Thật Giả Thiếu Gia

Chương 10



Cuộc sống ngày từng ngày đi qua,một thân thể hai linh hồn tranh đoạt lẫn nhau kết quả là làm cho thân thể càng lúc càng suy yếu.

Bùi Thiệu Thanh không phải không có xuất hiện qua,sợ nàng sẽ làm tổn hại thân thể, bởi vậy Bùi Thiệu Thanh vừa xuất hiện Tần Diệu Đường liền điểm huyệt hôn mê, không cho nàng có cơ hội ầm ĩ.

Nhưng nếu cứ như vậy lâu dài xuống dưới cũng không phải biện pháp bởi vì thời gian Đỗ Diệu Phù xuất hiện càng lúc càng ít, mỗi khi ngủ nàng đều sợ chính mình sẽ không lại tỉnh lại.

Bởi vậy nàng không dám dễ dàng đi vào giấc ngủ, luôn kiên cường chống tinh thần, ánh mắt ngay cả nhắm cũng không dám nhắm,cũng là Tần Diệu Đường chịu không được, điểm huyệt ngủ ép nàng đi vào giấc ngủ.

“Không được, không được điểm huyệt……” Lần này thật vất vả là nàng tỉnh lại, Đỗ Diệu Phù dựa vào trong lòng Tần Diệu Đường, dùng thanh âm suy yếu cầu xin.

Nàng mất tinh thần,hốc mắt lún xuống,con ngươi tràn ngập tơ máu,gương mặt cũng lõm đi vào,thật ra nàng sắp chống đỡ không nổi nữa.

Mỗi lần tỉnh lại nàng đều cảm thấy rất mệt mỏi,mỗi lần nhắm mắt lại nàng đều là ngủ không tỉnh.

Không thể được, nàng muốn chống đỡ, nàng không muốn biến mất, nàng luyến tiếc……

“Nói chuyện với ta.” Nàng cười với Tần Diệu Đường thanh âm nhỏ đến cơ hồ nghe không thấy.

Tần Diệu Đường đau lòng cầm bàn tay khô gầy, mới ngắn ngủn nửa tháng tay nàng lại gầy thành như vậy,làm cho hắn kinh sợ bối rối.

Hắn và Giang Sơ Vi cùng mọi người nghĩ hết mọi biện pháp,nhưng thế nào cũng vô pháp đuổi đi Linh hồn Bùi Thiệu Thanh, Bùi Thiệu Thanh cố chấp chiếm thân thể, mỗi lần thanh tỉnh chính là la hét muốn Đỗ Diệu Phù biến mất.

Bọn họ biết đây là thân thể Bùi Thiệu Thanh,nàng phải về là đương nhiên nhưng con người luôn ích kỷ. Ở trong lòng bọn họ Đỗ Diệu Phù so với Bùi Thiệu Thanh tuyệt đối quan trọng.

Bọn họ muốn Đỗ Diệu Phù sống, muốn Bùi Thiệu Thanh rời đi.

“Đáng chết! Chẳng lẽ không có biện pháp sao?” Giang Sơ Vi tức giận đến đi tới đi lui, Giang Hạo Thừa kinh hồn táng bảo hộ bên người.

“Tỷ,tỷ đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận bụng của tỷ……”

“Cẩn thận cái rắm!” Giang Sơ Vi rống giận,“Mỗi lần nhìn đến bộ dáng Bùi Thiệu Thanh càn rỡ kia, ta đều tức đến muốn sẩy thai!”

Biết Đỗ Diệu Phù sắp chống đỡ không nổi nữa,mỗi khi Bùi Thiệu Thanh xuất hiện đều đắc ý cười to,sắc mặt tức giận kia làm Giang Sơ Vi quả thật muốn xông tới.

Nếu không thân thể là của Diệu Diệu — đúng, nàng nhận định thân thể này là Diệu Diệu.

Nói đùa, Bùi Thiệu Thanh sau khi té ngựa đã chết,hiện tại sao nhô ra trộn lẫn? Người chết phải nên đi đầu thai chứ.

“Sơ Vi,tỷ đừng tức……” Thấy bạn tốt bộ dáng nôn nóng,Đỗ Diệu Phù nhẹ giọng trấn an.

“Đệ bảo ta làm sao không tức…… Đáng chết!” Bộ dáng Đỗ Diệu Phù tiều tụy làm cho Giang Sơ Vi mắng thế nào cũng thấy không đủ, nàng dùng sức hít sâu cực lực chớp đi nước mắt.

Nói cho cùng,đầu sỏ gây nên chính là họ Tần kia!

Giang Sơ Vi quay đầu chuẩn bị tìm người để hả giận,nhưng nhìn đến bộ dáng Tần Diệu Đường nàng há miệng thở dốc,cũng trách móc nặng nề không nổi nửa.

Diệu Diệu tiều tụy hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, mặt tuấn mỹ cũng gầy đi ,chau mày, thời điểm Diệu Diệu ngủ say hắn vẫn canh giữ ở bên cạnh, không ăn không uống,mới ngắn ngủn không đến vài ngày hắn như già đi vài tuổi.

Nàng nghĩ nếu Diệu Diệu mất, nam nhân này hẳn cũng sẽ đi theo Diệu Diệu……

Người nhìn như đạm mạc vô tình,lạnh lùng không quan tâm thứ gì.

Giang Sơ Vi thở dài ở trong lòng, không ngừng tốn hơi thừa lời.“Chết tiệt! Tên Hạ Hầu Dận kia còn chưa đến! Ta nhất định phải giết hắn!”

“Đến đây đến đây, không phải đã đến rồi sao?” Rất xa đã nghe nương tử mắng, thân là quân vương Hạ Hầu Dận trong lòng không có cách nào.

Vừa thấy Hạ Hầu Dận đến,Giang Sơ Vi lập tức xông lên phía trước dùng sức níu vạt áo của hắn.“Làm sao? Có biện pháp nào không?” Nàng mấy ngày trước phái người truyền tin cho hắn, muốn hắn nghĩ biện pháp xử lý tình huống của Diệu Diệu,đường đường đế vương phải tìm đến kỳ nhân dị sĩ, hắn là Hoàng Thượng rõ ràng đi tìm chết quên đi!

Thê tử tốc độ thật nhanh Hạ Hầu Dận sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, hắn nhanh ôm lấy nàng,“Vi Vi, cẩn thận bụng của nàng.”

“Đừng động bụng của ta!” Giang Sơ Vi gấp đến độ sắp phát điên.“Người đâu? Có hay không tìm được?”

“Này……” Hạ Hầu Dận chần chờ, thấy Giang Sơ Vi nhìn chằm chằm hắn miễn cưỡng gật đầu.“Xem như có đi!”

Giang Sơ Vi không chấp nhận đáp án này, giận dữ hét:“Có thì có, không có thì không có, cái gì gọi là xem như có?”

Hạ Hầu Dận há mồm nhưng một thanh âm khác so với hắn còn nhanh hơn.

“Linh hồn này mau biến thất.” Thân ảnh thấp bé đi đến trước người Đỗ Diệu Phù, vuốt cằm đánh giá.

Tần Diệu Đường lạnh lùng nhìn hắn, người nọ lại là vẻ mặt vô tội.

“Ta nói là sự thật.”

“Ngươi là ai?” Giang Sơ Vi trừng hắn, tên này từ bụi rậm nào nhô ra a?

Người tới cười hì hì, diện mạo hắn bình thường,mặc áo tang vải thô làm cho người ta vừa thấy liền quên, chỉ có cặp con ngươi đen không có một tia tạp chất.

“Ta là hắn tìm đến.” Hắn chỉ vào Hạ Hầu Dận.

Hạ Hầu Dận sờ cái mũi,“Ta dán bố cáo, muốn tìm xem có người nào có thể giải quyết chuyện Diệu Diệu,sau đó hắn đã xuất hiện.”

“Ngươi có thể cứu Diệu nhi?” Ánh mắt Tần Diệu Đường tỏa sáng.

“Ưm……” Người tới xoa cằm, đánh giá Đỗ Diệu Phù, Đỗ Diệu Phù mặc hắn nhìn còn mỉm cười với hắn.

Thấy Đỗ Diệu Phù còn cười được, người nọ không khỏi kinh ngạc.“Ngươi không sợ sao?”

“Sợ,đương nhiên phải sợ.” Đỗ Diệu Phù nhẹ nhàng chậm rãi trả lời, mỗi một chữ nàng nói ra hao phí thật nhiều khí lực.“Nhưng mà…… Bọn họ so với ta càng sợ hơn.”

Nàng dịu dàng nhìn sang Tần Diệu Đường.“Cho nên, ta không thể sợ.”

“Có ý tứ.” Người nọ nở nụ cười.“Ngươi thực kiên cường cho nên mới có thể chống đỡ lâu như vậy.”

Đỗ Diệu Phù quay đầu nhìn hắn, trong mắt có mong chờ.“Ngươi có thể giúp ta sao?”

Người nọ không trả lời chỉ tiếp tục đánh giá nàng.“Ngươi từng chịu qua đả thương sao?”

“Ừm!” Đỗ Diệu Phù gật đầu.

“Đây là nguyên nhân.” Người nọ búng tay.

“Vậy là có ý gì?” Tần Diệu Đường truy vấn.

“Điều này chứng tỏ chủ nhân thân thể này sớm đã chết,hiện tại ở lại trong cơ thể chính là một phách.” Biết bọn họ không hiểu hắn giải thích rõ ràng hơn một chút.

“Người có ba hồn bảy vía,người sau khi chết hồn phách rời khỏi thể xác,nhưng chủ nhân thân thể này oán niệm quá nặng,bởi vậy ở trong cơ thể lưu lại một phách. Một phách này vốn không có ảnh hưởng gì,thời gian lâu sẽ tản đi,tại vì cô nương bị thương quá nặng,người bị thương linh hồn cũng sẽ bị thương, tại thời điểm này linh hồn người sẽ yếu ớt nhất, bởi vậy mới có thể để cho một phách kia có thể thừa cơ.”

Hắn nhìn Đỗ Diệu Phù.“Cô nương có phải sau khi bị thương thì thường nằm ác mộng?”

Đỗ Diệu Phù kinh ngạc gật đầu.“Nhưng cô nương không nhớ rõ nằm mơ cái gì.” Chẳng qua thường bị mộng làm tỉnh lại.

Người nọ mỉm cười,vuốt cằm.“Mộng kia chính là do oán niệm phách quấy phá, nàng ngày ngày đêm đêm quấy nhiễu tâm thần của cô nương, cho cô mất hồn mất vía,cũng là mấu chốt để cô ta tỉnh lại……” Hắn nhìn về phía Tần Diệu Đường.

Tần Diệu Đường nhíu mày.

“Phách kia hẳn là rất chấp nhất đối với công tử?”

“Vô cùng chấp nhất.” Giang Sơ Vi nghiến răng nghiến lợi trả lời, mắt đẹp giận trừng mắt Tần Diệu Đường, nàng chỉ biết họa là do hắn!

Tần Diệu Đường không để ý tới Giang Sơ Vi nhìn chằm chằm hắn,liền hỏi đối phương:“Theo ngươi nói,Diệu nhi có ba hồn bảy vía tại sao đánh không lại nhất phách Bùi Thiệu Thanh?”

“Chậc chậc!” Người tới nhẹ lay động ngón tay.“Các ngươi quá coi thường oán niệm người, nhân hồn hoặc phách một khi sinh oán,oán khí quá nặng sẽ thành ma, bởi vậy có không thể trêu chọc phách oán, hơn nữa……”

Hắn nhìn về phía Đỗ Diệu Phù.“Cô nương, phải nhớ muốn sống sót thì không nên quá thiện lương.”

Đỗ Diệu Phù ngẩn ra, thản nhiên cúi mâu.

“Cô nương thiện lương,đối phương lòng dạ lại ác độc, cô không tàn nhẫn bằng đối phương sẽ bị cắn nuốt.” Hắn dừng một chút, thật tình nhìn Đỗ Diệu Phù.“Cô nương, ta hỏi cô,cô nương muốn sống tiếp không?”

Đỗ Diệu Phù cúi đầu,Tần Diệu Đường nhanh cầm lấy tay nàng,nàng đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt của hắn trầm tĩnh như nước nhưng nàng lại nhìn thấy hắn chấp nhất và quyến luyến đối với nàng.

Ngực đau xót, nàng quay lại nắm tay hắn,cánh môi vung lên.

Vì hắn vì những người quan tâm nàng,nàng muốn sống sót.“Ừm, ta muốn sống.”

“Tốt lắm.” Người tới hài lòng gật đầu, vung tay lên đột nhiên xuất hiện bảy chén đèn hoa sen,vòng thành một vòng tròn.

“Tiến vào vòng tròn sau đó chính là cô nương tự đấu tranh,thắng cô nương sẽ tỉnh, thua cô nương sẽ biến mất.”

“Cái gì? Như vậy sao được?” Giang Sơ Vi kinh hãi kêu gạo,nếu không phải Hạ Hầu Dận giữ chặt nàng,nàng sớm nhào đến đánh người.

Mà những người khác nghe xong lời của người thần bí còn chậc chậc lấy làm kỳ lạ, trên đời này lại có chuyện thần kỳ như vậy.

Về phần Giang Hạo Thừa, hắn hoàn toàn nghe không hiểu, trực tiếp chạy không.

Còn lại là Tần Diệu Đường thần sắc bình tĩnh ôm lấy Đỗ Diệu Phù, đem nàng đặt ở trong vòng tròn vây bởi hoa đăng,ngón tay dịu dàng mơn trớn mặt của nàng.

“Ta chờ nàng,nhớ rõ đừng ngủ lâu quá.”

“Ừm!” Đỗ Diệu Phù gật đầu nhìn mọi người mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tần Diệu Đường canh giữ ở bên cạnh người,tay vẫn nắm chặt nàng.

Hắn chờ nàng, chờ nàng tỉnh lại –

Bóng tối,bóng bối quen thuộc……

Đỗ Diệu Phù đứng ở trong bóng đêm,trong lòng hiện lên sợ hãi quen thuộc.

Mỗi đêm ở trong mộng,nàng chính là bị bóng tối truy đuổi,còn có thanh âm ở vang lên bên tai nàng, âm u,tiếng thét quỷ mỵ.

“Đưa ta! Trả lại cho ta……”

Đến đây! Nàng nhắm mắt lại theo bản năng muốn chạy trốn,nhưng mới nâng chân lên nàng lập tức dừng lại.

Không được, không thể chạy! Chạy, nàng liền nhận thua.

Mở mắt ra,nàng nắm chặt lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn bốn phía.

Không sợ, nàng không sợ, không có gì phải sợ, đây là mộng của nàng, ở trong mộng của nàng, nàng là lớn nhất.

“A!” Hai chân đột nhiên bị nắm lại,trên mặt đất xuất hiện hai bàn tay dùng sức kéo nàng đi xuống,Đỗ Diệu Phù thét chói tai dùng sức đá bàn tay phía dưới.“Cút! Cút ngay! Bùi Thiệu Thanh! Có giỏi thì ngươi ra ngoài!ít chơi trò xiếc này!”

Nàng không sợ, một chút cũng không sợ!

“Ha ha……” Tiếng cười quỷ dị vang lên trong bóng đêm, một thân ảnh xuất hiện, mắt âm tàn trừng mắt nàng.

Hai người đối lập giống như là hai gương mặt, đồng dạng dung mạo nhưng bất đồng khí chất.

“Ngươi là kẻ trộm! Đem cơ thể của ta trả lại cho ta!”

“Ngươi đã chết.” Đỗ Diệu Phù hất cằm lên,bản thân không được mềm lòng, không được yếu đuối.“Người nên rời khỏi thân thể này chính là ngươi!”

“A –” Bùi Thiệu Thanh rống giận đẩy ngã Đỗ Diệu Phù, dùng sức bóp chặt cổ nàng.“Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì được hắn? Thân thể này là của ta! Được hắn cũng là ta! Hắn là của ta!”

“Ưm……” Đỗ Diệu Phù bị bóp cổ đến thở không nổi, mặt toàn bộ đỏ lên,Bùi Thiệu Thanh khí lực quá lớn nàng căn bản không đánh lại nàng.

Không! Nàng không thể thua!

Đỗ Diệu Phù cong đầu gối dùng sức đá lên trên,chạm vào bụng Bùi Thiệu Thanh,nàng thừa dịp Bùi Thiệu Thanh đau đớn dùng sức đá văng nàng ra.

“Ack!” Không nghĩ tới Đỗ Diệu Phù dám phản kháng, Bùi Thiệu Thanh đau đớn ôm bụng.

Đỗ Diệu Phù khụ dùng sức hít thở, nàng nhìn Bùi Thiệu Thanh,trong mắt không có đồng tình.

“Tần Diệu Đường là người có cảm tình,hắn không phải vật phẩm,không phải là ai có được hắn, mà là ai có thể làm cho hắn yêu thương.” Nàng nhếch cằm lên, gằn từng chữ:“Người Tần Diệu Đường yêu là ta, hắn yêu không phải thân thể này, là ta, là linh hồn Đỗ Diệu Phù!”

“Ngươi……” Bùi Thiệu Thanh giận đến đỏ mắt, hận không thể giết nàng,xé nàng ra.“Ngươi đáng chết! Chỉ cần ngươi biến mất hắn chính là của ta!” Nàng nhào đến.

Đỗ Diệu Phù né tránh, sau đó bắt đầu chạy đến phía trước.

Nàng nhìn thấy phía trước có ánh sáng, rất nhỏ, nho nhỏ, nếu không phải nàng vừa vặn nhìn đến căn bản sẽ không chú ý tới.

Tiềm thức nói cho nàng biết ánh sáng nhạt chính là cửa ra.

“Đừng mơ! Ngươi đừng mơ chạy khỏi đây!” Bùi Thiệu Thanh cũng phát hiện ánh sáng kia, nàng chạy đến phía trước kéo lấy tóc Đỗ Diệu Phù.

“A!” Đỗ Diệu Phù đau đến thét chói tai, quay đầu cắn tay nàng.

Bùi Thiệu Thanh đau đến buông ra, Đỗ Diệu Phù tiếp tục chạy đến phía trước.

Không thể thua, tuyệt đối không thể thua!

Nàng muốn sống!

Thật ra nàng tuyệt không thiện lương,nàng rất ích kỷ nhưng là lại sợ ích kỷ sẽ khiến người chán ghét, cho nên làm bộ bản thân rất rất thiện lương.

Nhưng Tần Diệu Đường nắm chặt tay nói cho nàng biết, ích kỷ không sao,hắn sẽ không chán ghét nàng ích kỷ,hắn muốn nàng sống.

Có lẽ nàng chính là luôn luôn chờ hắn nói như vậy,nàng biết rằng hắn không chịu nhận nàng hoàn mỹ, nàng cũng không có tốt như vậy,nàng cũng có thời điểm ích kỷ.

Nước mắt chạy xuống hốc mắt, nàng ra sức chạy,ánh sáng trước mắt càng lúc càng sáng ngời.

Nàng…… Muốn ở chung với hắn!

Hắn không thuộc Bùi Thiệu Thanh, hắn là của nàng, bởi vì — hắn yêu nàng.

Mà nàng muốn ở chung một chỗ với hắn, bởi vì — nàng yêu hắn.

Bước vào hào quang, Đỗ Diệu Phù xoay người nhìn Bùi Thiệu Thanh trong bóng tối, nàng nở nụ cười, cao ngạo hất cằm lên.

“Ngươi nên biến mất.” Nàng đưa tay ,trước mắt xuất hiện một cánh cửa.

“Không –” Bùi Thiệu Thanh rống giận,nàng muốn bắt Đỗ Diệu Phù nhưng lại có một bức tường vô hình ngăn cản nàng, nàng dùng sức đánh vào bức tường, hai mắt tinh hồng giận trừng mắt Đỗ Diệu Phù.

“Ngươi không thể! Không thể! Thân thể này là của ta! Là của ta!”

Đúng,thân thể này là của Bùi Thiệu Thanh, nhưng mà…… Con mắt hiện lên một chút kiên định còn có vô tình. Nàng ích kỷ, nàng muốn sống, nàng muốn cùng bọn người Sơ Vi bọn ở chung một chỗ, nàng muốn vĩnh viễn ở chung với Tần Diệu Đường,nàng muốn hạnh phúc của nàng.

Cho nên –

Không có gì do dự, Đỗ Diệu Phù dùng sức đóng cửa lại,cũng ngăn lại Bùi Thiệu Thanh rống giận.

Một khắc Đỗ Diệu Phù mở mắt ra,nàng bị ôm chặt vào trong lòng.

Hắn luôn có thể dễ dàng nhận ra nàng……

Đỗ Diệu Phù nở nụ cười đưa tay ôm lấy Tần Diệu Đường.

“Ta chờ được nàng rồi.” Thanh âm của hắn khàn khàn.

“Ừm,ta đã trở về.” Nàng cười, hơi nghẹn ngào.“Sẽ không rời đi nửa chứ?”

“Sẽ không.”

“Vẫn ở lại bên người ta?”

“Đúng!”

“Cả đời?” Hắn hỏi.

“Cả đời.” Nàng đồng ý.

Mà tay hai người vẫn nắm chặt. Cả đời.

Kết thúc

Tần Diệu Đường đưa Đỗ Diệu Phù trở lại Bùi gia.

Nhị lão Bùi gia khi nhìn thấy Đỗ Diệu Phù thì kinh nghi, bộ dạng nàng quá giống Bùi Thiệu Thanh đã mất tích,nhưng rõ ràng là nữ ……

Tần Diệu Đường và Đỗ Diệu Phù nhìn nhau, bọn họ sớm bàn phương pháp.

Bọn họ nói cho Bùi phụ biết Đỗ Diệu Phù chính là Bùi Thiệu Thanh, Bùi Thiệu Thanh một năm trước bị thương mất tích,mất đi trí nhớ,sau đó được hoàng hậu cứu, cuối cùng còn được Hoàng Thượng nhận làm nghĩa muội.

Về phần thân nữ nhi của nàng, còn lại là kết quả đại phu nhân giấu diếm, mà Đỗ Diệu Phù hiện tại trí nhớ vẫn không hoàn chỉnh cho nên đối mặt hai lão vẫn thấy xa lạ.

Nói như vậy làm cho hai lão ngạc nhiên không thôi, một năm trước chuyện nhi tử mất tích làm cho Bùi phụ lo lắng,không nghĩ tới trở về lại là nữ nhi. Mặc kệ như thế nào bình an trở về là tốt rồi, Bùi phụ đối với nữ nhi mất đi lại có cảm thấy áy náy,ông quyết định sẽ bồi thường nàng thật tốt.

Qua một khắc,Tần Diệu Đường liền nói cho hai lão,hắn muốn lấy Đỗ Diệu Phù làm vợ, hai lão lại kinh ngạc,ai ngờ càng kinh ngạc hơn là người phía sau.

Hoàng đế hạ thánh chỉ đem Phù Dung công chúa gả cho Bùi gia, thưởng hai vạn ngân lượng,may trang phục tân nương kéo dài suốt một năm,hơn nữa vương đô mở yến ba ngày,toàn thành cùng vui mừng.

Đêm động phòng hoa chúc, tân nương ngồi ở trên hỉ giường,hai tay đặt lên đầu gối chờ tân lang đến vén hỉ khăn.

Hồi lâu,tân lang bước vào tân phòng cầm hồng phong lì xì đưa cho Hỉ nương,hỉ nươngvà nha hoàn đỏ mặt nói vài câu cát tường sau đó tươi cười rời khỏi.

Tần Diệu Đường cầm lấy hỉ xứng nhấc hỉ khăn lên, tân nương tử của hắn e lệ ngẩng lên,khuôn mặt thanh tú động lòng người.

Hắn giúp nàng cầm mũ phượng trân châu,nắm tay nhỏ bé đi đến trước bàn.

Đỗ Diệu Phù cúi đầu,cánh môi chứa nụ cười,con ngươi mơ hồ hiện lên âm u, trong nháy mắt con ngươi lại khôi phục thủy nhuận.

Động tác Tần Diệu Đường cũng bị kiềm hãm, con ngươi đen chuyển sang trầm lãnh.

Nàng tới gần hắn,dịu dàng tiến sát trong lòng hắn.“Tướng công.”Thanh âm ngọt ngào làm cho người ta nguyện tan chảy ở trên người nàng.

Tần Diệu Đường cũng không động,cận là chúi xuống môi vừa vặn dán bên tai của nàng, hắn mở miệng,“Xem ra…… nàng thiếu giáo huấn.”

Thân thể tân nương tử cứng đờ,“A!” Nàng kinh hô bị ôm lấy để tại trên giường.

Đỗ Diệu Phù lăn một vòng, vô tội chớp mắt,nhìn hắn cười lấy lòng.“Chỉ đùa một chút thôi mà!” Tại sao một chút hài hước cũng không có?

“Đùa sao?” Tần Diệu Đường nhíu mày nở nụ cười,nhưng lại cười đến làm cho da đầu Đỗ Diệu Phù run lên.

Tần Diệu Đường cầm bầu rượu bạch ngọc đi đến hỉ giường, khuôn mặt anh tuấn cong lên nụ cười tà ác.

“Rượu hợp cẩn còn chưa uống……” Đứng ở trước giường,hắn nhìn nàng nhẹ nhàng nhíu mày.“Nàng nói xem nàng muốn dùng miệng trên mặt uống? Hay là dùng miệng phía dưới?”

Ack…… Đỗ Diệu Phù run rẩy.

Bộ dáng nam nhân này làm cho nàng sợ hãi, nàng biết nàng tiêu rồi.

“Không trả lời? Vậy hai cái miệng nhỏ nhắn đều phải uống!”

“Không! Không được……” Đỗ Diệu Phù khẽ kêu, nhưng chống không lại nam nhân tà ác.

Đêm động phòng hoa chúc này, tân nương tử hoàn toàn bị ăn sạch sẽ, mặc kệ khóc như thế nào,cầu xin như thế nào cũng không ngừng.

Hu…… Nàng quả nhiên vẫn chán ghét hắn –

Sau đó Đỗ Diệu Phù ba ngày ba đêm không xuống được giường hạnh phúc khóc thảm.

[HOÀN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện