[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên
Chương 1-2
Thả kiến trướng phòng thanh sam khách
võ lâm thế gia tại Dư Hàng
(gặp khách nhân thanh sam đến làm trướng phòng, võ lâm thế gia tại Dư Hàng)
Trong mắt thần nhân chẳng qua chỉ là thời gian một chén trà xanh, nhưng nhân thế chớp mắt đã là hai mươi lăm năm.
Nhân gian thái bình thịnh thế, mặc dù không thiếu ngươi lừa ta gạt, nhưng những chuyện binh nhung chiến hoạ (quân sự chiến tranh), cải triều hoán đại lại không có.
Lòng người gian trá khó lường, triều đình không loạn, giang hồ lại không như vậy.
Thử hỏi cao nhân ẩn sĩ kiêu ngạo bất khuất, tính thích tiêu dao, khinh thường quyền dục có được bao nhiêu? Còn người bằng một thân võ công, lộ ra đao quang kiếm ảnh, cầu địa vị võ lâm chí tôn lại chỗ nào cũng có.
Hiệp giả (người hành hiệp trượng nghĩa) không có mấy, võ giả lại nhiều.
Những võ giả trì cường sính hung (theo mạnh thích ác), coi thường pháp kỷ (pháp luật và kỷ luật) lại không hề ít.
Khó trách xưa có câu nói: hiệp, là dùng võ phạm cấm.
Phủ Hàng Châu, nằm về hướng tây bắc của Chiết Giang, đông gặp vịnh, nam gặp Vụ Châu, bắc gặp Gia Hưng, tây gặp An Khánh, có hai đường sông Trường Giang, Tiền Đường. Theo truyền thuyết thời thượng cổ, Vũ Vương tập hợp chư hầu khắp thiên hạ ở Hội Kê, đi thuyền ngang qua, đến đây thì bỏ thuyền lại, nên còn có tên cổ là Dư Hàng. (nghĩa là dư thuyền)
Đây là nơi địa linh nhân kiệt, không hề thiếu văn nhân mặc khách lưu luyến.
Nhưng nơi đây hiện giờ lại xuất hiện nhiều giang hồ nhân sĩ thân mang trường kiếm loan đao không hề giống văn sĩ. Hơn nữa tất cả đều vì một hộ nhân gia ở phủ Hàng Châu mà tới.
Nếu ở trong mắt của bách tính tầm thường chỉ biết củi gạo dầu muối thì đại hộ nhân gia này ở trong thành không hề khác với thường nhân, chỉ có điều sư tử đá trước cửa so với quan gia thì khí thế hơn, gia đinh trông cửa cầm gậy gộc so với nha sai của tri phủ đại đại gia thì uy vũ hơn, khách nhân từ bên trong đi ra có lúc cước bộ còn nhẹ nhàng như bay.
Người ở trong phủ bọn họ cũng đều biết, người đang nói chuyện say sưa kia chính là đương gia đại thiếu gia khoan dung ôn hậu của quý phủ.
Kỳ thật trước đây lúc phủ này còn chưa náo nhiệt như vầy, đương gia chủ tử là đại lão gia thâm cư giản xuất (ở trong nhà ít ra ngoài) hiện giờ. Người trong thành Hàng Châu ai cũng biết, vị đại lão gia này là một hoàn khóa đệ tử (con cháu quần là áo lụa, ý chỉ con cái nhà quan lại địa chủ không làm gì, cả ngày ăn chơi phóng túng) triệt để, tính tình háo sắc, thiên phòng (vợ bé) thú một người rồi lại một người, làm thành tứ phòng thất thiếp, tiêu tiền như nước, may mà trong nhà sản nghiệp dư dả, cũng không đến nỗi để hắn thoáng cái tiêu sạch.
Đại lão gia thê thiếp thành đàn, lại chỉ có một đứa con, sau khi thành nhân, lão gia không thèm xử lý công vụ nữa, việc trong nhà liền do đại thiếu gia làm chủ.
Ngay cả tên khất cái ngoài ba con phố cũng biết, vị đại thiếu gia này là một người tốt. Xuất thân phú quý nhưng con mắt không hề để cao hơn trán, cư xử với mọi người luôn nho nhã lễ độ, cử chỉ khéo léo, mặc kệ là cao quan phú nhân hay lưu manh khất cái cậu đều đối xử bình đẳng. Nhà đại phú nhưng không làm bất cứ loại phô trương bề thế nào, không giống như một ít phú hộ giàu có bất nhân không tai không họa khác, vào thọ thần của mình cậu lại treo lên tấm biển cứu tế phát cháo cầu lấy phúc quả, trong thành nếu có sửa cầu vá đường, trên tấm bia luôn luôn có tên cậu.
Dần dần, mọi người đều quên mất Âu Dương lão gia trong phủ, chỉ nhớ rõ có một vị Âu Dương đại thiếu gia.
Thu ý gần tới, gió lạnh hiu hiu.
Ngoài cửa phủ một thanh niên thanh sam khăn xanh đi tới. Người này nhìn qua tướng mạo đoan chính, không thể nói là tuấn mỹ, cũng không thể nói là khó coi, chính là một gương mặt tương đối bình thường trong đám người, nhưng đôi mắt lại có thần mang theo khôn khéo sắc sảo như sao sáng trên trời. Một thân thanh bào tuy không phải loại vải quý giá nhưng lại ngoài ý muốn thích hợp vừa người, chỉnh tề sạch sẽ, ôm lấy thân hình thon dài hơi gầy yếu.
Y ngẩng đầu đánh giá phủ đệ giàu sang và gia đinh cao lớn hữu lực cầm gậy đầy đe dọa đứng trước cửa, y không hề bị khiếp sợ nửa phần, nâng bước tiến lên trước, đem một phong thư giao vào tay gã gia đinh, chầm chậm nói: “Tại hạ Vương Ki, ứng với lời mời của quý phủ Triệu quản gia đến đây bái phỏng.”
Gia đinh kia nhận lấy tín thư nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì: “Thỉnh tiên sinh đợi ở đây, tiểu nhân lập tức đi vào thông báo.”
Y gật đầu, lui xuống dưới bậc thềm, lại nhìn thoáng qua gia đinh trông cửa bên kia vẫn đứng yên hoàn toàn không mang theo nửa phần dao động, không khỏi nhỏ giọng tự lẩm bẩm: “Sao ngay cả giữ cửa cũng lạnh lùng cứng rắn như vậy, thế này thì chẳng phải đương gia so với Thiên Xu càng không có biểu tình gì? …”
Hóa ra thanh niên này đúng là Lộc Tồn tinh quân lúc trước mượn luân hồi đạo hạ phàm!
Y tự đầu thai làm người, cha mẹ chết sớm, cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng y vốn là tường tinh (sao may mắn) ti nhân quý tước, có thiên vận phù hộ, luôn trong nạn có lành, thuận lợi may mắn tự đến, có thể coi là đụng vào đất đất sinh vàng, đụng vào nước nước hóa mật. Chẳng qua pháp thuật vận tài là bàng môn tà đạo, y là tinh quân cao quý sao có thể thực hiện được, vì vậy vẫn phải như phàm nhân làm việc mưu sinh. Nhân gian hai mươi lăm năm trải qua chung quy là bình an, duy nhất không ổn đó là mặc cho y tìm kiếm khắp nơi nhưng mãi vẫn không thể tìm thấy bảo châu có đủ sức mạnh trấn Tỏa Yêu Tháp.
Không bao lâu, một lão nhân đã qua bốn mươi từ bên trong vội vàng đi ra, vừa thấy Vương Ki, trên mặt liền tươi cười nở rộng: “Chờ mong tiên sinh ngài đến đã lâu!” Vừa nói vừa nhiệt tình đi tới.
Vương Ki hướng lão quản gia họ Triệu chắp tay thi lễ: “Thật sự có lỗi, đều do nửa đường thăm viếng một vị bằng hữu đang bị giam, nên đã trì hoãn mất mấy ngày.”
“Thì ra là thế! Không sao không sao, đến đây là tốt rồi, đến đây là tốt rồi!” Triệu quản gia liên tục gật đầu, trên nét mặt khó nén khẩn cấp, Vương Ki ánh mắt thu lại, võ lâm thế gia giàu có một phương như này sao ngay cả một trướng phòng (kế toán) tiên sinh cũng tìm không được?
“Tại hạ thật không biết quý phủ lại cần gấp như thế.”
“Thật sự là đại thiếu gia cầu tài như kiệt.” (cầu nhân tài gấp gáp) Vừa dẫn y vào, vừa giải thích, “Trướng phòng tiên sinh trước đây tuổi cao đã sớm cáo lão hồi hương, nhất thời tìm không thấy người thay thế, trướng mục trong phủ rối loạn cả lên. Vài vị trướng phòng tiên sinh tìm được đều…” Ngữ khí hàm hồ, trong lúc nói chuyện cả hai đã đi qua cửa hiên, từ ngoài cửa nhìn vào đã biết trong nhà xa hoa, giờ đi vào mới thấy chỉ có hơn chứ không kém, điêu lương (xà nhà điêu khắc) họa trúc (kiến trúc chạm trổ) khéo léo tinh xảo, khí thế hoa quý, tận sức hiển lộ ra vẻ xa hoa, quả nhiên không hổ là phú hộ một phương.
Triệu quản gia trộm nhìn nhìn Vương Ki, thấy trong mắt y không hề lộ ra nửa phần kinh ngạc tán thưởng, càng không vì sự xa hoa mắt nhìn không xuể này mà toát vẻ tham lam. Thanh sam trường bào dạo trong sân vắng giống như cưỡi ngựa xem hoa, chỉ có như vậy. Không thể ngờ được Vương Ki này tuổi tuy còn trẻ, nhưng lại có loại khí độ như thế, Triệu quản gia không khỏi mừng thầm trong lòng.
Triệu quản gia đưa Vương Ki tới một gian thiên thính: “Đại thiếu gia đang ở hoa thính (phòng khách) nghị sự, làm phiền tiên sinh ở đây đợi một lát!” Dứt lời liền phân phó tỳ nữ bên ngoài dâng trà hầu hạ, còn mình thì vội vội vàng vàng ra khỏi phòng.
Nhưng cái “đợi một lát” này lại ước chừng khoảng hai canh giờ.
Mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi Tây mới nghe thấy ở bên ngoài có tiếng bước chân nặng nề, hơn nữa hình như là khá nhiều người, cửa thiên thính không đóng, y nhìn vào trong sân, bắt gặp sáu gã hán tử anh dũng đầy người bên hông vác đại đao đi ngang qua, tuy rằng tướng mạo dữ tợn hung ác, cả người là giang hồ hãn khí, nhưng trên mặt lại ẩn ẩn có vui mừng, một gã đại hán trong đó vừa sải bước đi ra ngoài vừa thô thanh thô khí nói với đồng bạn: “Lão tử bội phục hắn!! Chuyện khó giải quyết như vậy cũng có thể xử lý công bằng, ta Hồng Sơn Lục Hổ bội phục hắn!!”
Thanh âm vang dội theo cước bộ của bọn họ đi xa mà dần mơ hồ, rồi sau đó là tiếng bước chân tương đối nhẹ nhàng, lập tức liền thấy Triệu quản gia cùng một nam tử cao lớn đi vào thiên thính.
Nam tử khí vũ hiên ngang, tay dài vai rộng, thiên đình (trán) sung túc, hai mắt sáng ngời hữu thần, một thân tàng lam (xanh phớt hồng, nói chung là tím) trường bào, Vương Ki vừa chạm mặt đã cảm thấy trước mắt như xuất hiện một mảnh hải lam, mênh mông bát ngát, bao dung vạn vật.
Chợt nghe Triệu quản gia nói: “Đại thiếu gia, vị này chính là Vương Ki Vương tiên sinh lão nô đã cùng ngài nói qua!”
Nam tử đánh giá thanh niên trước mặt, con ngươi thâm thúy sơ lược khắc sâu, lập tức chắp tay thi lễ: “Vừa nãy vướng chút việc vặt chưa kịp tiếp đón tiên sinh, có chút không chu đáo mong tiên sinh thứ lỗi!”
Đối phương lễ độ chu toàn như vậy, ngôn từ lại khẩn thiết, Vương Ki rõ ràng không quen, vội vàng xua tay: “Không sao, thật ra nhờ vào chờ lâu như thế mới được uống trà ngon.”
Nam tử bật cười: “Tại hạ Âu Dương Vô Cữu, đã sớm nghe Triệu quản gia nhắc đến tiên sinh, nghe nói tiên sinh vốn ở Bảo Sinh Đại Áp (tiệm cầm đồ Bảo Sinh) làm việc, khá được Trương lão bản tín trọng, có phẩm hạnh lại giỏi tính toán, cho nên mới mạo muội mời, mong tiên sinh có thể vì phủ của tôi chủ trì việc trướng phòng.”
Hắn bày ra thịnh ý, ngược lại Vương Ki lại hỏi thẳng: “Các hạ không thấy tôi quá trẻ tuổi sao?”
Âu Dương Vô Cữu kinh ngạc, lập tức thản nhiên cười nói: “Tiên sinh quả là thẳng thắn. Không sai, lúc mới gặp quả thật thấy lạ với tuổi tác của tiên sinh.” Vương Ki cũng nghĩ thầm, biểu tình tiếu dung khả cúc (nụ cười có thể nhặt được, ý nói là cười toe toét) vừa nãy thật đúng là nhìn không ra có chỗ nào “thấy lạ”, đã thấy hắn nói tiếp, “Có điều nhận thức một người mà lại dựa vào vẻ ngoài thì chi bằng coi như mắt mù, năng lực của tiên sinh như thế nào, là lạm vu sung số (bỏ vào cho đủ số, ý chỉ thật giả lẫn lộn) hay danh phù kỳ thực, chỉ có thể chờ ngài thể hiện, tôi rửa mắt chờ xem, vội vàng dựa vào vẻ ngoài sao có thể nói hết tất cả?” Nam tử cười đến chân thành, trong lời nói cũng không có ý thiên vị ca tụng, nhưng lại làm cho người nghe vô thức tin lời, nguyện vi chi hiệu khuyển mã chi lao (nguyện ý nghe sai khiến, làm việc như chó ngựa).
Trong lòng Vương Ki cũng không khỏi khen ngợi, đúng là thiên lý mã có, Bá Nhạc lại không có (ý chỉ người có thể phát hiện bồi dưỡng được nhân tài khi họ còn chưa bộc lộ), người có thể không bị vẻ ngoài mê hoặc thật đúng là đã ít nay còn ít hơn, ngay lập tức hạ quyết định, hướng đối phương chắp tay thi lễ: “Vương Ki bất tài, nguyện ở trong phủ cống hiến sức lực.”
Âu Dương Vô Cữu tiếu dung càng sâu, Triệu quản gia bên cạnh lại cao hứng đến toét miệng, làm cho Vương Ki không khỏi âm thầm kỳ lạ, trướng phòng tiên sinh của Âu Dương phủ chẳng lẽ khó làm đến vậy sao?
Sắc trời dần tối, tỳ nữ cầm đèn vào phòng, Âu Dương Vô Cữu nói: “Tiên sinh chờ ở đây đã lâu, vậy đói bụng rồi đúng không? Triệu quản gia, phân phó xuống, ta ở thiên thính dùng cơm, đem thêm một bộ bát đũa.”
Đối phương quá mức nhiệt tình khiến Vương Ki có chút ngượng ngùng, dù sao bản thân cũng đã ưng thuận sai sự này, hiển nhiên là trở thành hạ nhân của hắn, sao có thể cùng chủ tử dùng cơm đây? Thế nhưng y một đường bôn ba, không kịp ăn cơm trưa đã vào phủ, cả ngày nay chỉ có một bụng nước trà, đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng. Nhân sinh địa không quen, muốn đợi nhà bếp tiếp cơm canh chỉ sợ phải chờ tới mai!
Âu Dương Vô Cữu cẩn thận phân phó quản gia, quay đầu lại chú ý thấy y khó xử, liền giữ y lại: “Tiên sinh không cần khách khí, đã vào Âu Dương Phủ liền là người một nhà, ngồi cùng bàn dùng cơm là chuyện bình thường. Lại nói, tôi còn chưa cùng tiên sinh thương lượng tiền lương liên quan đến công việc!”
Vương Ki gật đầu, từ lúc ra đời y chưa từng bạc đãi bụng của mình: “Như vậy từ chối sẽ là bất kính!”
Nhìn y nhếch miệng cười, có hai gò má quả lê phụ họa, cặp mắt xinh đẹp cong cong như nguyệt, thiếu mất tinh nhuệ lại thêm vài phần trẻ con.
Âu Dương Vô Cữu mỉm cười mời y vào bàn. Lúc nói cười, cảm thấy Vương Ki này tuy rằng nhìn qua chưa qua nhược quán (chưa qua 20 tuổi), nhưng cách nói năng lại khéo léo, mặc dù có khi quá trực tiếp khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng y có một đôi mắt trong suốt quang minh, làm người ta cảm thấy nếu đi so đo rõ ràng với y thì mình lại có vẻ rất hẹp hòi.
Không bao lâu tỳ nữ đã đưa lên cơm tối, trên bàn bát tiên đều là mỹ thực tinh xảo, phô trương nhưng không đến nỗi xa hoa, bất quá có chút kỳ lạ là trên bàn đỏ, xanh, vàng đều là món chay rau cải, thịt ẩn dưới đáy món ăn đều chỉ một chút gọi là cho có.
Vương Ki nhìn thấy khóe miệng co rút.
Âu Dương Vô Cữu đại khái cho là y sợ người lạ nên ngại ngùng, liền trực tiếp gắp một đũa rau xanh để vào trong chén sứ men xanh trước mặt Vương Ki. Vương Ki ngoài mặt nở nụ cười gật đầu khách sáo, trong lòng lại nói thầm, có phải thấy y một bộ dáng nho sinh gầy yếu nên coi y là loại thư sinh toan hủ vì cầu tao nhã chỉ ăn đồ chay thanh đạm không vậy?
Lập tức cũng không khách khí, giơ đũa lên, lấy góc độ cực kỳ bất khả tư nghị (không thể nói gì) gắp toàn bộ thịt heo thịt dê thịt bò ẩn dưới rau xanh củ cải trên bàn bỏ vào bát của mình, rồi mới nhanh chóng ngấu nghiến, ăn đến không biết trời trăng, hoàn toàn mặc kệ tình trạng chủ tử bên cạnh chỉ còn lại rau xanh để gắp.
Âu Dương Vô Cữu nhìn y phóng đũa cao thấp tung bay đến vui vẻ, hoàn toàn không nói gì.
Triệu quản gia bên cạnh lại nhìn đến trợn mắt há mồm. Này, cách ăn của Vương tiên sinh và hình tượng văn nho gầy yếu của cậu ấy sao khác xa quá vậy?
May mà Âu Dương Vô Cữu không phải người so đo, ha hả cười lớn: “Xem ra là tôi đã hiểu lầm, Triệu quản gia, phiền ông phân phó nhà bếp làm hai mâm món mặn mang lên.”
Triệu quản gia đáp lời, xoay người đi ra ngoài phân phó kẻ dưới.
Âu Dương Vô Cữu cười tủm tỉm nhìn Vương Ki ăn vui vẻ đến suýt bị nghẹn cơm, thuận tay đưa cho y một chén canh nóng, nhưng canh trên tay còn chưa để xuống bàn thì hắn đột nhiên biến sắc, gió trong sân lay động cây cối xào xạc, xen lẫn trong đó hai tiếng vang nhỏ của thiết khí (khí cụ bằng sắt) khó có thể phát hiện được, người chưa động, áo khoác đã hất lên phía sau, “phốc phốc” hai tiếng trầm đục, hình như có cái gì đập vào trên ống tay áo.
Cũng gần như đồng thời, chén canh trong tay hắn văng ra sau, chén sứ xoay tròn nhanh như gió đập vào ngọn cây, trên cây vang lên một tiếng hét thảm, tức thì một gã áo đen ngã xuống, cũng không biết hắn bị đánh trúng chỗ nào mà lại như bao gạo thành thành thật thật ngã xuống mặt bàn đá trong sân không nhúc nhích, chỉ nhìn cũng biết đau đến chết ngất rồi.
Gia đinh bên ngoài nghe được tiếng động vội vàng chạy lại, Triệu quản gia không cần Âu Dương Vô Cữu phân phó, đã nhanh chóng đi ra sai gia đinh đem gã áo đen kia trói gô mang ra ngoài.
Âu Dương Vô Cữu quay đầu lại nhìn thấy Vương Ki ngừng đũa, ánh mắt có ý dò hỏi, đành phải cười khổ nói: “Đã khiến tiên sinh sợ hãi!” Hắn mở ra tay áo, “đinh đương”, hai mảnh thấu cốt đinh rơi xuống bàn.
“Đây là…”
Âu Dương Vô Cữu không chú ý tới trong mắt Vương Ki lóe lên thần sắc khả nghi, liền nói: “Việc này vốn muốn ăn cơm xong sẽ cùng tiên sinh nói rõ, không ngờ lại gặp tặc nhân đánh lén, liên lụy tiên sinh bị kinh hách, thật sự là do tôi không chu toàn.” Lúc này vừa lúc Triệu quản gia xử lí xong trở về, thấy Vương Ki nhìn chòng chọc hai mảnh ám khí trên bàn, không khỏi nhíu mày nhìn về phía thiếu gia.
Âu Dương Vô Cữu ra hiệu ông chớ nhiều lời, tiếp tục nói: “Tiên sinh không phải người trong giang hồ, không biết có nghe qua cái tên Tàng Kiếm Môn chưa?”
Vương Ki ánh mắt không rời khỏi thấu cốt đinh, không tập trung, trả lời: “Cũng từng nghe qua.”
Một câu cũng từng nghe qua của y khinh miêu đạm tả (hời hợt qua loa) nhưng cũng đủ nói lên Tàng Kiếm Môn này trên giang hồ là không người không biết, không người không hiểu. Tàng Kiếm Môn tuyệt không phải thực khách ba nghìn, sáu mươi năm trước, môn chủ Độc Cô Nhất Phương môn hạ cũng chỉ có năm tên đệ tử nhập thất, nhưng năm tên đệ tử này đều lấy một chiêu Tàng Thiên kiếm pháp ngạo khiếu giang hồ, trong đó lấy đại đệ tử Lục Anh Hạo làm biểu trưng, võ công đứng đầu, bái làm võ lâm chí tôn.
Tàng Kiếm Môn vẫn luôn được người trong giang hồ chạy theo như vịt, nhất thời mỗi người đều lấy việc bái làm môn hạ là vinh quang, đáng tiếc Độc Cô Nhất Phương tính tình cổ quái, không thu thêm đồ đệ nào ngoại trừ năm tên đệ tử kia.
Độc Cô Nhất Phương có một người con, tên là Độc Cô Lăng Nguyệt, từng là hiệp nữ nổi danh trong giang hồ, nhưng dù võ công cao tới đâu, nữ tử chung quy đều phải gả làm vợ người ta, Độc Cô Lăng Nguyệt ở Giang Nam vô tình gặp được một người họ Âu Dương, tên một chữ Kỳ, cảm mến kỳ tài, liền đồng ý lấy người đó, Độc Cô Nhất Phương vốn muốn Độc Cô Lăng Nguyệt cùng đại đệ tử Lục Anh Hạo kết thành hảo sự, nhưng không ngờ nữ nhi lại chọn một tên thư sinh Giang Nam vai không thể gánh, tay không thể khiêng, lập tức giận tím mặt, đáng tiếc gạo đã thành cơm, trong cơn nóng giận đã đuổi nàng đi khỏi.
Nhưng Giang Nam tài tử xưa nay đa tình, yêu thích vốn chỉ là chuyện đùa gió trêu trăng chơi trong bụi hoa, một năm sau, Độc Cô Lăng Nguyệt hoài thai, Âu Dương Kỳ làm sao chịu được tịch mịch, cư nhiên lén vợ nạp thiên phòng, Độc Cô Lăng Nguyệt tính tình cương liệt thêm nữa đang sinh, rốt cục kinh huyết ngược chiều, vào ngày đại hôn của hắn sanh non, sinh hạ lân nhi (ý khen đứa nhỏ) nhưng cũng hương tiêu ngọc vẫn.
Độc Cô Nhất Phương nghe tin tìm đến thì chỉ thấy một từ đường vải trắng, trong lòng hối hận, hận Âu Dương Kỳ lật lọng vô tình, rốt cục đem đứa cháu trong bọc vải cưỡng chế mang đi, cho đến mười lăm năm sau, Độc Cô Nhất Phương quy thiên, Âu Dương Vô Cữu mới mang ấn tín của Tàng Kiếm Môn môn chủ trở lại Hàng Châu.
Vừa lúc gặp ma giáo Tây Vực xâm nhập võ lâm Trung Nguyên, minh chủ võ lâm Lục Anh Hạo lúc đó và chúng võ lâm chính đạo đang cùng ma giáo giáo chủ Huyết Sát và thủ hạ của hắn Tứ Ma Tướng quyết chiến ở Hoa Sơn, nhưng đối phương võ công cao đến bất khả tư nghị, một trận ác chiến gần như huyết tẩy võ lâm Trung Nguyên. Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, lại có một đoàn phú hộ nhân gia du sơn ngoạn thủy lên trên núi, mắt thấy hầu gái gia đinh sợ tới mức thất kinh sắp sửa bị cuốn vào đao kiếm, một thiếu niên đã bay ra từ trong kiệu, một kiếm ngang trời, oai vệ như du long, đem Huyết Sát kết liễu dưới kiếm.
Lục Anh Hạo sao có thể không nhận ra chiêu thức của sư môn, đi qua hỏi mới biết hóa ra là tôn nhi của sư tôn Độc Cô Nhất Phương, nhìn Tàng Thiên kiếm pháp hắn vừa sử xuất tuyệt đối không kém sư phụ của họ, giả định về thời gian thì không thể ước lượng được.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, thiếu niên này một tay Tàng Thiên kiếm pháp đã nổi tiếng, như ngọc trong đá hiện thế, quang hoa khó giấu, trong lúc nhất thời danh tiếng nổi lên trong võ lâm. Nắm giữ Tàng Thiên kiếm, chủ trì chính nghĩa, tru diệt gian tà, còn cái tên Tàng Kiếm Môn sau khi Lục Anh Hạo nhường ngôi minh chủ võ lâm cho Âu Dương Vô Cữu càng được người giang hồ tôn sùng hơn, hơn nữa Âu Dương Vô Cữu không hề bế quan bất nạp, cho nên uy thế so với Độc Cô Nhất Phương chỉ có hơn không kém.
Chẳng qua cây sinh trưởng trong rừng, gió nhất định bẻ gãy, địa vị cao hơn người, đám đông nhất định có dị nghị. Như Âu Dương Vô Cữu anh tài ngút trời, làm sao không rước phải đố kị của thế nhân. Người trong võ lâm khi hắn tuổi trẻ, người ham muốn đánh bại minh chủ võ lâm Âu Dương Vô Cữu để một khắc thành danh nhiều như cá diếc trong sông. Có lúc ngoài sáng đánh không lại thì ám toán trong bóng tối.
Vương Ki thật vất vả dời tầm mắt, ngẩng đầu kỳ quái hỏi: “Tôi còn cho rằng phàm là cái gì trang cái gì môn các loại đều sẽ ở nơi hẻo lánh, không muốn dễ dàng bị tìm được, không ngờ còn có võ lâm thế gia quang minh chính đại ở trong thành Hàng Châu lập nên kiến trúc nguy nga.”
Âu Dương Vô Cữu bất đắc dĩ cười khổ: “Dù là môn phái có thực lực cũng không thể tách khỏi thế gian đứng một mình, người có võ công cao cường tới đâu cũng phải ăn ngũ cốc hoa màu, huống chi môn đồ nhiều, ăn mặc chi tiêu làm sao cách xa thị trấn được? Quả thật có vài môn phái giả vờ huyền bí, cố ý ở nơi núi hoang đồng vắng kiến bang lập phái, có điều trải qua lâu ngày, ngay cả đồ đệ muốn bái nhập môn hạ cũng tìm không được.”
Vương Ki gật đầu hơi chút hiểu biết, giang hồ đồn đại hóa ra cũng không thể tin được.
“Huống chi Tàng Kiếm Môn tôi tuy nói thanh danh tại ngoại, nhưng kỳ thật bất quá cũng chỉ là một cái danh đầu thôi, ngược lại trong phủ gia quyến rất nhiều, đa phần đều là người thường không có tập võ.” Âu Dương Vô Cữu thở dài, “Thật sự không dám giấu diếm tiên sinh, trước đó tôi cũng từng thỉnh qua vài vị trướng phòng tiên sinh, nhưng bọn họ vừa nghe nói là võ lâm thế gia, sợ gặp phải phiền toái liền lập tức chào từ giã, nếu tiên sinh không muốn ở quý phủ làm việc, tôi tất nhiên sẽ không khó xử tiên sinh.” Hắn gọi Triệu quản gia lại, “Quản gia, ông cấp cho tiên sinh một phần lộ phí, để tiên sinh trên đường…”
“Chậm, chậm, chậm đã!” Vương Ki cắt ngang Âu Dương Vô Cữu, “Tôi lúc nào nói không làm?”
“Ý của tiên sinh là?”
“Đầu tiên, tiền lương cậu cho tôi phi thường hậu hĩnh, so với trước kia phải cao hơn mấy lần, có đi tìm khách hàng khác cũng không được đãi ngộ như vậy. Thứ hai, nơi này cậu là minh chủ, tôi bất quá chỉ là một trướng phòng tiên sinh, có gây chuyện cũng không đến lượt tôi, chỉ cần cách xa cậu một chút là được.”
Âu Dương Vô Cữu nghe y nói tới đây, đối với việc Vương Ki nói chuyện không kiêng nể lại có thêm một tầng hiểu biết sâu hơn, còn Triệu quản gia bên cạnh lại có cảm giác cằm đã rơi xuống đất, khó trách lão bản của Bảo Sinh Đại Áp lại liên tục đề cử người này với mình, dù có năng lực thế nào chắc cũng không có bao nhiêu lão bản chịu được cái mồm của y?
“Thứ ba, tôi nếu đã đáp ứng, há có thể nói không giữ lời? Đại thiếu gia không cần lo lắng, sai sự này tôi sẽ không từ chối.”
Âu Dương Vô Cữu lúc này mới yên lòng, ý cười lại càng sâu.
Lúc này đồ ăn đã lạnh, hắn liền phân phó hạ nhân một lần nữa hâm nóng đồ ăn, thuận tay muốn ném hai mảnh thấu cốt đinh kia, nhưng Vương Ki lại đột nhiên quát lên: “Chậm đã!”
“Chuyện gì?” Âu Dương Vô Cữu lắp bắp kinh hãi, hai mảnh thấu cốt đinh này tuy nói lợi hại nhưng không có độc, chẳng lẽ bên trong ẩn giấu càn khôn gì?
Vương Ki giựt lại thấu cốt đinh trên tay hắn: “Cậu không phải là muốn vứt nó đi đấy chứ?”
“Tàng Kiếm Môn không tập ám khí, nó vô dụng với tôi.”
“Làm sao vô dụng?!” Vương Ki đem thấu cốt đinh nắm lại, “Đây chính là bao tiền đó! Xem hàm lượng này, phân lượng này, ước chừng là nửa lượng bạc ròng!!” Ánh mắt chợt chuyển sắc bén, nhìn thẳng Âu Dương Vô Cữu, “Cậu đừng nói với tôi là trước kia có cái gì ám khí tập kích, cậu đều tùy tiện vứt đi nha?”
“Ách…” Ánh mắt kia của y y như đang nhìn một bại gia tử hoang phí vô độ, Âu Dương Vô Cữu vô cùng xấu hổ, “Cái đó, tôi thật chưa từng lưu ý qua…”
“Hiện giờ tôi là trướng phòng tiên sinh trong phủ, quản lý tiền bạc của cải hiển nhiên là do tôi làm chủ đúng không?”
Khuôn mặt thanh tú khi nghiêm túc lại có một loại khí thế không ai có thể bắt bẻ đối nghịch, cư nhiên đem vị minh chủ võ lâm đè nén đến gật đầu liên tục. Thiển tiếu lê oa (nói chung là mỉm cười dịu dạng), ngược lại còn làm cho người khác có loại xúc động muốn lui về sau ba thước.
“Làm phiền đại thiếu gia nhớ kĩ, từ nay về sau nếu thu thập được các loại ám khí hoàng kim, bạc trắng gì đó thì phải nhớ nhập vào kho, không thể tùy ý vứt đi!!”
“Ách, đã biết…”
————————————————————————–
phù, cái bộ này mệt thiệt, vật vã với kiểu hành văn của chị Live quá đi
võ lâm thế gia tại Dư Hàng
(gặp khách nhân thanh sam đến làm trướng phòng, võ lâm thế gia tại Dư Hàng)
Trong mắt thần nhân chẳng qua chỉ là thời gian một chén trà xanh, nhưng nhân thế chớp mắt đã là hai mươi lăm năm.
Nhân gian thái bình thịnh thế, mặc dù không thiếu ngươi lừa ta gạt, nhưng những chuyện binh nhung chiến hoạ (quân sự chiến tranh), cải triều hoán đại lại không có.
Lòng người gian trá khó lường, triều đình không loạn, giang hồ lại không như vậy.
Thử hỏi cao nhân ẩn sĩ kiêu ngạo bất khuất, tính thích tiêu dao, khinh thường quyền dục có được bao nhiêu? Còn người bằng một thân võ công, lộ ra đao quang kiếm ảnh, cầu địa vị võ lâm chí tôn lại chỗ nào cũng có.
Hiệp giả (người hành hiệp trượng nghĩa) không có mấy, võ giả lại nhiều.
Những võ giả trì cường sính hung (theo mạnh thích ác), coi thường pháp kỷ (pháp luật và kỷ luật) lại không hề ít.
Khó trách xưa có câu nói: hiệp, là dùng võ phạm cấm.
Phủ Hàng Châu, nằm về hướng tây bắc của Chiết Giang, đông gặp vịnh, nam gặp Vụ Châu, bắc gặp Gia Hưng, tây gặp An Khánh, có hai đường sông Trường Giang, Tiền Đường. Theo truyền thuyết thời thượng cổ, Vũ Vương tập hợp chư hầu khắp thiên hạ ở Hội Kê, đi thuyền ngang qua, đến đây thì bỏ thuyền lại, nên còn có tên cổ là Dư Hàng. (nghĩa là dư thuyền)
Đây là nơi địa linh nhân kiệt, không hề thiếu văn nhân mặc khách lưu luyến.
Nhưng nơi đây hiện giờ lại xuất hiện nhiều giang hồ nhân sĩ thân mang trường kiếm loan đao không hề giống văn sĩ. Hơn nữa tất cả đều vì một hộ nhân gia ở phủ Hàng Châu mà tới.
Nếu ở trong mắt của bách tính tầm thường chỉ biết củi gạo dầu muối thì đại hộ nhân gia này ở trong thành không hề khác với thường nhân, chỉ có điều sư tử đá trước cửa so với quan gia thì khí thế hơn, gia đinh trông cửa cầm gậy gộc so với nha sai của tri phủ đại đại gia thì uy vũ hơn, khách nhân từ bên trong đi ra có lúc cước bộ còn nhẹ nhàng như bay.
Người ở trong phủ bọn họ cũng đều biết, người đang nói chuyện say sưa kia chính là đương gia đại thiếu gia khoan dung ôn hậu của quý phủ.
Kỳ thật trước đây lúc phủ này còn chưa náo nhiệt như vầy, đương gia chủ tử là đại lão gia thâm cư giản xuất (ở trong nhà ít ra ngoài) hiện giờ. Người trong thành Hàng Châu ai cũng biết, vị đại lão gia này là một hoàn khóa đệ tử (con cháu quần là áo lụa, ý chỉ con cái nhà quan lại địa chủ không làm gì, cả ngày ăn chơi phóng túng) triệt để, tính tình háo sắc, thiên phòng (vợ bé) thú một người rồi lại một người, làm thành tứ phòng thất thiếp, tiêu tiền như nước, may mà trong nhà sản nghiệp dư dả, cũng không đến nỗi để hắn thoáng cái tiêu sạch.
Đại lão gia thê thiếp thành đàn, lại chỉ có một đứa con, sau khi thành nhân, lão gia không thèm xử lý công vụ nữa, việc trong nhà liền do đại thiếu gia làm chủ.
Ngay cả tên khất cái ngoài ba con phố cũng biết, vị đại thiếu gia này là một người tốt. Xuất thân phú quý nhưng con mắt không hề để cao hơn trán, cư xử với mọi người luôn nho nhã lễ độ, cử chỉ khéo léo, mặc kệ là cao quan phú nhân hay lưu manh khất cái cậu đều đối xử bình đẳng. Nhà đại phú nhưng không làm bất cứ loại phô trương bề thế nào, không giống như một ít phú hộ giàu có bất nhân không tai không họa khác, vào thọ thần của mình cậu lại treo lên tấm biển cứu tế phát cháo cầu lấy phúc quả, trong thành nếu có sửa cầu vá đường, trên tấm bia luôn luôn có tên cậu.
Dần dần, mọi người đều quên mất Âu Dương lão gia trong phủ, chỉ nhớ rõ có một vị Âu Dương đại thiếu gia.
Thu ý gần tới, gió lạnh hiu hiu.
Ngoài cửa phủ một thanh niên thanh sam khăn xanh đi tới. Người này nhìn qua tướng mạo đoan chính, không thể nói là tuấn mỹ, cũng không thể nói là khó coi, chính là một gương mặt tương đối bình thường trong đám người, nhưng đôi mắt lại có thần mang theo khôn khéo sắc sảo như sao sáng trên trời. Một thân thanh bào tuy không phải loại vải quý giá nhưng lại ngoài ý muốn thích hợp vừa người, chỉnh tề sạch sẽ, ôm lấy thân hình thon dài hơi gầy yếu.
Y ngẩng đầu đánh giá phủ đệ giàu sang và gia đinh cao lớn hữu lực cầm gậy đầy đe dọa đứng trước cửa, y không hề bị khiếp sợ nửa phần, nâng bước tiến lên trước, đem một phong thư giao vào tay gã gia đinh, chầm chậm nói: “Tại hạ Vương Ki, ứng với lời mời của quý phủ Triệu quản gia đến đây bái phỏng.”
Gia đinh kia nhận lấy tín thư nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì: “Thỉnh tiên sinh đợi ở đây, tiểu nhân lập tức đi vào thông báo.”
Y gật đầu, lui xuống dưới bậc thềm, lại nhìn thoáng qua gia đinh trông cửa bên kia vẫn đứng yên hoàn toàn không mang theo nửa phần dao động, không khỏi nhỏ giọng tự lẩm bẩm: “Sao ngay cả giữ cửa cũng lạnh lùng cứng rắn như vậy, thế này thì chẳng phải đương gia so với Thiên Xu càng không có biểu tình gì? …”
Hóa ra thanh niên này đúng là Lộc Tồn tinh quân lúc trước mượn luân hồi đạo hạ phàm!
Y tự đầu thai làm người, cha mẹ chết sớm, cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng y vốn là tường tinh (sao may mắn) ti nhân quý tước, có thiên vận phù hộ, luôn trong nạn có lành, thuận lợi may mắn tự đến, có thể coi là đụng vào đất đất sinh vàng, đụng vào nước nước hóa mật. Chẳng qua pháp thuật vận tài là bàng môn tà đạo, y là tinh quân cao quý sao có thể thực hiện được, vì vậy vẫn phải như phàm nhân làm việc mưu sinh. Nhân gian hai mươi lăm năm trải qua chung quy là bình an, duy nhất không ổn đó là mặc cho y tìm kiếm khắp nơi nhưng mãi vẫn không thể tìm thấy bảo châu có đủ sức mạnh trấn Tỏa Yêu Tháp.
Không bao lâu, một lão nhân đã qua bốn mươi từ bên trong vội vàng đi ra, vừa thấy Vương Ki, trên mặt liền tươi cười nở rộng: “Chờ mong tiên sinh ngài đến đã lâu!” Vừa nói vừa nhiệt tình đi tới.
Vương Ki hướng lão quản gia họ Triệu chắp tay thi lễ: “Thật sự có lỗi, đều do nửa đường thăm viếng một vị bằng hữu đang bị giam, nên đã trì hoãn mất mấy ngày.”
“Thì ra là thế! Không sao không sao, đến đây là tốt rồi, đến đây là tốt rồi!” Triệu quản gia liên tục gật đầu, trên nét mặt khó nén khẩn cấp, Vương Ki ánh mắt thu lại, võ lâm thế gia giàu có một phương như này sao ngay cả một trướng phòng (kế toán) tiên sinh cũng tìm không được?
“Tại hạ thật không biết quý phủ lại cần gấp như thế.”
“Thật sự là đại thiếu gia cầu tài như kiệt.” (cầu nhân tài gấp gáp) Vừa dẫn y vào, vừa giải thích, “Trướng phòng tiên sinh trước đây tuổi cao đã sớm cáo lão hồi hương, nhất thời tìm không thấy người thay thế, trướng mục trong phủ rối loạn cả lên. Vài vị trướng phòng tiên sinh tìm được đều…” Ngữ khí hàm hồ, trong lúc nói chuyện cả hai đã đi qua cửa hiên, từ ngoài cửa nhìn vào đã biết trong nhà xa hoa, giờ đi vào mới thấy chỉ có hơn chứ không kém, điêu lương (xà nhà điêu khắc) họa trúc (kiến trúc chạm trổ) khéo léo tinh xảo, khí thế hoa quý, tận sức hiển lộ ra vẻ xa hoa, quả nhiên không hổ là phú hộ một phương.
Triệu quản gia trộm nhìn nhìn Vương Ki, thấy trong mắt y không hề lộ ra nửa phần kinh ngạc tán thưởng, càng không vì sự xa hoa mắt nhìn không xuể này mà toát vẻ tham lam. Thanh sam trường bào dạo trong sân vắng giống như cưỡi ngựa xem hoa, chỉ có như vậy. Không thể ngờ được Vương Ki này tuổi tuy còn trẻ, nhưng lại có loại khí độ như thế, Triệu quản gia không khỏi mừng thầm trong lòng.
Triệu quản gia đưa Vương Ki tới một gian thiên thính: “Đại thiếu gia đang ở hoa thính (phòng khách) nghị sự, làm phiền tiên sinh ở đây đợi một lát!” Dứt lời liền phân phó tỳ nữ bên ngoài dâng trà hầu hạ, còn mình thì vội vội vàng vàng ra khỏi phòng.
Nhưng cái “đợi một lát” này lại ước chừng khoảng hai canh giờ.
Mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi Tây mới nghe thấy ở bên ngoài có tiếng bước chân nặng nề, hơn nữa hình như là khá nhiều người, cửa thiên thính không đóng, y nhìn vào trong sân, bắt gặp sáu gã hán tử anh dũng đầy người bên hông vác đại đao đi ngang qua, tuy rằng tướng mạo dữ tợn hung ác, cả người là giang hồ hãn khí, nhưng trên mặt lại ẩn ẩn có vui mừng, một gã đại hán trong đó vừa sải bước đi ra ngoài vừa thô thanh thô khí nói với đồng bạn: “Lão tử bội phục hắn!! Chuyện khó giải quyết như vậy cũng có thể xử lý công bằng, ta Hồng Sơn Lục Hổ bội phục hắn!!”
Thanh âm vang dội theo cước bộ của bọn họ đi xa mà dần mơ hồ, rồi sau đó là tiếng bước chân tương đối nhẹ nhàng, lập tức liền thấy Triệu quản gia cùng một nam tử cao lớn đi vào thiên thính.
Nam tử khí vũ hiên ngang, tay dài vai rộng, thiên đình (trán) sung túc, hai mắt sáng ngời hữu thần, một thân tàng lam (xanh phớt hồng, nói chung là tím) trường bào, Vương Ki vừa chạm mặt đã cảm thấy trước mắt như xuất hiện một mảnh hải lam, mênh mông bát ngát, bao dung vạn vật.
Chợt nghe Triệu quản gia nói: “Đại thiếu gia, vị này chính là Vương Ki Vương tiên sinh lão nô đã cùng ngài nói qua!”
Nam tử đánh giá thanh niên trước mặt, con ngươi thâm thúy sơ lược khắc sâu, lập tức chắp tay thi lễ: “Vừa nãy vướng chút việc vặt chưa kịp tiếp đón tiên sinh, có chút không chu đáo mong tiên sinh thứ lỗi!”
Đối phương lễ độ chu toàn như vậy, ngôn từ lại khẩn thiết, Vương Ki rõ ràng không quen, vội vàng xua tay: “Không sao, thật ra nhờ vào chờ lâu như thế mới được uống trà ngon.”
Nam tử bật cười: “Tại hạ Âu Dương Vô Cữu, đã sớm nghe Triệu quản gia nhắc đến tiên sinh, nghe nói tiên sinh vốn ở Bảo Sinh Đại Áp (tiệm cầm đồ Bảo Sinh) làm việc, khá được Trương lão bản tín trọng, có phẩm hạnh lại giỏi tính toán, cho nên mới mạo muội mời, mong tiên sinh có thể vì phủ của tôi chủ trì việc trướng phòng.”
Hắn bày ra thịnh ý, ngược lại Vương Ki lại hỏi thẳng: “Các hạ không thấy tôi quá trẻ tuổi sao?”
Âu Dương Vô Cữu kinh ngạc, lập tức thản nhiên cười nói: “Tiên sinh quả là thẳng thắn. Không sai, lúc mới gặp quả thật thấy lạ với tuổi tác của tiên sinh.” Vương Ki cũng nghĩ thầm, biểu tình tiếu dung khả cúc (nụ cười có thể nhặt được, ý nói là cười toe toét) vừa nãy thật đúng là nhìn không ra có chỗ nào “thấy lạ”, đã thấy hắn nói tiếp, “Có điều nhận thức một người mà lại dựa vào vẻ ngoài thì chi bằng coi như mắt mù, năng lực của tiên sinh như thế nào, là lạm vu sung số (bỏ vào cho đủ số, ý chỉ thật giả lẫn lộn) hay danh phù kỳ thực, chỉ có thể chờ ngài thể hiện, tôi rửa mắt chờ xem, vội vàng dựa vào vẻ ngoài sao có thể nói hết tất cả?” Nam tử cười đến chân thành, trong lời nói cũng không có ý thiên vị ca tụng, nhưng lại làm cho người nghe vô thức tin lời, nguyện vi chi hiệu khuyển mã chi lao (nguyện ý nghe sai khiến, làm việc như chó ngựa).
Trong lòng Vương Ki cũng không khỏi khen ngợi, đúng là thiên lý mã có, Bá Nhạc lại không có (ý chỉ người có thể phát hiện bồi dưỡng được nhân tài khi họ còn chưa bộc lộ), người có thể không bị vẻ ngoài mê hoặc thật đúng là đã ít nay còn ít hơn, ngay lập tức hạ quyết định, hướng đối phương chắp tay thi lễ: “Vương Ki bất tài, nguyện ở trong phủ cống hiến sức lực.”
Âu Dương Vô Cữu tiếu dung càng sâu, Triệu quản gia bên cạnh lại cao hứng đến toét miệng, làm cho Vương Ki không khỏi âm thầm kỳ lạ, trướng phòng tiên sinh của Âu Dương phủ chẳng lẽ khó làm đến vậy sao?
Sắc trời dần tối, tỳ nữ cầm đèn vào phòng, Âu Dương Vô Cữu nói: “Tiên sinh chờ ở đây đã lâu, vậy đói bụng rồi đúng không? Triệu quản gia, phân phó xuống, ta ở thiên thính dùng cơm, đem thêm một bộ bát đũa.”
Đối phương quá mức nhiệt tình khiến Vương Ki có chút ngượng ngùng, dù sao bản thân cũng đã ưng thuận sai sự này, hiển nhiên là trở thành hạ nhân của hắn, sao có thể cùng chủ tử dùng cơm đây? Thế nhưng y một đường bôn ba, không kịp ăn cơm trưa đã vào phủ, cả ngày nay chỉ có một bụng nước trà, đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng. Nhân sinh địa không quen, muốn đợi nhà bếp tiếp cơm canh chỉ sợ phải chờ tới mai!
Âu Dương Vô Cữu cẩn thận phân phó quản gia, quay đầu lại chú ý thấy y khó xử, liền giữ y lại: “Tiên sinh không cần khách khí, đã vào Âu Dương Phủ liền là người một nhà, ngồi cùng bàn dùng cơm là chuyện bình thường. Lại nói, tôi còn chưa cùng tiên sinh thương lượng tiền lương liên quan đến công việc!”
Vương Ki gật đầu, từ lúc ra đời y chưa từng bạc đãi bụng của mình: “Như vậy từ chối sẽ là bất kính!”
Nhìn y nhếch miệng cười, có hai gò má quả lê phụ họa, cặp mắt xinh đẹp cong cong như nguyệt, thiếu mất tinh nhuệ lại thêm vài phần trẻ con.
Âu Dương Vô Cữu mỉm cười mời y vào bàn. Lúc nói cười, cảm thấy Vương Ki này tuy rằng nhìn qua chưa qua nhược quán (chưa qua 20 tuổi), nhưng cách nói năng lại khéo léo, mặc dù có khi quá trực tiếp khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng y có một đôi mắt trong suốt quang minh, làm người ta cảm thấy nếu đi so đo rõ ràng với y thì mình lại có vẻ rất hẹp hòi.
Không bao lâu tỳ nữ đã đưa lên cơm tối, trên bàn bát tiên đều là mỹ thực tinh xảo, phô trương nhưng không đến nỗi xa hoa, bất quá có chút kỳ lạ là trên bàn đỏ, xanh, vàng đều là món chay rau cải, thịt ẩn dưới đáy món ăn đều chỉ một chút gọi là cho có.
Vương Ki nhìn thấy khóe miệng co rút.
Âu Dương Vô Cữu đại khái cho là y sợ người lạ nên ngại ngùng, liền trực tiếp gắp một đũa rau xanh để vào trong chén sứ men xanh trước mặt Vương Ki. Vương Ki ngoài mặt nở nụ cười gật đầu khách sáo, trong lòng lại nói thầm, có phải thấy y một bộ dáng nho sinh gầy yếu nên coi y là loại thư sinh toan hủ vì cầu tao nhã chỉ ăn đồ chay thanh đạm không vậy?
Lập tức cũng không khách khí, giơ đũa lên, lấy góc độ cực kỳ bất khả tư nghị (không thể nói gì) gắp toàn bộ thịt heo thịt dê thịt bò ẩn dưới rau xanh củ cải trên bàn bỏ vào bát của mình, rồi mới nhanh chóng ngấu nghiến, ăn đến không biết trời trăng, hoàn toàn mặc kệ tình trạng chủ tử bên cạnh chỉ còn lại rau xanh để gắp.
Âu Dương Vô Cữu nhìn y phóng đũa cao thấp tung bay đến vui vẻ, hoàn toàn không nói gì.
Triệu quản gia bên cạnh lại nhìn đến trợn mắt há mồm. Này, cách ăn của Vương tiên sinh và hình tượng văn nho gầy yếu của cậu ấy sao khác xa quá vậy?
May mà Âu Dương Vô Cữu không phải người so đo, ha hả cười lớn: “Xem ra là tôi đã hiểu lầm, Triệu quản gia, phiền ông phân phó nhà bếp làm hai mâm món mặn mang lên.”
Triệu quản gia đáp lời, xoay người đi ra ngoài phân phó kẻ dưới.
Âu Dương Vô Cữu cười tủm tỉm nhìn Vương Ki ăn vui vẻ đến suýt bị nghẹn cơm, thuận tay đưa cho y một chén canh nóng, nhưng canh trên tay còn chưa để xuống bàn thì hắn đột nhiên biến sắc, gió trong sân lay động cây cối xào xạc, xen lẫn trong đó hai tiếng vang nhỏ của thiết khí (khí cụ bằng sắt) khó có thể phát hiện được, người chưa động, áo khoác đã hất lên phía sau, “phốc phốc” hai tiếng trầm đục, hình như có cái gì đập vào trên ống tay áo.
Cũng gần như đồng thời, chén canh trong tay hắn văng ra sau, chén sứ xoay tròn nhanh như gió đập vào ngọn cây, trên cây vang lên một tiếng hét thảm, tức thì một gã áo đen ngã xuống, cũng không biết hắn bị đánh trúng chỗ nào mà lại như bao gạo thành thành thật thật ngã xuống mặt bàn đá trong sân không nhúc nhích, chỉ nhìn cũng biết đau đến chết ngất rồi.
Gia đinh bên ngoài nghe được tiếng động vội vàng chạy lại, Triệu quản gia không cần Âu Dương Vô Cữu phân phó, đã nhanh chóng đi ra sai gia đinh đem gã áo đen kia trói gô mang ra ngoài.
Âu Dương Vô Cữu quay đầu lại nhìn thấy Vương Ki ngừng đũa, ánh mắt có ý dò hỏi, đành phải cười khổ nói: “Đã khiến tiên sinh sợ hãi!” Hắn mở ra tay áo, “đinh đương”, hai mảnh thấu cốt đinh rơi xuống bàn.
“Đây là…”
Âu Dương Vô Cữu không chú ý tới trong mắt Vương Ki lóe lên thần sắc khả nghi, liền nói: “Việc này vốn muốn ăn cơm xong sẽ cùng tiên sinh nói rõ, không ngờ lại gặp tặc nhân đánh lén, liên lụy tiên sinh bị kinh hách, thật sự là do tôi không chu toàn.” Lúc này vừa lúc Triệu quản gia xử lí xong trở về, thấy Vương Ki nhìn chòng chọc hai mảnh ám khí trên bàn, không khỏi nhíu mày nhìn về phía thiếu gia.
Âu Dương Vô Cữu ra hiệu ông chớ nhiều lời, tiếp tục nói: “Tiên sinh không phải người trong giang hồ, không biết có nghe qua cái tên Tàng Kiếm Môn chưa?”
Vương Ki ánh mắt không rời khỏi thấu cốt đinh, không tập trung, trả lời: “Cũng từng nghe qua.”
Một câu cũng từng nghe qua của y khinh miêu đạm tả (hời hợt qua loa) nhưng cũng đủ nói lên Tàng Kiếm Môn này trên giang hồ là không người không biết, không người không hiểu. Tàng Kiếm Môn tuyệt không phải thực khách ba nghìn, sáu mươi năm trước, môn chủ Độc Cô Nhất Phương môn hạ cũng chỉ có năm tên đệ tử nhập thất, nhưng năm tên đệ tử này đều lấy một chiêu Tàng Thiên kiếm pháp ngạo khiếu giang hồ, trong đó lấy đại đệ tử Lục Anh Hạo làm biểu trưng, võ công đứng đầu, bái làm võ lâm chí tôn.
Tàng Kiếm Môn vẫn luôn được người trong giang hồ chạy theo như vịt, nhất thời mỗi người đều lấy việc bái làm môn hạ là vinh quang, đáng tiếc Độc Cô Nhất Phương tính tình cổ quái, không thu thêm đồ đệ nào ngoại trừ năm tên đệ tử kia.
Độc Cô Nhất Phương có một người con, tên là Độc Cô Lăng Nguyệt, từng là hiệp nữ nổi danh trong giang hồ, nhưng dù võ công cao tới đâu, nữ tử chung quy đều phải gả làm vợ người ta, Độc Cô Lăng Nguyệt ở Giang Nam vô tình gặp được một người họ Âu Dương, tên một chữ Kỳ, cảm mến kỳ tài, liền đồng ý lấy người đó, Độc Cô Nhất Phương vốn muốn Độc Cô Lăng Nguyệt cùng đại đệ tử Lục Anh Hạo kết thành hảo sự, nhưng không ngờ nữ nhi lại chọn một tên thư sinh Giang Nam vai không thể gánh, tay không thể khiêng, lập tức giận tím mặt, đáng tiếc gạo đã thành cơm, trong cơn nóng giận đã đuổi nàng đi khỏi.
Nhưng Giang Nam tài tử xưa nay đa tình, yêu thích vốn chỉ là chuyện đùa gió trêu trăng chơi trong bụi hoa, một năm sau, Độc Cô Lăng Nguyệt hoài thai, Âu Dương Kỳ làm sao chịu được tịch mịch, cư nhiên lén vợ nạp thiên phòng, Độc Cô Lăng Nguyệt tính tình cương liệt thêm nữa đang sinh, rốt cục kinh huyết ngược chiều, vào ngày đại hôn của hắn sanh non, sinh hạ lân nhi (ý khen đứa nhỏ) nhưng cũng hương tiêu ngọc vẫn.
Độc Cô Nhất Phương nghe tin tìm đến thì chỉ thấy một từ đường vải trắng, trong lòng hối hận, hận Âu Dương Kỳ lật lọng vô tình, rốt cục đem đứa cháu trong bọc vải cưỡng chế mang đi, cho đến mười lăm năm sau, Độc Cô Nhất Phương quy thiên, Âu Dương Vô Cữu mới mang ấn tín của Tàng Kiếm Môn môn chủ trở lại Hàng Châu.
Vừa lúc gặp ma giáo Tây Vực xâm nhập võ lâm Trung Nguyên, minh chủ võ lâm Lục Anh Hạo lúc đó và chúng võ lâm chính đạo đang cùng ma giáo giáo chủ Huyết Sát và thủ hạ của hắn Tứ Ma Tướng quyết chiến ở Hoa Sơn, nhưng đối phương võ công cao đến bất khả tư nghị, một trận ác chiến gần như huyết tẩy võ lâm Trung Nguyên. Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, lại có một đoàn phú hộ nhân gia du sơn ngoạn thủy lên trên núi, mắt thấy hầu gái gia đinh sợ tới mức thất kinh sắp sửa bị cuốn vào đao kiếm, một thiếu niên đã bay ra từ trong kiệu, một kiếm ngang trời, oai vệ như du long, đem Huyết Sát kết liễu dưới kiếm.
Lục Anh Hạo sao có thể không nhận ra chiêu thức của sư môn, đi qua hỏi mới biết hóa ra là tôn nhi của sư tôn Độc Cô Nhất Phương, nhìn Tàng Thiên kiếm pháp hắn vừa sử xuất tuyệt đối không kém sư phụ của họ, giả định về thời gian thì không thể ước lượng được.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, thiếu niên này một tay Tàng Thiên kiếm pháp đã nổi tiếng, như ngọc trong đá hiện thế, quang hoa khó giấu, trong lúc nhất thời danh tiếng nổi lên trong võ lâm. Nắm giữ Tàng Thiên kiếm, chủ trì chính nghĩa, tru diệt gian tà, còn cái tên Tàng Kiếm Môn sau khi Lục Anh Hạo nhường ngôi minh chủ võ lâm cho Âu Dương Vô Cữu càng được người giang hồ tôn sùng hơn, hơn nữa Âu Dương Vô Cữu không hề bế quan bất nạp, cho nên uy thế so với Độc Cô Nhất Phương chỉ có hơn không kém.
Chẳng qua cây sinh trưởng trong rừng, gió nhất định bẻ gãy, địa vị cao hơn người, đám đông nhất định có dị nghị. Như Âu Dương Vô Cữu anh tài ngút trời, làm sao không rước phải đố kị của thế nhân. Người trong võ lâm khi hắn tuổi trẻ, người ham muốn đánh bại minh chủ võ lâm Âu Dương Vô Cữu để một khắc thành danh nhiều như cá diếc trong sông. Có lúc ngoài sáng đánh không lại thì ám toán trong bóng tối.
Vương Ki thật vất vả dời tầm mắt, ngẩng đầu kỳ quái hỏi: “Tôi còn cho rằng phàm là cái gì trang cái gì môn các loại đều sẽ ở nơi hẻo lánh, không muốn dễ dàng bị tìm được, không ngờ còn có võ lâm thế gia quang minh chính đại ở trong thành Hàng Châu lập nên kiến trúc nguy nga.”
Âu Dương Vô Cữu bất đắc dĩ cười khổ: “Dù là môn phái có thực lực cũng không thể tách khỏi thế gian đứng một mình, người có võ công cao cường tới đâu cũng phải ăn ngũ cốc hoa màu, huống chi môn đồ nhiều, ăn mặc chi tiêu làm sao cách xa thị trấn được? Quả thật có vài môn phái giả vờ huyền bí, cố ý ở nơi núi hoang đồng vắng kiến bang lập phái, có điều trải qua lâu ngày, ngay cả đồ đệ muốn bái nhập môn hạ cũng tìm không được.”
Vương Ki gật đầu hơi chút hiểu biết, giang hồ đồn đại hóa ra cũng không thể tin được.
“Huống chi Tàng Kiếm Môn tôi tuy nói thanh danh tại ngoại, nhưng kỳ thật bất quá cũng chỉ là một cái danh đầu thôi, ngược lại trong phủ gia quyến rất nhiều, đa phần đều là người thường không có tập võ.” Âu Dương Vô Cữu thở dài, “Thật sự không dám giấu diếm tiên sinh, trước đó tôi cũng từng thỉnh qua vài vị trướng phòng tiên sinh, nhưng bọn họ vừa nghe nói là võ lâm thế gia, sợ gặp phải phiền toái liền lập tức chào từ giã, nếu tiên sinh không muốn ở quý phủ làm việc, tôi tất nhiên sẽ không khó xử tiên sinh.” Hắn gọi Triệu quản gia lại, “Quản gia, ông cấp cho tiên sinh một phần lộ phí, để tiên sinh trên đường…”
“Chậm, chậm, chậm đã!” Vương Ki cắt ngang Âu Dương Vô Cữu, “Tôi lúc nào nói không làm?”
“Ý của tiên sinh là?”
“Đầu tiên, tiền lương cậu cho tôi phi thường hậu hĩnh, so với trước kia phải cao hơn mấy lần, có đi tìm khách hàng khác cũng không được đãi ngộ như vậy. Thứ hai, nơi này cậu là minh chủ, tôi bất quá chỉ là một trướng phòng tiên sinh, có gây chuyện cũng không đến lượt tôi, chỉ cần cách xa cậu một chút là được.”
Âu Dương Vô Cữu nghe y nói tới đây, đối với việc Vương Ki nói chuyện không kiêng nể lại có thêm một tầng hiểu biết sâu hơn, còn Triệu quản gia bên cạnh lại có cảm giác cằm đã rơi xuống đất, khó trách lão bản của Bảo Sinh Đại Áp lại liên tục đề cử người này với mình, dù có năng lực thế nào chắc cũng không có bao nhiêu lão bản chịu được cái mồm của y?
“Thứ ba, tôi nếu đã đáp ứng, há có thể nói không giữ lời? Đại thiếu gia không cần lo lắng, sai sự này tôi sẽ không từ chối.”
Âu Dương Vô Cữu lúc này mới yên lòng, ý cười lại càng sâu.
Lúc này đồ ăn đã lạnh, hắn liền phân phó hạ nhân một lần nữa hâm nóng đồ ăn, thuận tay muốn ném hai mảnh thấu cốt đinh kia, nhưng Vương Ki lại đột nhiên quát lên: “Chậm đã!”
“Chuyện gì?” Âu Dương Vô Cữu lắp bắp kinh hãi, hai mảnh thấu cốt đinh này tuy nói lợi hại nhưng không có độc, chẳng lẽ bên trong ẩn giấu càn khôn gì?
Vương Ki giựt lại thấu cốt đinh trên tay hắn: “Cậu không phải là muốn vứt nó đi đấy chứ?”
“Tàng Kiếm Môn không tập ám khí, nó vô dụng với tôi.”
“Làm sao vô dụng?!” Vương Ki đem thấu cốt đinh nắm lại, “Đây chính là bao tiền đó! Xem hàm lượng này, phân lượng này, ước chừng là nửa lượng bạc ròng!!” Ánh mắt chợt chuyển sắc bén, nhìn thẳng Âu Dương Vô Cữu, “Cậu đừng nói với tôi là trước kia có cái gì ám khí tập kích, cậu đều tùy tiện vứt đi nha?”
“Ách…” Ánh mắt kia của y y như đang nhìn một bại gia tử hoang phí vô độ, Âu Dương Vô Cữu vô cùng xấu hổ, “Cái đó, tôi thật chưa từng lưu ý qua…”
“Hiện giờ tôi là trướng phòng tiên sinh trong phủ, quản lý tiền bạc của cải hiển nhiên là do tôi làm chủ đúng không?”
Khuôn mặt thanh tú khi nghiêm túc lại có một loại khí thế không ai có thể bắt bẻ đối nghịch, cư nhiên đem vị minh chủ võ lâm đè nén đến gật đầu liên tục. Thiển tiếu lê oa (nói chung là mỉm cười dịu dạng), ngược lại còn làm cho người khác có loại xúc động muốn lui về sau ba thước.
“Làm phiền đại thiếu gia nhớ kĩ, từ nay về sau nếu thu thập được các loại ám khí hoàng kim, bạc trắng gì đó thì phải nhớ nhập vào kho, không thể tùy ý vứt đi!!”
“Ách, đã biết…”
————————————————————————–
phù, cái bộ này mệt thiệt, vật vã với kiểu hành văn của chị Live quá đi
Bình luận truyện