Thất Phu Nhân

Chương 13: Du Nhiên cư



Du Nhiên cư

Thật là một nơi phong cảnh đẹp a! những dải lụa nhẹ phất trên lầu như liễu rủ buông xuống, bốn bề kéo vươn ra theo mái nhà, làm cho cả tửu lâu tọa lạc trong 1 mảnh lục ý! Cành liễu mảnh theo gió chập chờn như sương như khói, tựa như sóng du vô thức. Một màu xanh biếc hiện ra qua cửa lớn đỏ sậm, 1 trận gió thổi tới, cành liễ theo gió lay động, mềm mại đung đưa ở 2 bên cửa trụ.

“Du Nhiên cư” quả nhiên là một nơi thanh ưu nhàn nhã, chủ nhân nơi này tuyệt đối là người tài, nơi phố xá sầm uất lại có một chốn không khí ôn hòa, ưu nhã vạn phần để ẩn cư.

“Tỷ tỷ, nơi đây thật đẹp a!” Tử Vân thở dài nói.

“Vào đi thôi”.Lộ Tùy Tâm bước vào trước

“Khách quan, mời theo tiểu nhân tới chỗ ngồi” 1 tiểu nhị thấy có khách đến bước ra chào hỏi.

“Nhìn khắp 4 phía, trong hành lang thấy bàn nào cũng chật ních người, trên lầu nhã gian e rằng toàn quan lại quyền quý.

Gật đầu một cái, Lộ Tùy Tâm đi theo đến chiếc bàn duy nhất chưa có người ngồi bên cửa sổ. Vừa ăn vừa có thể ngằm nhìn cảnh sắc bên ngoài, thật là tuyệt hảo.

“Xin hỏi khách quan muốn dùng gì?” Tiểu nhị phòng Hỏa Kế bận rộn cầm khăn lau trên vai lau bàn ghế vốn đã sạch sẽ, càng làm cho Lộ Tùy Tâm cảm thấy bội phục người đã lập ra Du Nhiên cư này.

“Cho 2 phần điểm tâm và một bình trà” Ý bảo Tử Vân ngồi xuống mới nói với tiểu nhị.

“Vâng, sẽ tới ngay”.

“Đó là cô nương nhà ai a? bộ dáng cũng không tệ, sao trước giờ chưa có thấy qua a?”

“Hừ, nhìn ăn mặc thế kia cũng biết xuất thân bình thường rồi, không chừng đến đây là để tìm một công tử giàu có.”

Lộ Tùy Tâm coi như không thấy bốn phía to nhỏ, nhìn qua cửa sổ ngắm cành liễu rủ, khẽ cười nhẹ.

“Tỷ tỷ…” Tử Vân ngồi trên ghế không được tự nhiên, nàng không có thói quen ngồi như vậy. Rồi nói ánh mắt đánh giá ở 4 phía càng làm nàng thiếu tự nhiên.

Lộ Tùy Tâm quay đầu, đôi mắt nhẹ ngước lên, quét mắt qua đám người chung quanh 1 cái, trong nháy mắt những bàn đang xôn xao bàn luận vì ánh mắt của nàng không khỏi giật mình. Ánh mắt bình tĩnh mà tinh quang bắn ra tứ phía, giống như vị tiên tử xuất trần cao cao tại thượng.

“Không có chuyện gì, cứ ngồi đi” vỗ vỗ tay Tử Vân.

“Khách quan, điểm tâm đã tới, còn có trà của ngài” thanh âm của tiểu nhị phá vỡ đám người giật mình sững sờ ở đại sảnh.

Trong sương phòng hạng nhất vô cùng trang nhã ở lầu 2, Dương Á Sơ dựa vào giường êm, đôi mắt sáng lên, nụ cười ẩn hiện trên môi, chiết phiến trong tay nhẹ để 1 bên, vẻ đẹp mị hoặc như nữ nhân.

“Thật là ly kì.” Nhìn lại hướng thanh âm, ánh mắt sáng như ánh mặt trời, môi mỏng như khắc, tựa tiếu phi tiếu nhìn người đang dựa bên cạnh.

“Ly kì cái gì?” mâu quang như cơn gió, khóe miệng cười càng rõ.

“Chuyện gì có thể làm ngươi chú ý đến vậy?” trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng cười lộ ra như gió xuân, ôn nhu có thêm.

Dương Á Sơ mà hắn biết từ trước đến giờ đang cười, không khỏi kinh ngạc ngẩn người ra, làm cho nam tử thu hồi khuôn mặt đang cười thay vào là nghiêm túc, ngưng lại nhìn Dương Á Sơ xuất thần, vẻ mặt rõ rang như vậy không cần đoán cũng biết tiểu tử này đang nghĩ đến cái gì, từ nhỏ tới lớn, hắn cũng chưa bao giờ thấy thần sắc này trên mặt Dương Á Sơ. Vì nữ nhân sao? Nếu là lời của 1 nữ nhân bình thường, Á Sơ sẽ không như vậy, là ai?

“Là ai?” trầm giọng hỏi.

“Ngươi lúc nào cũng cơ trí như vậy”Ở cạnh 1 người ẩn tang thông minh này thật không sáng suốt chút nào, Dương Á Sơ thở dài!.

“Đừng có chuyển chủ đề, ngươi vẫn chưa có trả lời ta”.

“Tự mình tìm hiểu đi”, hắn cũng không hy vọng đại ca biết, có lẽ rằng lúc đó đại ca sẽ không bỏ qua?

“Tìm hiểu thế nào đây?”

“Đại ca, ngươi rảnh lắm sao mà thích xen vào chuyện của ta?” Dương Á Sơ bất đắc dĩ nhìn vị đại ca đang “quan tâm” này. Thật nhức đầu, đại ca vạn phần cơ trí, là nhân vật tuyệt đối lợi hại, bằng chính năng lực của mình tạo ra sản nghiệp hiện nay không thua gì thủ phủ Dương gia, hắn biết đại ca ủng hộ hắn muốn một cuộc sống tự do tiêu sái, nhưng ủng hộ cuộc sống chân chính tự do cũng có nguyên nhân trực tiếp.

Dương Viễn Chi nhìn đệ đệ mà hắn nhất mực yêu quý không khỏi thở dài, hắn biết Dương Á Sơ không còn nhỏ nữa, không thua gì năng lực của hắn, là đại ca, hắn cũng nên chọn thời điểm thích hợ mà buông tay.

“Ngươi thật không muốn kế thừa sản nghiệp trong nhà sao?”

“Không muốn” lời cự tuyệt không chút do dự.

“Ta biết rồi, ta sẽ nói chuyện với gia gia, nhưng phiền phức này là do ngươi, tự giải quyết ổn thỏa đi, ngươi bây giờ cũng không cần đại ca thay ngươi làm việc gì nữa, bất cứ lúc nào, đại ca cũng ủng hộ ngươi, bất luận là chuyện gì đi chăng nữa!” khoát tay ngăn lời của Dương Á Sơ, Dương Viễn Chi tiếp tục nói, “ được rồi, đại ca đi trước”.

“Đại ca không ở lại ăn chút gì sao?”

“Không, ta còn có việc cần làm. Sao, không nỡ để ta về a?” Dương Viễn Chi đối với lời nói của Dương Á Sơ cảm thấy kinh ngạc!

“Ha hả! đúng vậy” Dương Á Sơ lộ vẻ trêu chọc.

“Ngươi dám trêu cả đại ca sao?” Dương Vân Chi buồn cười nói.

“Đúng rồi, đại tẩu bao giờ sinh a, đệ muốn sớm bế cháu”

Nụ cười trên mặt Dương Viễn Chi có chút phai nhạt, “Cuối năm sao?”

“Đại ca, người không yêu đại tẩu, sao ban đầu lại muốn kết hôn cùng nàng?” Dương Á Sơ không hiểu đại ca là người luôn luôn khôn khéo sao lại hồ đồ trong hôn nhân đại sự.

“Chuyện của ta không cần đệ quan tâm, đại ca trong long tự biết rõ” Yêu, cái gì gọi là yêu? Nữ nhân trừ sinh con dưỡng cái còn có gì đáng giá để hắn quan tâm đến.

“Công tử, Thiên Tâm cô nương đã chuẩn bị xong”. Chưởng quỹ lên bẩm báo

“Ân, ngươi chuẩn bị xong là được rồi”

“Dạ”

Mâu quang chợt lóe, Dương Á Sơ đứng lên khỏi chiếc giường bạch ngọc, cầm chiết phiến, chuyển hướng tới gian sương phòng khác.

“Ngươi rốt cục cũng tới a?” nam nhân một thân tôn quý, hơi thở mạn nhất kinh tâm hỏi lại, đặt tay phải mang nhẫn ngọc lên thành ghế, phát ra chói mắt. Hắn là hoàng đế đương triều Vũ Mặc Phong.

“Không đến mà được sao?” Dương Á Sơ đi xuống ngồi ngay cạnh nam tử tôn quý.

2 nam nhân, 1 tôn quý phi phàm, 1 phong hoa tuyệt đại, khiến thế gian phải ao ước.

“Năng lực của ngươi còn hơn cả Dương Viễn Chi” nói ngay lời trọng tâm không cần giải thích

Thoáng qua chỉ cười, long mi cong khép lại chỉnh tề, trong mắt một tia phức tạp.

Nhướng mày không nhìn tinh quang trong mắt Vũ Mặc Phong, Dương Á Sơ thản nhiên nhìn thẳng hắn một lúc lâu. Vũ Mặc Phong khẽ mỉm cười, khôi phục thần thái mạn bất kinh tâm. Nam nhân này, năng lực siêu quần, đáng tiếc thờ ơ với thiên hạ, nếu không phải là trợ thủ đắc lực tuyệt đối là đối thủ xứng tầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện