Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 20: Chương 10: Tâm ý trên đầu lưỡi



Trái tim Diệp Gia như muốn khoác thêm đôi cánh mà bay lên, khuôn mặt đỏ bừng, như sắp nổ tung tại chỗ.

Đội ngũ tập trung lại, "xoát" một tiếng rồi đứng nghiêm, dừng lại trước mặt cô.

Đây là có ý gì?

Diệp Gia còn chưa kịp phản ứng, thì lại có một tiếng khẩu lệnh khác.

"Rẽ trái, rẽ!"

"Chạy đều, chạy!"

Cả đội ngũ quay lại, nghiêng người về phía trước, chạy chậm, vụt qua trước mặt Diệp Gia chạy đi.

Tiếng ve kêu râm ran mùa hè, Diệp Gia nhìn bóng lưng đồng phục biến mất của anh mà gian nan nuốt nước miếng.

Khi nãy cả đội ngũ dừng lại tập hợp ở bên cạnh cô là cố ý...ư?

Trên đường trở về, cô vẫn chưa bình tĩnh lại.

"Phó đội cũng đảm nhiệm làm sĩ quan huấn luyện hả?" Diệp Gia hỏi Tô Mễ.

"Làm sao có thể, thầy Phó bình thường siêu bận rộn luôn, sẽ không huấn luyện tân sinh viên, đó là mấy sinh viên anh ấy dẫn đến, anh ấy đảm nhận huấn luyện quân sự!" Tô Mễ giải thích: “Chính là mấy anh đẹp trai mà khi nãy chị nhìn thấy đó.”

Anh đẹp trai ở đâu cơ? Ngoại trừ anh ấy, ai cô cũng không thèm nhìn, khi thích một người nào đó, thì trong mắt trong tim, trong thế giới chỉ có mỗi người đó, người khác đều trở thành vật làm nền.

Tô Mễ gõ gõ đầu Diệp Gia: “Hiểu rõ mức độ yêu thích của thầy Phó chưa! Bình thường thầy ấy sẽ không bao giờ liếc nhìn những em gái fan girl kia.”

Tất nhiên, trong đám fan girl kia thì còn bao gồm Diệp Gia trong đó nữa.

“Kẻ nào dám xông lên, lên một người thì gục một người.” Tô Mễ tiếp tục khoa trương: “Xác người ngổn ngang khắp cánh đồng, máu chảy ngàn dặm. Tương truyền rằng nguyệt hắc phong cao chi dạ(*), ngọn núi rừng mơ nhỏ sau trường học, lúc nào cũng nghe thấy tiếng hát ca than khóc, một trận gió tanh mưa máu.”

(*) hình dung trời cao mây đen che phủ trăng giữa đêm.

“Tô Mễ.”

“Ừ?”

“Em có thể đừng dùng loạn thành ngữ được không? Chị khϊếp đến hoảng sợ.”

“Liên quan rắm gì tới chị chứ!” Tô Mễ trợn mắt.

“Ừm.” Diệp Gia nói: “Từ ngày mai trở đi, chị sẽ đến trường bọn em ship đồ ăn.”

Khóe miệng Tô Mễ run rẩy, nhìn cô: “Chị đúng là càng đánh càng hăng mà!”

“Câu thành ngữ này em nói đúng rồi.”

Diệp Gia đem chiếc xe điện đi ship đồ ăn của mình ra rồi lau lại lần nữa, rồi chạy qua bên công ty giao đồ ăn gạo lứt mua một thùng đá giữ nhiệt mới toanh, sau đó gắn chặt vào sau yên xe điện, bắt đầu sự nghiệp ship đồ ăn ở trường của cô.

App giao đồ ăn có hình thức đoạt đơn hàng, kế hoạch tuyến đường tối ưu và tiết kiệm thời gian đến mức tối đa, trung bình mỗi ngày Diệp Gia có thể chạy được khoảng 40 đơn hàng.

“Xin chào bạn học, đồ ăn của bạn đến rồi, bạn xuống lầu lấy giúp mình nhé.”

“Được, chờ một chút.”

Diệp Gia ngồi trên xe máy điện đợi, cúi đầu xem điện thoại tiếp tục cướp đơn.

Đúng lúc này, cô nhận được điện thoại của Tô Mễ: “Chị ơi, có thông tin tình báo mới nhất!”

“Nói!”

“Bạn trai của bạn chung lớp với em học ở học viện cảnh sát truyền đến tin tức nói rằng tối hôm qua giáo sư Phó lên lớp vẫn luôn bị ho, cổ họng khàn luôn rồi, giọng cũng bị thay đổi.”

“Đây là bị làm sao vậy? Cảm mạo hả?”

“Em đoán chắc vậy, hai ngày nay đêm khuya nằm nghe gió thổi mưa rào, chênh lệch nhiệt độ ban ngày giữa đêm thật lớn”.

“Em gái, em đừng sử dụng thơ cổ bừa bãi nữa được không?”

“Liên quan rắm gì đến chị!”

Diệp Gia kẹp điện thoại giữa tai và vai, giao đồ ăn cho bạn học xong, hai hàng lông mày nhíu lại lo lắng, nói: “Chị biết rồi, thay chị cảm ơn bạn trai của bạn học của em.”

“Không cần cảm ơn! Chúc chị ‘tiền đồ như gấm, mã đáo thành công’!”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Gia tắt app nhận đơn đồ ăn, đi giao những đơn đồ ăn cuối cùng xong cô vội vàng chạy về nhà.

Trên tủ lạnh dán một tờ lịch dạy học của Phó Tri Duyên, lịch dạy của anh vào lúc hai giờ chiều, dạy ba tiếng, đến năm giờ chiều là kết thúc.

Bây giờ mới 12 giờ rưỡi, vẫn còn sớm, Diệp Gia mở cuốn sổ ghi chép “ẩm thực bốn phương” của bố ra, tìm thấy trong sách một vài món có thể làm giảm ho và hen suyễn, món nam món bắc đều có, Diệp Gia nghĩ nghĩ, chuẩn bị món chính với món tráng miệng làm bữa tối cho Phó Tri Duyên.

Sau khi quyết định các món ăn xong, Diệp Gia vội vã ra ngoài, cưỡi xe máy điện đến chợ mua các nguyên liệu nấu ăn, gồm thịt heo nạc, hạnh nhân, khoai từ, mứt táo.....

Diệp Gia đi mua nguyên liệu không phải đều có ở chợ, nhiều thứ đồ khô như hạnh nhân, nhân sâm..v..v thì cô phải lang thang khắp các con đường, ngõ hẻm, sàng lọc kỹ lưỡng và lựa chọn những cửa hàng bán đồ khô có chất lượng tốt nhất, bởi chất lượng nguyên liệu phần lớn có thể quyết định độ tươi ngon của đồ ăn.

Mua đầy đủ đồ xong cũng đã ba giờ chiều, Diệp Gia không chậm trễ, sau khi về nhà liền lao đầu vào bếp. Món chính là canh phổi heo củ quả, cô lấy túi hạnh nhân đắng ra, nhặt bỏ thứ linh tinh, rửa sạch, cho vào đĩa nhỏ, ngâm với nước ấm, bỏ lớp da bẩn, rồi đặt bên cạnh. Sau đó lấy túi quả la hán, quả sung ra, đem những đồ khô này cắt thành từng miếng. Bỏ phổi heo vào nước rửa sạch, thái từng miếng tương tự, chắt nước cho vào nồi đất, hầm với lửa lớn, sau đó thêm rượu nấu ăn và hạnh nhân vừa sơ chế vào, mở lửa nhỏ.

Trong khi hầm canh phổi heo, đồng thời Diệp Gia bắt đầu lấy mứt táo, khoai từ chuẩn bị làm món tráng miệng.

Làm việc trong bếp một tiếng rưỡi cuối cùng cũng xong việc, Diệp Gia lấy từ trong tủ ra hai hộp hoạt hình giữ nhiệt đựng thức ăn, múc món canh phổi heo củ quả thơm ngào ngạt vào hộp. Hộp còn lại thì bỏ món khoai từ mứt táo màu vàng cam cam bắt mắt vào, nếm thử một miếng, khoai từ tan vào miệng, vị ngọt vừa phải, nhiều quá thì béo, ít quá thì nhạt nhẽo, chủ yếu là do cô kiểm soát lửa đúng mức.

Khi Diệp Gia nấu ăn, cô dường như dành hết tâm trí để nấu ăn, cô có thể đóng cửa trong bếp một hai tiếng, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa từ đầu đến cuối, khi nào để lửa lớn, khi nào vặn lửa vừa, lửa nhỏ lại, thì đều cần chú ý, nếu như bỏ lỡ nó, thì thức ăn sẽ bị mất đi một phần hương vị và không còn hoàn hảo nữa.

Một người đầu bếp giỏi không chỉ tạo ra món ăn ngon mà quan trọng là phải có tâm ý, tâm ý này, người ăn có thể cảm nhận được từ đầu lưỡi và vị giác.

Diệp Gia hy vọng rằng anh cũng có thể cảm nhận được.

Cô đặt hai hộp cơm giữ nhiệt vào thùng giao đồ ăn sau xe điện, vẫn còn nửa tiếng nữa,nhất định phải đến kịp trước khi anh tan giờ dạy.

Trên bầu trời mây đen vùi lấp, đường mây thấp, không khí oi bức, Diệp G ia tăng hết tốc độ hướng đại học S mà chạy thẳng phía trước.

Đại học S nằm ở dưới chân núi Lộc Sơn, có môi trường thanh tĩnh, tòa nhà giảng dạy của học viện cảnh sát nằm ở chân núi, cuối con đường rừng rậm ở chỗ sâu nhất của đại học S, rừng cây rậm rạp được ngăn cách với các khu giảng dạy của các học viện khác bên ngoài, để tránh việc huấn luyện hàng ngày của sinh viên cảnh sát làm ảnh hưởng đến các hoạt động giảng dạy khác.

Xe của Diệp Gia vừa dừng lại ở vách tường đỏ dưới mái hiên tòa nhà dạy học thì tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Gia nhìn nhìn mu bàn tay ở trên viết w1023, tra qua cách bố trí của tòa nhà dạy học đó, vừa hay ở tầng 1, cô đứng đối diện với phòng học đó.

Vừa dừng ổn định xe, lấy hộp cơm từ thùng giao đồ ăn ra, cửa phòng học vừa mở ra, hô hấp của Diệp Gia đình trệ, tim đập càng nhanh.

Một nhóm sinh viên học viện cảnh sát mặc đồng phục bước ra khỏi lớp học, không bao lâu, Phó Tri Duyên cũng từ phòng học đi ra.

Anh cao lớn thẳng tắp, trên ngực có huy hiệu, bộ cảnh sát mặc trên người, cực kỳ chỉnh tề, từng chiếc cúc áo đều được gia công tỉ mỉ. Góc nghiêng mặt mũi tựa núi, phong cảnh trăng thanh.

Bên cạnh anh, các nữ sinh khuôn mặt thanh tú trẻ trung túm tụm, có người cầm túi giấy trên tay, có người cầm hộp đồ ăn, ríu ra ríu rít vây quanh Phó Tri Duyên.

“Thầy Phó, thầy dạy học vất vả rồi, đây là siro trị họ mà em mua cho thầy ạ.”

“Thầy Phó, đây là lê chưng đường phèn em ở ký túc xá làm nấu cho thầy, có tác dụng thanh phổi trị ho, thầy nếm thử đi ạ.”

“Thầy Phó, em đem tổ yến chưng đường phèn từ nhà đến cho thầy đây ạ, có thể giảm ho và hen suyễn......”

Diệp Gia siết chặt hộp giữ nhiệt trong tay.

Quả nhiên...bọn tình địch hành động thực là nhanh chóng mà!

Phó Tri Duyên hướng mấy cô nàng gật đầu nói cảm ơn, lịch sự mà lại xa cách, không hề nhận đồ của bọn họ, giữa những ánh mắt thất vọng và tiếng thở dài của bọn họ, anh tiếp tục đi ra khỏi cửa.

Trái tim của Diệp Gia nhất thời nghẹn đến cổ họng, cô thất thần đứng bên cạnh chiếc xe máy điện, trơ mắt nhìn anh đi ngang qua cô.....

Khóe mắt Phó Tri Duyên như có như không liếc cô một cái, Diệp Gia cuống quýt đưa hai tay ra sau lưng, giấu đi hộp thức ăn trong tay.

Anh không để ý đến cô, tiếp tục đi ra ngoài.

Sau khi anh đi qua, Diệp Gia mới định thần lại, vội hô lên: “Phó đội.” Gọi anh lại xong, lập tức ý thức được đây là trường học, vì vậy cô nhút nhát sợ sệt mà sửa miệng: “Giáo sư Phó.”

Phó Tri Duyên dừng bước chân, nghiêng mắt liếc cô: “Lại là cô?”

Ách, tỷ lệ xuất hiện gần đây của cô ấy có vẻ từng chút từng chút cao hơn.

“Dạ, em đến...giao đồ ăn.” Diệp Gia vỗ vỗ hộp giữ nhiệt thức ăn sau lưng mình, ngốc nghếch nhìn anh mà cười, lộ ra hai cái răng cửa như răng hổ.

“Giao đồ ăn không được đem vào trong trường học.” Phó Tri Duyên nghiêm nghị nói: “Cô không biết sao?”

“Hả?”

Hình như là vậy! Nhà trường có quy định, vì duy trì một môi trường giảng dạy tốt, thế nên ship đồ ăn không được đưa vào khu dạy học.

Diệp Gia đỏ cả mặt, đang chọn lọc từ ngữ để nói thì đột nhiên trên bầu trời, một tiếng sấm rền vang lên, ngay sau đó, bên ngoài bỗng đổ cơn mưa như trút nước rào rào.

Diệp Gia ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, mưa to rơi xuống, trực tiếp xua tan cái nóng oi bức trên mặt đất, một tầng sương nhẹ nước bốc hơi.

Quả thực... trời cũng giúp cô!

Trong lòng Diệp Gia thầm lén ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện