Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 22



Chu Kì Nghiêu khó có thể tin nhìn vài chữ này, nhưng nghĩ trí nhớ mình có thể bị sai, nhanh chóng lật xem đối chiếu, quả nhiên là vài chữ tùy tay chỉ lúc trước.

Ngốc tử này thế nhưng lại viết ra được?

Không chỉ có như thế, như là in từ trong sách vở ra nhìn giống nhau như đúc.

Chu Kì Nghiêu thực xác định lần trước mình dạy Long Bạch Bạch hắn còn không hiểu, ngay từ đầu là để cho hắn nhìn theo sách vở mà viết, đối phương không mò ra được ý nghĩa, sau đó không có cách nào bèn nắm tay đối phương dạy, lúc ấy đối phương cũng chỉ nhớ kỹ động tác cũng không nhớ chữ.

Cho nên trước hôm nay, đối phương thật sự không thể làm được.

Nhưng vừa rồi hắn vừa mới làm được….

Chu Kì Nghiêu cau mày nhìn Long Bạch Bạch, trong đầu hiện lên chuyện lúc trước đối phương cố ý trêu chọc hắn, ngay từ đầu hắn không phòng bị, nhưng lúc trước xác định là ngốc tử không thể làm được chuyện này, nhưng hắn vừa mới làm được, hiện giờ chỉ xem một lần liền có thể viết ra, đây tuyệt đối không bình thường.

Vẻ mặt Chu Kì Nghiêu ngưng trọng.

Hắn một lần nữa mở sách ra, chỉ chỉ những chữ này, hỏi Long Bạch Bạch: “Biết đây là chữ gì không?”

Long Bạch Bạch nhìn nhìn mấy chữ kia, lại liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, mờ mịt chớp chớp mắt, vẻ mặt không cần nói cũng biết.

Chu Kì Nghiêu hít sâu một hơi, như là muốn xác minh suy đoán của mình, chỉ vào những chữ này, đọc ra những chữ này, Long Bạch Bạch không rõ cho lắm, chỉ là mở to mắt nhìn theo những câu mà Chu Kì Nghiêu đọc.

Sau đó Chu Kì Nghiêu tuy ý chọn vài chữ, đọc cách phát âm của những chữ này một lần rồi khép sách lại, tùy tiện đọc một chữ, để cho Long Bạch Bạch viết.

Long Bạch Bạch kỳ quái nhìn hắn: hôm nay người tốt thật là kỳ lạ, nhưng mà trong lòng hắn đang khổ sở người tốt muốn vứt bỏ hắn, cầm lấy bút, tùy tiện viết vài nét bút rồi vứt bút đi.

Nhưng Chu Kì Nghiêu nhìn hai chữ chính xác kia, như là nhẹ nhàng thở ra nhưng vẻ mặt lại phức tạp nhìn Long Bạch Bạch.

Lúc trước hắn vẫn nghĩ Long Bạch Bạch bị ngốc bẩm sinh, nhưng hôm nay xem ra, có lẽ là giống như hắn lúc trước bị thương nên mới ngốc.

Lúc trước Long Bạch Bạch căn bản không thể làm như vậy, duy nhất có thể khiến cho hắn thay đổi là lúc trước trong mật thất tiếp xúc với long châu.

Long Bạch Bạch không trực tiếp tiếp xúc với long châu, nhưng hắn đã uống máu của mình.

Tuy rằng ít, nhưng ba năm nay long châu vẫn tồn tại trong cơ thể hắn, sức mạnh của long châu đã dung nhập vào máu của hắn không ít, có lẽ cũng bởi vì như vậy nên sau khi Long Bạch Bạch uống máu hắn mới có thể thay đổi.

Tâm tình của Chu Kì Nghiêu hơi phức tạp, hắn nhìn Long Bạch Bạch, nhìn ánh mắt đối phương cái gì cũng không biết, sáng trong suốt, giống như tất cả thế gian không có gì sạch sẽ hơn đôi mắt hắn.

Nếu trước đêm nay hắn biết được sự ngu ngốc của Long Bạch Bạch không phải là bẩm sinh, hắn ngay từ đầu sẽ mong đợi, người trước mặt này có phải là người kia hay không.

Nhưng nếu Đổng tướng gia có thể trình lên vảy rồng, Lệ Sơn cách nơi này đâu chỉ ngàn dặm?

Huống chi người nọ lợi hại  như vậy, sao có thể biến thành bộ dạng này?

Chu Kì Nghiêu nhanh chóng thu lại sự hoài nghi của mình, hắn nhìn Long Bạch Bạch không biết khi nào đã cọ lại đây túm lấy ống tay áo của hắn ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn hắn lấy lòng, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu hắn, khàn khàn giọng hỏi hắn: “Ngươi có muốn khỏe lại không?”

“Khỏe lại?” Long Bạch Bạch kỳ quái, “Cái gì mà khỏe lại?”

Hắn tốt lắm, có thể ăn no đã rất tốt rồi.

Suy nghĩ của Long Bạch Bạch rất đơn giản, nhưng Chu Kì Nghiêu lại nghĩ xa hơn, đối với hắn mà nói Long Bạch Bạch rất đặc biệt, ít nhất ở chung lâu như vậy, sự dễ dàng tha thứ của mình đối với Long Bạch Bạch là rất cao, ngoại trừ khuôn mặt, cũng là bởi vì ở chung lâu nên đã sinh ra một cảm giác thương tiếc, ít nhất là hắn thương xót cho Long Bạch Bạch.

Hiện giờ nghĩ tới đối phương có thể khôi phục, giống như mình năm đó.

Huống chi, hắn không có khả năng che chờ cho ngốc tử này cả đời, một ngày kia có lẽ hắn sẽ rời đi hoặc là như thế nào đó, nếu giống như Vân lão thái gia, đến lúc đó ngốc tử này sẽ giống như lúc trước, thậm chí có thể sẽ thảm hơn.

Cho nên nếu Long Bạch Bạch có thể tự bảo vệ mình, mà điều kiện tiên quyết là, hắn cần khôi phục bình thường.

Chu Kì Nghiêu vẫn nghĩ mình là đặc thù, cho nên ngươi nọ dùng long châu cứu hắn, hắn mới có thể khôi phục.

Hiện giờ nghĩ lại hắn chẳng qua là một người phàm, hắn như vậy, tên ngốc trước mặt cũng như vậy, nếu hắn có thể khôi phục, vậy ngốc tử này sao lại không thể?

Hắn cũng không có khả năng dùng máu của mình để cho đối phương khôi phục, vậy cũng chỉ có thể dùng tác dụng của long châu.

Chu Kì Nghiêu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau khi mở ra đáy mắt đã khôi phục lạnh nhạt, hắn nhìn đôi mắt trong suốt của Long Bạch Bạch, đột nhiên cảm thấy thoải mái, có lẽ đây là định mệnh, năm đó hắn bởi vì bị thương nên mới trở nên ngu dại, nhiều năm sau hắn gặp được người nọ.

Người nọ cứu hắn, đưa hắn từ địa ngục mang về nhân gian.

Mà ba năm sau, hắn gặp được ngốc tử ở trước mặt, đồng dạng, đối phương cũng cần hắn cứu.

Vừa vặn ngốc tử này lớn lên lại có khuôn mặt giống với người kia.

Đây có lẽ là duyên phận, nhất định là bởi vì muốn cho hắn gặp được ngốc tử này, nên người kia mới cứu hắn.

Sau khi Chu Kì Nghiêu nghĩ thông suốt, còn nghiêm túc nhìn Long Bạch Bạch, ôn nhu nói: “Ngươi không phải muốn đi cùng trẫm sao? Trẫm có thể mang ngươi đi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải nghe lời, kế tiếp cho dù ta làm gì ngươi, ngươi cũng phải nghe lời, ngươi cũng không được nói cho ai biết, ngươi có thể làm được không?”

Lực chú ý của Long Bạch Bạch đặt ở nửa câu trước, vốn đang ủ rũ, vừa nghe Chu Kì Nghiêu sửa lại chủ ý dẫn hắn đi, ánh mắt liền sáng lên: “Người tốt không vứt bỏ ta sao?”

Chu Kì Nghiêu không biết đầu óc hắn lại nghĩ đi đâu vậy: “Khi nào thì trẫm ghét bỏ ngươi? Nghe không hả, những chuyện trẫm làm với ngươi không được nói với người khác, cho dù là bất kì ai.”

Long Bạch Bạch lập tức nghe lời gật đầu: “ngoan mà ngoan mà.” Chỉ cần không phải không cần hắn là được.

Chu Kì Nghiêu nếu quyết định, mà trời cũng sắp sáng, hắn mở ra cửa sổ, đã mơ hồ không nhìn thấy ánh trăng, long châu xao động trong cơ thể hắn rốt cục bình tĩnh lại.

Chu Kì Nghiêu mang Long Bạch Bạch ra hậu điện, để cho Long Bạch Bạch nằm ở trên giường.

Long Bạch Bạch rất nghe lời, leo lên, ngoan ngoãn nằm tốt, liền nghiêng đầu mở to mắt nhìn Chu Kì Nghiêu, cảm thấy kỳ quái người tốt là đang muốn làm gì.

Còn Chu Kì Nghiêu không biết từ nơi nào tìm ra một miếng vải màu vàng, tự mình cột lên mắt Long Bạch Bạch, xác định Long Bạch Bạch không nhìn thấy gì mới cảnh cáo nói: “Không có sự dặn dò của trẫm thì không dược kéo miếng vải ở trên mắt xuống, nếu không trẫm sẽ đưa người đi, đi rất xa.”

Long Bạch Bạch bất mãn rầm rì một tiếng, lại vẫn thành thật.

Chắc là biết được Chu Kì Nghiêu sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm tới hắn, hắn thật ra rất bình tĩnh, nhưng mà nhìn không thấy nhưng mũi rất linh mẫn, mũi hắn dật dật, ngửi lung tung.

Mũi đột nhiên ngừng lại rồi lại ngửi ngửi, hắn ngửi được cái gì? Hắn lại ngửi thấy hơi thở ngọt ngào rất mạnh mẽ…..

Thì ra người tốt không định ăn mảnh, không ăn mảnh còn tính toán cho hắn kinh hỉ, người tốt thật sự quá tốt.

Người tốt không chỉ không có cần hắn, thể nhưng còn để lại cho hắn một miếng.

Chu Kì Nghiêu vừa lấy long châu ra, liền cảm thấy một ánh mắt rất nhiệt liệt đang theo dõi hắn, khiến da đầu Chu Kì Nghiêu run lên, hắn nhìn qua, cho dù cách một tầng vải, hắn giống như có thể nhìn thấy đôi mắt cực nóng của Long Bạch Bạch đang nhìn chằm chằm…. long châu trong tay hắn.

Chu Kì Nghiêu đau đầu, nhịn lại nhịn, không nhịn được liền nói: “Không phải cho ngươi ăn! Ngươi dám nuốt, sau này trẫm sẽ cho ngươi tuyệt thực.”

“Ngươi dám!” Long Bạch Bạch ngao một tiếng, bị Chu Kì Nghiêu đè xuống.

“Ngươi lại ngao một tiếng thử xem? Xem trẫm có dám hay không?” hắn còn không trị được ngốc tử này sao?

Long Bạch Bạch phồng mắt, cuối cùng vẫn sợ hãi: “Dữ, dữ cái gì chứ? Không ăn thì không ăn.” Người tốt quả  nhiên biến thành người xấu, là một người tốt có lòng dạ  hiểm độc.

Chu Kì Nghiêu thấy Long Bạch Bạch thành thật, lúc này mới nằm xuống bên cạnh Long Bạch Bạch, vươn tay cầm lấy tay Long Bạch Bạch, mười ngón đan vào nhau.

Long Bạch Bạch vốn đang nhớ kỹ “ăn”, kết quả theo động tác này của Chu Kì Nghiêu, ánh mắt hắn trong bóng tối chớp chớp một chút, lông mi thật dài cọ vào tơ lụa hơi hơi ngứa một chút, hắn cảm thấy không biết vì sao, cứ cảm thấy được người tốt nắm tay thực nóng, khiến cho trái tim nhỏ bé của hắn cũng đột nhiên phịch phịch lên.

Trong đầu Long Bạch Bạch trống trơn, đến ngay cả đồ ăn ngon cũng không nhớ gì cả, cứ nằm ngơ ngác ở đó cho Chu Kì Nghiêu  nắm tay, lòng bàn tay dán lòng bàn tay, cái loại cảm giác xa lạ khiến cho hắn cảm thấy ngay cả ăn thịt còn thơm hơn.

Trước khi Chu Kì Nghiêu nhắm mắt lại liền quay đầu nhìn Long Bạch Bạch một cái, ban đầu còn sợ ngốc tử này không thành thật, kết quả không biết vì sao ngốc tử này lại thành thật như vậy, ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, thậm chí cũng không hề động đậy gì.

Ngược lại khi Chu Kì Nghiêu nhìn qua, nhìn thấy hắn bị tơ lụa che khuất chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, hầu như giống như đúc người trong trí nhớ, làm cho đáy lòng hắn sinh ra một thứ gì đó, rốt cuộc không thể khống chế mà tràn ra.

Hồi lâu, Chu Kì Nghiêu mới miễn cưỡng dời tầm mắt, nhanh chóng nhắm mắt lại, thúc dục long châu phía trên hai người, lập tức một tầng sáng bạc chiếu vào hai người.

Mà khi Chu Kì Nghiêu nhắm mắt lại không biết chính là, khi ánh sáng bạc từ long châu chiếu lên người Long Bạch Bạch, trong cơ thể hắn có một mạt ánh sáng mơ hồ từ trên người hắn hiện ra, hầu như hòa cùng một chỗ với long châu, trong giây lát liền biến mất không thấy bóng dáng.

Bốn phía rơi vào yên lặng, yên tĩnh lạnh nhạt, sau đó không hiểu sao lại rất dịu dàng.

Cuối cùng Chu Kì Nghiêu thậm chí cũng không biết khi nào mình đã ngủ, long châu sau khi chấm dứt tự động thu hồi, hắn bị long châu gây sức ép một đêm đã sớm hao phí tâm lực, sau đó lại nhìn thấy vảy rồng nên tâm tình không bình tĩnh, tinh thần đã sớm kiệt quệ, sau đó bởi vì dùng long châu khôi phục thần trí cho Long Bạch Bạch tiêu hao không ít thể lực, thế cho nên sau đó chắc là quá mệt mỏi, liền cứ như vậy ngủ.

Khi hắn tỉnh lại tẩm điện đã tràn ngập ánh sáng, ánh sáng chiếu vào trên long tháp, chiếu vào trên người hai người, hắn híp mắt lại rồi mở ra, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại là mình ở nơi nào.

Sau đó liền cảm thấy không đúng, cúi đầu, liền nhìn thấy ngốc tử kia không biết từ bao giờ cọ vào trong lòng hắn dùng cả tay chân bám lấy hắn, ngủ mà còn lẩm bẩm, giống như một con heo nhỏ, còn đang đè nặng ngực hắn, trách không được lúc hắn vừa tỉnh lại liền cảm thấy không thở nổi.

Ban đầu Chu Kì Nghiêu còn muốn kéo Long Bạch Bạch từ trên người hắn xuống, kết quả chờ bàn tay chạm tới sau gáy tên ngốc này, Long Bạch Bạch vùi đầu ở trong ngực hắn ngủ thơm ngào ngạt chắc là hô hấp không thoải mái liền ngẩng đầu lên, lộ ra hơn nửa khuôn mặt, từ từ nhắm hai mắt lại, nhìn không thấy vẻ mặt ngu ngốc ngày thường, giờ phút này Long Bạch Bạch im lặng ngủ như vậy, ánh nắng chiếu vào trên người hắn, giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, giống như ngay sau đó sẽ biến mất.

Hô hấp của Chu Kì Nghiêu nhịn không được ngừng lại, động tác cũng quên, chính là lòng bàn tay đặt sau gáy Long Bạch Bạch, cứ như vậy nhìn chằm chằm người trong ngực, quên phản ứng.

Long Bạch Bạch trong lúc ngủ mơ cảm thấy sau gáy ngưa ngứa, như là bị ai nắm, hắn không mở mắt ra, lại ngửi được hơi thở quen thuộc, yên tâm nhếch miệng cười, chỉ là trong lúc ngủ mơ nhịn không được tới gần một ít, nhích lên phía trước, dựa vào càng gần Chu Kì Nghiêu.

Biết rõ là nên nghiêng đầu, ma xui quỷ khiến như thế nào, Chu Kì Nghiêu lại giật mình quên phản ứng ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện