Chương 312: Chương 312
Tiết Thục Dĩnh tưởng rằng, sau đêm Giáng Sinh vừa rồi mọi chuyện đã được giải quyết nhưng có vẻ mẫu thuẫn càng trở nên căng thẳng hơn.
Trong lòng Ngôn Lạc Hi thắt lại, cô bình tĩnh nói:"Không có việc gì, dưới lầu rất lạnh, dì muốn lên nhà ngồi hay là đến quán cà phê gần đây?"
“Lên nhà của con, hai mẹ con mình cùng tâm sự".
Tiết Thục Dĩnh nói xong, kéo tay Ngôn Lạc Hi đi lên lầu.
Vào căn hộ, Ngôn Lạc Hi đặt đôi dép lê của mình đến trước mặt Tiết Thục Dĩnh:"Dì thay dép trước, con đi đun ít nước, dì muốn uống trà hay là nước trái cây?"
Tiết Thư Anh vừa thay giày vừa nói: “Uống trà đi.”
"Được rồi, hai ngày trước, bạn thân của con vừa cho con một hộp trà thơm, vốn dùng để dưỡng nhan, con sẽ đi pha thử" Ngôn Lạc Hi mang túi trà, vào phòng bếp đun nước.
Một lúc sau, cô bưng trà thơm đi ra ngoài, nhìn thấy Tiết Thư Dĩnh đang đứng trong phòng khách nhìn cô, đặt khay lên bàn rồi nói: “Dì, mau tới ngồi đi"
Tiết Thư Anh đi tới, ngồi xuống trên sô pha: "Lạc Lạc, mẹ vẫn thích nghe con gọi bằng mẹ, sẽ thấy thoải mái dễ chịu hơn, đừng gọi là dì nghe rất xa lạ, mẹ sẽ buồn"
Ngôn Lạc Hi ngồi xổm bên cạnh bàn, bưng trà thơm đã pha ra, cay đắng nói:"Bây giờ con gọi vậy, không thích hợp lắm"
"Cái gì không thích hợp? Lạc Lạc, mẹ coi con như con gái, cho dù không phải con dâu, con vẫn sẽ là con gái của ta.
Hay là con chê ta?"Tiết Thục Dĩnh chau mày nói.
Ngôn Lạc Hi vội vàng nói:"Người tốt bụng như vậy, con thích người còn không kip sao lại chê chứ?"
“Vậy thì đừng nói chuyện khách khí nữa"
Tiết Thục Dĩnh mỉm cười cầm lấy trà thơm, thổi bay những cánh hoa nổi trên đó nhấp đến một ngụm.
Ngôn Lạc Hi ngồi xuống đối diện bà:"Nếu thích, một lát mẹ cứ lấy về mang dùng"
"Được" Tiết Thục Dĩnh uống thêm chút trà, mới cảm thấy cả người ấm lên, bà đặt cốc xuống, lặng lẽ nhìn Ngôn Lạc Hi:"Lạc Lạc, sao con và Tiểu Thất lại thành ra thế này?"
Vừa rồi bà đi loanh quanh, từ một số chi tiết trong nhà, có vẻ Ngôn Lạc Hi không phải vì tức giận bỏ nhà đi mà thực sự là có ý định chuyển ra ngoài sống một mình.
Ngôn Lạc Hi gục đầu xuống, tràn ngập áy náy nói:"Mẹ, con xin lỗi, đây là kết quả sau khi con cùng Lệ đại thần thương lượng rõ ràng"
"Cái gì kết quả thương lượng? Hai đứa quyết định ly hôn rồi?"
Ngôn Lạc Hi vuốt mi tâm:"Dạ không, Lệ đại thần đồng ý ly thân chứ không chịu ly hôn"
Tiết Thục Dĩnh lông mày dãn ra dần:"Nên nói nó là đứa hồ hồ không hiểu chuyện, Lạc Lạc, Tiểu Thất từ nhỏ miệng đã không tha người, có đôi khi nói ra những lời quá đáng ngay cả chính nó còn không ý thức được"
Ngôn Lạc Hi suy nghĩ một chút, Tiết Thục Dĩnh nói đúng, miệng của Lệ Dạ Kỳ độc ác, có khi thẳng thắn đến mức khiến người ta hộc máu, chính vì điều này, cô biết những lời anh nói, cũng là lời trong lòng.
"Mẹ, giữa tụi con xảy ra quá nhiều chuyện, nếu là chuyện có thể cố gắng con sẽ không bỏ cuộc nhưng con lựa chọn từ bỏ, là bởi vì
không còn tiếp tục kiên trì được nữa"
Ngôn Lạc Hi biết Tiết Thục Dĩnh rất tốt với cô, vì thế cô sẽ không giấu diếm suy nghĩ của mình.
Tiết Thục Dĩnh nhìn vẻ mặt thống khổ của Ngôn Lạc Hi, kỳ thật lần trước bà đã cảm giác được, chỉ là không nghĩ tới vài ngày ngắn ngủi như vậy, bọn nhỏ đã nháo đến mức chia xa.
"Lạc Lạc, tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới cùng chung chăn gối, đời này may mắn trở thành vợ chồng chính là duyên phân, mặc kệ nói như thế nào, mẹ không hy vọng các con lấy hôn nha ra làm trò đùa."
Ngôn Lạc Hi đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, thanh âm ủy khuất đến cực hạn, "Mẹ, hôn nhân trong lòng con là thiêng liêng, mặc kệ con cùng Lệ đại thần vì cái gì kết hợp cùng một chỗ, con đều muốn được mỗi ngày ở cạnh anh ấy, nhưng mà...."
Nói đến phần sau, cô đã nghẹn ngào, hôn nhân không có tín nhiệm thì đi cùng nhau thế nào?
Còn chưa nói đến thù hằn đằng sau đó!
"Mẹ, hãy tha lỗi cho con, con không thể kiên trì nổi nữa rồi"
Trong lòng Tiết Thục Dĩnh rất khổ sở, đứa nhỏ này rất nhiều phương diện đều giống với Tiểu Thất, nếu như bọn chúng ở cùng một chỗ, nhất định sẽ hạnh phúc.
Vì sao hết lần này tới lần khác kết cục lại như vậy?
"Lạc Lạc, Tiểu Thất đồng ý ở riêng chứng tỏ nó sẽ không buông tay con, mẹ không biết giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì, nhưng xin con, thông cảm cho Tiểu Thất, nó không phải người giỏi ăn nói, rất nhiều chuyện đều thích buồn bực trong lòng, một mình nghĩ biện pháp đi giải quyết"
"Vâng"
Tiết Thục Dĩnh đứng dậy đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, bà rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô:"Lạc Lạc, con có thể làm con dâu của mẹ, mẹ rất vui, là mẹ không dạy tốt Tiểu Thất, tạo ra nó không biết dỗ con gái"
"Không phải lỗi của mẹ, mẹ đừng tự trách mình".
Ngôn Lạc Hi sợ hãi nói.
Tiết Thục Dĩnh thở dài một tiếng:"Con mẹ nuôi, mẹ hiểu rõ tính cách của nó, để con vất vả, mẹ sẽ giáo dục nó thật tốt"
"Mẹ, đừng nói như vậy, Lệ đại thần thật sự rất tốt là vì đòi hỏi quá nhiều, anh ấy không biện pháp cho con được thứ con muốn"
Ngôn Lạc Hi che mí mắt, nói không khóc, nhưng nước mắt vẫn không chịu thua kém mà rơi ra ngoài.
Nhất là khi đối mặt với Tiết Thục Dĩnh, cô lại càng thương tâm ủy khuất.
Tiết Thục Dĩnh nhìn bộ dáng này của Ngôn Lạc Hi, vừa khổ sở vừa áy náy, bà ôm cô, nói: "Mẹ đi đòi cho con một lời giải thích"
Nói xong, bà cầm túi vội vàng đi, Ngôn Lạc Hi ngăn cũng không được.
-----
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lệ thị, Chu Bắc nhìn Lệ Dạ Kỳ nhét đầy tàn thuốc trong gạt tàn, Thất gia là muốn biến phổi mình thành ống khói để đun sao?
"Nội gián chúng ta sắp xếp hiện tại thế nào? Lệ Dạ Kỳ đột nhiên hỏi.
"Đã lên tới chức quản lý, đang từng bước một tiếp cận trung tâm quyền lực.
Bất quá Thất gia, nếu Phó tiểu thư là nằm vùng, vì sao không trực tiếp thông qua cô ta tìm chứng cứ phạm tội của Phó Tuyền?"
Lệ Dạ Kỳ híp híp mắt:"Cô ấy chưa đủ để tôi tin tưởng"
Bình luận truyện