Chương 960
Linh Hoa khuyên bảo:
- Sư huynh, van huynh, huynh đi nhanh đi.
Tử Vong thành chủ cười nói:
- Cảnh tượng rất cảm động, không gấp, từ từ bàn luận, bản thành chủ hôm nay tâm tình cũng tốt, có thời gian chơi với các ngươi.
Lâm Phàm tức giận trừng Tử Vong thành chủ, hừ giọng nói:
- Quá khoa trương, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ hối hận.
Tử Vong thành chủ cười ha hả đáp lại:
- Ngày đó ngươi không thấy được đâu.
Linh Hoa nhìn Tử Vong thành chủ cất tiếng hỏi:
- Có phải bất kỳ người nào trong ba người chúng ta ở lại, hai người kia đều có thể rời đi phải không?
Tử Vong thành chủ cười ha hả đáp:
- Nếu là Lâm Phàm ở lại, ta có thể để ngươi và Tuyết Nhân lên đường, nếu không cứ ở lại toàn bộ.
Linh Hoa ánh mắt thoáng lạnh lại, hận thù nói:
- Ngươi sẽ phải hối hận!
Lâm Phàm lên tiếng:
- Nếu như ngươi chỉ nhằm vào ta, thế thì để bọn họ đi, ta sẽ bồi tiếp ngươi đến cùng.
Tử Vong thành chủ cười tà dị đáp:
- Vấn đề là bọn họ không nỡ rời đi.
Lâm Phàm nhìn Linh Hoa, tình cảm êm ái trong mắt như nước, khuyên bảo:
- Linh Hoa nghe lời, đừng làm việc hy sinh vô vị, dẫn Tuyết Nhân đi đi.
Linh Hoa vẻ mặt ưu thương, mạnh mẽ nói:
- Sư huynh, muội không nỡ để sư huynh một mình.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Cho dù không phải vì ta, muội cũng phải nghĩ cho Tuyết Nhân chứ.
Linh Hoa lắc đầu đáp:
- Thế thì để Tuyết Nhân một mình chạy đi, muội tuyệt đối sẽ không rời khỏi sư huynh.
Tuyết Nhân lớn tiếng nói:
- Ta cũng không đi, ta nói phải bảo vệ cho Lâm Phàm, cho dù chết ta cũng không hề sợ.
Lâm Phàm trong lòng rất cảm động, khuyên bảo:
- Không nên hành động theo tình cảm, nếu như chúng ta đều chết ở đây, thế thì sư tổ vĩnh viễn sẽ không tìm được chúng ta. Ngươi nhất định phải còn sống quay về để báo tin, sư tổ sẽ báo thù cho chúng ta.
Tuyết Nhân vẻ mặt kiên định đáp:
- Ngươi không đi thì ta không đi, ngươi chết ta chết, ngươi sống ta sống.
Tử Vong thành chủ vỗ tay nói:
- Hay, quả thật hay, đáng tiếc chút tình trong hoạn nạn này không cứu được các ngươi.
Linh Hoa nhìn Lâm Phàm, u oán khẽ lẩm bẩm:
- Sư huynh, nghe lời muội một câu, nơi này giao lại cho muội và Tuyết Nhân, huynh mau quay về tìm sư tổ. Sư tổ sẽ có biện pháp đối phó với Tử Vong thành chủ.
Lâm Phàm khổ sở đáp:
- Ta làm sao có thể bỏ qua mọi người để một mình sống sót, ta không làm được vậy.
Linh Hoa nói:
- Lấy đại cục làm trọng, huynh phải nghĩ cho tương lai của Đằng Long cốc. Nếu như huynh chết rồi, Đằng Long cốc phải làm thế nào đây?
Lâm Phàm vẻ mặt kiên quyết, nghiêm chỉnh đáp:
- Cho dù là như vậy, Đằng Long cốc cũng sẽ có người kế thừa, muội quên mất Tân Nguyệt sư tỷ và những sư đệ khác rồi chăng?
Linh Hoa đau đớn nói:
- Nếu như huynh chết rồi, sư tổ sẽ rất đau lòng.
Lâm Phàm đáp:
- Nếu như ta rời đi, ta sẽ cả đời này không an lòng.
Linh Hoa hai môi khẽ run lên, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đành bỏ qua.
Tuyết Nhân nói:
- Nếu là như vậy, thế thì chúng ta liều mạng với hắn.
Lâm Phàm gật đầu đáp:
- Tuyết Nhân nói hay đó, không giao chiến với hắn mà bỏ chạy, chi bằng oanh oanh liệt liệt đại chiến một trận, như vậy cho dù có chết cũng đáng giá.
Linh Hoa khổ sở nói:
- Sư huynh thật sự muốn như vậy sao?
Lâm Phàm cười khổ đáp:
- Ta vẫn hy vọng muội và Tuyết Nhân rời đi, hy vọng hai người còn sống, muội có tình nguyện thỏa mãn tâm nguyện của ta chăng?
Linh Hoa gật đầu nói:
- Ta rất muốn, thật sự mong muốn, đáng tiếc muội lại không thể nào làm!
Lâm Phàm đáp:
- Muội cũng không thể nào, ta làm sao bỏ đi đâu được? Đến đây Linh Hoa, phấn chấn lên, hãy để chúng ta đánh cuộc với vận mệnh.
Nhìn Lâm Phàm, Linh Hoa trầm tư một lúc, cuối cùng gật đầu nói:
- Sư huynh yên tâm, muội sẽ không để cho huynh phải gặp chuyện gì.
Lâm Phàm cười cười, không để ý quá đến lời nói của Linh Hoa, miễn cưỡng cười nói:
- Như vậy, chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực, xem thử Tử Vong thành chủ thật ra lợi hại đến thế nào.
Thấy vậy, Tử Vong thành chủ cười nói:
- Rất có mặt mũi hấp dẫn người, đáng tiếc chọn lựa lại quá ngu xuẩn.
Linh Hoa lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi chớ quá đắc ý, hôm nay ngươi sẽ hối hận!
Tử Vong thành chủ cười trả lời:
- Hối hận? Bằng vào gì đây?
Linh Hoa hận thù đáp:
- Bằng vào những gì ngươi đã làm, ngươi sẽ gặp phải báo ứng.
Tử Vong thành chủ cười to nói:
- Chỉ bằng vào ba người các ngươi, quả thật là không lượng sức của mình.
Lâm Phàm quát lên:
- Chớ có ngông cuồng, ai chết ai sống thì phải thử qua mới biết được.
Tuyết Nhân rống to:
- Bớt nói nhảm với hắn đi, bắt đầu thôi.
Linh Hoa phất tay nói:
- Từ từ, không cần vội, ta còn có lời muốn hỏi qua hắn.
Chuyển mắt đi, Linh Hoa nhìn Tử Vong thành chủ cất tiếng hỏi:
- Ngươi vì sao phải nhằm vào sư huynh của ta, nguyên nhân ở đâu?
Tử Vong thành chủ cười đáp:
- Ta cao hứng có được chăng?
Linh Hoa lạnh lẽo nói:
- Ngươi cho là chúng ta sẽ tin tưởng chăng?
Tử Vong thành chủ cười ha hả đáp:
- Người sắp chết rồi, còn có cần phải hỏi nguyên nhân chăng?
Linh Hoa phản bác lại:
- Nếu như ngươi nắm chắc phần thắng rồi, hà tất không dám nói rõ ràng ra, cần gì phải cố tình ẩn giấu?
Tử Vong thành chủ cười nói:
- Các ngươi không phải vội tìm cái chết sao? Ta làm vậy cũng chỉ bớt thời gian cho các ngươi.
Linh Hoa trả lời:
- Bây giờ chúng ta không gấp, hay là ngươi hãy trả lời vấn đề này đi.
Tử Vong thành chủ nói:
- Nếu như ngươi một lòng muốn tìm hiểu, ta nói cho ngươi thôi. Trước đây ta và Xà Thần đã đánh cuộc về sống chết của môn hạ đệ tử Đằng Long cốc. Khi đó, Xà Thần bảo ta tùy ý chọn lựa, ta suy xét một lúc, cuối cùng chọn lựa Lâm Phàm.
Tuyết Nhân không hiểu, hỏi lại:
- Ý gì đây?
Tử Vong thành chủ cười nói:
- Ý rất đơn giản. Lâm Phàm chính là mục tiêu đánh cuộc của ta và Xà Thần. Ta cho là Lâm Phàm phải chết, Xà Thần bảo Lâm Phàm không chết.
Tuyết Nhân nói:
- Nếu là đánh cuộc, ngươi cũng không nên nhúng tay vào.
Tử Vong thành chủ cười đáp:
- Xà Thần trước đó hoàn toàn không quy định ta không thể nhúng tay vào, vì thế đánh cuộc này ta chắc thắng không thua.
Tuyết Nhân hừ giọng nói:
- Nếu như ngươi có thể nhúng tay vào, Xà Thần cũng có thể nhúng tay vào.
Tử Vong thành chủ cười ha hả đáp:
- Ngươi không hiểu Xà Thần rồi, cô ta luôn cho là thanh cao, nói rõ không nhúng tay vào thì tuyệt đối không nhúng tay vào, vì thế sống chết của Lâm Phàm nằm trong tay của ta. Ta muốn Lâm Phàm chết, thì hắn phải chết. Ta muốn hắn chết lúc nào, thì hắn phải chết lúc đó.
Linh Hoa hừ lạnh nói:
- Ngươi cho là đánh cuộc như vậy công bằng chăng?
Tử Vong thành chủ cười trả lời:
- Có lẽ không công bằng, nhưng Xà Thần tình nguyện mà.
Lâm Phàm lạnh lẽo lên tiếng:
- Thế thì Xà Thần đối xử như thế nào.
Tử Vong thành chủ cười âm hiểm đáp:
- Xà Thần tự mình cho cao sang, hơn nữa lại rất để mắt tới ngươi, đánh cuộc ngươi sẽ không chết trong tay của ta, ngươi chắc chắn phải cảm tạ hành động cất nhắc này của cô ta.
Linh Hoa cười lạnh nói:
- Ngươi thấy lời của Xà Thần có đáng tin hay không?
Tử Vong thành chủ cười trả lời:
- Xà Thần nếu như nhúng tay vào, tiểu tử ngươi còn có cơ hội sống sót. Đáng tiếc Xà Thần sẽ không nhúng tay vào, thế gian ai lại cứu được ngươi đây.
Linh Hoa phản bác lại:
- Chuyện đơn giản như vậy, ngươi thấy là Xà Thần lại không nghĩ được sao? Nếu như bà ta đã từng nghĩ đến, vì sao còn muốn đánh cuộc với ngươi? Ngươi thật sự cho là Xà Thần đem danh dự của mình ra làm trò đùa chăng?
Tử Vong thành chủ nghe vậy sửng mình, cố giải thích:
- Có lẽ cô ta cố làm ra vẻ hư ảo.
Linh Hoa cười lạnh nói:
- Nếu như ngươi hiểu rất rõ Xà Thần, hà tất phải dối mình lừa người? Ta khuyên ngươi hay là hãy bỏ đi ý niệm này, chuyện bây giờ chỉ tới đây thôi.
Tử Vong thành chủ cười trả lời:
- Nói cả nửa ngày, té ra ngươi muốn ta tha cho các ngươi, ngươi thấy có khả năng này chăng?
Linh Hoa trầm giọng đáp:
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi, không nên đã biết sai còn tới, đến cuối cùng hối hận không kịp nữa.
Tử Vong thành chủ cười ha hả nói:
- Một cái Đằng Long cốc, làm thế nào đây?
Linh Hoa tức giận trừng Tử Vong thành chủ, giọng nghiêm nghị nói:
- Đằng Long cốc có lẽ ngươi chẳng để vào mắt, nhưng một chỗ khác ngươi lại không dễ chọc vào đâu, suy tính cho kỹ.
Tử Vong thành chủ nhướng cao mày, hỏi ngược lại:
- Phải vậy chăng? Nói ra nghe xem nào.
Linh Hoa lạnh lẽo đáp:
- Đỉnh cực Bắc, Thiên Ngoại Động Thiên.
Tử Vong thành chủ nghe vậy chấn động, hơi giận nói:
- Muốn uy hiếp ta?
Linh Hoa hờ hững đáp:
- Ta không cần phải uy hiếp ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Đằng Long cốc chính là trực hệ của Thiên Ngoại Động Thiên, nhiều đời canh giữ Phi Long đỉnh để áp chế Thái Huyền Hỏa Quy. Hôm nay nếu như ngươi giết chết sư huynh của ta, huynh ấy chính là người thừa kế của Đằng Long cốc, đến lúc đó Thiên Ngoại Động Thiên tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi. Điều này tuyệt đối không phải nói chuyện chơi, ngươi tốt nhất hãy suy tính cho kỹ.
Tử Vong thành chủ nghe vậy chấn động, có phần hơi chần chừ. Đối với Thiên Ngoại Động Thiên, ông ta quả thực có phần kiêng kỵ. Nhưng mà nghĩ đến đánh cuộc với Xà Thần, trước đây đã khoa trương khí thế, lúc này nếu không làm rút lui, làm sao không khiến cho người ta chê cười? Nghĩ đến đây, Tử Vong thành chủ trong lòng rắn lại, cười âm lạnh nói:
- Lời của ngươi quả thực rất có uy hiếp, nhưng lại trực tiếp đẩy các ngươi vào chỗ chết. Nếu như ta tha cho các ngươi, thế thì chẳng khác gì thả hổ về rừng, vì thế hôm nay các ngươi ba người đều phải chết ở đây.
Linh Hoa nghe xong hoàn toàn thất vọng, bản thân đã khổ tâm nói rất nhiều, đem cả Thiên Ngoại Động Thiên ra luôn, mục đích chính là muốn hóa giải mối nguy cơ này, né tránh một trận đại chiến. Ai ngờ không được như mong ước, uổng hết sức lực, tâm tình tự nhiên là phiền muộn vô cùng.
Lâm Phàm lúc này đã hiểu được dụng ý của Linh Hoa, an ủi nói:
- Không cần để ý đến, nếu như định mệnh khiến chúng ta phải gặp, thế thì chúng ta hãy thể hiện dũng khí ra, đánh cuộc một lần với vận mạng.
Linh Hoa vẻ mặt đau đớn, nàng không hề sợ chết, nhưng trong lòng đầy sự luyến tiếc, lại không thể nói với phu quân yêu dấu của mình. Tuyết Nhân tức giận trừng địch nhân, miệng gầm lên một tiếng, người như chớp điện lóe lên ập đến, tranh giành triển khai công kích đầu tiên. Lâm Phàm và Linh Hoa thấy vậy giật mình, đồng thời thu lại tâm thần phát động công kích, toàn lực hỗ trợ Tuyết Nhân.
Nhìn Tuyết Nhân đang xông đến, Tử Vong thành chủ vẻ mặt bình tĩnh, cười nói:
- Biết rõ không thể mà cứ làm, đó là hành vi ngu xuẩn.
Còn đang nói, Tử Vong thành chủ tay phải múa lên, một luồng kình lực vô hình phá không ập đến, lập tức đánh bay Tuyết Nhân tại chỗ. Thực lực như vậy người nghe phải phát hoảng, Lâm Phàm và Linh Hoa đều hết sức cảnh giác, triển khai công kích từ cự ly xa. Tử Vong thành chủ lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt tùy tiện, toàn thân ánh sáng vây phủ, cứ mặc cho Lâm Phàm và Linh Hoa công kích. Dưới mặt đất, Tuyết Nhân quay cuồng mấy vòng rồi bắn ngược lên, khóe miệng tươm máu tươi đỏ lòm, chắc chắn là bị thương không nhẹ.
Lâm Phàm vẻ mặt âm lạnh, quát to:
- Mọi người hỗ trợ từ bên, ta công kích chính diện.
Linh Hoa và Tuyết Nhân gật đầu không nói, đồng thời triển khai tấn công điên cuồng, Ma Long tiên pháp phối hợp Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công của Tuyết Nhân, thế nhưng không làm gì được Tử Vong thành chủ.
Lâm Phàm thu thế chuẩn bị, tay nắm chặt binh khí, khí thế tăng mạnh, lập tức khiến cho Tử Vong thành chủ phải chú ý đến. Bật cười ha hả, Tử Vong thành chủ nói:
- Xem ra chỉ có mấy ngày không gặp, thực lực ngươi quả thực tiến bộ cũng rất nhanh chóng.
Lâm Phàm nghiến răng không nói, thần binh trong tay gào thét chuyển động, vầng đao dày đặc chém vỡ gió tuyết, hội tụ thành một vầng đao đỏ rực, dài đến vài trăm trượng. Quát to một tiếng, Lâm Phàm phất tay chém xuống, thần binh Tà Ảnh gào thét chấn động, mũi đao bắn ra hào quang chói mắt rực rỡ, dường như muốn khai trời mở đất, nhắm chuẩn vào Tử Vong thàn chủ để tiến đánh. Bật cười lạnh lùng, Tử Vong thành chủ tay phải giơ cao, lòng bàn tay có ánh vàng kim ngưng tụ, lập tức bắn ra một chùm ánh sáng, mạnh mẽ ngưng tụ một đao chém xuống kia của Lâm Phàm giữa không trung. Gào thét một tiếng, Lâm Phàm thân thể bị bắn tung lên, phản lực vô hình đáng sợ gây thương tích cho hắn, khiến hắn lập tức từ giữa không trung rơi thẳng xuống đất. Linh Hoa thấy vậy la lên thất thanh, bay thẳng đến Lâm Phàm. Tuyết Nhân lại tức giận bắn đi, mang tu vi cả đời triển khai công kích điên cuồng.
Phát hiện Tuyết Nhân ập đến, Tử Vong thành chủ cười âm hiểm nói:
- Lòng thành đáng khen, hành động lại ngu muội. Nếu như ngươi một lòng muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Lời còn vang bên tai, Tử Vong thành chủ đột nhiên mở to con mắt phải đang nhắm, bắn ra một luồng sáng Phật rực rỡ lập tức đánh trúng vào thân thể của Tuyết Nhân. Thời khắc đó, Tuyết Nhân thân thể đang tiến lên đột nhiên chấn động, ánh mắt phẫn nộ lập tức ảm đạm hẳn, môi khẽ run rẩy, dường như muốn nói gì đó, đáng tiếc mọi thứ đều đã quá trễ rồi.
Từ trước đến nay, Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công của Tuyết Nhân khiến hắn đao thương không xâm hại được, vài lần đã đến Quỷ Môn quan lại quay về. Nhưng hiện tại, khi y gặp phải Tử Vong thần chủ, con mắt Phật nhãn theo truyền thuyết chỉ cần mở ra sẽ giết chết người, Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công của y liền mất đi hiệu quả, bị mũi tên ánh sáng màu vàng kim đâm thâu qua, hấp thu hết sức sống, đi vào vực sâu tử vong. Trong gió lạnh, gió tuyết cứ quấn lấy nhau, tiếng gió gào lên vang vọng bên tai, Tuyết Nhân đã không còn nghe thấy được. Trước lúc chết đi, Tuyết Nhân chỉ mở to đôi mắt vô thần, yên yên lặng lặng nhìn cảnh tượng lướt qua trước mắt, nỗ lực muốn bắt lấy một bức hình nào đó, để ghi lại cái nhìn cuối cùng của cuộc đời.
Người đã bắt đầu mò mẫm con đường ra đi mãi mãi. Trong gió mơ hồ có người kêu gọi. Tuyết Nhân trong lòng không một ý niệm, đầu óc trống rỗng, chỉ trong chớp mắt đến gần Tử Vong thành chủ, qua một phen đảo chuyển chưởng lực của lão đã hóa thành mưa máu đầy trời, để lại một dấu ấn đỏ lòm vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng của Linh Hoa và Lâm Phàm. Vịn vào Lâm Phàm, Linh Hoa nhìn cảnh tượng cái chết của Tuyết Nhân, trong mắt lệ không ngừng rơi.
Lâm Phàm thương thế nghiêm trọng, tức giận muốn chết, hét lên:
- Tuyết Nhân…
Tử Vong thành chủ cười âm hiểm, điềm đạm đáp:
- Không cần phải đau lòng, hắn chỉ đi xuống địa ngục trước để mở đường cho các ngươi mà thôi.
Lâm Phàm tức giận quát lên:
- Câm miệng, ta sẽ không tha cho ngươi.
Linh Hoa giữ chặt lấy thân thể Lâm Phàm, mắt đầy ánh lệ, khẽ bảo:
- Sư huynh, Tuyết Nhân đã chết rồi, huynh cũng phải đi thôi.
Lâm Phàm sửng mình, bật thốt lên:
- Muội thì sao?
Linh Hoa bật cười phức tạp, khẽ lẩm nhẩm:
- Muội sẽ ngăn lão lại, tranh thủ thêm chút thời gian cho sư huynh …
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không, ta không đi, ta muốn ở cùng với muội.
Linh Hoa nghe vậy lòng tan nát, đau đớn vô cùng, thở dài nói:
- Sư huynh, chúng ta như vậy đấu không hơn được lão, coi như muội cầu xin huynh, đi nhanh đi.
Lâm Phàm giọng nói kiên quyết đáp lại:
- Ta không để cho muội một mình đối địch.
Linh Hoa khóc lóc nói:
- Muội tự có biện pháp, huynh hãy tin tưởng muội một lần đi!
Lâm Phàm đưa tay ôm chặt Linh Hoa, êm ái nói:
- Tâm ý của muội thì ta hiểu rõ, ta sẽ không bỏ qua không để ý gì đến muội. Cho dù là chết, chúng ta cũng phải chết cùng với nhau.
Buông cánh tay ra, Lâm Phàm tung mình bay lên, thần binh trong tay giơ cao, bắt đầu thu thế chuẩn bị.
Linh Hoa vẻ mặt kỳ lạ, nhìn Lâm Phàm rồi lại nhìn địch nhân, trong lòng có phần không muốn, do dự bất định mãi. Tử Vong thành chủ vẻ mặt tự tin, căn bản lão không để Lâm Phàm và Linh Hoa vào đâu cả, vì thế chỉ cần hai người không bỏ chạy, lão sẽ tận hết sức cho hai người cơ hội, mê say chơi trò mèo vờn chuột.
Giữa không trung, Lâm Phàm toàn thân ánh đỏ hội tụ, Phi Long quyết toàn lực thúc động, thực lực hậu kỳ cảnh giới Địa Tiên lúc này đã thể hiện ra, bất đắc dĩ là do bởi thương thế của hắn chưa lành mà bị giảm yếu rất nhiều. Kêu dài một tiếng, Lâm Phàm tung mình bay lên, thần binh trong tay múa lên luân chuyển, Lôi Đình tam thức toàn lực thi triển. Nhìn thế xông đến hùng dũng của Lâm Phàm, Tử Vong thành chủ khẽ cau mày, thân thể đột nhiên rít lên xoay tròn, hóa thành mười tám bóng sáng xoay ngược chiều nhau, trong đó có chín tượng Phật, chín tượng Ma, các tượng tự động dàn thành một trận vuông vức. Đây chính là tuyệt kỹ Phật Ma Song Toàn trảm của Tử Vong thành chủ, đã từng thi triển một lần khi nghênh chiến với Dực Thiên Tường. Hôm nay lại thi triển tuyệt kỹ lần nữa, có thể thấy Tử Vong thành chủ coi trọng Lâm Phàm đến thế nào.
Chăm chú nhìn địch nhân, Lâm Phàm tận hết toàn lực, gằn giọng nói:
- Xem chiêu đi, Hoành Tảo Thiên Địa.
Đây chính là một chiêu mạnh nhất mà Lâm Phàm hiện nay có thể thi triển ra được, lần trước Ma Ưng môn chủ cũng vì vậy mà phải thua thiệt rất nhiều. Linh Hoa chăm chú nhìn tình hình giao chiến của hai người, âm thầm tiến gần đến, tay phải dựng đứng trước ngực, Tu La đao thu thế đợi phát, tìm cơ hội hạ thủ.
Chớp mắt, Phật Ma Song Toàn trảm của Tử Vong thành chủ đã đụng vào Hoành Tảo Thiên Địa của Lâm Phàm, hai luồng sức mạnh ngược hẳn lẫn nhau dùng phương thức khác biệt hoàn toàn để vận hành tập trung lại một chỗ, chỉ trong chốc lát đã phát nổ, lập tức hất bay Lâm Phàm, đẩy lùi Tử Vong thành chủ. Lúc này, Linh Hoa nắm lấy thời cơ phát động đánh lén, Tu La đao âm thầm không một tiếng động từ mặt bên đánh trúng vào Tử Vong thành chủ, tạo thành thương tổn nhất định cho lão. Về nguyên nhân của điều này, không phải Tu La đao lợi hại mà chính do Tử Vong thành chủ khinh thường Linh Hoa, căn bản không để ý nhiều lắm nên mới bị một chiêu của Linh đánh cho bị thương.
Hừ khẽ một tiếng, sát niệm vô hình lập tức ập đến, đánh cho Linh Hoa thân thể run rẩy, lập tức trọng thương hộc máu, bay thẳng về phía sau. Lúc này, Lâm Phàm sau khi lùi lại thì tung mình bay lên, không để ý gì đến thương thế bản thân, cố gắng thúc động Phi Long đỉnh, dùng ý chí kiên định vô cùng để phát động một chiêu cuối cùng. Liên tục giao chiến, Lâm Phàm thương thế nghiêm trọng, Lôi Đình tam thức thì hắn chỉ có thể thi triển được thức thứ hai, tuy uy lực kinh người nhưng không cách gì tạo nên uy hiếp đến Tử Vong thành chủ chút nào cả. Như vậy, Lâm Phàm chỉ còn lại tuyệt chiêu cuối cùng là Phi Long đỉnh, nếu cái này cũng không cách gì làm được địch nhân, thế thì hắn hôm nay chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Do Linh Hoa phân tán được sức chú ý của Tử Vong thành chủ, Lâm Phàm mới nắm lấy cơ hội, thuận lợi thúc động Phi Long đỉnh, khiến nó bay vút lên không trung, hóa thành một cái đỉnh khổng lồ.
Phát hiện được khí tức mạnh mẽ của Phi Long đỉnh, Tử Vong thành chủ chấn động tâm thần, lập tức đề cao cảnh giác. Đối với thần khí đã phong ấn Thái Huyền Hỏa Quy vài ngàn năm này, Tử Vong thành chủ trong lòng có ít nhiều kiêng kỵ, không dám xem thường chút nào. Nhưng Tử Vong thành chủ không giống với Thái Huyền Hỏa Quy, Thái Huyền Hỏa Quy chính là thần thú, sức mạnh có nguồn gốc từ trời đất, trên người có khí tức tộc thú không cách nào diệt trừ được. Tử Vong thành chủ thân phận kỳ lạ, nhưng lại không phải là loại thú, hơn nữa sức mạnh cả đời đến từ hai đạo Phật Ma, vì thế Phi Long đỉnh tuy có năng lực khắc chế được Thái Huyền Hỏa Quy, lại không hề có hiệu quả khắc chế quá lớn đối với Tử Vong thành chủ. Đương nhiên, Phi Long đỉnh mạnh mẽ tuyệt luân, đối với Ma khí trên người của Tử Vong thành chủ cũng có khắc chế nhất định.
Hạ thẳng xuống mặt đất, Linh Hoa vẻ mặt tái nhợt, gương mặt thanh tú đầy khổ sở đau đớn, đang ngửng đầu nhìn lên trời cao. Lúc này, Phi Long đỉnh theo sự khống chế của Lâm Phàm đã xoay tròn tiến lên, bay thẳng đến Tử Vong thành chủ, thế đi có phần kinh người. Tử Vong thành chủ sắc mặt nặng nề, toàn thân ánh vàng kim tụ lại, theo lý trí thi triển sức mạnh Phật pháp, điều này khiến Phi Long đỉnh không phát huy được năng lực khắc chế vốn có, giao chiến giữa hai bên lập tức trở thành tỉ thí thực lực. Lâm Phàm thông qua Phi Long đỉnh phát động công kích chiếm được ưu thế nhất định, nhưng thực lực của hắn ở cảnh giới Địa Tiên, so với thực lực cảnh giới Lăng Hư của Tử Vong thành chủ thì cho dù là được Phi Long đỉnh khuếch đại lên cũng không sao chống nổi Tử Vong thành chủ. Như vậy, cuộc chiến giữa hai bên từ khi bắt đầu đã định sẵn kết cục, Lâm Phàm tuy tận hết toàn lực, Phi Long đỉnh tuy khí thế kinh người nhưng trên thực tế chỉ duy trì trong chốc lát, sau đó liền bị một chưởng của Tử Vong thành chủ đánh bay, hóa giải được thế công của Lâm Phàm.
Rên lên một tiếng, Lâm Phàm hộc máu bay ngược ra sau, khí tức toàn thân lập tức giảm yếu, thương thế cực kỳ nghiêm trọng, sinh mạng đã chỉ còn vài hơi hấp hối. Linh Hoa kêu lên một tiếng đau lòng, không quản gì đến thương thế bản thân, nhảy ào đến bên cạnh Lâm Phàm, ôm lấy thân thể yếu ớt vô cùng của hắn vào trong lòng. Thở hào hễn, Lâm Phàm yếu ớt nói:
- Không cần phải đau lòng như vậy, chút thương tích này không đáng ngại.
Linh Hoa đau đớn nói:
- Sư huynh, vì sao huynh không chịu nghe lời khuyên của muội, cứ muốn ở lại nơi này.
Lâm Phàm nhỏ giọng đáp:
- Bởi vì huynh không thể bỏ muội đi được, huynh không thể để muội một mình đối địch. Huynh yêu muội, sư muội.
Linh Hoa nghe vậy nước mắt tuôn trào như mưa, khóc vô cùng đau lòng, lảm nhảm mãi:
- Sư huynh, muội cũng yêu huynh, muội cũng không nỡ xa huynh.
Lâm Phàm khóe miệng mấp máy, nở nụ cười mỉm, yếu ớt nói:
- Đời này có tình yêu, dù chết cũng vui vẻ.
Linh Hoa lắc đầu đầy ý vị, khóc lóc nói:
- Sư huynh, muội sẽ không để cho huynh phải chết, muội sẽ bảo vệ huynh thật tốt, không để huynh chịu chút thương hại nào.
Lâm Phàm cười cười, khổ sở nói:
- Sư muội, muội đi đi, nghĩ cách bỏ chạy đi, chỉ cần muội còn sống, ta dù chết cũng sẽ rất vui vẻ.
Linh Hoa hét lên:
- Không, muội sẽ không đi, muội phải ở cùng huynh, muội phải bảo vệ huynh.
Lâm Phàm mắt ánh lệ lấp lánh, hắn làm sao có thể để Linh Hoa rời đi được? Nhưng không thể rời khỏi nơi này thì phải chết, như vậy thì hắn càng không hy vọng. Đời này, Linh Hoa chính là người yêu dấu nhất trong lòng của Lâm Phàm, khi cái chết đến gần, hắn có thể bỏ đi trách nhiệm, nhưng điều duy nhất không sao bỏ qua được chính là vợ yêu trong lòng.
Khẽ thở dài một tiếng, Lâm Phàm yếu ớt vô cùng than nhẹ:
- Sư muội nghe lời, ta đã chỉ còn một chút hơi tàn không sao rời đi được, muội phải bảo trọng thân thể, sau này báo thù rửa hận cho ta.
Linh Hoa khàn giọng nói:
- Không, muội không chịu, muội phải ở lại nơi này.
Lâm Phàm đau thương đáp:
- Sau khi đi rồi, muội hãy đi tìm Thiên Lân, hắn nhất định sẽ báo thù rửa hận cho ta …
Giữa không trung, Tử Vong thành chủ âm hiểm nói:
- Tính như vậy cũng không tồi, đáng tiếc các ngươi đã không còn cơ hội như vậy nữa rồi. Đến đây, ta tiễn các ngươi một đoạn đường.
Tay phải múa lên, ánh vàng kim ập đến, một chùm ánh sáng chói mắt bắn thẳng đến Lâm Phàm, đủ sức đưa tiễn hắn về tây phương.
Linh Hoa nghe vậy chấn động, không kịp suy tính, nhanh chóng đứng lên ngăn trước mặt Lâm Phàm, khóc lóc mắng:
- Không được làm thương tổn sư huynh …
Trong lúc vội vàng, Linh Hoa hai tay đẩy ra trước, chưởng lực gào lên không hề yếu ớt, nhưng lại không cách nào hóa giải được một chiêu cố ý của Tử Vong thành chủ.
Rên lên một tiếng, Linh Hoa bị hất bay tại chỗ, miệng phun máu tươi như mưa, rơi xuống đất rồi rất lâu sau cũng không đứng lên được.
Lâm Phàm nhờ có Linh Hoa mà thoát qua một kiếp, ánh mắt nóng nảy vô cùng, yếu ớt cố la lên:
- Linh Hoa, muội … muội … Thế nào rồi, muội … muội nhanh đứng lên đi …
Tử Vong thành chủ cười cười lên tiếng:
- Quả thật là vợ chồng đầy tình cảm, yên tâm đi, cô ta còn chưa chết. Nếu như ngươi chịu cầu khấn ta, nói không chừng ta sẽ tha cho cô ta một mạng.
Lâm Phàm nghe vậy tức giận trừng địch nhân, hắn yếu ớt chỉ có thể chống trả câm lặng.
Cách ngoài vài chục trượng, Linh Hoa cố gắng đứng lên, lắc lư vài lần rồi, người mới miễn cưỡng đứng ổn định. Lúc này, trong người Linh Hoa rơi ra một thứ đồ vật, khiến nàng chú ý đến. Khi Linh Hoa nhìn rõ thứ đồ đó rồi, cả người run rẩy, một cơn đau đớn như dùi đâm vào tim tràn ngập tâm hồn nàng. Đó là một cái lược , lúc này đã bị gãy đôi, ánh lên màu trắng thanh khiết, nhìn thấy thật rõ ràng.
Thời khắc này, Linh Hoa cúi đầu chăm chú nhìn, không nói gì cả, trong não hiện lên những hình ảnh ngày trước, thanh âm quen thuộc đó lại vang lên lần nữa trong não của nàng.
- Cái lược này ngươi hãy cất cho kỹ… nó dự báo hạnh phúc của ngươi.
Đây là món lễ vật thành hôn mà Yến Sơn Cô Ảnh khách đã tặng cho Linh Hoa và Lâm Phàm trong tiệc thành hôn của hai người, dự báo hạnh phúc cả đời của hai người, bây giờ đã gãy làm đôi. Thân thể run lên, Linh Hoa đau khổ vô cùng, há miệng phun máu tươi, ngã nằm thẳng trên mặt đất.
Lâm Phàm vẫn luôn để ý đến động tĩnh của Linh Hoa, sau khi thấy vậy thì kêu gào lên, gọi tên của Linh Hoa. Dường như nghe được tiếng của Lâm Phàm, Linh Hoa nằm trên mặt tuyết thân thể khẽ run lên, từ từ ngồi dậy. Chốc lát sau, Linh Hoa đứng lên, tay nắm chặt lấy cái lược đã gãy đôi đó, vẻ mặt quái dị đi thẳng về phía Lâm Phàm, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề.
Rất nhanh, Linh Hoa đến bên cạnh Lâm Phàm, trong mắt toát ra một chút tình cảm êm ái, bàn tay nhỏ bé vuốt ve mặt của Lâm Phàm, khẽ lẩm nhẩm:
- Sư huynh, huynh mệt mỏi rồi, phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Mọi thứ nơi này giao lại cho muội xử lý, muội sẽ không để bất kỳ người nào thương tổn đến huynh cả.
Lâm Phàm nhìn Linh Hoa, mơ hồ thấy nàng đã biến hóa, lại không nói ra được biến hóa thế nào, chỉ có thể dặn dò:
- Cẩn thận một chút, có cơ hội hãy rời đi.
Linh Hoa bật cười phức tạp, che giấu hết đau thương, khẽ lẩm nhẩm:
- Sư huynh, còn nhớ chăng, huynh nói rằng cưới rồi sẽ dẫn muội đi ngao du thiên hạ …
Lâm Phàm trong lòng đau đớn vô cùng, khổ sở nói:
- Xin lỗi Linh Hoa, sư huynh không có năng lực, không thể dẫn muội đi ngao du thiên hạ rồi.
Linh Hoa lệ tuôn như mưa, lắc đầu nói:
- Muội không trách sư huynh, đó là do vận mạng của muội không tốt, định sẵn hạnh phúc không quá dài lâu.
Lâm Phàm run giọng hỏi:
- Sư muội, muội hận huynh rồi chăng?
Linh Hoa lệ rơi đáp lại:
- Không, muội không hề hận sư huynh, muội chỉ hận ông trời quá vô tình thôi. Sư huynh, huynh có biết chăng? Muội đã từng mong ước vĩnh viễn ở cùng với sư huynh, sinh con đẻ cái cho huynh, cùng huynh đi ngao du trời đất. Đáng tiếc ông trời lại không cho muội có được cơ hội đó.
Lâm Phàm lệ nóng tuôn trào, đau đớn nói:
- Linh Hoa, sư huynh xin lỗi muội, không thể bảo hộ cho muội thật tốt…
Linh Hoa dùng tay bịt chặt miệng của Lâm Phàm lại, mắt đầy lệ nói:
- Sư huynh đừng nói nữa, nghe muội nói. Nhớ đến lúc còn nhỏ, Thiên Lân luôn đùa cợt muội, huynh vẫn luôn bảo hộ cho muội. Sau này, chúng ta từng ngày lớn lên, huynh vẫn như cũ, luôn chiếu cố cho muội, bảo vệ muội, không để cho muội chịu bất kỳ thương tổn nào cả. Hiện nay, sư huynh đã mệt rồi, cũng phải đến lượt muội bảo hộ cho sư huynh rồi. Hãy để muội dùng đôi tay này của mình để chống cả bầu trời xanh kia cho sư huynh.
Lâm Phàm trong lòng đầy cảm động, nhỏ nhẹ nói:
- Sư muội, tình yêu của muội khiến ta cảm động. Nhưng mà …
Linh Hoa dường như biết Lâm Phàm muốn nói gì đó, khẽ lẩm bẩm:
- Sư huynh lo lắng muội không thể chống cả bầu trời này cho huynh phải không?
Lâm Phàm khổ sở đáp lại:
- Điều đó với muội là quá nặng nề, muội mới có mười tám tuổi.
Linh Hoa nụ cười khổ sở, vẻ mặt đầy đau thương, đầy u oán lên tiếng:
- Muội mới mười tám tuổi giống như một đóa hoa đang nở rộ trong gió tuyết, định sẵn không có kết quả tốt.
Tử Vong thành chủ cười nói:
- Còn coi như có chút tự biết rõ, ta sẽ cho các ngươi thêm chút thời gian, để các ngươi nhanh chóng nói hết những điều không nỡ và đau khổ trong lòng. Để sau này ...
Lâm Phàm không hề để ý gì đến Tử Vong thành chủ, u oán hỏi lại:
- Sư muội, đời này thì điều nuối tiếc lớn nhất của muội là gì?
Linh Hoa nghe vậy chấn động, ánh mắt chăm chăm nhìn vào trong mắt Lâm Phàm, đáp lại:
- Đời này điều nuối tiếc lớn nhất chính là không thể sống đến bạc đầu giai lão với sư huynh.
Lâm Phàm đau thương tang tóc nói:
- Đây cũng là điều nuối tiếc lớn nhất của ta, kiếp sau ta nhất định phải kết đôi liền cánh với sư muội, cùng nhau làm bạn đến bạc đầu.
Linh Hoa trong lòng run lên, đau đớn đáp:
- Nếu như có kiếp sau, chắc chắn phải kết cùng một rễ, đồng cam cộng khổ đến bạc đầu giai lão, hai lòng vĩnh viễn không chia lìa.
Lâm Phàm khẽ lẩm bẩm:
- Đời này tuy có chết, còn có kiếp sau này.
Linh Hoa nghe vậy chấn động, nước mắt không ngừng, lắc đầu bảo:
- Sư huynh yên tâm, muội sẽ không để cho sư huynh phải chết.
Lâm Phàm khổ sở nói:
- Không thể cùng sống, nhưng cầu cùng chết. Lòng ta tuy có hận, nhưng lại không hề hối tiếc.
Linh Hoa nhìn phu quân, ánh mắt đau thương vô cùng, lại ẩn chứa ý nghĩa mà Lâm Phàm không sao hiểu được. Sau khi đã nhìn thật lâu, Linh Hoa từ từ hôn lên đôi môi của Lâm Phàm. Nụ hôn này, Linh Hoa hôn mà tan nát cõi lòng, bởi vì đây chính là giây phút cuối cùng trước khi rời khỏi chồng yêu dấu.
Lâm Phàm yếu ớt vô cùng, chỉ có thể bị động tiếp nhận, khóe miệng cảm thấy tanh tanh, đó là mùi vị của máu tươi. Thời khắc này, Linh Hoa phảng phất như dùng sức mạnh cả đời, dùng tình yêu cả đời hòa vào trong nụ hôn của hai người, khiến cho đôi môi của Lâm Phàm cũng bật máu vỡ nát, tất cả chỉ khiến hắn phải nhớ đến nàng mãi. Dường như phát hiện được gì đó, Lâm Phàm trừng trừng nhìn vào mắt Linh Hoa, miệng muốn nói gì đó nhưng lại không cách nào mở miệng được.
Một lúc sau, Linh Hoa buông đôi môi Lâm Phàm ra, từ từ đứng lên, khóe miệng đầy máu tươi, có cả máu của Lâm Phàm, cũng có máu của nàng, tất cả hòa tan vào với nhau.
Tử Vong thành chủ rất hứng thú ngắm nhìn tất cả mọi thứ, cảm thấy rất vui thú trước tình yêu của nhân gian, trong lòng đầy tình cảm trào phúng và đùa cợt. Nhìn kỹ người yêu, Linh Hoa ánh mắt có biến hóa một chút, khẽ lẩm bẩm:
- Tích nhật phật tiền đăng, kim triêu song sinh liên, tịnh đế hoa ánh nguyệt, nghiệt thất diệc uổng nhiên. Sư huynh còn nhớ câu này chăng?
Lâm Phàm có phần ngạc nhiên, cẩn thận nhớ lại, rồi nhỏ giọng nói:
- Còn nhớ, có liên quan đến Yến Sơn Cô Ảnh khách.
Linh Hoa khẽ gật đầu, xoay mình lại nhìn Tử Vong thành chủ, miệng lại tiếp tục nói chuyện với Lâm Phàm:
- Sư huynh có biết được tại sao Yến Sơn Cô Ảnh khách năm lần bảy lượt, hết lần này đến lần khác cứu chúng ta không?
Lâm Phàm đáp:
- Ta đã từng nghĩ đến, lại không hiểu rõ ràng lắm.
Linh Hoa giải đáp:
- Mọi thứ đều có liên quan đến muội, có liên quan đến viên đá ngọc kia.
Lâm Phàm thở dài u oán nói:
- Đáng tiếc ông ấy đã đi xa rồi, nếu không chúng ta còn có hy vọng.
Linh Hoa giọng nói quái dị đáp:
- Ông ấy tuy đi rồi, nhưng còn có muội.
Lâm Phàm ngạc nhiên, không hiểu rõ ràng lắm.
Tử Vong thành chủ cười trào lộng:
- Ngươi đương nhiên ở đây rồi, nếu không thì làm sao có nhiều u oán đến vậy?
Linh Hoa tức giận trừng Tử Vong thành chủ, trong lòng đầy lời nguyền rủa. Điều này ép nàng đi lên con đường không lối về, khiến nàng không thể nào chọn lựa cừu nhân, nàng hận muốn nghiền lão ta ra thành ngàn vạn mảnh.
- Ta nói qua rồi, ngươi sẽ phải hối hận, đáng tiếc ngươi lại chưa từng để điều đó trong lòng.
Tử Vong thành chủ cười lớn nói:
- Chỉ bằng vào một câu của ngươi, bằng vào vài ánh mắt mắt thù hận của ngươi, ngươi cho rằng có thể dọa được bản thành chủ sao?
Linh Hoa lạnh lẽo đáp:
- Uổng cho ngươi tự nhận mình phi phàm, lại ngu xuẩn không ai bằng. Ngươi có biết Xà Thần vì sao phải đánh cuộc với ngươi, vì sao lại bảo ngươi không giết được sư huynh chăng?
Tử Vong thành chủ nghi hoặc nói:
- Ngươi biết sao?
Linh Hoa cười như điên đáp:
- Ta tự nhiên biết được.
Tử Vong thành chủ hừ khẽ nói:
- Vì sao?
Linh Hoa chợt dừng tiếng cười, hai mắt ánh lạnh bộc phát, quát to lên:
- Bởi vì ta!
Tử Vong thành chủ cười lớn nói:
- Vì ngươi? Ha ha ha... Ngươi quả thật tự coi trọng mình quá mức rồi.
Linh Hoa trong lòng hận vô cùng, khí tức toàn thân quỷ dị, nàng vốn dĩ đang bị trọng thương không ngờ lập tức lành lặn, toàn thân xuất hiện một luồng sáng kỳ lạ, lập tức ngưng đọng cả gió tuyết trên bầu trời. Thời khắc đó, Tử Vong thành chủ chợt dừng tiếng cười, ánh mắt kinh ngạc nhìn Linh Hoa, cau mày nói:
- Có ý nghĩa, ngươi không ngờ còn ẩn giấu một phần thực lực.
Linh Hoa hận thù đáp:
- Trước đây ta đã từng khuyên bảo ngươi, đáng tiếc ngươi lại cố chấp không tỉnh ngộ, muốn đưa chúng ta vào chỗ chết. Hiện nay, ta sẽ không tha cho ngươi, ta muốn ngươi phải hối hận không kịp.
Còn đang nói, khí thế trên người Linh Hoa tăng mãnh liệt, đang dùng tốc độ nhanh đến kinh người tăng trưởng lên gấp bội, tu vi thoáng cái đã từ hậu kỳ cảnh giới Địa Tiên tiến vào trung kỳ cảnh giới Thiên Tiên, hơn nữa còn tiếp tục bành trướng, không bao lâu đã đến hậu kỳ của cảnh giới Thiên Tiên, lại tiếp tục tăng trưởng.
Tử Vong thành chủ sắc mặt chấn động kinh hãi, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị, mơ hồ có dự cảm bất an. Thân là một kẻ mạnh đương thời, thực lực của Tử Vong thành chủ ở trung kỳ cảnh giới Lăng Hư, đây là tu vi cực kỳ hiếm thấy, khắp cả thiên hạ cũng không tìm ra được mấy người. Ai ngờ, Linh Hoa trước mắt càng thêm quỷ dị, thực lực của nàng tăng trưởng rất nhanh, quả thực khiến người ta nghe thấy phải kinh hãi. Tử Vong thành chủ không dám chần chừ, lập tức triển khai công kích chủ động, phất tay đánh ra một chưởng mang theo thực lực trên chín phần, một lòng muốn giết Linh Hoa ngay lập tức.
Bật cười kỳ quái, Linh Hoa không né không tránh, phất tay đỡ thẳng một chưởng của Tử Vong thành chủ, chưởng lực hai bên lập tức gặp nhau, hình thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ, nổ tung một tiếng liền hất bay cả Linh Hoa và Tử Vong thành chủ. Rên lên một tiếng, Linh Hoa hộc ra máu tươi, ánh mắt có phần hơi ảm đạm, nhưng khí thế trên người vẫn giữ nguyên xu thế tăng trưởng y như cũ. Tử Vong thành chủ tung mình lùi lại, thân thể bị sức xung kích tác dụng làm cho thụ thương không nhẹ.
Gầm nhỏ một tiếng, Tử Vong thành chủ tức giận trừng Linh Hoa, cất tiếng hỏi:
- Pháp quyết của ngươi là thứ gì vậy?
Linh Hoa lạnh lùng tàn khốc nói:
- Thế nào, ngươi sợ rồi phải không.
Tử Vong thành chủ tức giận đáp:
- Nói bậy. Ta mà sợ ngươi sao. Xem chiêu.
Xoay chuyển giữa không trung, hai màu trắng đen, Tử Vong thành chủ rít lên liền bắn ra, người hệt như mũi tên ánh sáng, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Linh Hoa. Mím chặt môi, Linh Hoa thúc động sức mạnh cừu hận trong cơ thể, thân thể đảo ngược bay ra, lại một chiêu thẳng thắn liều mạng. Thẳng thẳng giao tranh, Tử Vong thành chủ vẫn tiếp tục chiếm được ưu thế tuyệt đối, lại tiếp tục đánh cho Linh Hoa trọng thương bay đi.
Rơi sầm xuống mặt đất, Linh Hoa vô cùng chật vật, toàn thân y phục rách nát, khí thế vốn dĩ kinh người đã do thương thế mà lập tức ảm đạm đi nhiều. Thấy vậy, Tử Vong thành chủ thở phào nhẹ nhõm, châm chọc:
- Ta còn cho rằng ngươi có ít nhiều bản lĩnh, té ra cũng không có gì hơn vậy.
Linh Hoa cố gắng đứng lên, tức giận vô cùng trừng Tử Vong thành chủ, miệng tuôn máu tươi không ngừng.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Linh Hoa, yếu ớt nói:
- Sư muội, đừng để ý gì đến ta, muội nhanh chạy đi.
Linh Hoa tâm thần chấn động, ánh mắt lại nhìn Lâm Phàm, trong mắt đột nhiên lại xuất hiện nước mắt.
Cất bước từ từ đến gần, Linh Hoa lắc đầu đáp:
- Sư huynh, muội sẽ không bỏ huynh mà đi, muội sẽ bảo vệ huynh.
Lâm Phàm khổ sở nói:
- Sư muội, với thực lực muội vừa mới thể hiện ra, muội hoàn toàn có cơ hội bỏ đi, muội vì sao lại không chịu?
Linh Hoa cười cười, vẻ mặt khổ sở khẽ lẩm bẩm:
- Bởi vì muội là vợ của huynh, muội chính là sư muội của huynh, muội chính là người thân nhất của huynh. Bây giờ, sư huynh hãy mở to mắt ra mà nhìn, xem muội sẽ báo thù rửa hận cho huynh.
Lâm Phàm nghe vậy dường như ý thức được gì đó, vội vàng nói:
- Sư muội, không được làm chuyện điên rồ.
Linh Hoa từ từ xoay mình, nước mắt như mưa, mang đầy thương cảm vô cùng vô tận đáp:
- Đời người có rất nhiều chuyện đã sớm định sẵn, không phải do chúng ta quyết định.
Tung mình bay lên, Linh Hoa đến trước mặt của Tử Vong thành chủ, hai bên cách nhau chừng ba trượng, bốn mắt chăm chú nhìn nhau.
Trước đây, Linh Hoa đã từng thúc động Chư Mộng Hoàng Hôn pháp quyết, sử dụng sức mạnh cừu hận, ý đồ quyết sinh tử với Tử Vong thành chủ. Nhưng mà sức mạnh cừu hận tuy đáng sợ, lại không cách nào khiến cho Chư Mộng Hoàng Hôn tăng trưởng đến cảnh giới cao nhất, với thực lực hiện nay của Linh Hoa vẫn không cách nào đột phá cảnh giới Lăng Hư, hai lần đều thua trong tay của Tử Vong thành chủ. Chư Mộng Hoàng Hôn pháp quyết vô cùng quái dị, phải dùng tình cảm đau thương vô cùng để thúc động pháp quyết mới khiến nó nhanh chóng đề thăng, từ đó đạt đến cảnh giới cao nhất. Trước đây, Linh Hoa trong lòng còn chờ may mắn, hy vọng có thể chống lại cường địch, tạo ra một cơ hội cho bản thân mình. Nhưng Chư Mộng Hoàng Hông vô cùng huyền bí, muốn tiến vào cảnh giới tối cao nhất thì phải đau lòng muốn chết. Một khi đạt đến cảnh giới đó rồi, sức mạnh tình hận liền có thể ngang tài ngang sức. Những điều này, Linh Hoa hiểu rõ hoàn toàn, nhưng lại vẫn luôn do dự, bởi trong lòng có điều không buông bỏ được. Hiện nay, chuyện đã đến mức tận cùng rồi, không còn chỗ chọn lựa, Linh Hoa mới đột nhiên hiểu ra được hàm nghĩa thật sự của điều khi tai kiếp ập xuống, tình yêu chân thật là vô địch.
Thở dài một tiếng, Linh Hoa phá vỡ những trầm lặng, giọng hận thù đáp:
- Tuyết trắng Băng Nguyên tinh khiết vô cùng, thích hợp làm nơi cho ngươi nghỉ ngơi lâu dài.
Tử Vong thành chủ cười lạnh đáp:
- Chỉ cần ngươi có được bản lĩnh đó, bản thành chủ nhất định sẽ bồi tiếp đến cùng.
Linh Hoa khịt mũi một cái, ánh mắt như băng nhìn địch nhân, cất tiếng hỏi:
- Ngươi có biết được trời chiều của Băng Nguyên có cảnh tượng thế nào không?
Tử Vong thành chủ nghe vậy sửng mình, thấy câu nói này có phần quen thuộc, cẩn thận nhớ lại mới chợt nghĩ đến Xà Thần đã từng nói qua câu nói tương tự như vậy.
Thu lại suy nghĩ, Tử Vong thành chủ hừ giọng đáp:
- Băng Nguyên quanh năm gió tuyết, làm sao thấy được cảnh mặt trời lặn chiều đây?
Linh Hoa lạnh lẽo trả lời:
- Người khác có lẽ không thấy được, nhưng ngươi lại có cơ hội đó.
Tử Vong thành chủ nghe vậy chấn động, mơ hồ có cảm giác bất an, hỏi lại:
- Câu này của ngươi có ý gì đây?
Linh Hoa âm lạnh đáp:
- Khi ngươi thấy được, ngươi sẽ hiểu ra mọi thứ.
Tung mình lùi lại, Linh Hoa bay vút lên không trung, ở vào trên đầu của Tử Vong thành chủ, toàn thân hào quang hội tụ. Phát hiện Linh Hoa muốn công kích, Tử Vong thành chủ đề cao cảnh giác, đứng yên bất động chăm chú nhìn Linh Hoa, chờ đợi nàng công kích.
Nhưng Linh Hoa chỉ đứng thẳng giữa không turng, cúi đầu nhìn xuống, trong mắt đầy đau thương, vẻ mặt chăm chú nhìn phu quân yêu dấu trong lòng dưới mặt đất, miệng u oán khẽ lẩm bẩm:
- Tiễu vô ngôn, tư miên miên, vô hạn nhu tình, phân phó dữ xuân sơn... Tái đoàn viên. Thị hà niên, khả thị đương sơ, lưỡng cá chân vô duyến... (Lặng lẽ không nói gì, suy tư miên man, tình êm ái vô hạn, giải bày với núi xuân ... Mới đoàn viên. Năm nào đây, có phải là lúc trước, hai người thật vô duyên ...)
Thời khắc này, thân thể Linh Hoa run rẩy, chìm đắm vào trong không khí đau thương, đang dùng sự bi thương và tang tóc cả đời mình để thúc động sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể.
- Nhạn lưỡng hành, lệ lưỡng hành, tâm thượng ly tình tự thu sương. Biệt thì lục song nhân tự hoa, kỷ phiên phong vũ hựu chuyển hoàng. Ngọc sai xao đoạn âm tín miểu, ngộ liễu giai kỳ hựu trọng dương, chích thặng kỷ hải hoàng hôn lệ, ký dữ lang quân hoán thê lương... (Nhạn hai hàng, lệ hai hàng, trong lòng tình ly biệt như sương thu. Lúc thì đứng tựa cửa sổ như hoa, gió mưa lại chuyển vàng trời đất. Ngọc trâm gõ lên âm thanh làm tín hiệu, mong ngày mặt trời lại bừng lên, chỉ còn lại dòng lệ hoàng hôn ánh rực rỡ, nhớ lại lang quân đổi lấy thê lương ...
Ý niệm đau đớn, tình càng thăm thẳm, tình thương thấu tận xương tủy khiến người ta càng thêm đứt ruột đứt gan, làm cho Lâm Phàm lệ tuôn đầy mặt. Nhưng càng đau thương, sức mạnh trong cơ thể Linh Hoa càng điên cuồng, đang dùng tốc độ nhanh đến kinh người bành trướng mãi, lập tức đột phá được hậu kỳ cảnh giới Thiên Tiên, tiến vào sơ kỳ của cảnh giới Lăng Hư.
Cuồng phong tĩnh lặng, hoa tuyết ngừng rơi, một luồng sức mạnh kỳ lạ phong tỏa phạm vi phương viên đến vài trăm dặm, khiến cho nó hình thành một khu vực đặc biệt, vững vàng đóng băng Tử Vong thành chủ ngay tại chỗ đó. Phát hiện được tình hình này, Tử Vong thành chủ kinh hãi vô cùng, nhanh chóng triển khai phòng ngự, khí thế mạnh mẽ hình thành hai bóng sáng khổng lồ sau lưng của lão, chính là một tượng Phật và một tượng Ma, cả hai lưng đấu vào nhau thành một khối, chống đỡ lại luồng khí thế nghiêng trời lật đất, quỷ thần phải khóc than kia do Linh Hoa phát xuất ra.
- Mạc mạc khinh âm lung trúc viện, tế vũ vô tình, lệ thấp sương hoa diện. Thí vấn sầu 舾 hà dạng đoạn. Tàn hồng toái lục tây phong phiến. Thiên biến tương tư tài dạ bán, hựu thính lâu tiền, khiếu quá thương - nhạn. Bất quán thiên nhai nhân khứ viễn, tam sinh duyến bạc xuy tiêu bạn. (Âm thanh hờ hững nhẹ nhàng phủ kín viện trúc, mưa gió vô tình, lệ rơi như sương cả gương mặt như hoa. Hỏi thử vì sao gánh sầu gãy đoạn. Gió Tây thổi những mảnh xanh đỏ tàn tạ. Ngàn lần tương tư mới nửa đêm, lại nghe trước lầu, tiếng nhạn kêu sầu bi. Không quen góc trời người đi xa, ba đời duyên mỏng chỉ còn làm bạn với tiếng tiêu).
Ba đời duyên phận bạc bẽo, quả thật vô duyên, những biến cố thê lương ai oán khiến thân thể Linh Hoa run rẩy, há miệng phun ra một bụm máu tươi, đau thương vô cùng khiến cho Chư Mộng Hoàng Hôn thoáng chốc đã tăng lên đến cực hạn. Thời khắc đó, trời đất biến đổi. Bầu trời vốn dĩ âm u đầy tuyết đột nhiên mây đen tan biến, một chùm ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống, vừa trúng hay trên người của Linh Hoa, lại tăng thêm sức mạnh vô hạn cho nàng. Quanh đó, không gian ngưng đọng, thời gian ngừng lại, sức mạnh mênh mông vô cùng khiến cả đất trời phải rung động, núi sông hơi biến sắc. Tử Vong thành chủ thân thể run rẩy, tượng Phật và tượng Ma sau lưng lập tức tan biến, kinh mạch trong cơ thể đứt đoạn, nguyên thần bị trọng thương có tính hủy diệt. Tử Vong thành chủ gương mặt kinh hãi, bất động nhìn Linh Hoa, trong lòng đầy bất cam.
Trên mặt đất, Lâm Phàm bắn ra ánh mắt mừng rỡ, hắn không thể nào ngờ được, Linh Hoa lại có được sức mạnh to lớn như vậy. Bầu trời, mặt trời hạ xuống phía Tây, chim nhạn bay theo tầng mây, một cảnh tượng thật tuyệt đẹp, mô tả tình cảm nào đó. Dưới ánh mặt trời, Linh Hoa toàn thân hào quang vạn trượng, thân hình phiêu dật hệt như tiên trên trời, lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. Ngửa mặt lên trời cao, Linh Hoa vẻ mặt kỳ lạ, có u oán đến vô cùng vô tận, lại có thương cảm đến vô hạn.
Chăm chú nhìn thật lâu, Linh Hoa thôi không nhìn nữa, ánh mắt kỳ lạ nhìn xuống Lâm Phàm ở trên mặt đất, phất tay phát xuất một luồng sức mạnh êm ái chuyển hắn đến trước mặt nàng, bắt đầu trị thương cho hắn. Chỉ trong chớp mắt, thương thế của Lâm Phàm đã có chuyển biến tốt đẹp, vội vàng mở miệng nói:
- Linh Hoa, chuyện này là thế nào vậy muội, vì sao ta trước giờ đều không biết gì?
Bật cười phức tạp, Linh Hoa nhìn sang chỗ khác, ánh mắt cừu hận tức giận trừng Tử Vong thành chủ, hận thù nói:
- Ta nói qua rồi, ngươi sẽ hối hận.
Tử Vong thành chủ cố gắng tranh đấu, miệng gầm thét:
- Vì sao lại như vậy?
Linh Hoa quay đầu lại nhìn lên mặt trời đang lặn, u oán hỏi lại:
- Mặt trời lặn ở Băng Nguyên so với trung thổ như thế nào?
Tử Vong thành chủ tức đến phát cuồng, lúc này lão đã hiểu được ý tứ Xà Thần lúc trước, đáng tiếc mọi thứ đều đã quá trễ rồi.
Tức giận trừng Linh Hoa, Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên da thịt gương mặt vặn vẹo, gào lên:
- Đây là pháp quyết gì vậy, không ngờ lại khiến cho người ta không cách nào phản kháng được?
Linh Hoa u oán thở dài đáp:
- Chư Mộng Hoàng Hôn, người thấy đau thương, sức mạnh hận thù trong tình yêu, không gì chống được.
Lâm Phàm nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:
- Đây chính là pháp quyết Chư Mộng Hoàng Hôn? Muội đã luyện thành từ lúc nào?
Tử Vong thành chủ ngạc nhiên lên tiếng:
- Chư Mộng Hoàng Hôn ... Chư Mộng Hoàng Hôn ... Té ra kết cục không có chút ý nghĩa nào với ta, chỉ đây là ý nghĩa của nó. Xà Thân, ngươi thật tàn ác, không ngờ đã sớm nhìn thấy được vận mệnh của ta.
Tiếng rống giận dữ mô tả những hối tiếc trong lòng của Tử Vong thành chủ, đáng tiếc mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi.
Nhìn Lâm Phàm, ánh mắt Linh Hoa kỳ lạ, vừa mới muốn nói gì đó, mặt trời trên đầu lại bắt đầu lặn xuống.
Thời khắc đó, thân thể Linh Hoa chấn động, một cơn đau như khoan vào tim tràn đầy trong lòng yêu thương của nàng.
Thở dài khổ sở, Linh Hoa đầy đau thương, cố gắng giữ nguyên bình tĩnh, êm ái nhẹ nhàng nói:
- Sư huynh, cái huynh thiếu sót chỉ là tu vi, hôm nay muội sẽ giúp huynh một chút sức lực, sau này mọi thứ phải trông vào bản thân huynh, nhớ làm việc phải cẩn thận, đừng để cho muội phải lo lắng.
Lâm Phàm nghe vậy sửng người, cất tiếng hỏi:
- Sư muội, muội nói như vậy là có ý gì đây?
Linh Hoa đau đớn thở dài đáp:
- Sư huynh thấy Chư Mộng Hoàng Hôn có ý thế nào?
Lâm Phàm không hiểu, hỏi lại:
- Ý thế nào đây?
Linh Hoa nhịn không được rơi lệ, vẻ mặt thê lương đau đớn, giọng đầy tang thương đáp:
- Cơn mộng trôi qua, mặt trời lặn xuống, cái gọi là hoàng hôn, chính là tiền thân của bóng đen, đó chính là bước khởi đầu để vạn vật trôi vào trong bóng tối.
Lâm Phàm nghe vậy sửng mình, khổ sở nói:
- Vì sao lại như vậy?
Linh Hoa cười đau đớn đáp:
- Chư Mộng Hoàng Hôn vốn từ đau thương, sức mạnh hận thù tình yêu, diệt đất trời tổn hại mình.
Tử Vong thành chủ nghe vậy cười lớn nói:
- Té ra ngươi cũng khó mà thoát khỏi cái chết, quả thật là sự trào phúng to lớn, ha ha ha ... Ta nguyền rủa các ngươi vĩnh viễn không cách nào ở cùng nhau. Các ngươi ...
Linh Hoa tức giận nói:
- Câm miệng! Ngươi chết đi cho ta.
Tay phải phất lên, một chùm lưỡi sáng trong suốt phá không ập đến, lập tức đánh trúng vào thân thể của Tử Vong thành chủ, liền tiêu diệt lão cả hồn lẫn xác.
Lâm Phàm chăm chú nhìn vào trong mắt của Linh Hoa, vội vàng nói:
- Sư muội, muội nói cho ta biết đi, những lời lão nói có thật không, lão cố ý gạt người phải không.
Linh Hoa không đáp, mặt đầy khổ sở, ánh mắt đầy vẻ không nỡ. Lâm Phàm thấy vậy trong lòng sửng sốt, không cách nào chấp nhận được sự thực, miệng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết điên cuồng. Linh Hoa nghe vậy rơi lệ, cố nén đau thương, liên tục không ngừng truyền sức mạnh vào trong người của Lâm Phàm, hỗ trợ hắn gia tăng thực lực.
Rất nhanh, tu vi Lâm Phàm đột phá được cảnh giới Thiên Tiên, bước thẳng đến cảnh giới Lăng Hư. Nhìn phu quân kêu thét điên cuồng, Linh Hoa cảm động vô cùng, lại khó có thể dứt bỏ được, còn đang muốn nói gì đó, ánh tà dương trên người lại đột nhiên biến mất, thay vào đó là ngọn lửa hừng hực đang đốt cháy thân thể của Linh Hoa.
Lâm Phàm gào thét điên cuồng kích động vô cùng, trong lòng đầy đau thương và ưu buồn, vừa hay ngầm hợp với phép tu luyện Chư Mộng Hoàng Hôn, tiếp nhận được luồng sức mạnh tình yêu thật sự mà Linh Hoa truyền vào thật thuận lợi. Đối với Tử Vong thành chủ, Linh Hoa trong lòng đầy cừu hận. Đối với phu quân yêu dấu trong lòng, Linh Hoa trong lòng lại đầy tình yêu, không tiếc gì cả bảo vệ cho hắn, muốn hiến dâng cả sinh mạng bản thân. Theo việc sức mạnh liên tục không ngừng truyền vào trong thân thể, tình cảm của Lâm Phàm từ từ bình tĩnh trở lại.
Lúc này, Lâm Phàm đột nhiên phát hiện, ngọn lửa đã thiêu hủy đến bắp chân của Linh Hoa, hơn nữa còn nhanh chóng lan lên trên. Thất thanh la lên, Lâm Phàm hét lớn:
- Sư muội nhanh dừng tay. Ta không cần sức mạnh. Ta chỉ cần muội vĩnh viễn ở cùng với ta.
Linh Hoa nghe vậy cảm động vô cùng, trong vui mừng toát ra mấy phần thê lương, khẽ lẩm bẩm:
- Đời này có tình yêu, có chết cũng vui mừng. Sư huynh, hãy hứa với muội sẽ sống thật tốt, lòng muội sẽ luôn đi theo với huynh.
Lâm Phàm điên cuồng giằng co, điên cuồng rống to:
- Không! Ta không để cho muội đi đâu, ta muốn muội còn sống, ta muốn vĩnh viễn theo sát với muội.
Linh Hoa mắt đầy lệ, cảm động đáp:
- Sư huynh, tình yêu của huynh thì muội sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, kiếp sau muội sẽ báo đáp huynh.
Hai mắt nhắm chặt, nước mắt như mưa, tình yêu vô cùng vô tận hóa thành động lực, lập tức truyền vào thân thể Lâm Phàm, khiến tu vi của hắn tăng mạnh, lập tức đột phá được cảnh giới Lăng Hư. Thời khắc đó, thân thể Lâm Phàm run lên, thoáng cái đã thoát được sức trói buộc của Linh Hoa, chạy thẳng đến nàng. Nhưng đúng lúc này, thân thể Linh Hoa đã bị lửa đỏ nuốt chửng, chỉ còn lại một cái đầu đang nhanh chóng biến mất.
Nhìn phu quân điên cuồng chạy đến, Linh Hoa trong mắt hiện lên nụ cười. Tuy vô cùng không nỡ từ biệt, nhưng trước khi chia tay, nàng lại muốn dùng nụ cười để chào từ biệt hắn.
Dường như hiểu được ý của Linh Hoa, Lâm Phàm xông đến ôm lấy cái đầu của Linh Hoa đang bị thiêu đốt, miệng phát ra những tiếng gào thét rung trời chuyển đất, tiếng kêu đau đớn vang vọng cả đất trời.
- Sư muội!
Ngàn vạn
Bình luận truyện