Thất Gia
Quyển 2 - Chương 31: Lưỡng Quảng bạo động (Bạo động vùng Lưỡng Quảng)
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Ô Khê một thân một mình lẻ loi hiu quạnh ở kinh thành, cái chỗ mà nơi nơi cạm bẫy chốn chốn kinh tâm này khiến y cứ như mới sinh ra đã có một loại khuyết thiếu cảm giác an toàn. Y không thích tiếp xúc với người khác, cho dù phải bắt buộc nói chuyện với ai đó thì y cũng đều cố gắng nói ngắn gọn hết mức, chỉ có một thứ có thể làm cho y hơi hơi trầm tĩnh lại —— đó chính là sự quen thuộc.
Y không biết vì cái gì, nhưng đối với người một đầu tóc bạc kia y lại có cảm giác thân quen từ tận sâu trong xương tủy. Cho dù không thấy rõ khuôn mặt đối phương, y cũng vẫn có thể cảm giác được, dường như mình đã nhận thức người này rất lâu rất lâu rồi, lâu tới độ, khi bàn tay tiếp xúc đến thân thể đơn bạc của người nọ, trong lòng lại có loại hưng phấn cùng khoái hoạt đầy khác thường mà bí ẩn.
Ô Khê tỉnh tỉnh mê mê bị người nọ dẫn dắt, như tiểu động vật không kìm lòng nổi mà tinh tế gặm phệ làn da trên người đối phương, vội vàng cùng hắn dây dưa chung một chỗ, muốn gần hắn một chút, gần hơn một chút nữa.
Liêm ngoại thu sương lạnh, phù dung xuân trướng ấm.
( Ngoài màn sương thu lạnh, trong trướng ấm giấc xuân)
Ô Khê chưa bao giờ trải qua những chuyện giống vậy, linh hồn như muốn từ bên trong thoát ra mà bay bổng khắp nơi, bên tai một tiếng cười khẽ, y ngưng thần nhìn lại, gương mặt cái người tóc bạc kia trong phút chốc tựa hồ rõ ràng hơn một ít, một đôi mắt hoa đào như doanh đầy ý cười chạm vào trong tâm y, Ô Khê lắp bắp kinh hãi, đột nhiên bừng tỉnh.
Ánh dương quang rực rỡ muôn nơi.
Trên đệm giường có thứ gì đó dinh dính ươn ướt, Ô Khê vùng dậy, thần trí hẵng còn đắm chìm trong giấc một quá đỗi chân thực này, ngơ ngác ngẩn ngơ.
Y cùng độc từ trước đến nay chẳng thể tách bạch, nếu ở trong tộc có nghi nan tạp chứng nào không thể trị liệu được, thì đại phù thủy sẽ gánh vác trách nhiệm này, đem bệnh nhân từ chỗ đại phu thảo dược tiếp nhận về. Ô Khê tự nhiên biết đó là cái thứ gì, Phỉ Thúy lâu là câu lan viện, trước kia mặc dù chưa hề đi qua, nhưng cùng từng nghe nói, những chỗ này luôn điểm một ít thôi tình hương để trợ hứng cho khách nhân, tác động rất nhẹ, theo lý mà nói sẽ không ảnh hưởng gì mấy.
Nhưng nghĩ mình đang ở độ tuổi huyết khí cương phương, thì có những giấc mộng như thế cũng là chuyện hết sức bình thường.
Ô Khê hiểu được, đây bất quá là căn cứ xác minh cho việc bản thân đang trưởng thành một người nam nhân bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là y sẽ không khốn quẫn.
Nhất là, y nhớ đến cái người trong mộng nọ có một ánh mắt vô cùng quen thuộc. Vừa nghĩ đến, đã cảm thấy quanh quẩn một mùi hương như có như không, còn có nụ cười khẽ mơ hồ đó nữa, tất cả đều đã tìm ra chân tướng.
Ô Khê để tay lên trán, than nhẹ một tiếng.
Cảm thấy cảnh trong mộng này quá mức hoang đường, vì cái gì lại là hắn kia chứ? Y quả thật thích Cảnh Bắc Uyên, tuy rằng ngoài miệng không nói ra, nhưng nếu không thật sự thích hắn thì có lí đâu lại cùng hắn lãng phí nhiều thời gian đến vậy, đi đến những nơi mà mình vừa thấy đã muốn quay lưng đi thẳng. Từ nhỏ Đại phù thủy đã dạy y rằng, người khác đối tốt với mình chỗ nào thì nhất định phải nhớ kĩ chỗ đó, người nào đối tốt với mình dù chỉ một chút, thì phải hồi báo gấp bội.
Nô a Cáp đã từng nói với y, những kẻ trước kia bị y đuổi ra ngoài, sở dĩ sau này không tìm đến gây phiền toái đều là do Bình An của vương phủ lén lút chuẩn bị. Rất nhiều, rất nhiều chuyện khác nữa, Ô Khê không phải là không biết cảm tạ, mà vì đã âm thầm đem Cảnh Thất trở thành bằng hữu tốt nhất của mình, phàm là lời hắn nói, chỉ cần y có thể làm được, cho dù có phải liều cái mạng này cũng nhất quyết thực hiện cho bằng được.
Chính là, cho dù đối với người này có hảo cảm đến mức nào đi chăng nữa, Cảnh Bắc Uyên hắn cũng là nam a!
Ô Khê thật sự quá mức chất phác, cho dù đến kinh thành đã lâu, kiến thức không ít việc kiêu xa dâm dục, chung quy vẫn rất có hạn. Cảnh Thất tuy rằng chả ra gì, nhưng cũng chưa đến mức đem một thiếu niên mười lăm tuổi đi vào mấy cái địa phương uế tạp, tối hôm qua đến “Lan đường dạ phẩm”, đã là chốn yên hoa nhất mà Ô Khê đặt chân tới.
Cho nên Ô Khê không hề biết, cách Phỉ Thúy lâu hai con phố, đi khoảng ba mươi bước chân sẽ đến một nơi gọi là “Hoàng hoa quán”, tiếp khách bên trong cũng không phải cô nương, mà là nam hài tử mi thanh mục tú mãn thân son phấn.
Cảnh Thất nói qua với y về cục diện chính trị từ cổ chí kim, nói qua tung hoành chi đạo, chính là quên nhắc tới mấy chuyện “sân sau” của các bậc đế vương, tỷ như trong biệt viện của Hách Liên Diệu chuyên dưỡng mười mấy thiếu niên “Tài sắc” song tuyệt, tỷ như có những đại nhân càng lớn tuổi lại càng thích tiểu cô nương, không cần nói ai khác, đơn cử như Giản Tự Tông Giản thượng thư, trong nhà dưỡng một đám “Kiền nhi nữ” (Con gái nuôi) mười một mười hai tuổi.
Tương quan so sánh, lúc Thái tử điện hạ ngẫu nhiên đi đến chỗ Tô cô nương kia nghe chút thính khúc, thì Lục đại nhân liền ngang ngược gián ngôn, quả thật đã có điểm yêu cầu quá cao rồi.
Cho nên Ô Khê cảm thấy nhân sinh trước mắt sao mà mê mang quá.
Y không ngừng ám chỉ chính mình đây chẳng qua là một giấc mộng, mà ngày hôm qua bất quá dính chút hương thôi tình tại nơi yên hoa đó mà thôi, hơn nữa Cảnh Thất giả say càn quấy rồi đùa giỡn khiến cho y hiểu lầm nữa. Nhưng càng nghĩ như vậy, lại càng nhịn không được đem người trong mộng đêm qua cùng Cảnh Thất đối chiếu, cặp mắt luôn mang ý tiếu mị mị ( ý cười tủm tỉm) kia, trường mi cong vút chạm tóc mai, sống mũi kiên nghị, đôi môi có chút tái nhợt, ôn noãn (ấm áp) thân thể, lạnh lẽo ngón tay, còn có thắt lưng mềm dẻo chặt chẽ…
Ô Khê có chút hoài nghi mình bị tẩu hỏa nhập ma, thẳng đến khi A Tầm Lai thấy y còn chưa thức dậy, cho rằng y sinh bệnh không thoải mái mà tới gõ cửa thì y vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Đến buổi chiều ngày hôm đó, thời điểm mà theo thông lệ y sẽ đến chỗ Cảnh Thất ngồi một chút, Ô Khê rốt cục làm ra một hành động đáng xấu hổ – trốn tránh. Cảnh Thất lại còn lo lắng y đêm qua có phải hay không đã bị thương, cố ý kêu Bình An qua Vu đồng phủ ân cần thăm hỏi một tiếng, Ô Khê lợi dụng cái lý do thúi nát “Tối qua bị cảm lạnh” mà qua loa tắc trách chối cho qua.
Y thật sự nghĩ không ra bản thân nên làm như thế nào để đối mặt vị bằng hữu kia.
Cảnh Thất cũng không để ý, càng không biết đến một mảnh tâm tư “Thiếu niên ôm ấp tình cảm” kia của y, bởi vì hắn trước mắt có chuyện trọng yếu hơn phải đi làm, tỷ như cùng Chu Tử Thư mưu đồ bí mật, xem thử tiếp theo phải xử lý chuyện Tô Thanh Loan như thế nào.
Chu Tử Thư đã phái người coi chừng Tô Thanh Loan, tối hôm qua mấy người Ô Khê tay chân cực kỳ lưu loát, Lư Dũ chờ thi thể xử lý xong, hiện trường thu thập tốt mới trở về, cam đoan rạng sáng hôm nay không một ai đi qua Trình Võ môn có thể nhận ra, cách đây vài canh giờ nơi đó đã từng vô thanh vô tức mà tiêu thất đến hai mươi mấy người.
Trước mắt nên xử lý Tô Thanh Loan như thế nào cũng là một vấn đề, có nên để cho Hách Liên Dực biết hay không? Mà chẳng bao lâu nữa Hách Liên Diệu sẽ phát hiện đám người Hắc vu hắn dưỡng bấy lâu nay đột nhiên mất tích, Tô Thanh Loan có đủ đầu óc để tránh khỏi hiềm nghi này hay không vẫn còn là một vấn đề. Rất nhiều chuyện vẫn còn bị treo lơ lửng chưa tìm được cách giải quyết.
Lục Thâm tuy rằng vào quan trường đã được vài năm, lại còn từ Hàn Lâm Viện tiến nhập vào Hộ bộ thì khả năng đối nhân xử thế cũng khéo đưa đẩy hơn không ít, nhưng dù sao cũng là thanh chính chi người (người thanh cao chính trực), còn Chúc Duẫn Hành tuổi trẻ khí thịnh, đáng tiếc tâm tính lại quá mức quang minh, cho nên loại sự tình này chỉ có thể do Chu Tử Thư cùng Cảnh Thất hai người thương lượng.
Hai người nhất trí cho rằng, Tô Thanh Loan là ai, bản thân họ không thể vạch trần được, may sao Thái tử cũng là người thông minh, chi bằng để hắn tự thân phát hiện. Chuyện tình ái vốn vô cùng rắc rối phức tạp, tuy rằng Hách Liên Dực chính là thái tử thì cũng vẫn cứ quân tâm khó dò, đối với điểm ấy Cảnh Thất lại càng có nhận thức sâu sắc, kế sách tốt nhất hiện giờ, chỉ có thể là lấy bất biến ứng vạn biến, vậy mình bên này trước hẵng cứ làm bộ như không có việc gì, chớ nên đả thảo kinh xà, để xem xem Tô Thanh Loan ứng phó như thế nào.
Ai ngờ trong chuyện này bọn Hắc vu kia lại giúp bọn họ một tay. Đầu lĩnh Hắc vu vốn đã hoài nghi Hách Liên Diệu không có hảo ý, mới sắp đặt kế hoạch một phen, vì để phủi sạch quan hệ, lúc trước khi ở trong đạo quán đã thần không biết quỷ không hay mà hạ cổ độc với tất cả những kẻ biết chuyện, chờ bọn hắn vừa ly khai đạo quán, liền sử độc phát – chỉ có người chết mới đảm bảo bí mật tuyệt đối.
Mà giá trị lợi dụng của Tô Thanh Loan cũng chỉ tồn tại trước lúc giết được Ô Khê mà thôi, còn đối với bọn Hắc vu, một nữ nhân nhu nhược yếu đuối như thế, lúc rời đi chỉ cần thuận tay phức nàng một đao, tiễn nàng đi cho chóng là được.
Phía trước được xử lí cẩn thận khiến Hách Liên Diệu hoàn toàn lần không ra bọn Hắc vu mất tích như thế nào, còn cho là bọn họ bất cáo nhi biệt, phía sau sơ sẩy một chút thì vừa lúc để lại cho Tô Thanh Loan một cái mệnh.
Cho nên vào lúc này, chỉ cần Tô Thanh Loan không ngốc đến nỗi tự mình đi tìm Hách Liên Diệu thừa nhận sai lầm, chuyện này liền không cách giải quyết.
Tô Thanh Loan bên kia trốn được một kiếp, bên này vừa trông thấy Cảnh Thất liền nơm nớp lo sợ, chính là nàng không nói, Cảnh Thất cũng vô cùng vui vẻ bồi nàng diễn kịch, vẫn như cũ sắm trọn vai vô tâm vô phế ăn chơi trác táng. Thời gian qua đi, Tô Thanh Loan liền thực sự tin tưởng biến cố Hắc vu do mình sắp sảy nọ không bị ai phát hiện ra, dần dần cũng yên tâm đi.
Loại chuyện thông đồng với Hắc vu này vốn không thể nói ra ngòai, Hách Liên Diệu càng không thể gióng trống khua chiêng mà gây sức ép, vì thế chỉ có thể ngậm hột thị bỏ qua.
Nhưng chẳng ai ngờ được, đúng lúc này trong triều xảy ra chuyện, khiến vị Nhị điện hạ kia tự cho là có thể tìm được cơ hội để xổ hết tất cả những áp lực bấy lâu nay phải dồn nén.
Cảnh Thất vốn là muốn đi xem Ô Khê một chút, không biết vì sao, tiểu tử này trong khoảng thời gian gần đây cứ trốn tránh chính mình, ai ngờ còn chưa kịp xuất môn đã bị cấp tín từ trong cung lôi đi mất, vị Hoàng Thượng từ xưa đến nay chuyên núp ở hậu cung có khi nào lại triệu kiến quần thần kia chứ? Lần này chắc hẳn là đã xảy ra đại sự, chính là đại sự gì, Cảnh Thất thật chẳng thể minh tường, thôi được, lúc này ai cũng chả làm gì được mình, lên kiệu đi thôi.
Vào đến trong cung đã thấy Hách Liên Dực ở đó, vừa trông thấy Cảnh Thất, biểu tình trên mặt y có điểm ngưng trọng mà đối hắn lắc đầu. Cảnh Thất thỉnh an Hách Liên Bái xong đi tới đứng bên cạnh Hách Liên Dực, rồi mới nhỏ giọng hỏi một câu, Hách Liên Dực đè thấp thanh âm, nói rằng: “Lưỡng Quảng đã xảy ra chuyện”.
Cảnh Thất giật mình, lúc này mới nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong năm nay – mùa hạ lũ lụt trong khi mùa đông đã đến ngay trước mắt, không có cách nào để an ổn sống qua ngày, vì thế nạn dân mới bạo động.
Kiếp trước vào lúc này, đúng là hắn một bên thay Hách Liên Dực bày mưu tính kế, một bên bắt đầu nắm giữ thực quyền trong triều, tuy Lưỡng Quảng nạn dân bạo động là đại sự nhưng hắn lại không quản chuyện này, mà chính Hách Liên Diệu đã thỉnh mệnh đi làm khâm sai.
Này nạn dân bạo động không chỉ đơn giản là vấn đề về lũ lụt, mà từ Lưỡng Quảng Tổng đốc Liêu Chấn Đông xuống dưới, ai cũng ăn hối lộ trái pháp luật đến vô pháp vô thiên, thậm chí còn bán quan bán tước tư tăng quan thuế không việc xấu nào không làm, đó mới chính là nguyên nhân chính khiến cho dân chúng sục sôi căm phẫn, đồng thời còn chưa kể đến kẻ hữu tâm châm ngòi kích động khiến sự việc càng ngày càng nghiêm trọng.
Lưỡng Quảng nơi kia, ở xa kinh thành, quan lại bao che dung túng lẫn nhau khiến tình hình phức tạp rối ren càng thêm khó xử lí. Chuyện này cũng vô cùng rắm rối, làm tốt thì là chức trách bắt buộc, còn chẳng may sơ sẩy một cái cả người liền dính dớp.
Năm đó Hách Liên Diệu sở dĩ tự mình xin nhận mệnh, không phải vì cái gì khác mà đơn giản chỉ là hậu thuẫn ở kinh thành của Liêu Chấn Đông kia, rất có thể là đại ca của hắn, Hách Liên Chiêu.
Sau lại, cũng chính sự kiện này bị Hách Liên Diệu thêm dầu vào lửa khiến Hách Liên Bái dưới cơn nóng giận đem Hách Liên Chiêu giam cầm, đành vô duyên cùng đại vị. Một đại phái của Đại hoàng tử cứ như vậy ngã nhào không gượng dậy nổi.
Cảnh Thất giật mình, hắn cả đời này vẫn luôn điệu thấp âm thầm làm việc, bên người Hách Liên Chiêu cũng đã cài sẵn một quân cờ, còn trông cậy vào nó sau này ra mặt đối kháng với Hách Liên Diệu nữa, nếu để xảy ra một trận chao đảo này, chỉ sợ bước tiếp theo không thể thi hành, cho nên hiện giờ tuyệt không thể để Hách Liên Diệu được như nguyện mà lại xuôi nam như lúc trước.
Không bao lâu sau, Hách Liên Chiêu, Hách Liên Diệu, lục bộ trọng thần cùng các đại thần quân cơ có mặt đầy đủ xong, Hách Liên Bái liền bảo Hỉ công công đem cấp báo từ Lưỡng Quảng đưa tới cho tất cả cùng xem qua một lượt, gương mặt âm trầm bất định không nói một lời. Quả nhiên, tình cảm quần chúng xúc động dâng trào làm một vòng người bắt đầu nói chính sự, thời điểm nghị luận đến phương pháp giải quyết như thế nào, Hách Liên Diệu liền một người đứng ra.
Hách Liên Diệu nói: “Phụ hoàng, từ xưa quan bức dân phản, Lưỡng Quảng là nơi xa xôi, phụ hoàng thân ở kinh thành, khó có thể giám thị, không chừng ở đó sớm đã xuất hiện mấy tên tham quan nịnh thần tác oai tác quái con sâu làm rầu nồi canh rồi. Việc này cấp bách, chi bằng trước triệu tập triều đình, dùng quan binh áp chế bạo dân, sau phụ hoàng phái một người đem chân tướng sự việc điều tra rõ ràng, cấp dân chúng một cái giao đãi, thưởng phạt phân minh, lòng dân tức khắc yên.
Hách Liên Bái nhướng mày hỏi: “Ngươi nói thử xem, nên phái ai đi thăm dò?”
Cảnh Thất dư quang thoáng nhìn, các loại suy nghĩ trong lòng nhanh chóng quay ngược trở lại một phen, lời phản bác Hách Liên Diệu đã sắp nói ra miệng.
Nhưng thật không ngờ, Hách Liên Diệu lại nói: “Nhi thần cho rằng, vi xã tắc dân chúng thanh tra tham quan nịnh thần chính là vinh hạnh lớn lao, vừa lúc để các nhân tài mới xuất hiện trong triều ta thể hiện một phen. Nam Trữ vương trời sinh thông tuệ, thiếu niên tài tuấn, kể từ lúc vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc tới nay, phàm chuyện gì cũng hết sức dụng tâm, đợi một thời gian nữa, tương lai chắc hẳn là lương đống nhân tài của Đại Khánh ta, nhi thần xin được cả gan tiến cử”.
Hách Liên Dực cả kinh, theo bản năng vươn tay kéo lấy Cảnh Thất, một chút không giữ chặt, Cảnh Thất đã thong dong tiến lên phía trước một bước: “Đa tạ Nhị điện hạ cất nhắc, thần xin được vạn tử hà từ (muôn lần chết không chối từ), khẩn cầu hoàng thượng hạ chỉ”.
Hách Liên Bái trầm ngâm một lát, hiển nhiên, tại trong mắt vị minh quân chi chúa đây, cái gọi “Lưỡng Quảng bạo động” chính là một ít bạo dân tiểu nháo một ít, ấn theo Hách Liên Diệu nói, tìm quân đội trấn áp một chút, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, lại mượn cơ hội bắt lấy vài tên tham quan, cũng không có gì tài giỏi, về sau ngược lại trờ thành một chiến tích.
Mượn một cơ hội như vậy, đem tiểu tử suốt ngày sống phóng túng không làm được chuyện gì đứng đắn đi ra ngoài tôi luyện một chút, cũng là hảo sự, nếu hài tử này có thể thành tài, cũng xem như hắn đã không làm cho Cảnh Liễn Vũ thất vọng.
Hách Liên Dực vừa thấy thế chỉ biết lão cha đã cật hóa (tham ăn) lại còn không biết phân biệt tốt xấu của mình sắp làm ra chuyện không đâu, liền vội hỏi: “Phụ hoàng, cái này… chỉ sợ Bắc Uyên tuổi trẻ, không đủ để phục chúng”, vừa nói vừa hướng Cảnh Thất nháy mắt ra dấu, ý bảo hắn thức thời một chút, đừng có nhào vào vũng nước đục này nữa.
Không biết Hách Liên nhị nói trúng chỗ đắc ý nào của Cảnh Thất mà khiến tiểu vương gia cứ như kẻ mù, không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thái tử điện hạ.
Thật sự là chính chủ chẳng gấp, ngoài cuộc rối mù…
Bàn tính trong đầu Hách Liên Diệu gảy đến chi li khôn khéo, sau lưng Lưỡng Quảng kia là Hách Liên Chiêu, bây giờ Cảnh Thất tới đó, hắn sẽ xuống tay quản hay vẫn là thông đồng làm bậy? Nếu là xuống tay, tất Hách Liên Chiêu cùng hắn trở mặt, kẻ có liên quan là Hách Liên Dực cũng sẽ bị lôi xuống nước, khiến bọn họ hai phái tranh đấu, còn chính mình ngư ông đắc lợi chẳng phải tốt hay sao.
Còn nếu thông đồng làm bậy… chỉ sợ người khác thì còn có thể, chứ còn vị Thái tử điện hạ suốt ngày mang vẻ mặt chí công vô tư kia, sẽ chính là người đầu tiên không tha cho hắn.
Vì thế, Hách Liên Diệu cười nói: “Thái tử lời ấy sai rồi, tham quan nịnh thần là quốc chi sâu mọt (sâu mọt quốc gia), ai cũng có thể giết, cần gì đến tư lịch (tư cách và sự từng trải)? Không biết ý Vương gia thế nào?”
“Lời Nhị điện hạ nói rất phải”. Cảnh Thất phi thường không phối hợp với Hách Liên Dực, “Xưa có Tể tướng mười hai tuổi, Bắc Uyên tuy bất tài, cũng nguyện noi theo tiên hiền, vì nước vì dân”.
Hách Liên Bái cười to nói: “Hảo! Hảo hảo hảo, có chí khí, người tới, truyền chỉ —— ”
Ô Khê một thân một mình lẻ loi hiu quạnh ở kinh thành, cái chỗ mà nơi nơi cạm bẫy chốn chốn kinh tâm này khiến y cứ như mới sinh ra đã có một loại khuyết thiếu cảm giác an toàn. Y không thích tiếp xúc với người khác, cho dù phải bắt buộc nói chuyện với ai đó thì y cũng đều cố gắng nói ngắn gọn hết mức, chỉ có một thứ có thể làm cho y hơi hơi trầm tĩnh lại —— đó chính là sự quen thuộc.
Y không biết vì cái gì, nhưng đối với người một đầu tóc bạc kia y lại có cảm giác thân quen từ tận sâu trong xương tủy. Cho dù không thấy rõ khuôn mặt đối phương, y cũng vẫn có thể cảm giác được, dường như mình đã nhận thức người này rất lâu rất lâu rồi, lâu tới độ, khi bàn tay tiếp xúc đến thân thể đơn bạc của người nọ, trong lòng lại có loại hưng phấn cùng khoái hoạt đầy khác thường mà bí ẩn.
Ô Khê tỉnh tỉnh mê mê bị người nọ dẫn dắt, như tiểu động vật không kìm lòng nổi mà tinh tế gặm phệ làn da trên người đối phương, vội vàng cùng hắn dây dưa chung một chỗ, muốn gần hắn một chút, gần hơn một chút nữa.
Liêm ngoại thu sương lạnh, phù dung xuân trướng ấm.
( Ngoài màn sương thu lạnh, trong trướng ấm giấc xuân)
Ô Khê chưa bao giờ trải qua những chuyện giống vậy, linh hồn như muốn từ bên trong thoát ra mà bay bổng khắp nơi, bên tai một tiếng cười khẽ, y ngưng thần nhìn lại, gương mặt cái người tóc bạc kia trong phút chốc tựa hồ rõ ràng hơn một ít, một đôi mắt hoa đào như doanh đầy ý cười chạm vào trong tâm y, Ô Khê lắp bắp kinh hãi, đột nhiên bừng tỉnh.
Ánh dương quang rực rỡ muôn nơi.
Trên đệm giường có thứ gì đó dinh dính ươn ướt, Ô Khê vùng dậy, thần trí hẵng còn đắm chìm trong giấc một quá đỗi chân thực này, ngơ ngác ngẩn ngơ.
Y cùng độc từ trước đến nay chẳng thể tách bạch, nếu ở trong tộc có nghi nan tạp chứng nào không thể trị liệu được, thì đại phù thủy sẽ gánh vác trách nhiệm này, đem bệnh nhân từ chỗ đại phu thảo dược tiếp nhận về. Ô Khê tự nhiên biết đó là cái thứ gì, Phỉ Thúy lâu là câu lan viện, trước kia mặc dù chưa hề đi qua, nhưng cùng từng nghe nói, những chỗ này luôn điểm một ít thôi tình hương để trợ hứng cho khách nhân, tác động rất nhẹ, theo lý mà nói sẽ không ảnh hưởng gì mấy.
Nhưng nghĩ mình đang ở độ tuổi huyết khí cương phương, thì có những giấc mộng như thế cũng là chuyện hết sức bình thường.
Ô Khê hiểu được, đây bất quá là căn cứ xác minh cho việc bản thân đang trưởng thành một người nam nhân bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là y sẽ không khốn quẫn.
Nhất là, y nhớ đến cái người trong mộng nọ có một ánh mắt vô cùng quen thuộc. Vừa nghĩ đến, đã cảm thấy quanh quẩn một mùi hương như có như không, còn có nụ cười khẽ mơ hồ đó nữa, tất cả đều đã tìm ra chân tướng.
Ô Khê để tay lên trán, than nhẹ một tiếng.
Cảm thấy cảnh trong mộng này quá mức hoang đường, vì cái gì lại là hắn kia chứ? Y quả thật thích Cảnh Bắc Uyên, tuy rằng ngoài miệng không nói ra, nhưng nếu không thật sự thích hắn thì có lí đâu lại cùng hắn lãng phí nhiều thời gian đến vậy, đi đến những nơi mà mình vừa thấy đã muốn quay lưng đi thẳng. Từ nhỏ Đại phù thủy đã dạy y rằng, người khác đối tốt với mình chỗ nào thì nhất định phải nhớ kĩ chỗ đó, người nào đối tốt với mình dù chỉ một chút, thì phải hồi báo gấp bội.
Nô a Cáp đã từng nói với y, những kẻ trước kia bị y đuổi ra ngoài, sở dĩ sau này không tìm đến gây phiền toái đều là do Bình An của vương phủ lén lút chuẩn bị. Rất nhiều, rất nhiều chuyện khác nữa, Ô Khê không phải là không biết cảm tạ, mà vì đã âm thầm đem Cảnh Thất trở thành bằng hữu tốt nhất của mình, phàm là lời hắn nói, chỉ cần y có thể làm được, cho dù có phải liều cái mạng này cũng nhất quyết thực hiện cho bằng được.
Chính là, cho dù đối với người này có hảo cảm đến mức nào đi chăng nữa, Cảnh Bắc Uyên hắn cũng là nam a!
Ô Khê thật sự quá mức chất phác, cho dù đến kinh thành đã lâu, kiến thức không ít việc kiêu xa dâm dục, chung quy vẫn rất có hạn. Cảnh Thất tuy rằng chả ra gì, nhưng cũng chưa đến mức đem một thiếu niên mười lăm tuổi đi vào mấy cái địa phương uế tạp, tối hôm qua đến “Lan đường dạ phẩm”, đã là chốn yên hoa nhất mà Ô Khê đặt chân tới.
Cho nên Ô Khê không hề biết, cách Phỉ Thúy lâu hai con phố, đi khoảng ba mươi bước chân sẽ đến một nơi gọi là “Hoàng hoa quán”, tiếp khách bên trong cũng không phải cô nương, mà là nam hài tử mi thanh mục tú mãn thân son phấn.
Cảnh Thất nói qua với y về cục diện chính trị từ cổ chí kim, nói qua tung hoành chi đạo, chính là quên nhắc tới mấy chuyện “sân sau” của các bậc đế vương, tỷ như trong biệt viện của Hách Liên Diệu chuyên dưỡng mười mấy thiếu niên “Tài sắc” song tuyệt, tỷ như có những đại nhân càng lớn tuổi lại càng thích tiểu cô nương, không cần nói ai khác, đơn cử như Giản Tự Tông Giản thượng thư, trong nhà dưỡng một đám “Kiền nhi nữ” (Con gái nuôi) mười một mười hai tuổi.
Tương quan so sánh, lúc Thái tử điện hạ ngẫu nhiên đi đến chỗ Tô cô nương kia nghe chút thính khúc, thì Lục đại nhân liền ngang ngược gián ngôn, quả thật đã có điểm yêu cầu quá cao rồi.
Cho nên Ô Khê cảm thấy nhân sinh trước mắt sao mà mê mang quá.
Y không ngừng ám chỉ chính mình đây chẳng qua là một giấc mộng, mà ngày hôm qua bất quá dính chút hương thôi tình tại nơi yên hoa đó mà thôi, hơn nữa Cảnh Thất giả say càn quấy rồi đùa giỡn khiến cho y hiểu lầm nữa. Nhưng càng nghĩ như vậy, lại càng nhịn không được đem người trong mộng đêm qua cùng Cảnh Thất đối chiếu, cặp mắt luôn mang ý tiếu mị mị ( ý cười tủm tỉm) kia, trường mi cong vút chạm tóc mai, sống mũi kiên nghị, đôi môi có chút tái nhợt, ôn noãn (ấm áp) thân thể, lạnh lẽo ngón tay, còn có thắt lưng mềm dẻo chặt chẽ…
Ô Khê có chút hoài nghi mình bị tẩu hỏa nhập ma, thẳng đến khi A Tầm Lai thấy y còn chưa thức dậy, cho rằng y sinh bệnh không thoải mái mà tới gõ cửa thì y vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Đến buổi chiều ngày hôm đó, thời điểm mà theo thông lệ y sẽ đến chỗ Cảnh Thất ngồi một chút, Ô Khê rốt cục làm ra một hành động đáng xấu hổ – trốn tránh. Cảnh Thất lại còn lo lắng y đêm qua có phải hay không đã bị thương, cố ý kêu Bình An qua Vu đồng phủ ân cần thăm hỏi một tiếng, Ô Khê lợi dụng cái lý do thúi nát “Tối qua bị cảm lạnh” mà qua loa tắc trách chối cho qua.
Y thật sự nghĩ không ra bản thân nên làm như thế nào để đối mặt vị bằng hữu kia.
Cảnh Thất cũng không để ý, càng không biết đến một mảnh tâm tư “Thiếu niên ôm ấp tình cảm” kia của y, bởi vì hắn trước mắt có chuyện trọng yếu hơn phải đi làm, tỷ như cùng Chu Tử Thư mưu đồ bí mật, xem thử tiếp theo phải xử lý chuyện Tô Thanh Loan như thế nào.
Chu Tử Thư đã phái người coi chừng Tô Thanh Loan, tối hôm qua mấy người Ô Khê tay chân cực kỳ lưu loát, Lư Dũ chờ thi thể xử lý xong, hiện trường thu thập tốt mới trở về, cam đoan rạng sáng hôm nay không một ai đi qua Trình Võ môn có thể nhận ra, cách đây vài canh giờ nơi đó đã từng vô thanh vô tức mà tiêu thất đến hai mươi mấy người.
Trước mắt nên xử lý Tô Thanh Loan như thế nào cũng là một vấn đề, có nên để cho Hách Liên Dực biết hay không? Mà chẳng bao lâu nữa Hách Liên Diệu sẽ phát hiện đám người Hắc vu hắn dưỡng bấy lâu nay đột nhiên mất tích, Tô Thanh Loan có đủ đầu óc để tránh khỏi hiềm nghi này hay không vẫn còn là một vấn đề. Rất nhiều chuyện vẫn còn bị treo lơ lửng chưa tìm được cách giải quyết.
Lục Thâm tuy rằng vào quan trường đã được vài năm, lại còn từ Hàn Lâm Viện tiến nhập vào Hộ bộ thì khả năng đối nhân xử thế cũng khéo đưa đẩy hơn không ít, nhưng dù sao cũng là thanh chính chi người (người thanh cao chính trực), còn Chúc Duẫn Hành tuổi trẻ khí thịnh, đáng tiếc tâm tính lại quá mức quang minh, cho nên loại sự tình này chỉ có thể do Chu Tử Thư cùng Cảnh Thất hai người thương lượng.
Hai người nhất trí cho rằng, Tô Thanh Loan là ai, bản thân họ không thể vạch trần được, may sao Thái tử cũng là người thông minh, chi bằng để hắn tự thân phát hiện. Chuyện tình ái vốn vô cùng rắc rối phức tạp, tuy rằng Hách Liên Dực chính là thái tử thì cũng vẫn cứ quân tâm khó dò, đối với điểm ấy Cảnh Thất lại càng có nhận thức sâu sắc, kế sách tốt nhất hiện giờ, chỉ có thể là lấy bất biến ứng vạn biến, vậy mình bên này trước hẵng cứ làm bộ như không có việc gì, chớ nên đả thảo kinh xà, để xem xem Tô Thanh Loan ứng phó như thế nào.
Ai ngờ trong chuyện này bọn Hắc vu kia lại giúp bọn họ một tay. Đầu lĩnh Hắc vu vốn đã hoài nghi Hách Liên Diệu không có hảo ý, mới sắp đặt kế hoạch một phen, vì để phủi sạch quan hệ, lúc trước khi ở trong đạo quán đã thần không biết quỷ không hay mà hạ cổ độc với tất cả những kẻ biết chuyện, chờ bọn hắn vừa ly khai đạo quán, liền sử độc phát – chỉ có người chết mới đảm bảo bí mật tuyệt đối.
Mà giá trị lợi dụng của Tô Thanh Loan cũng chỉ tồn tại trước lúc giết được Ô Khê mà thôi, còn đối với bọn Hắc vu, một nữ nhân nhu nhược yếu đuối như thế, lúc rời đi chỉ cần thuận tay phức nàng một đao, tiễn nàng đi cho chóng là được.
Phía trước được xử lí cẩn thận khiến Hách Liên Diệu hoàn toàn lần không ra bọn Hắc vu mất tích như thế nào, còn cho là bọn họ bất cáo nhi biệt, phía sau sơ sẩy một chút thì vừa lúc để lại cho Tô Thanh Loan một cái mệnh.
Cho nên vào lúc này, chỉ cần Tô Thanh Loan không ngốc đến nỗi tự mình đi tìm Hách Liên Diệu thừa nhận sai lầm, chuyện này liền không cách giải quyết.
Tô Thanh Loan bên kia trốn được một kiếp, bên này vừa trông thấy Cảnh Thất liền nơm nớp lo sợ, chính là nàng không nói, Cảnh Thất cũng vô cùng vui vẻ bồi nàng diễn kịch, vẫn như cũ sắm trọn vai vô tâm vô phế ăn chơi trác táng. Thời gian qua đi, Tô Thanh Loan liền thực sự tin tưởng biến cố Hắc vu do mình sắp sảy nọ không bị ai phát hiện ra, dần dần cũng yên tâm đi.
Loại chuyện thông đồng với Hắc vu này vốn không thể nói ra ngòai, Hách Liên Diệu càng không thể gióng trống khua chiêng mà gây sức ép, vì thế chỉ có thể ngậm hột thị bỏ qua.
Nhưng chẳng ai ngờ được, đúng lúc này trong triều xảy ra chuyện, khiến vị Nhị điện hạ kia tự cho là có thể tìm được cơ hội để xổ hết tất cả những áp lực bấy lâu nay phải dồn nén.
Cảnh Thất vốn là muốn đi xem Ô Khê một chút, không biết vì sao, tiểu tử này trong khoảng thời gian gần đây cứ trốn tránh chính mình, ai ngờ còn chưa kịp xuất môn đã bị cấp tín từ trong cung lôi đi mất, vị Hoàng Thượng từ xưa đến nay chuyên núp ở hậu cung có khi nào lại triệu kiến quần thần kia chứ? Lần này chắc hẳn là đã xảy ra đại sự, chính là đại sự gì, Cảnh Thất thật chẳng thể minh tường, thôi được, lúc này ai cũng chả làm gì được mình, lên kiệu đi thôi.
Vào đến trong cung đã thấy Hách Liên Dực ở đó, vừa trông thấy Cảnh Thất, biểu tình trên mặt y có điểm ngưng trọng mà đối hắn lắc đầu. Cảnh Thất thỉnh an Hách Liên Bái xong đi tới đứng bên cạnh Hách Liên Dực, rồi mới nhỏ giọng hỏi một câu, Hách Liên Dực đè thấp thanh âm, nói rằng: “Lưỡng Quảng đã xảy ra chuyện”.
Cảnh Thất giật mình, lúc này mới nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong năm nay – mùa hạ lũ lụt trong khi mùa đông đã đến ngay trước mắt, không có cách nào để an ổn sống qua ngày, vì thế nạn dân mới bạo động.
Kiếp trước vào lúc này, đúng là hắn một bên thay Hách Liên Dực bày mưu tính kế, một bên bắt đầu nắm giữ thực quyền trong triều, tuy Lưỡng Quảng nạn dân bạo động là đại sự nhưng hắn lại không quản chuyện này, mà chính Hách Liên Diệu đã thỉnh mệnh đi làm khâm sai.
Này nạn dân bạo động không chỉ đơn giản là vấn đề về lũ lụt, mà từ Lưỡng Quảng Tổng đốc Liêu Chấn Đông xuống dưới, ai cũng ăn hối lộ trái pháp luật đến vô pháp vô thiên, thậm chí còn bán quan bán tước tư tăng quan thuế không việc xấu nào không làm, đó mới chính là nguyên nhân chính khiến cho dân chúng sục sôi căm phẫn, đồng thời còn chưa kể đến kẻ hữu tâm châm ngòi kích động khiến sự việc càng ngày càng nghiêm trọng.
Lưỡng Quảng nơi kia, ở xa kinh thành, quan lại bao che dung túng lẫn nhau khiến tình hình phức tạp rối ren càng thêm khó xử lí. Chuyện này cũng vô cùng rắm rối, làm tốt thì là chức trách bắt buộc, còn chẳng may sơ sẩy một cái cả người liền dính dớp.
Năm đó Hách Liên Diệu sở dĩ tự mình xin nhận mệnh, không phải vì cái gì khác mà đơn giản chỉ là hậu thuẫn ở kinh thành của Liêu Chấn Đông kia, rất có thể là đại ca của hắn, Hách Liên Chiêu.
Sau lại, cũng chính sự kiện này bị Hách Liên Diệu thêm dầu vào lửa khiến Hách Liên Bái dưới cơn nóng giận đem Hách Liên Chiêu giam cầm, đành vô duyên cùng đại vị. Một đại phái của Đại hoàng tử cứ như vậy ngã nhào không gượng dậy nổi.
Cảnh Thất giật mình, hắn cả đời này vẫn luôn điệu thấp âm thầm làm việc, bên người Hách Liên Chiêu cũng đã cài sẵn một quân cờ, còn trông cậy vào nó sau này ra mặt đối kháng với Hách Liên Diệu nữa, nếu để xảy ra một trận chao đảo này, chỉ sợ bước tiếp theo không thể thi hành, cho nên hiện giờ tuyệt không thể để Hách Liên Diệu được như nguyện mà lại xuôi nam như lúc trước.
Không bao lâu sau, Hách Liên Chiêu, Hách Liên Diệu, lục bộ trọng thần cùng các đại thần quân cơ có mặt đầy đủ xong, Hách Liên Bái liền bảo Hỉ công công đem cấp báo từ Lưỡng Quảng đưa tới cho tất cả cùng xem qua một lượt, gương mặt âm trầm bất định không nói một lời. Quả nhiên, tình cảm quần chúng xúc động dâng trào làm một vòng người bắt đầu nói chính sự, thời điểm nghị luận đến phương pháp giải quyết như thế nào, Hách Liên Diệu liền một người đứng ra.
Hách Liên Diệu nói: “Phụ hoàng, từ xưa quan bức dân phản, Lưỡng Quảng là nơi xa xôi, phụ hoàng thân ở kinh thành, khó có thể giám thị, không chừng ở đó sớm đã xuất hiện mấy tên tham quan nịnh thần tác oai tác quái con sâu làm rầu nồi canh rồi. Việc này cấp bách, chi bằng trước triệu tập triều đình, dùng quan binh áp chế bạo dân, sau phụ hoàng phái một người đem chân tướng sự việc điều tra rõ ràng, cấp dân chúng một cái giao đãi, thưởng phạt phân minh, lòng dân tức khắc yên.
Hách Liên Bái nhướng mày hỏi: “Ngươi nói thử xem, nên phái ai đi thăm dò?”
Cảnh Thất dư quang thoáng nhìn, các loại suy nghĩ trong lòng nhanh chóng quay ngược trở lại một phen, lời phản bác Hách Liên Diệu đã sắp nói ra miệng.
Nhưng thật không ngờ, Hách Liên Diệu lại nói: “Nhi thần cho rằng, vi xã tắc dân chúng thanh tra tham quan nịnh thần chính là vinh hạnh lớn lao, vừa lúc để các nhân tài mới xuất hiện trong triều ta thể hiện một phen. Nam Trữ vương trời sinh thông tuệ, thiếu niên tài tuấn, kể từ lúc vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc tới nay, phàm chuyện gì cũng hết sức dụng tâm, đợi một thời gian nữa, tương lai chắc hẳn là lương đống nhân tài của Đại Khánh ta, nhi thần xin được cả gan tiến cử”.
Hách Liên Dực cả kinh, theo bản năng vươn tay kéo lấy Cảnh Thất, một chút không giữ chặt, Cảnh Thất đã thong dong tiến lên phía trước một bước: “Đa tạ Nhị điện hạ cất nhắc, thần xin được vạn tử hà từ (muôn lần chết không chối từ), khẩn cầu hoàng thượng hạ chỉ”.
Hách Liên Bái trầm ngâm một lát, hiển nhiên, tại trong mắt vị minh quân chi chúa đây, cái gọi “Lưỡng Quảng bạo động” chính là một ít bạo dân tiểu nháo một ít, ấn theo Hách Liên Diệu nói, tìm quân đội trấn áp một chút, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, lại mượn cơ hội bắt lấy vài tên tham quan, cũng không có gì tài giỏi, về sau ngược lại trờ thành một chiến tích.
Mượn một cơ hội như vậy, đem tiểu tử suốt ngày sống phóng túng không làm được chuyện gì đứng đắn đi ra ngoài tôi luyện một chút, cũng là hảo sự, nếu hài tử này có thể thành tài, cũng xem như hắn đã không làm cho Cảnh Liễn Vũ thất vọng.
Hách Liên Dực vừa thấy thế chỉ biết lão cha đã cật hóa (tham ăn) lại còn không biết phân biệt tốt xấu của mình sắp làm ra chuyện không đâu, liền vội hỏi: “Phụ hoàng, cái này… chỉ sợ Bắc Uyên tuổi trẻ, không đủ để phục chúng”, vừa nói vừa hướng Cảnh Thất nháy mắt ra dấu, ý bảo hắn thức thời một chút, đừng có nhào vào vũng nước đục này nữa.
Không biết Hách Liên nhị nói trúng chỗ đắc ý nào của Cảnh Thất mà khiến tiểu vương gia cứ như kẻ mù, không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thái tử điện hạ.
Thật sự là chính chủ chẳng gấp, ngoài cuộc rối mù…
Bàn tính trong đầu Hách Liên Diệu gảy đến chi li khôn khéo, sau lưng Lưỡng Quảng kia là Hách Liên Chiêu, bây giờ Cảnh Thất tới đó, hắn sẽ xuống tay quản hay vẫn là thông đồng làm bậy? Nếu là xuống tay, tất Hách Liên Chiêu cùng hắn trở mặt, kẻ có liên quan là Hách Liên Dực cũng sẽ bị lôi xuống nước, khiến bọn họ hai phái tranh đấu, còn chính mình ngư ông đắc lợi chẳng phải tốt hay sao.
Còn nếu thông đồng làm bậy… chỉ sợ người khác thì còn có thể, chứ còn vị Thái tử điện hạ suốt ngày mang vẻ mặt chí công vô tư kia, sẽ chính là người đầu tiên không tha cho hắn.
Vì thế, Hách Liên Diệu cười nói: “Thái tử lời ấy sai rồi, tham quan nịnh thần là quốc chi sâu mọt (sâu mọt quốc gia), ai cũng có thể giết, cần gì đến tư lịch (tư cách và sự từng trải)? Không biết ý Vương gia thế nào?”
“Lời Nhị điện hạ nói rất phải”. Cảnh Thất phi thường không phối hợp với Hách Liên Dực, “Xưa có Tể tướng mười hai tuổi, Bắc Uyên tuy bất tài, cũng nguyện noi theo tiên hiền, vì nước vì dân”.
Hách Liên Bái cười to nói: “Hảo! Hảo hảo hảo, có chí khí, người tới, truyền chỉ —— ”
Bình luận truyện