Thật Giả Thiếu Gia
Chương 1: Tiết tử
Đỗ Diệu Phù trời sanh là người xui xẻo.
Căn cứ vào lời thầy bói, giờ cô ra đời quyết định tướng mệnh của cô.
Mặt tròn nhưng trán nhỏ hẹp —— trời sanh khắc cha khắc mẹ,loại tướng mệnh này nhất định cô độc cả đời,người nào thân cận quá mức với cô cũng sẽ bị cô khắc.
Tai nhỏ thịt mỏng —— trời sanh đoản mệnh,nhất định sống không tới ba mươi tuổi.
Sống mũi ngắn mà không thịt —— trời sanh mạng người nghèo,có thể ấm no đã là vạn hạnh( ý là may mắn vô cùng).
Tánh mạng như thế đúng là trăm năm khó gặp,thầy coi bói lắc đầu liên tục,ngay cả tiền cũng không thu chỉ bảo cô đi mau, đừng đem vận mệnh cấp cho hắn.
Nghe xong lời của thầy bói lòng Đỗ Diệu Phù rơi thẳng xuống đáy cốc chỉ thiếu không có khóc thôi, mà Giang Sơ Vi đi theo cô coi bói thì giận đến xốc cái bàn thầy bói, giương nanh múa vuốt la mắng.
“Tới địa ngục đón vận đi! Coi ta đây là thứ quái quỷ gì? Trời sanh đoản mệnh? ×! Lão nương hiện tại sẽ cho ngươi trực tiếp mất mạng!”
Đỗ Diệu Phù vội vàng kéo eo bạn tốt,ngăn cản cô ấy tiến lên đánh người. Quen biết nhiều năm cô biết rõ quả đấm của Giang Sơ Vi nặng bao nhiêu.
Cô vừa xin lỗi với thầy coi bói vừa dụ dỗ bạn tốt rời đi.
“Đỗ Diệu Phù, cậu xin lỗi cái gì? Cái tên coi bói rách nát này? Khốn kiếp,tớ muốn xé cái miệng của hắn!” Giang Sơ Vi giận đến đá đùi phải lên, giày cao gót bảy tấc trên chân trực tiếp trúng mục tiêu đầu thầy coi bói,thầy coi bói lập tức ôm đầu kêu thảm thiết.
Không đúng,đôi giày cao gót này rất quý.”Đỗ Diệu Phù, đi nhặt về .”
“Ừ!” Đỗ Diệu Phù thật biết điều nhặt giày về,hai tay dâng lên cho nữ vương đại nhân, trên khuôn mặt tròn còn không quên kèm theo một nụ cười.”Được rồi,Sơ Vi, đừng nóng giận nữa.”
Biết bạn tốt vì cô mới tức giận,tâm trạng vốn xuống thấp lập tức chuyển biến tốt đẹp, cho dù trời sanh xui xẻo thì thế nào? Ít nhất cô còn có cô bạn thân tốt như vậy.
Giang Sơ Vi lườm một cái,chịu không được tính tình tốt của cô,mặc giày cao gót vào,vươn ra ngón trỏ dùng sức đâm cái trán Đỗ Diệu Phù .
“Đừng nghe lời vô vị của tên khốn kiếp này, cái gì khắc cha khắc mẹ, còn khắc người thân cận? Hừm! Tớ và cậu biết nhau mười năm, hai người chúng ta còn ở cùng chỗ, tớ không phải là sống được rất tốt sao .”
“Ừ, ta biết.” Đỗ Diệu Phù cười híp mắt ,cho dù cái trán bị cô bạn đâm đến vừa đau vừa hồng cũng không tức giận,cô nghe lời của Giang Sơ Vi đem lời của thầy bói ném ra…đến sau ót.
Ai biết ngay nửa tháng sau,em trai Giang gia rút trúng giải thưởng lớn đến Paris ,cô đi theo chị em Giang gia cùng nhau mù mịt đến Paris, nhưng số phận bi thảm phi cơ bị rơi.
Giang Sơ Vi giận đến nhéo cổ em trai nhà mình,cô thì ở bên cạnh gào khóc.
“Hu. . . . . . Sơ Vi, A Hạo,tớ thật xin lỗi các người, là ta liên lụy các người,hại các người chết cùng với ta,là lỗi của ta,hu oa oa. . . . . .”
Cô sai lầm rồi, lời coi bói quả nhiên là đúng !
Nhưng mà chuyện kỳ quái xảy ra —— phi cơ đúng là rơi nhưng mà cô không có chết.
Đỗ Diệu Phù đứng ở trước gương đồng —— đúng, thật sự là phim truyền hình cổ trang xuất hiện ở trong gương đồng kia—— mặc dù có chút mơ hồ,bất quá vẫn rõ ràng hình dạng của cô.
Cô sờ mặt người trong gương cũng theo sờ mặt. Đây là mặt của cô không sai nha,nhưng mà hai má tròn vo thịt không thấy,ngay cả hai cái cằm cũng đã biến mất, biến thành mặt trứng ngỗng khéo léo .
Tiếp theo,hai tay sờ lên ngực —— nhỏ đi! F cup kiêu ngạo của cô không thấy! Dùng bàn tay cân nhắc đánh giá,đại khái chỉ còn B sao?
Quan trọng nhất vóc người thịt thịt thịt cũng không thấy, bụng nhỏ .. bụng ba tầng thịt béo biến mất, cái mông đẫy đà cũng kéo căng,ngay cả thân thể cũng dài cao.
Không đúng,cô kể từ khi trước và sau khi tốt nghiệp vẫn duy trì thân cao một mét năm, nhưng bây giờ thân thể này cao có ít nhất một mét bảy.
Này, này. . . . . . Nhìn ảnh không giống người của mình,Đỗ Diệu Phù tất cả là mộng sao.
Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha?
Căn cứ vào lời thầy bói, giờ cô ra đời quyết định tướng mệnh của cô.
Mặt tròn nhưng trán nhỏ hẹp —— trời sanh khắc cha khắc mẹ,loại tướng mệnh này nhất định cô độc cả đời,người nào thân cận quá mức với cô cũng sẽ bị cô khắc.
Tai nhỏ thịt mỏng —— trời sanh đoản mệnh,nhất định sống không tới ba mươi tuổi.
Sống mũi ngắn mà không thịt —— trời sanh mạng người nghèo,có thể ấm no đã là vạn hạnh( ý là may mắn vô cùng).
Tánh mạng như thế đúng là trăm năm khó gặp,thầy coi bói lắc đầu liên tục,ngay cả tiền cũng không thu chỉ bảo cô đi mau, đừng đem vận mệnh cấp cho hắn.
Nghe xong lời của thầy bói lòng Đỗ Diệu Phù rơi thẳng xuống đáy cốc chỉ thiếu không có khóc thôi, mà Giang Sơ Vi đi theo cô coi bói thì giận đến xốc cái bàn thầy bói, giương nanh múa vuốt la mắng.
“Tới địa ngục đón vận đi! Coi ta đây là thứ quái quỷ gì? Trời sanh đoản mệnh? ×! Lão nương hiện tại sẽ cho ngươi trực tiếp mất mạng!”
Đỗ Diệu Phù vội vàng kéo eo bạn tốt,ngăn cản cô ấy tiến lên đánh người. Quen biết nhiều năm cô biết rõ quả đấm của Giang Sơ Vi nặng bao nhiêu.
Cô vừa xin lỗi với thầy coi bói vừa dụ dỗ bạn tốt rời đi.
“Đỗ Diệu Phù, cậu xin lỗi cái gì? Cái tên coi bói rách nát này? Khốn kiếp,tớ muốn xé cái miệng của hắn!” Giang Sơ Vi giận đến đá đùi phải lên, giày cao gót bảy tấc trên chân trực tiếp trúng mục tiêu đầu thầy coi bói,thầy coi bói lập tức ôm đầu kêu thảm thiết.
Không đúng,đôi giày cao gót này rất quý.”Đỗ Diệu Phù, đi nhặt về .”
“Ừ!” Đỗ Diệu Phù thật biết điều nhặt giày về,hai tay dâng lên cho nữ vương đại nhân, trên khuôn mặt tròn còn không quên kèm theo một nụ cười.”Được rồi,Sơ Vi, đừng nóng giận nữa.”
Biết bạn tốt vì cô mới tức giận,tâm trạng vốn xuống thấp lập tức chuyển biến tốt đẹp, cho dù trời sanh xui xẻo thì thế nào? Ít nhất cô còn có cô bạn thân tốt như vậy.
Giang Sơ Vi lườm một cái,chịu không được tính tình tốt của cô,mặc giày cao gót vào,vươn ra ngón trỏ dùng sức đâm cái trán Đỗ Diệu Phù .
“Đừng nghe lời vô vị của tên khốn kiếp này, cái gì khắc cha khắc mẹ, còn khắc người thân cận? Hừm! Tớ và cậu biết nhau mười năm, hai người chúng ta còn ở cùng chỗ, tớ không phải là sống được rất tốt sao .”
“Ừ, ta biết.” Đỗ Diệu Phù cười híp mắt ,cho dù cái trán bị cô bạn đâm đến vừa đau vừa hồng cũng không tức giận,cô nghe lời của Giang Sơ Vi đem lời của thầy bói ném ra…đến sau ót.
Ai biết ngay nửa tháng sau,em trai Giang gia rút trúng giải thưởng lớn đến Paris ,cô đi theo chị em Giang gia cùng nhau mù mịt đến Paris, nhưng số phận bi thảm phi cơ bị rơi.
Giang Sơ Vi giận đến nhéo cổ em trai nhà mình,cô thì ở bên cạnh gào khóc.
“Hu. . . . . . Sơ Vi, A Hạo,tớ thật xin lỗi các người, là ta liên lụy các người,hại các người chết cùng với ta,là lỗi của ta,hu oa oa. . . . . .”
Cô sai lầm rồi, lời coi bói quả nhiên là đúng !
Nhưng mà chuyện kỳ quái xảy ra —— phi cơ đúng là rơi nhưng mà cô không có chết.
Đỗ Diệu Phù đứng ở trước gương đồng —— đúng, thật sự là phim truyền hình cổ trang xuất hiện ở trong gương đồng kia—— mặc dù có chút mơ hồ,bất quá vẫn rõ ràng hình dạng của cô.
Cô sờ mặt người trong gương cũng theo sờ mặt. Đây là mặt của cô không sai nha,nhưng mà hai má tròn vo thịt không thấy,ngay cả hai cái cằm cũng đã biến mất, biến thành mặt trứng ngỗng khéo léo .
Tiếp theo,hai tay sờ lên ngực —— nhỏ đi! F cup kiêu ngạo của cô không thấy! Dùng bàn tay cân nhắc đánh giá,đại khái chỉ còn B sao?
Quan trọng nhất vóc người thịt thịt thịt cũng không thấy, bụng nhỏ .. bụng ba tầng thịt béo biến mất, cái mông đẫy đà cũng kéo căng,ngay cả thân thể cũng dài cao.
Không đúng,cô kể từ khi trước và sau khi tốt nghiệp vẫn duy trì thân cao một mét năm, nhưng bây giờ thân thể này cao có ít nhất một mét bảy.
Này, này. . . . . . Nhìn ảnh không giống người của mình,Đỗ Diệu Phù tất cả là mộng sao.
Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha?
Bình luận truyện