Thất Dạ Sủng Cơ
Chương 23: Dâng trà
Nhược Khả Phi nhìn người trong vương phủ tất bật việc lớn nhỏ, miệng đang ăn đồ ăn vặt mà Tiểu Vũ đem tới. Hiên Viên Cô Vân quả nhiên biết Nhược Khả Phi gặp chuyện, sau nói cái gì cũng không cho nàng xuât môn. Ngay cả lẩu điếm cũng bắt chưởng quầy tự mình đem sổ sách tới, ko cho nàng tới điếm..
Cho nên, hiện tại Nhược Khả Phi chán đến chết ngồi ở đình nhìn người chung quanh bận rộn.
“Diêm Diễm …” Nhược Khả Phi rốt cục nhịn không được mở miệng, bất đắc dĩ hô.
“Có.” Diêm Diễm trả lời thật rõ ràng lưu loát.
“Xem ngươi này, ngươi muốn ăn thì tới lấy đi, nước miếng nhỏ hết xuống điểm tâm rồi.” Nhược Khả Phi tức giận nói. Đệ nhât cao thủ này, võ công cao cường, dung mạo tuấn mỹ, như thế nào gặp được ăn liền hoàn toàn đổi tính. Như bị hút hồn, mắt ko rời điểm tâm, tròng mắt mở trừng trừng.
“Tạ chủ tử.” Diêm Diễm không khách khí đoạt lấy điểm tẩm, nhanh chóng dùng.
Nhược Khả Phi bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn người trước mặt ăn điểm tâm.
“Rất ngọt.” Diêm Diễm ăn điểm tâm mơ hồ nói không rõ.
“Tiểu Vũ, lần sau kêu đầu bết làm điểm tâm đừng làm ngọt như vậy.” Nhược Khả Phi thản nhiên nói với Tiểu Vũ.
“Dạ, chủ tử.” Tiểu Vũ khàn khàn trả lời, tựa hồ lại muốn nói cái gì đó, nhưng không có nói ra.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Khả Phi hơi nở nụ cười, há mồm ăn điểm tâm Tiểu Vũ truyền đến.
“Chủ tử, ngày mai Vương gia sẽ…” Tiểu Vũ tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, “Chủ tử người, người như thế dường như ko quan tâm.”
“Ha ha.” Nhược Khả Phi cười ra tiếng, “Ta nên thế nào? Ngăn cản nữ tử kia đến? Đây là ý chỉ của Hoàng Thượng. Quân mệnh không thể trái.” Nhược Khả Phi nhìn khoảng không. Ha ha, Hoàng Đế lão nhân âm hiểm, lấy chuyện này để thử chính con mình sao?
“Tuyết rơi, chủ tử, vào nhà đi, bên ngoài lạnh.” Tiểu Vũ nhìn trời những bông tuyết chận rãi rơi xuống.
“Không cần, ta muốn ngồi ở đây.” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng tựa vào ghế, nhìn bông tuyết đầy trời không hề động.
” Nô tỳ đi lấy áo choàng cho chủ tử.” Tiểu vũ có chút lo lắng nhìn nhìn Nhược Khả Phi thân mình đơn bạc.
“Đi đi.” Nhược Khả Phi phất phất tay.
Một lát sau, áo choàng tơ ngỗng ấm áp nhẹ nhàng quàng lên vai Nhược Khả Phi. Tay cầm áo choàng ở phía sau ko có rời đi, ngược lại chậm rãi ôm lấy nàng từ phía sau
“Hôm nay sao trở về sớm như vậy?” Nhược Khả Phi đã cảm giác được bàn tay quen thuộc của Cô Vân, ko quay đầu, ôn nhu hỏi.
“Lo lắng cho nàng, nên trở lại.” Hiên Viên Cô Vân hôn lên má Nhược Khả Phi.
“Ta có gì cần lo lắng? Tiểu đứa ngốc, sợ ta luẩn quẩn trong lòng sao?” Nhược Khả Phi chậm rãi quay đầu, đón nhận đôi măt hoa đào tràn ngập hơi nước. Nhìn trong ánh mắt hắn đầy lo lắng, Nhược Khả Phi trong lòng căng thẳng, tiểu hài tử này nghĩ đến cảm nhận của nàng sao?
“Buổi tối muốn ăn gì?” Hiên Viên Cô Vân không khỏi phân trần, ôm lấy Khả Phi hướng vào phòng, “Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà đã.”
“n.” Nhược Khả Phi nhu thuận ôm chầm cổ Hiên Viên Cô Vân, tựa vào trong ngực hắn.
Đêm, hai người ôm nhau ngủ thẳng đến khi bình minh, ngủ rất là an lành.
Sáng sớm hôm sau, ngoài vương phủ rất náo nhiệt, Hiên Viên Cô Vân không đi nghênh đón Đỗ Vũ, chỉ phái người ra cửa thành nghênh đón. Vào vương phủ, Đỗ Vũ mặc bộ giá y màu phấn hồng, được bà mối dìu vào vương phủ. Đỗ Vũ tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý Vương gia sẽ không ra nghênh đón, nhưng vẫn nhịn không được trong lòng đầy thất vọng.
Đại sảnh, Hiên Viên Cô Vân ngồi ở trên, bên cạnh là vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi nhìn bà mối giúp Đỗ Vũ bước vào, thở dài, tiểu hài tử này cố chấp nhất định bắt nàng phải nhận trà từ Đỗ Vũ dâng.
Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng nhìn nữ tử mặc hỉ phục phấn hồng, thản nhiên đối nha hoàn bên cạnh nói: “Đem trà cấp cho nàng.”
“Dạ.” Hạ nhân thấp giọng đáp, thật cẩn thận đem trà đưa cho Đỗ Vũ.
Đỗ Vũ tiếp nhận trà, cái gì?. bắt nàng vì nữ nhân kia phụng trà? Đùa giỡn cái gì! Nàng ta bất quá chỉ là nha hoàn hèn hạ. Làm sao có thể như vậy?
“Mau dâng trà cho Phi Nhi.” Hiên Viên Cô Vân âm thanh lạnh lùng ở đại đường vang lên.
“Dạ” Đỗ Vũ cắn chặt môi, ở trong lòng không ngừng an ủi chính mình. Không có vấn đề gì, thật sự không quan hệ. Hiện tại Vương gia đối nàng ta là sủng ái, nhưng là về sau, về sau tuyệt đối sẽ không như bây giờ. Nhớ tới lời mẫu thân dặn nàng, nhất định phải nhẫn, nhẫn nhịn cho đến ngày đó.
Nghĩ đến điều này, sự ko cam lòng được Đỗ Vũ đè nén thật nhanh xuống, xuyên thấu khăn chùm đầu nhìn về phái Khả Phi.
Tiểu nữ tử kia nghe đồn là Thất dạ sủng cơ? Trong lòng nàng cười thầm cũng nhẹ nhàng thở ra. Luận tướng mạo nàng tuyệt đối sẽ ko thua nàng ta. Hoàn toàn có tin tưởng đem nàng sẽ lấy được sự chú ý của Vương gia.
“Tỷ tỷ, mời uống trà.” Đỗ Vũ cung kính cầm trong tay trà nóng đưa tới trước mặt Nhược Khả Phi.
Cho nên, hiện tại Nhược Khả Phi chán đến chết ngồi ở đình nhìn người chung quanh bận rộn.
“Diêm Diễm …” Nhược Khả Phi rốt cục nhịn không được mở miệng, bất đắc dĩ hô.
“Có.” Diêm Diễm trả lời thật rõ ràng lưu loát.
“Xem ngươi này, ngươi muốn ăn thì tới lấy đi, nước miếng nhỏ hết xuống điểm tâm rồi.” Nhược Khả Phi tức giận nói. Đệ nhât cao thủ này, võ công cao cường, dung mạo tuấn mỹ, như thế nào gặp được ăn liền hoàn toàn đổi tính. Như bị hút hồn, mắt ko rời điểm tâm, tròng mắt mở trừng trừng.
“Tạ chủ tử.” Diêm Diễm không khách khí đoạt lấy điểm tẩm, nhanh chóng dùng.
Nhược Khả Phi bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn người trước mặt ăn điểm tâm.
“Rất ngọt.” Diêm Diễm ăn điểm tâm mơ hồ nói không rõ.
“Tiểu Vũ, lần sau kêu đầu bết làm điểm tâm đừng làm ngọt như vậy.” Nhược Khả Phi thản nhiên nói với Tiểu Vũ.
“Dạ, chủ tử.” Tiểu Vũ khàn khàn trả lời, tựa hồ lại muốn nói cái gì đó, nhưng không có nói ra.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Khả Phi hơi nở nụ cười, há mồm ăn điểm tâm Tiểu Vũ truyền đến.
“Chủ tử, ngày mai Vương gia sẽ…” Tiểu Vũ tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, “Chủ tử người, người như thế dường như ko quan tâm.”
“Ha ha.” Nhược Khả Phi cười ra tiếng, “Ta nên thế nào? Ngăn cản nữ tử kia đến? Đây là ý chỉ của Hoàng Thượng. Quân mệnh không thể trái.” Nhược Khả Phi nhìn khoảng không. Ha ha, Hoàng Đế lão nhân âm hiểm, lấy chuyện này để thử chính con mình sao?
“Tuyết rơi, chủ tử, vào nhà đi, bên ngoài lạnh.” Tiểu Vũ nhìn trời những bông tuyết chận rãi rơi xuống.
“Không cần, ta muốn ngồi ở đây.” Nhược Khả Phi nhẹ nhàng tựa vào ghế, nhìn bông tuyết đầy trời không hề động.
” Nô tỳ đi lấy áo choàng cho chủ tử.” Tiểu vũ có chút lo lắng nhìn nhìn Nhược Khả Phi thân mình đơn bạc.
“Đi đi.” Nhược Khả Phi phất phất tay.
Một lát sau, áo choàng tơ ngỗng ấm áp nhẹ nhàng quàng lên vai Nhược Khả Phi. Tay cầm áo choàng ở phía sau ko có rời đi, ngược lại chậm rãi ôm lấy nàng từ phía sau
“Hôm nay sao trở về sớm như vậy?” Nhược Khả Phi đã cảm giác được bàn tay quen thuộc của Cô Vân, ko quay đầu, ôn nhu hỏi.
“Lo lắng cho nàng, nên trở lại.” Hiên Viên Cô Vân hôn lên má Nhược Khả Phi.
“Ta có gì cần lo lắng? Tiểu đứa ngốc, sợ ta luẩn quẩn trong lòng sao?” Nhược Khả Phi chậm rãi quay đầu, đón nhận đôi măt hoa đào tràn ngập hơi nước. Nhìn trong ánh mắt hắn đầy lo lắng, Nhược Khả Phi trong lòng căng thẳng, tiểu hài tử này nghĩ đến cảm nhận của nàng sao?
“Buổi tối muốn ăn gì?” Hiên Viên Cô Vân không khỏi phân trần, ôm lấy Khả Phi hướng vào phòng, “Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà đã.”
“n.” Nhược Khả Phi nhu thuận ôm chầm cổ Hiên Viên Cô Vân, tựa vào trong ngực hắn.
Đêm, hai người ôm nhau ngủ thẳng đến khi bình minh, ngủ rất là an lành.
Sáng sớm hôm sau, ngoài vương phủ rất náo nhiệt, Hiên Viên Cô Vân không đi nghênh đón Đỗ Vũ, chỉ phái người ra cửa thành nghênh đón. Vào vương phủ, Đỗ Vũ mặc bộ giá y màu phấn hồng, được bà mối dìu vào vương phủ. Đỗ Vũ tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý Vương gia sẽ không ra nghênh đón, nhưng vẫn nhịn không được trong lòng đầy thất vọng.
Đại sảnh, Hiên Viên Cô Vân ngồi ở trên, bên cạnh là vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi nhìn bà mối giúp Đỗ Vũ bước vào, thở dài, tiểu hài tử này cố chấp nhất định bắt nàng phải nhận trà từ Đỗ Vũ dâng.
Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng nhìn nữ tử mặc hỉ phục phấn hồng, thản nhiên đối nha hoàn bên cạnh nói: “Đem trà cấp cho nàng.”
“Dạ.” Hạ nhân thấp giọng đáp, thật cẩn thận đem trà đưa cho Đỗ Vũ.
Đỗ Vũ tiếp nhận trà, cái gì?. bắt nàng vì nữ nhân kia phụng trà? Đùa giỡn cái gì! Nàng ta bất quá chỉ là nha hoàn hèn hạ. Làm sao có thể như vậy?
“Mau dâng trà cho Phi Nhi.” Hiên Viên Cô Vân âm thanh lạnh lùng ở đại đường vang lên.
“Dạ” Đỗ Vũ cắn chặt môi, ở trong lòng không ngừng an ủi chính mình. Không có vấn đề gì, thật sự không quan hệ. Hiện tại Vương gia đối nàng ta là sủng ái, nhưng là về sau, về sau tuyệt đối sẽ không như bây giờ. Nhớ tới lời mẫu thân dặn nàng, nhất định phải nhẫn, nhẫn nhịn cho đến ngày đó.
Nghĩ đến điều này, sự ko cam lòng được Đỗ Vũ đè nén thật nhanh xuống, xuyên thấu khăn chùm đầu nhìn về phái Khả Phi.
Tiểu nữ tử kia nghe đồn là Thất dạ sủng cơ? Trong lòng nàng cười thầm cũng nhẹ nhàng thở ra. Luận tướng mạo nàng tuyệt đối sẽ ko thua nàng ta. Hoàn toàn có tin tưởng đem nàng sẽ lấy được sự chú ý của Vương gia.
“Tỷ tỷ, mời uống trà.” Đỗ Vũ cung kính cầm trong tay trà nóng đưa tới trước mặt Nhược Khả Phi.
Bình luận truyện