Thất Gia Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 310: Chương 310




Anh không thể tin tưởng em?
Sáu từ này được anh thẳng thắn nói ra như vậy Ngôn Lạc Hi cảm thấy hoang đường, anh muốn cô bên cạnh nhưng không thể tin tưởng cô? Thật vô vọng!
"Anh Lệ, hôn nhân không có lòng tin giống như gánh nặng giẫm lên lưỡi dao, mỗi bước đều là máu, chúng ta sẽ đi được bao lâu?"
"Xin lỗi Hi Nhi, anh thừa nhận mình ích kỷ muốn giữ em bên cạnh cho đến khi chúng ta không thể nào tiếp tục được nữa.

Có lẽ rất không công bằng với em nhưng anh không muốn buông tay vì vậy hãy ở lại bên cạnh anh được không?"
[P/S: Anh nhà nói gì vậy? Sự ức chế tiếp tục gia tăng gấp bội rồi đây\=]]]
Ở lại bên cạnh anh đến khi giải quyết xong chuyện này, anh nhất định cho cô một tình yêu với sự tin tưởng tuyệt đối.

Đôi mắt Ngôn Lạc Hi mờ đi trái tim nặng nề khó chịu, cô ngây thơ nghĩ thù hận giữ bọn họ không hề ảnh hưởng đến mình.

Nhưng hóa ra, tất cả cũng chỉ vì cô là con gái Phó Tuyền.
"Anh muốn trả thù là vì Lệ Du Nhiên? Vì cô ấy nên anh không thể tin tưởng em?"
Sự im lặng trong xe kéo dài, Ngôn Lạc Hi tâm trí dần lạnh lẽo.

Nếu thật sự vì Lệ Du Nhiên cô không cần hy vọng chờ đợi.


Giống như trôi qua cả một thế kỷ, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp mà hữu lực của người đàn ông:"Không phải"
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn anh, trái tim vốn đã chìm trong bóng tối, trong chốc lát
dường như được cứu rỗi, chỉ cần không phải vì Lệ Du Nhiên cô lại có chút yên tâm.

Nhưng cho dù có yên tâm, cũng sẽ không thoả hiệp ở lại bên cạnh anh.

Bởi vì, nếu không phải toàn tâm toàn ý, đối với cô mà nói, sẽ cảm thấy không cam lòng.
"Lệ đại thần, em rất vui vì anh đã dành thời gian nói rõ với em, tâm trạng không muốn ly hôn của em còn mãnh liệt hơn cả anh.

Nhưng em không thể tiếp tục bên cạnh anh được, tình cảm không được tín nhiệm khiến em giống như lục bình trôi nổi trên mặt nước, không có cảm giác an toàn, sẽ rất bất an"
Lệ Dạ Kỳ kinh ngạc nhìn cô:"Anh bên cạnh em, không thể cho em cảm giác an toàn sao?"
Ngôn Lạc Hi rũ mắt xuống, hai tay cô siết chặt lại:"Anh từng nghe qua Chỉ Xích Thiên Nhan chưa?"
Lệ Dạ Kỳ sửng sốt.
"Nếu trái tim hai người không thể dựa vào nhau, anh có được em để làm gì? Đoá hoa không được tình yêu nuôi dưỡng sớm muộn cũng sẽ tàn úa"
Bởi vì yêu anh, nên không thể chấp nhận điều đó.

Lần đầu tiên Lệ Dạ Kỳ luống cuống tay chân, anh đưa tay qua, cầm lấy hai tay cô,
"Không phải em nói thích anh sao?"
"Bởi vì thích anh, em sẽ trở nên tham lam muốn tất cả của anh.

Lệ đại thần, nhiều lúc bên cạnh anh, em thật sự không biết anh đang nghĩ gì ngoại trừ...!ngoại trừ ở trên giường, sẽ cảm thấy cách trái tim anh gần một chút, những lúc khác em đều không thể hiểu được.

Em là người rất đơn giản, điều em khao khát cũng chỉ một tình yêu đơn giản mà thôi"
Không có đúng sai, không có hận thù, đơn giản yêu thương , nhưng điều ước nhỏ nhoi như vậy lại không thể thực hiện được trên người anh.

Có lẽ, ngay từ đầu bọn họ kết hôn như nước chảy bèo trôi, đến bây giờ cưỡng cầu, cô đã trở nên tham lam không giống chính mình, thậm chí tự trách bản thân, cảm thấy có lỗi với tư cách một người vợ.


Chính mình như vậy, ngay cả cô cũng không thích, làm sao để người khác thích?
Lệ Dạ Kỳ kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt.
"Giữa chúng ta cũng có thể giản mà"
"Nhưng anh quá phức tạp".

Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, cô không thể tiếp tục yếu đuối, nếu đồng ý bên anh, cô vĩnh viễn sẽ rơi vào thế bị động.
Trong tình yêu, người yêu nhiều hơn sẽ trở thành người nhu nhược.

Cô đã quá nhu nhược, càng không muốn tiếp tục nhu nhược nữa, nếu không cô sẽ khinh thường chính mình.

Lệ Dạ Kỳ siết chặt vòng tay:"Anh không đồng ý ly hôn, không đồng ý, nếu em không muốn dọn về thì tiếp tục ở chung cư, em muốn cuộc sống tự tại thế nào anh không can thiệp vào, nhưng không thể tách anh khỏi thế giới của em."
Tầm mắt dần mơ hồ, Ngôn Lạc Hi khó chịu muốn khóc, cô biết ý anh nói không kiên trì nữa, bọn họ rốt cục vẫn đi tới bước này, lúc này đây cô phải kiên cường, không khóc.
"Ừ".

Trả lời như vậy là được.
Trên đường trở về, hai người đều không nói một lời, Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe, bên ngoài đột nhiên có tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu tiên trong năm, đến bất ngờ như vậy có phải muốn đóng băng nỗi buồn của cô không?
Cô chớp mắt, xoa dịu đi tầng sương mù dưới đáy mắt, kính xe phản chiếu sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, kỳ thật cũng không phải là người thâm trầm lắm.

Thỉnh thoảng bị cô chọc sẽ tức giận nổi trận lôi đình, đôi khi có chút tính cách trẻ con.


Xe dừng bên ngoài, Ngôn Lạc Hi đẩy cửa xuống, gió lạnh lướt qua mặt, lạnh đến hắt xì, một giây sau vai ấm lên, nhìn lại người đàn ông cởi áo khoác đặt trên vai cô.
Áo khoác ngoài còn lưu lại một mùi thuốc lá tươi mới thoải mái dễ ngửi, làm cô cảm thấy an tâm khó hiểu.

Cô ngẩng đầu nhìn anh:"Em đến rồi, anh về lái xe cẩn thận, tạm biệt!"
Nói xong, cô khoác áo lại vai anh, mới vừa đi vài bước, cổ tay bỗng nhiên bị bàn tay nóng rực nắm chặt.
Tim cô đập thình thịch, giây tiếp theo, anh đã kéo cô vào trong lòng, cằm anh đặt ở hốc vai cô, ngửi sâu mùi cơ thể cô, thì thầm:"Phu nhân, anh sẽ nhanh nhất giải quyết chuyện này, sau đó đón em về nhà"
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, đáy lòng buồn bã mất mát, động tác nhẹ nhàng, thái độ nhất quyết từ lòng ngực anh lui ra, xoay người sải bước rời đi.
Lệ Đại Thần, lần này em thật sự muốn rời khỏi sinh mệnh của anh, em sẽ cố gắng trở nên ưu tú, chỉ là lần này không phải vì anh, mà là vì chính em.

Lệ Dạ Kỳ nhìn bước đi kiên quyết của cô lúc này, anh cảm giác như cô sắp bước ra khỏi cuộc đời anh vậy, chân vô thức tiến lên phía vài bước nhưng cuối cùng đã dừng lại.

Nếu mối hận giữa anh và Phó Tuyền không được giải quyết, cô ở lại sẽ tiếp tục bị anh làm tổn thương, đây chắc chắn không phải điều anh muốn thấy.
Cho dù trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể buông tay để cô tạm thời rời xa anh.

Phu nhân, chờ anh đến đón em về nhà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện