Chương 341: Chương 341
Phó Tuyền một tay cầm một bó hoa hướng dương, một tay cầm giỏ trái cây, bộ dáng phong trần mệt mỏi giống như là mới từ bên ngoài chạy về.
Tiết Thục Dĩnh vội vàng đứng lên, nhiệt tình chào đón:"Thì ra là thông gia, trước đây chưa từng gặp qua, mau vào đi”
Phó Tuyền hướng Tiết Thục Dĩnh gật đầu, sau đó đi vào phòng bệnh, nhìn Ngôn Lạc Hi đã lạnh mặt, bà đem giỏ trái cây đặt ở trên tủ đầu giường, nói:"Mẹ ở nước ngoài công tác, nghe nói con xảy ra tai nạn liền lập tức chạy về, con khỏe chưa?"
Ngôn Lạc Hi nhíu chặt mày, nếu không phải Tiết Thục Dĩnh ở bên cạnh, cô sớm đã hạ lệnh đuổi khách:”Không cần bà đặc biệt tới đây”
Phó Tuyền miễn cưỡng nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Tiết Thục Dĩnh, khách khí nói:"Lệ phu nhân, có thể giúp tôi rót một ly nước không?”
Tiết Thục Dĩnh có thể nhìn ra mối quan hệ giữa mẹ con họ không hề hòa hợp, thực ra bà hơi bối rối, vì trước đây chưa từng nghe Lạc Hi nhắc đến mẹ mình, cho nên nhìn thấy Phó Tuyền bà không biết phải xử lý thế nào.
"Đương nhiên, tôi đi lấy chút nước nóng.
" Tiết Thục Dĩnh biết hai mẹ con nhất định có chuyện muốn nói, nên Phó Tuyền mới có ý muốn bà đi.
Nhìn thấy Tiết Thục Dĩnh ôm bình nước nóng rời đi, Ngôn Lạc Hi không hài lòng nhìn Phó Tuyền nói:"Lệ gia không phải người bà có thể tùy ý sai khiến, bà cũng đừng tùy tiện xuất hiện trước mặt tôi.
"
"Lạc Hi, ta là mẹ con, con có thể đối xử tốt hơn với ta chút được không?" Phó Tuyền tức giận nhìn cô, bà lặn lội từ xa trở về, chẳng lẽ ngay cả một nụ cười cũng keo kiệt với bà hay sao?
Ngôn Lạc Hi quay mặt đi:”Nếu muốn thái độ tốt, tôi tin Phó Du Nhiên sẽ cố gắng hết sức để lấy lòng bà, không cần phải đến đây chịu khinh thường.
”
Phó Tuyền giơ tay sờ trán:“Ta biết những năm này ta không ở bên cạnh, con đã chịu nhiều đau khổ, oan ức rất nhiều, nhất thời sẽ không thể tha thứ cho ta, ta cũng vậy, sẽ không ép buộc con, nhưng con nhất định phải dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy tổn thương trái tim ta sao?"
"Được, muốn tôi có thái độ tốt, thì nói tôi biết, vụ tai nạn này có liên quan đến bà không?" Ngôn Lạc Hi trong đầu không ngừng suy nghĩ chuyện xảy ra hôm đó.
Cô một mực nghi hoặc, đầu óc rối bời, không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng khi nhìn thấy Phó Tuyền, nhớ đến “cái chết thảm thiết” của Lệ Du Nhiên trong vòng tay Lệ Du Nhiên, cô cảm thấy Phó Tuyền sẽ chơi lại trò cũ.
Nếu không, tại sao những người đó lại muốn bắt cô đi còn giết người để xóa dấu vết?
Phó Tuyền một đằng đứng lên, nghiêm túc nhìn cô:”Lạc Hi, con nghi ngờ vụ tai nạn này là ta sắp đặt? Cho dù hổ độc, cũng không ăn thịt con, ta sao có thể làm vậy với con?"
"Bà năm đó không phải chưa từng làm, Lệ Du Nhiên chính là như vậy bị bà bắt đi không phải sao?"Ngôn Lạc Hi sắc bén nói.
Phó Tuyền giận không kềm được, con gái của bà lại chỉ trích bà như vậy, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, tức giận trên mặt bà dần tiêu tan:"Thân thể con vừa mới khôi phục, không nên suy nghĩ lung tung, con là con gái của ta, ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn con”
Ngôn Lạc Hi cụp mắt xuống:”Mỗi việc bà làm đều đang làm tổn thương tôi, cho nên đừng lấy danh nghĩa tốt cho tôi, làm những chuyện dư thừa, cuộc sống sau 8 tuổi đã bị bà vứt bỏ, như vây thì đừng xen vào nữa”
"Lạc Hi!" Phó Tuyền tức giận hét lên.
Cửa đột nhiên bị từ bên ngoài đẩy ra, Tiết Thục Dĩnh bưng bình nước đi vào, cảm thấy không khí trong phòng có chút cứng ngắc, bà lúng túng nói:”Tôi có phải đã quấy rầy hai người nói chuyện? Để tôi ra ngoài đợi hai người nói xong nhé?”
Ngôn Lạc Hi vội vàng nói: “Mẹ, đã nói xong rồi, mẹ không cần ra ngoài đâu.
”
Phó Tuyền nghe cô gọi kẻ thù là mẹ, trong lòng đau đớn âm ỉ, đây là quả báo của ông trời vì đã vứt bỏ cô sao?
Phó Tuyền ngẩng đầu nhìn Tiết Thục Dĩnh, trong mắt tràn đầy địch ý:”Lệ phu nhân, tôi về Trung Quốc mấy tháng, chưa có thời gian đến chào hỏi, hôm nay tình cờ gặp được, tôi có vài lời muốn nói với bà”
Ngôn Lạc Hi trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Phó Tuyền:"Đừng làm chuyện không cần thiết, nếu không kiếp này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.
"
Thái độ của Phó Tuyền rất kiên quyết, Tiết Thục Dĩnh nhìn hai mẹ con cãi nhau căng thẳng như vậy, bà vội vàng hòa giải: "Lạc Lạc, không cần nói chuyện với mẹ con như vậy, bà ấy sẽ thương tâm, mẹ đi một chút sẽ về, con nghỉ ngơi cho tốt”.
Ngôn Lạc Hi há miệng, trơ mắt nhìn Phó Tuyền và Tiết Thục Dĩnh một trước một sau rời đi, cô gấp đến độ bốc hỏa.
Không cần nghĩ cũng biết Phó Tuyền sẽ nói gì với Tiết Thục Dĩnh.
Cô lấy điện thoại ra, cũng không biết nên gọi cho ai, cô vội vàng xốc chăn xuống giường, mang giày vào, cầm lấy áo lông mặc vào nhanh chóng đuổi theo họ.
Trong quán cà phê gần bệnh viện, Phó Tuyền ngồi đối diện Tiết Thục Dĩnh, Tiết Thục Dĩnh bưng ly nước trước mặt lên uống một ngụm, thản nhiên mở miệng, "Lạc Lạc là một đứa trẻ ngoan, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, cũng rất thích nó”
Phó Tuyền đánh giá quý phu nhân đối diện, trên người tản ra một cỗ tường hòa, căn bản không có ngạo mạn cùng hóc hách như kiểu hào môn danh giá, bà khẽ nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề nói:"Hôn sự này tôi không đồng ý”.
Ý cười trên mặt Tiết Thục Dĩnh cứng đờ, không ngờ Phó Tuyền lại gọn gàng dứt khoát như thế, bà nói:"Tiểu Thất tính cách đạm mạc, có lẽ không phải là một người con rể tốt, nhưng tuyệt đối sẽ là một người chồng tốt, Lạc Lạc rất thích nó”.
“Thích hiện tại, đợi đến tương lai sẽ biến thành oán hận vĩnh viễn không có điểm dừng, tôi nghĩ bà cũng rõ đạo lý môn đăng hộ đối là gì? "Phó Tuyền nói chuyện tuyệt không khách khí.
Tiết Thục Dĩnh cười nói:"Cái này bà hoàn toàn có thể yên tâm, chúng ta chưa từng ghét bỏ thân thế của Lạc Lạc, ngược lại rất tán thưởng tính cách gần bùn mà không nhiễm của con bé”.
Sắc mặt Phó Tuyền cứng đờ:"Các người có chê Lạc Hi hay không không quan trọng, quan trọng là Lệ Dạ Kỳ không xứng với con gái tôi, cho nên xin bà nói với con trai mình mau chóng làm thủ tục ly hôn với con gái tôi”
Tiết Thục Dĩnh nghe lời nói tràn đầy ghét bỏ này, rốt cục phản ứng lại, nguyên lai còn có người không ưa nổi con bà đây ngược lại là một chuyện mới mẻ:"Tính cách Tiểu Thất vừa thối vừa cứng, Lạc Lạc đi theo nó quả thật sẽ chịu không ít tội, bất quá nếu bọn họ đều đã kết hôn, cũng sẽ không có đạo lý ly hôn.
Lại nói xã hội hiện đại này, cha mẹ cũng không thể can thiệp hôn nhân của bọn nhỏ, để cho bọn nó tự mình đi giày vò đi”
Phó Tuyền nhìn Tiết Thục Dĩnh, luôn cảm thấy có chướng ngại giao tiếp với bà,
"Ý của tôi là…”
“Bà Phó”.
Ngôn Lạc Hi sắc mặt tái nhợt đứng ở ghế dài, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm bà:"Cuộc sống của tôi còn chưa tới phiên bà nhúng tay vào, tôi muốn chọn người nào cũng không tới phiên bà vung tay múa chân”
“Lạc Lạc, từ từ nói chuyện với mẹ con”.
Tiết Thục Dĩnh đứng lên, nhìn Ngôn Lạc Hi cả người dựng thẳng gai nhọn, giống như một con nhím nhỏ, ôn nhu nói.
Ngôn Lạc Hi vừa mới chạy một hồi, lại hít thở không khí lạnh, lúc này không chỉ ngực đau nhức, ngay cả đầu cũng choáng váng dữ dội.
Cô nắm lấy cổ tay Tiết Thục Dĩnh, thở hổn hển nói: "Mẹ, chúng ta trở về”.
Vừa mới dời bước, trước mắt một trận thiên hoa địa chuyển, cô cả người nhào xuống đất.
“Lạc Lạc”
“Lạc Hi”
Bình luận truyện