Thắt Lưng Hoa
Chương 66: Ngoại truyện 2
Song Song là một bạn nhỏ trầm tính, thích cười và không thích khóc, nhưng khi cười cũng rất yên lặng, đôi mắt cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm.
Hôm nay là ngày cưới của cô Út nhà Song Song. Cô bé ngồi trên ghế cao, nhìn các cô các chị tíu tít ra vào. Mẹ của cô bé cũng bận hỗ trợ cô Út của cô bé trang điểm, mặc váy cưới. Song Song ngoan ngoãn ngồi một chỗ, không ồn ào, không quấy không nghịch, chỉ tròn xoe mắt nhìn cô Út nhà mình: “Cô ơi, hôm qua cô rất xinh, hôm nay lại càng xinh hơn.”
Cô bé nói chuyện rất từ tốn và luôn nghiêm túc, khiến Lí Mộ và Ngụy Vi không khỏi buồn cười. Ngụy Vi khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, lại không nỡ nhéo mạnh: “Sao Song Song nhà chúng ta lại đáng yêu thế chứ.”
Song Song xấu hổ ôm mặt, cảm thấy mình đâu có đáng yêu.
Trong phòng nghỉ, càng lúc càng có nhiều người hơn, Lí Mộ lo Song Song thấy buồn chán, bèn bế cô bé ra ngoài tìm Ngụy Tuần. Không ngờ rằng hai người họ rất ăn ý, anh đang đứng trước cửa và định gõ cửa phòng. Vừa nhìn thấy hai mẹ con cô đi ra, đôi mắt anh liền sáng lên, nụ cười trở nên dịu dàng hơn: “Song Song à, bố con mình ra ngoài chơi nhé.”
“Vâng.” Song Song vươn đôi tay mũm mĩm ôm lấy cổ bố mình.
Ngụy Tuần đón lấy có bé từ vòng tay của Lí Mộ, lại không quên đặt lên trán cô một nụ hôn: “Anh bế Song Song đi trước nhé.”
“Vâng.” Lí Mộ thơm lên đôi má mềm mại của con gái cô, rồi mỉm cười nhìn hai bố con rời đi. Song Song nằm nhoài trên vai Ngụy Tuần, vui vẻ cười với cô.
Ánh nắng dịu dàng chiếu xuống, bãi cỏ đã được trang trí rất đẹp, hoa tươi xếp thành hàng theo lối đi, những dải lụa trắng tung bay đón gió. Song Song thích những thứ đẹp đẽ, bàn tay cầm bông hoa mà bố mình hái cho, mải mê ngắm nghía hồi lâu.
Ngụy Tuần nhìn cô bé, nét mặt không giấu nổi nụ cười. Anh dịu dàng hỏi: “Song Song ơi, bên kia có rất nhiều bạn nhỏ, con không đi chơi với các bạn à?”
Trên bãi cỏ phía xa xa có vài đứa trẻ đang nô đùa chạy nhảy, chơi quên cả trời đất. Song Song lắc đầu, cô bé không thích chơi như thế, chạy nhảy mệt lắm.
“Được rồi, vậy bố ở đây chơi với con nhé.” Ngụy Tuần xoa cái đầu nhỏ của cô nhóc. Con gái anh không biết là giống ai, chẳng thích vận động mà có phần lười biếng.
Tuy nhiên, Ngụy Tuần chơi với cô bé chưa được bao lâu thì có khách quan trọng đến. Song Song chỉ có thể tạm thời được giao cho trợ lí Trần. Một người đàn ông trầm lặng ít nói như trợ lí Trần quả thực không giỏi chơi với trẻ con. Song Song chỉ mới ba tuổi nhưng lại thường hay hỏi một số câu mà người lớn không tài nào trả lời được: “Chú Trần ơi, bé hoa sẽ kết hôn chứ ạ?”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ và dễ thương của cô bé, trợ lí Trần không biết phải trả lời thế nào, cứ ngắc ngứ mãi: “À… không đâu.”
“Ơ, cháu tưởng là bé hoa sẽ kết hôn với bé cỏ chứ ạ?” Song Song hơi thất vọng.
Nghe giọng điệu của cô bé, trợ lí Trần cảm thấy hối hận vì câu trả lời vừa rồi của mình. Về sau, Song Song lại hỏi thêm vài câu nữa, anh ta đều trả lời một cách rất khó khăn, điều này thậm chí còn khó khăn hơn cả phải giải quyết bất cứ công việc khó khăn nào. May mà Từ Nhược Chi đã tới, giảm bớt áp lực cho anh ta.
“Sao cục cưng của bà lại chơi một mình ở đây. Bà nội tìm con mãi.” Từ Nhược Chi nắm tay Song Song, đi đến chỗ đám chị em của mình. Cô bé vừa xuất hiện nhận đã được những lời xuýt xoa khen ngợi của mọi người.
“Nhược Chi à, cháu gái bà xinh xắn quá.”
“Vừa ngoan vừa đáng yêu, còn xinh hơn Vi Vi hồi nhỏ ấy.”
Vẻ mặt Từ Nhược Chi tràn đầy yêu thương và tự hào: “Con bé xinh xắn hơn Vi Vi hồi nhỏ đấy. Không chỉ được thừa hưởng nét đẹp của mẹ mà tính tình cũng giống mẹ, không hiếu động nghịch ngợm như Vi Vi.”
“Ơ, Vi Vi thì có gì là nghịch, mấy đứa nhà tôi hồi nhỏ mới là nghịch như giặc.”
“Nói đến nghịch thì phải kể đến Ngụy Diễn, thằng ranh ấy nghịch đến mức chỉ thiếu nước trèo lên nóc nhà lật ngói.”
“Đó là khi còn bé thôi, Ngụy Diễn nhà bà bây giờ tháo vát, giỏi giang, chín chắn hơn nhiều rồi, lại còn đẹp trai nữa chứ. Thế đã có bạn gái chưa?”
Bọn họ trò chuyện một lúc, cuối cùng đã vào chủ đề chính. Từ Nhược Chi nắm tay bà bạn của mình, thân thiết hỏi: “Chưa, tôi đang muốn hỏi chị đây, con bé Lôi Lôi nhà chị vừa xinh đẹp vừa khéo cư xử, cháu nó đã có bạn trai chưa?”
Người kia mỉm cười hiểu ý, bà ta cũng đang có ý này: “Lôi Lôi nhà tôi tính tình hướng nội, không thích đi ra ngoài. Đừng nói là bạn trai, từ nhỏ đến giờ còn chưa có mối tình nào vắt vai. Tôi đang rầu hết cả ruột đây.”
Hai người chuyện trò thân mật một lúc, người kia gọi con gái Lôi Lôi nhà mình đến. Đó là một cô gái đoan trang nhã nhặn, cô ấy hơi lúng túng trước ánh nhìn của các vị phụ huynh. Ngụy Diễn cũng được Từ Nhược Chi sai người gọi tới. Anh ta nói chuyện chưa được dăm ba câu đã bế Song Song rời đi.
“Ơ này, con đi đâu đấy?” Từ Nhược Chi gọi với theo.
“Anh con đang tìm Song Song, con đưa con bé đến chỗ anh ấy.”
Ngụy Diễn nói dối tỉnh bơ, sau đó bế Song Song rời xa chốn thị phi. Song Song đặt hai tay lên vai anh ta, hớn hở hỏi: “Chú ơi, bố con đâu ạ?”
“Bố con đang bận. Song Song không muốn chơi với chú, chỉ muốn tìm bố con thôi à?”
Cô bé vội lắc đầu: “Không ạ, chú là tốt nhất.”
Ngụy Diễn nở nụ cười: “Song Song ngoan, chú đưa con đi ăn nhé?”
“Vâng ạ.” Nghe chú Hai nhà mình nói vậy, Song Song cảm thấy hình như cũng hơi đói bụng.
Ngụy Diễn bế cô bé đi lấy đồ ngọt. Một người phụ nữ hiền hậu đang đứng trước dãy bàn ăn, cùng với một cậu thiếu niên cao gầy và một cậu bé tầm sáu, bảy tuổi. Thiếu niên nhiệt tình chào hỏi Ngụy Diễn: “Cháu chào chú Ngụy, chú còn nhớ cháu không? Cháu là Trình Tế Minh đây ạ.”
“Thằng nhóc này đã lớn vậy rồi cơ à. Trông cháu gầy đi nhiều quá.”
Trình Tế Minh sờ gáy, cười đáp: “Không giảm béo không được ạ.”
Ngụy Diễn cũng nhận ra người phụ nữ đứng bên cạnh là vợ của Thẩm Trực. Hai năm nay, công ty hai nhà thường bắt tay hợp tác, nên họ cũng gặp nhau khá nhiều lần. Sau khi đôi bên chào hỏi, Du Âm nhìn thấy Ngụy Diễn đang bế Song Song, bèn cười hỏi: “Con anh đây à? Thật đáng yêu!”
“À không, đây là con gái của anh trai tôi. Song Song, con chào đi nào.”
“Con chào cô ạ.”
Song Song vâng lời gọi một tiếng, giọng nói ngọt ngào nghe mát cả ruột.
“Ngoan quá!”
Du Âm xoa đầu cô bé.
Ngụy Diễn lấy cho Song Song một miếng bánh. Bấy giờ, Ngụy Tuần cũng đã đi tới. Anh bế cô bé, ngồi cùng một chỗ với gia đình Thẩm Trực. Người lớn thì trò chuyện rôm rả, bọn trẻ thì cùng nhau ngồi ăn bánh ngọt. Ngồi bên cạnh Song Song là Thẩm Thừa Quang. Cô bé liếc nhìn cậu một cái, cậu cũng liếc nhìn cô bé một cái.
Thẩm Thừa Quang không nói gì, Song Song cũng không nói gì.
Cô bé mải ăn bánh ngọt, trên miệng dính đầy kem. Người lớn đang nói chuyện nên không để ý, Thẩm Thừa Quang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Song Song, sau đó lấy khăn giấy trên bàn lau miệng cho cô nhóc.
Song Song ngơ ngác nhìn cậu. Ngụy Tuần thấy thế liền mỉm cười, cầm lấy khăn giấy trên tay cậu: “Thừa Quang ngoan quá, còn biết chăm sóc em gái nữa cơ đấy. Song Song cảm ơn anh đi con.”
Song Song vâng lời bố, ngoan ngoãn nói: “Em cảm ơn anh.”
Thẩm Thừa Quang nghiêm túc đáp: “Không cần khách sáo.”
Thấy bọn trẻ vui vẻ chan hòa với nhau, Ngụy Tuần và Du Âm đều nở nụ cười.
Sau hôn lễ, Ngụy Tuần và Lí Mộ đưa con gái về nhà. Cô bé buồn ngủ díp cả mắt nên đã ngủ khì trên xe. Ngụy Tuần cẩn thận bế con gái đặt lên giường, rồi đắp chăn cho cô bé, và không quên đặt lên má cô nhóc một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Đoạn, anh đóng cửa phòng đi ra ôm eo Lí Mộ trở về phòng của hai vợ chồng. Anh kể cho cô nghe chuyện hôm nay Song Song và con trai nhà Thẩm Trực chơi với nhau rất vui. Hai đứa trẻ ít nói vậy mà lại có thể chơi với nhau một cách rất hòa thuận.
Song Song quá trầm, họ luôn hi vọng cô bé sẽ tiếp xúc nhiều hơn với những đứa trẻ khác.
Ngụy Tuần ấn Lí Mộ lên tủ quần áo mà hôn. Sau nụ hôn, anh kề trán vào trán cô, khẽ hỏi: “Có phải Song Song giống em không Tiểu Mộ? Hồi nhỏ em cũng ngoan vậy à?”
“Hồi nhỏ em ham chơi lắm, hay cùng bọn Đại La, A Tranh lên núi trèo cây hái quả. Có lần trời tối mà còn chưa biết đường về nhà, em đã bị mẹ em dạy cho một trận nên thân.”
Tưởng tượng ra cảnh đó, anh không khỏi bật cười: “Anh không tin là em lại nghịch như vậy.”
“Em có nghịch đâu, là bởi đi theo Đại La nên mới như thế đấy chứ.” Nhớ lại những chuyện hồi còn nhỏ, Lí Mộ cũng không nén nổi cười. Cô vòng tay ôm lấy eo Ngụy Tuần, rúc vào trước ngực anh: “Em thấy Song Song giống anh thì có. Hồi nhỏ chắc chắn là anh cũng không thích chơi với các bạn nhỏ khác.”
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như hồi nhỏ anh không có bạn thì phải.”
Tiếng nói chuyện của hai người nhỏ dần, một nụ hôn lại bắt đầu lúc nào không hay. Lí Mộ không chống đỡ nổi, hơi ngửa đầu ra sau, không cẩn thận cụng đầu vào tủ quần áo.
Ngụy Tuần xót xa xoa gáy cô: “Đau không em?”
Cô rơm rớm nước mắt, phụng phịu nói: “Tất nhiên là đau rồi. Tại anh cả đấy.”
“Ừ, tất cả là tại anh.” Anh bế cô đi về phía giường.
Lưng Lí Mộ vừa chạm giường, hai mắt đã mở to nhìn anh: “Em bị cụng đầu đấy.”
“Ừ, anh biết rồi. Đau lắm.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng: “Hôn một cái là sẽ hết đau thôi.”
Một cơn gió đêm lùa vào hất tung tấm rèm cửa sổ màu trắng. Song Song lật mình một cái trên giường. Trong mơ, một cậu nhóc đang đút cho cô bé miếng bánh gato ngọt lịm.
Hôm nay là ngày cưới của cô Út nhà Song Song. Cô bé ngồi trên ghế cao, nhìn các cô các chị tíu tít ra vào. Mẹ của cô bé cũng bận hỗ trợ cô Út của cô bé trang điểm, mặc váy cưới. Song Song ngoan ngoãn ngồi một chỗ, không ồn ào, không quấy không nghịch, chỉ tròn xoe mắt nhìn cô Út nhà mình: “Cô ơi, hôm qua cô rất xinh, hôm nay lại càng xinh hơn.”
Cô bé nói chuyện rất từ tốn và luôn nghiêm túc, khiến Lí Mộ và Ngụy Vi không khỏi buồn cười. Ngụy Vi khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, lại không nỡ nhéo mạnh: “Sao Song Song nhà chúng ta lại đáng yêu thế chứ.”
Song Song xấu hổ ôm mặt, cảm thấy mình đâu có đáng yêu.
Trong phòng nghỉ, càng lúc càng có nhiều người hơn, Lí Mộ lo Song Song thấy buồn chán, bèn bế cô bé ra ngoài tìm Ngụy Tuần. Không ngờ rằng hai người họ rất ăn ý, anh đang đứng trước cửa và định gõ cửa phòng. Vừa nhìn thấy hai mẹ con cô đi ra, đôi mắt anh liền sáng lên, nụ cười trở nên dịu dàng hơn: “Song Song à, bố con mình ra ngoài chơi nhé.”
“Vâng.” Song Song vươn đôi tay mũm mĩm ôm lấy cổ bố mình.
Ngụy Tuần đón lấy có bé từ vòng tay của Lí Mộ, lại không quên đặt lên trán cô một nụ hôn: “Anh bế Song Song đi trước nhé.”
“Vâng.” Lí Mộ thơm lên đôi má mềm mại của con gái cô, rồi mỉm cười nhìn hai bố con rời đi. Song Song nằm nhoài trên vai Ngụy Tuần, vui vẻ cười với cô.
Ánh nắng dịu dàng chiếu xuống, bãi cỏ đã được trang trí rất đẹp, hoa tươi xếp thành hàng theo lối đi, những dải lụa trắng tung bay đón gió. Song Song thích những thứ đẹp đẽ, bàn tay cầm bông hoa mà bố mình hái cho, mải mê ngắm nghía hồi lâu.
Ngụy Tuần nhìn cô bé, nét mặt không giấu nổi nụ cười. Anh dịu dàng hỏi: “Song Song ơi, bên kia có rất nhiều bạn nhỏ, con không đi chơi với các bạn à?”
Trên bãi cỏ phía xa xa có vài đứa trẻ đang nô đùa chạy nhảy, chơi quên cả trời đất. Song Song lắc đầu, cô bé không thích chơi như thế, chạy nhảy mệt lắm.
“Được rồi, vậy bố ở đây chơi với con nhé.” Ngụy Tuần xoa cái đầu nhỏ của cô nhóc. Con gái anh không biết là giống ai, chẳng thích vận động mà có phần lười biếng.
Tuy nhiên, Ngụy Tuần chơi với cô bé chưa được bao lâu thì có khách quan trọng đến. Song Song chỉ có thể tạm thời được giao cho trợ lí Trần. Một người đàn ông trầm lặng ít nói như trợ lí Trần quả thực không giỏi chơi với trẻ con. Song Song chỉ mới ba tuổi nhưng lại thường hay hỏi một số câu mà người lớn không tài nào trả lời được: “Chú Trần ơi, bé hoa sẽ kết hôn chứ ạ?”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ và dễ thương của cô bé, trợ lí Trần không biết phải trả lời thế nào, cứ ngắc ngứ mãi: “À… không đâu.”
“Ơ, cháu tưởng là bé hoa sẽ kết hôn với bé cỏ chứ ạ?” Song Song hơi thất vọng.
Nghe giọng điệu của cô bé, trợ lí Trần cảm thấy hối hận vì câu trả lời vừa rồi của mình. Về sau, Song Song lại hỏi thêm vài câu nữa, anh ta đều trả lời một cách rất khó khăn, điều này thậm chí còn khó khăn hơn cả phải giải quyết bất cứ công việc khó khăn nào. May mà Từ Nhược Chi đã tới, giảm bớt áp lực cho anh ta.
“Sao cục cưng của bà lại chơi một mình ở đây. Bà nội tìm con mãi.” Từ Nhược Chi nắm tay Song Song, đi đến chỗ đám chị em của mình. Cô bé vừa xuất hiện nhận đã được những lời xuýt xoa khen ngợi của mọi người.
“Nhược Chi à, cháu gái bà xinh xắn quá.”
“Vừa ngoan vừa đáng yêu, còn xinh hơn Vi Vi hồi nhỏ ấy.”
Vẻ mặt Từ Nhược Chi tràn đầy yêu thương và tự hào: “Con bé xinh xắn hơn Vi Vi hồi nhỏ đấy. Không chỉ được thừa hưởng nét đẹp của mẹ mà tính tình cũng giống mẹ, không hiếu động nghịch ngợm như Vi Vi.”
“Ơ, Vi Vi thì có gì là nghịch, mấy đứa nhà tôi hồi nhỏ mới là nghịch như giặc.”
“Nói đến nghịch thì phải kể đến Ngụy Diễn, thằng ranh ấy nghịch đến mức chỉ thiếu nước trèo lên nóc nhà lật ngói.”
“Đó là khi còn bé thôi, Ngụy Diễn nhà bà bây giờ tháo vát, giỏi giang, chín chắn hơn nhiều rồi, lại còn đẹp trai nữa chứ. Thế đã có bạn gái chưa?”
Bọn họ trò chuyện một lúc, cuối cùng đã vào chủ đề chính. Từ Nhược Chi nắm tay bà bạn của mình, thân thiết hỏi: “Chưa, tôi đang muốn hỏi chị đây, con bé Lôi Lôi nhà chị vừa xinh đẹp vừa khéo cư xử, cháu nó đã có bạn trai chưa?”
Người kia mỉm cười hiểu ý, bà ta cũng đang có ý này: “Lôi Lôi nhà tôi tính tình hướng nội, không thích đi ra ngoài. Đừng nói là bạn trai, từ nhỏ đến giờ còn chưa có mối tình nào vắt vai. Tôi đang rầu hết cả ruột đây.”
Hai người chuyện trò thân mật một lúc, người kia gọi con gái Lôi Lôi nhà mình đến. Đó là một cô gái đoan trang nhã nhặn, cô ấy hơi lúng túng trước ánh nhìn của các vị phụ huynh. Ngụy Diễn cũng được Từ Nhược Chi sai người gọi tới. Anh ta nói chuyện chưa được dăm ba câu đã bế Song Song rời đi.
“Ơ này, con đi đâu đấy?” Từ Nhược Chi gọi với theo.
“Anh con đang tìm Song Song, con đưa con bé đến chỗ anh ấy.”
Ngụy Diễn nói dối tỉnh bơ, sau đó bế Song Song rời xa chốn thị phi. Song Song đặt hai tay lên vai anh ta, hớn hở hỏi: “Chú ơi, bố con đâu ạ?”
“Bố con đang bận. Song Song không muốn chơi với chú, chỉ muốn tìm bố con thôi à?”
Cô bé vội lắc đầu: “Không ạ, chú là tốt nhất.”
Ngụy Diễn nở nụ cười: “Song Song ngoan, chú đưa con đi ăn nhé?”
“Vâng ạ.” Nghe chú Hai nhà mình nói vậy, Song Song cảm thấy hình như cũng hơi đói bụng.
Ngụy Diễn bế cô bé đi lấy đồ ngọt. Một người phụ nữ hiền hậu đang đứng trước dãy bàn ăn, cùng với một cậu thiếu niên cao gầy và một cậu bé tầm sáu, bảy tuổi. Thiếu niên nhiệt tình chào hỏi Ngụy Diễn: “Cháu chào chú Ngụy, chú còn nhớ cháu không? Cháu là Trình Tế Minh đây ạ.”
“Thằng nhóc này đã lớn vậy rồi cơ à. Trông cháu gầy đi nhiều quá.”
Trình Tế Minh sờ gáy, cười đáp: “Không giảm béo không được ạ.”
Ngụy Diễn cũng nhận ra người phụ nữ đứng bên cạnh là vợ của Thẩm Trực. Hai năm nay, công ty hai nhà thường bắt tay hợp tác, nên họ cũng gặp nhau khá nhiều lần. Sau khi đôi bên chào hỏi, Du Âm nhìn thấy Ngụy Diễn đang bế Song Song, bèn cười hỏi: “Con anh đây à? Thật đáng yêu!”
“À không, đây là con gái của anh trai tôi. Song Song, con chào đi nào.”
“Con chào cô ạ.”
Song Song vâng lời gọi một tiếng, giọng nói ngọt ngào nghe mát cả ruột.
“Ngoan quá!”
Du Âm xoa đầu cô bé.
Ngụy Diễn lấy cho Song Song một miếng bánh. Bấy giờ, Ngụy Tuần cũng đã đi tới. Anh bế cô bé, ngồi cùng một chỗ với gia đình Thẩm Trực. Người lớn thì trò chuyện rôm rả, bọn trẻ thì cùng nhau ngồi ăn bánh ngọt. Ngồi bên cạnh Song Song là Thẩm Thừa Quang. Cô bé liếc nhìn cậu một cái, cậu cũng liếc nhìn cô bé một cái.
Thẩm Thừa Quang không nói gì, Song Song cũng không nói gì.
Cô bé mải ăn bánh ngọt, trên miệng dính đầy kem. Người lớn đang nói chuyện nên không để ý, Thẩm Thừa Quang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Song Song, sau đó lấy khăn giấy trên bàn lau miệng cho cô nhóc.
Song Song ngơ ngác nhìn cậu. Ngụy Tuần thấy thế liền mỉm cười, cầm lấy khăn giấy trên tay cậu: “Thừa Quang ngoan quá, còn biết chăm sóc em gái nữa cơ đấy. Song Song cảm ơn anh đi con.”
Song Song vâng lời bố, ngoan ngoãn nói: “Em cảm ơn anh.”
Thẩm Thừa Quang nghiêm túc đáp: “Không cần khách sáo.”
Thấy bọn trẻ vui vẻ chan hòa với nhau, Ngụy Tuần và Du Âm đều nở nụ cười.
Sau hôn lễ, Ngụy Tuần và Lí Mộ đưa con gái về nhà. Cô bé buồn ngủ díp cả mắt nên đã ngủ khì trên xe. Ngụy Tuần cẩn thận bế con gái đặt lên giường, rồi đắp chăn cho cô bé, và không quên đặt lên má cô nhóc một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Đoạn, anh đóng cửa phòng đi ra ôm eo Lí Mộ trở về phòng của hai vợ chồng. Anh kể cho cô nghe chuyện hôm nay Song Song và con trai nhà Thẩm Trực chơi với nhau rất vui. Hai đứa trẻ ít nói vậy mà lại có thể chơi với nhau một cách rất hòa thuận.
Song Song quá trầm, họ luôn hi vọng cô bé sẽ tiếp xúc nhiều hơn với những đứa trẻ khác.
Ngụy Tuần ấn Lí Mộ lên tủ quần áo mà hôn. Sau nụ hôn, anh kề trán vào trán cô, khẽ hỏi: “Có phải Song Song giống em không Tiểu Mộ? Hồi nhỏ em cũng ngoan vậy à?”
“Hồi nhỏ em ham chơi lắm, hay cùng bọn Đại La, A Tranh lên núi trèo cây hái quả. Có lần trời tối mà còn chưa biết đường về nhà, em đã bị mẹ em dạy cho một trận nên thân.”
Tưởng tượng ra cảnh đó, anh không khỏi bật cười: “Anh không tin là em lại nghịch như vậy.”
“Em có nghịch đâu, là bởi đi theo Đại La nên mới như thế đấy chứ.” Nhớ lại những chuyện hồi còn nhỏ, Lí Mộ cũng không nén nổi cười. Cô vòng tay ôm lấy eo Ngụy Tuần, rúc vào trước ngực anh: “Em thấy Song Song giống anh thì có. Hồi nhỏ chắc chắn là anh cũng không thích chơi với các bạn nhỏ khác.”
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như hồi nhỏ anh không có bạn thì phải.”
Tiếng nói chuyện của hai người nhỏ dần, một nụ hôn lại bắt đầu lúc nào không hay. Lí Mộ không chống đỡ nổi, hơi ngửa đầu ra sau, không cẩn thận cụng đầu vào tủ quần áo.
Ngụy Tuần xót xa xoa gáy cô: “Đau không em?”
Cô rơm rớm nước mắt, phụng phịu nói: “Tất nhiên là đau rồi. Tại anh cả đấy.”
“Ừ, tất cả là tại anh.” Anh bế cô đi về phía giường.
Lưng Lí Mộ vừa chạm giường, hai mắt đã mở to nhìn anh: “Em bị cụng đầu đấy.”
“Ừ, anh biết rồi. Đau lắm.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng: “Hôn một cái là sẽ hết đau thôi.”
Một cơn gió đêm lùa vào hất tung tấm rèm cửa sổ màu trắng. Song Song lật mình một cái trên giường. Trong mơ, một cậu nhóc đang đút cho cô bé miếng bánh gato ngọt lịm.
Bình luận truyện