi đi về đây. Ngủ ngon.”

An Sâm đột nhiên gọi anh lại:

“Người kia là ai?”

Bàn tay của Lư Tỉnh Trần đặt lên chốt cửa khựng lại một chút, đường nhìn rơi vào một khoảng không nào đó không biết tên. Anh giống như đang nhớ lại một chút, mới nhẹ giọng nói:

“Người ấy tên là Thương Hải. Là Thương Hải trong ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy’.”



“Ha ha ha, chúc mừng xuất viện! Nghe bác nói biểu hiện của cậu gần đây cực kỳ tốt, lập tức muốn quay về công ty làm việc? Đi làm mà vội vàng gì chứ? Thật sự không giống với phong cách của cậu! Đến, trước tiên uống một ly đã.”

Trình Thiếu Hoa khoác vai Lư Tỉnh Trần cười hì hì.

Lư Tỉnh Trần bất đắc dĩ nói:

“Tôi bây giờ còn chưa thể uống rượu.”

“Sợ cái gì chứ! Chút thương tích nhỏ ấy không phải là đã sớm khỏi rồi sao? Khó có được ngày hôm nay tất cả mọi người đều đến, cậu nhất định phải uống!”

Trình Thiếu Hoa không nói nhiều nhét ly rượu vào tay Lư Tỉnh Trần.

Tạ Thiệu Minh ở bên cạnh nói:

“Không bằng thôi đi, Tỉnh Trần vừa mới xuất viện mà.”

Trình Thiếu Hoa kêu lên:

“Lão Tạ cậu là người nước nào vậy? Lần này họp mặt cậu không phải cũng nói muốn uống chúc mừng một chút sao? Tỉnh Trần, cậu có phải là đàn ông hay không? Là đàn ông thì uống!”

Lư Tỉnh Trần có chút không vui trong lòng, trán nhíu lại, cả người đột nhiên tản ra một loại khí tức cường thế.

Tạ Thiệu Minh thấy vậy có chút sửng sốt, vội nói:

“Trình Thiếu Hoa hình như uống có hơi say rồi. Tỉnh Trần, cậu đừng nóng giận.”

Lư Tỉnh Trần kịp nhận ra, anh đã không còn là Hoàng đế duy ngã độc tôn nữa, hiện tại ở trong phòng đều là bạn thân bạn tốt của anh.

Anh mỉm cười, nhận lấy ly rượu trong tay Trình Thiếu Hoa:

“Tôi uống là được.”

Trình Thiếu Hoa uống có hơi nhiều, thật sự không nhìn ra sắc mặt vừa rồi của Lư Tỉnh Trần, cười hì hì nói:

“Đây mới là anh em tốt! Này này, Tiểu Kỳ, minh tinh bé nhỏ cậu gọi đến đâu? Sao vẫn chưa tới vậy?”

Kiều Chính Kỳ lấy điện thoại di động ra:

“Hẳn là đến rồi đi. Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, đợi khoảng mười phút nữa xem.”

Tạ Thiệu Minh cười nói:

“Phụ nữ nào nghe được lời gọi của Kiều thiếu gia cậu còn không chạy vội đến chứ? Mười phút sau nếu không đến, chỉ sợ người phụ nữ kia sẽ bị Kiều thiếu gia cậu xóa sổ.”

Kiều Chính Kỳ chậc một tiếng:

“Kêu mấy cô đó đến là cho mấy cô ấy thể diện. Không đến? Trên đời này không thiếu nhất chính là phụ nữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện