Thật Ra Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 3-2: (P2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





6
Lúc Hiểu Dao rưng rưng mặc vào xiêm y Niên Thụy Minh tự tay chuẩn bị, mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn y.
Nghe đồn thánh tử vô cùng tự lập, quả nhiên không sai.
Hiểu Dao cúi đầu, miếng mặt nạ bằng vải đen chặn lại biểu tình của y, y cúi người ngồi vào chỗ ngồi, sờ sờ cuốn sách trong tay, nhìn về phía mặt bàn sạch sẽ.
Trên thực tế y đã chuẩn bị kỹ càng làm ra biểu tình rưng rưng muốn khóc.
Người cố gắng ẩn giấu diện mạo xinh đẹp như y luôn không thể nhận được sự thông cảm của thế nhân, nhất định sẽ có đệ tử trẻ tuổi không biết nặng nhẹ đến đùa cợt y, sau đó trong lúc lôi kéo không cẩn thận kéo rớt mặt nạ y, từ đây quỳ dưới vạt áo y.
Quả nhiên ngồi không tới một khắc, đã có một vị môn chủ nhăn nhăn nhó nhó đi tới.
"Thánh tử..."
Hắn ta có chút do dự, nói chuyện khá là ngập ngừng.
Hiểu Dao không nói, y sợ vừa lên tiếng đối phương sẽ bị giọng nói quyến rũ của y mê hoặc.
Môn chủ lén lút nhìn mặt nạ ba lỗ của Hiểu Dao một cái, cắn răng nói: "Xin hỏi mặt nạ này là người phương nào tạo ra?"
Người phương nào tạo ra, hắn ta vậy mà dám hỏi vấn đề này.
Trong lòng Hiểu Dao đau đớn, không để ý tới quyết tâm im lặng của mình, vạn phần khó khăn phun ra hai chữ: "Giáo chủ..."
Vị môn chủ nọ vô cùng kinh ngạc: "Hoá ra là giáo chủ."
Hiểu Dao khẽ gật đầu, trải nghiệm đau đớn thê thảm như vậy, trừ y ra còn có ai chịu đựng được chứ.
Môn chủ móc ra mặ nạ gỗ tinh xảo cầm trong tay, nói: "Ta luôn luôn tự cho mình là thủ công tinh xảo, mưu toan vì thánh tử làm ra phục sức hoa lệ nhất, không ngờ lại phụ dụng tâm lương khổ của giáo chủ. Giáo chủ luôn nói cần phát triển thánh giáo đến nơi đến chốn, đừng để bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, vẻ ngoài nguy nga có thể khiến người sợ hãi, lại không thể khiến người tâm sinh kính sợ. Ta nghĩ giáo chủ tuổi trẻ không rành thế sự, không ngờ nhìn không thấu chính là ta."
Hắn ta chắp tay nói với Hiểu Dao: "Lời của thánh tử quả là tinh tế, tại hạ vô cùng cảm kích!"
Hiểu Dao liên tục nhìn chằm chằm vào mặt nạ trong tay hắn ta, một chữ cũng không nghe lọt, lúc này thấy hắn tạ ơn, cho là rốt cục hắn ta cũng tặng mình mặt nạ, vui mừng trong bụng, vội vàng nói: "Khách khí rồi."
Y đưa tay tới, môn chủ lại né qua, nói một câu: "Không nhọc thánh tử, ta tự mình làm." Sau đó dưới ánh mắt mờ mịt của Hiểu Dao, "răng rắc" một tiếng bẻ gãy mặt nạ, còn ném xuống đất đạp hai cái.
"..."
Biểu tình rưng rưng muốn khóc treo trên mặt Hiểu Dao, nhưng đáng tiếc bị tấm vải đen sì che lại, môn chủ chỉ thấy một đôi mắt cong cong.
A, thánh tử nở nụ cười.
Trong lòng môn chủ có cảm giác thỏa mãn, cáo từ quay người, lưu lại Hiểu Dao đầy bi thương và mặt nạ nát vụn.
7.
Khi Niên Thụy Minh trở về, Hiểu Dao đã ngồi chồm hổm trên mặt đất sững sờ hồi lâu.
Hắn đi tới nhặt hài cốt mặt nạ lên, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hiểu Dao không đáp, chỉ lẩm bà lẩm bẩm: "Ta hẳn phải biết trước rồi chứ, biết trước rồi."
Nhu nhược như y, tất nhiên sẽ gây nên dục vọng muốn ức hiếp của người khác, vị môn chủ nọ cũng không ngoại lệ.
Niên Thụy Minh nhìn nhìn y, lại nhìn thứ trong tay, hiểu rõ nói: "Ngươi đang học ta làm mặt nạ? Không khéo tay không sao, từ từ ta dạy ngươi."
Hiểu Dao hít sâu một hơi, y không hề biết muốn giải cứu muôn dân lại phải đối mặt với nỗi tuyệt vọng thâm trầm như vậy.
Y còn có thể chống đỡ bao lâu?
Y nhíu mi, nhếch lên một vệt cười khổ, lục bình còn có nước để dựa vào, y thì sao?
Niên Thụy Minh cảm nhận được bi thương của y, do dự một chút, nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai y.
"Đừng sợ, vạn sự có ta."
Đầu ngón tay Hiểu Dao tay run lên, cảm động nghiêng đầu đi, đúng đấy, còn có giáo chủ tình thâm thắm thiết với y mà.
Chợt nghe Niên Thụy Minh nói tiếp: "Thân ngươi có ẩn tật, tay chân mất linh, mồm miệng không rõ cũng chẳng sao, chúng ta đường đường là thánh giáo lẽ nào ngay cả một thánh tử cũng không nuôi nổi à?"
"..."
"Sao ngươi lại đá ta?"



           





8.
Niên Thụy Minh cà nhắc tham gia đại điển kế nhiệm.
Hiểu Dao mỗi ngày chỉ lo thương xót bản thân, nào có chuẩn bị lời cầu khấn gì, lung tung ê a vài câu, một mạch giội thánh thủy trong bồn ra ngoài.
Giáo chủ trẻ tuổi cứ như vậy bị giội khắp mặt mũi, quần áo ướt đẫm. Hắn nhớ tới tình cảnh Hiểu Dao dùng mũi chân lướt trên mặt hồ lúc mới gặp, vừa lau mặt vừa nói: "Nước rửa chân của ngươi à?"
"..."
Bầu không khí nhanh chóng trở nên yên tĩnh, tình cảnh nhất thời đóng băng.
Không có người nói chuyện, cũng không ai dám nói chuyện. Tất cả đều đồng loạt dán mắt nhìn Hiểu Dao.
Hiểu Dao vểnh môi lên nói: "Đâu chỉ rửa chân, ta còn tắm đây."
Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, chỉ có vị môn chủ tâm sinh kính phục y đứng dậy, "bịch" một tiếng quỳ xuống.
"Thì ra thánh tử từng được thánh thủy rửa tội, việc chấn hưng thánh giáo chúng ta có hi vọng rồi!"
Hắn ta quỳ, mấy vị môn chủ phía sau nhìn thoáng qua nhau, cũng cùng quỳ xuống. Nhất thời, như gió lớn quét qua rừng xanh, đám đông phần phật quỳ xuống.
"Giáo chủ vạn tuế, thánh tử vạn tuế!"
"Giáo chủ vạn tuế, thánh tử vạn tuế!"
"Giáo chủ vạn tuế, thánh tử vạn tuế!"
Đối mặt với tình cảnh này, trong lòng Hiểu Dao chỉ có một cảm tưởng.
Bọn họ quả thực đều bị ta làm say mê.
9
Giáo chủ trẻ tuổi để người ướt nhẹp hoàn thành đại điển, khi hắn thay xong quần áo từ trong phòng đi ra, trên tay nhiều hơn một miếng vải xanh biếc.
"Ta làm cho ngươi một tấm mặt nạ nữa, thích không?"
Hiểu Dao biết rõ hắn đang vụng về lấy lòng mình, nhưng lý trí và tình cảm không cho phép y nhận lấy ý tốt của hắn.
"Quá xấu, không thích."
"Xấu?" Niên Thụy Minh mở tấm vải xanh biếc ra, "Ta cảm thấy rất đáng yêu."
Hắn vậy mà còn cắt ra một khuôn mặt tươi cười!
Như vậy Hiểu Dao lại càng không bằng lòng tiếp nhận. Mặt y lúc không cảm xúc đã là cực đẹp, cười rộ lên chẳng phải là trời trăng đều lụi tắt ư.
Hiểu Dao chán nản nói: "Ta sợ ta sẽ đẹp đến phát khóc."
Túi da xinh đẹp với y mà nói là gông xiềng nặng nề cỡ nào, y đẹp bao nhiêu, sẽ nhận lấy đau thương nhiều bấy nhiêu.
Niên Thụy Minh suy nghĩ một chút, trấn an nói: "Ngươi chỉ cần chú ý sạch sẽ, thường xuyên rửa mặt thay y phục, siêng sửa soạn bản thân, cũng sẽ không xấu đến nỗi nào, tất nhiên là xứng với mặt nạ của ta."
"..."
"Sao ngươi lại chọt mắt ta?"
10.
Xấu.
Cái chữ này đối Hiểu Dao mà nói, rất xa xôi, là tồn tại xa lạ cỡ nào, vốn nên cả đời vô duyên với y.
Mãi đến khi y gặp một tên giáo chủ mắt mù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện