Thất Thiên Nữ Đế
Chương 4: Chiến đấu, ta muốn đấu
Ta nhìn thấy nhị huynh yêu quý ngồi chống cằm bên giường. Đối với nhị huynh, ta luôn có cảm giác yêu thương khôn tả, kiểu xa thì nhớ, gặp thì quấn lấy làm nũng, ta nghĩ đó là tình huynh muội đơn thuần. Vâng và mãi sau này ta mới bừng tỉnh ra, không một tình huynh muội nào có thể như thế cả.
Còn giờ ta tự nhiên nắm tay nhị huynh, hỏi nhẹ nhàng:
- Nhị huynh, sao muội lại ở đây?
Nhị huynh xoa đầu ta dịu dàng nói:
- Muội ngất xỉu, ta đưa muội về phòng. Dù gì muội cũng là tam tiểu thư Vũ gia mà.
Ta có cảm giác mình đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng. Ta vò đầu bứt tay mà không tài nào nhớ ra. Ta nhìn nhị huynh đang gỡ bàn tay ra khỏi mái tóc rối xù của ta. Huynh lấy lược chải tóc ta cho thẳng. Ta chợt nhớ Diêm Vương đã bảo ai đó giúp đỡ ta, là ai nhỉ? Ta ngây ngô hỏi nhị huynh một câu:
- Huynh, muội đang có cảm giác như ai đó dùng thuật làm mất trí nhớ của muội. Hừ... Nếu vậy, muội mà biết là kẻ nào thì cẩn thận với muội.
Ta thấy bàn tay nhị huynh chợt sững lại trong chốc lát. Ta bật dậy khỏi giừơng. Ta phải rời đi bây giờ. Ta sẽ tập hợp những tiên nhân ở trần gian lưu lạc giúp ta mới được. Ta vỗ vỗ vai nhị huynh nói:
- Thiên Huyền, huynh bảo trọng nha. Muội đi tìm pháp sư, tiên nhân lưu lạc giúp muội đanh bại ma Vương đây.
Nhị huynh nhướn mày kinh ngạc. Huynh ấy cầm tay ta kéo lại nói:
- Ai cho muội đi. Thiên hạ rộng thế này muội biết đi đâu mà tìm? Vả lại đây không phải là chuyện đùa. Muội không được đi
Ta biết là huynh ấy lo cho ta mà. Từ nhỏ huynh ấy đã che chở ta như thế rồi. Nhưng có vẻ huynh đã đánh giá ta sai rồi. Người có thể tạo dựng Vô Song sát thủ khuynh thiên hạ lại là người tầm thường ư. Huynh ấy cũng không biết ta có phép thuật mà. Ta vỗ tay huynh nói:
- Muội không sao. Muội cam đoan đấy.
Sai lầm hoàn toàn. Sau này ta mới thấy xấu hổ vì câu nói này, khi núp sau tấm lưng của Thiên Huyền.
Còn bây giờ ta ra giọng an ủi:
- Muội không sao đâu.
- Cho ta đi cùng nếu muội muốn đi.
Ta:
- Không đâu, nguy hiểm lắm.
Huynh:
- Muội còn biết nguy hiểm à. Muốn đi cho ta đi cùng.
Ta:
- Không
Huynh:
- Có
Ta trừng mắt nhìn huynh. Huynh trừng mắt lại nhìn ta. Ta dùng võ đấu với huynh. Huynh tóm ta một cách nhanh chóng. Ai bảo huynh gỏi võ nhất lừng danh thiên hạ cơ. Ta khóc, huynh làm mặt lạnh nhìn ta kiểu vô tác dụng. Ta bí quá dùng thuật thôi miên và mất trí nhớ. Huynh không ảnh hưởng. Quái lạ. Huynh tự đắc ý, xoa đầu ta bảo có hay không. Ta ngậm ngùi đáp có. Trẻ nhỏ dễ dạy. Huynh bảo ta thế đấy, có tức không chứ... Hừ... Cái đồ trẻ lớn khó dạy.
Vậy là Thiên Huyền theo ta đi lưu lạc giang hồ. Ta muốn kiếm người giúp ta. Thời gian không còn nhiều nữa, ta không muốn Ma Vương hại gia đình ta. Nhưng đi mãi cũng không có ai thực tài giỏi. Gì mà tiên nhân, ta nhổ vào. Toàn là kẻ bịp bợm.
Người thì bị ta cho bay một tí mà xỉu, kẻ bị ta đưa đến hang thú yêu sơ cấp đã ngất xỉu. Vô dụng. Ta đã lãng phí một tháng rồi. May cho ta là nhị huynh vẫn không thể biết chuyện này. Huynh cứ làm ngơ đi. Ta đành về bang sát thủ của ta dưới dạng Vô Song. Không có ai biết ta là nữ nhi cả trừ một số trưởng lão trẻ. Vậy là Thiên Huyền gia nhập phái với chức vụ là cận vệ cung chủ. Ta hỏi cái, liệu có lộ không khi cận vệ cung chủ ở hẳn một phòng riêng như trưởng lão và có quyền sai bảo cung chủ?
Ta bảo huynh ấy về nhà, huynh bảo huynh tìm tiên nhân thật sự cho ta. Ta đành ngoan ngoãn chịu sự sai bảo của " cận vệ" này.
Quả không sai, khoảng mấy ngày sau, huynh ấy kéo về hai tiên nhân tên là Thiên Long và Thiên Bạch.
Ta ngây người.
Tiên nhân trong hình dung của ta là một lão già râu tóc bạc phơ, tay cầm gậy phất phơ. Còn những người này thì nam thật là trẻ trung anh tuấn, nữ xinh đẹp tuyệt trần. Đối với hai người Thanh Thiên Long và Bạch Thiên Hổ, dù chưa bao giờ gặp nhau nhưng sao ta lại thấy họ quen thuộc đến thế. Hình như ta đã thấy họ đâu đó. Họ cúi người cung kính chào ta. Ta chợt buồn rầu mà không thể giải thích nổi. Ta kéo tay Thiên Huyền, thì thầm hỏi:
- Huynh thấy có đáng tin không? Người đâu mà trẻ thế.
Huynh nháy mắt nói với ta:
- Muội nói xem. Trình độ nhìn người của ta tuyệt đối cao hơn muội rất rất nhiều.
Ta tức quá, sờ sờ tay nhị huynh véo " nhẹ" một cái. Nhìn huynh xuýt xoa, lòng ta dễ chịu nhiều. Ta đành thu xếp cho họ ở một nơi trong phái, gần chỗ ta, dễ theo dõi. Và quả thật họ thực sự là người ta muốn tìm.
Ta bàn với họ:
- Chúng ta nên lập kế hoạch như thế nào.
Thanh Thiên Long chỉ lạnh lùng đáp:
- Cung chủ, bọn ta có kế hoạch rồi, người chỉ cần phải đợi chúng ta thành công thôi.
Sao Thanh Thiên Long lúc thì cho ta cảm giác thân thuộc, lúc thì khiến ta muốn đá hắn một phát. Hắn lạnh lùng, cố chấp xa cách quá. Nhưng không phải là không biết cười, biết đùa. Có lúc ta lén theo dõi hắn, hắn có cười đấy. Chỉ là không dành cho ta mà thôi, hắn dành hết cho Bạch Thiên Hổ rồi. Nàng ấy dịu dàng lại mạnh mẽ, không thể không thích được. Ta thấy nàng ấy cứ ngượng ngùng không muốn gặp ta. Không cần họ. Ta có Thiên Huyền rồi.
Nhắc tới Thiên Huyền ta lại càng thấy huynh ấy kì lạ. Chốc chốc lại hỏi ta có cảm giác gì với Thiên Long không. Ta trả lời có thì không cần ta nói câu sau, huynh ấy nhếch môi đáng sợ, lẩm bẩm cái gì mà muội chẳng thay đổi cả. Và cứ thế đi, không đợi ta. Ta trả lời không thì lại nói như tát vào mặt ta rằng ta đang dối lòng, không có cảm giác sao suốt ngày tìm cớ gặp hắn.
Ta...
Ta chẳng biết nói sao. Ta muốn hét vào mặt huynh ấy là ta muốn tham gia vào kế hoạch đó, vậy thôi. Huynh đừng đoán già đoán non. Nhưng ta thôi không nói. Ta dùng cách mặt lạnh. Quả thật, khi nhìn huynh đi như vậy, ta bỗng xót xa, ta muốn khóc. Huynh ấy chẳng hiểu gì cả.
Ta gạt nước mắt, đi đến trước mặt Thiên Long và Thiên Hổ, ta hóa phép một ngọn lửa cháy trên tay ta, rồi ta biến nó thành lửa băng. Ta muốn chứng minh, ta có thể làm được, ta cũng có phép màu như họ. Ta nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của họ, biết rõ phần thắng lợi, ta hoan hỉ trong lòng. Ta cười nói:
- Các vị ta giờ đủ tư cách tham gia chưa. Ta cũng như các vị, đừng có gạt ta ra ngoài, ta có phần trong kế hoạch của Ma Vương. Ta muốn chiến đấu.
Còn giờ ta tự nhiên nắm tay nhị huynh, hỏi nhẹ nhàng:
- Nhị huynh, sao muội lại ở đây?
Nhị huynh xoa đầu ta dịu dàng nói:
- Muội ngất xỉu, ta đưa muội về phòng. Dù gì muội cũng là tam tiểu thư Vũ gia mà.
Ta có cảm giác mình đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng. Ta vò đầu bứt tay mà không tài nào nhớ ra. Ta nhìn nhị huynh đang gỡ bàn tay ra khỏi mái tóc rối xù của ta. Huynh lấy lược chải tóc ta cho thẳng. Ta chợt nhớ Diêm Vương đã bảo ai đó giúp đỡ ta, là ai nhỉ? Ta ngây ngô hỏi nhị huynh một câu:
- Huynh, muội đang có cảm giác như ai đó dùng thuật làm mất trí nhớ của muội. Hừ... Nếu vậy, muội mà biết là kẻ nào thì cẩn thận với muội.
Ta thấy bàn tay nhị huynh chợt sững lại trong chốc lát. Ta bật dậy khỏi giừơng. Ta phải rời đi bây giờ. Ta sẽ tập hợp những tiên nhân ở trần gian lưu lạc giúp ta mới được. Ta vỗ vỗ vai nhị huynh nói:
- Thiên Huyền, huynh bảo trọng nha. Muội đi tìm pháp sư, tiên nhân lưu lạc giúp muội đanh bại ma Vương đây.
Nhị huynh nhướn mày kinh ngạc. Huynh ấy cầm tay ta kéo lại nói:
- Ai cho muội đi. Thiên hạ rộng thế này muội biết đi đâu mà tìm? Vả lại đây không phải là chuyện đùa. Muội không được đi
Ta biết là huynh ấy lo cho ta mà. Từ nhỏ huynh ấy đã che chở ta như thế rồi. Nhưng có vẻ huynh đã đánh giá ta sai rồi. Người có thể tạo dựng Vô Song sát thủ khuynh thiên hạ lại là người tầm thường ư. Huynh ấy cũng không biết ta có phép thuật mà. Ta vỗ tay huynh nói:
- Muội không sao. Muội cam đoan đấy.
Sai lầm hoàn toàn. Sau này ta mới thấy xấu hổ vì câu nói này, khi núp sau tấm lưng của Thiên Huyền.
Còn bây giờ ta ra giọng an ủi:
- Muội không sao đâu.
- Cho ta đi cùng nếu muội muốn đi.
Ta:
- Không đâu, nguy hiểm lắm.
Huynh:
- Muội còn biết nguy hiểm à. Muốn đi cho ta đi cùng.
Ta:
- Không
Huynh:
- Có
Ta trừng mắt nhìn huynh. Huynh trừng mắt lại nhìn ta. Ta dùng võ đấu với huynh. Huynh tóm ta một cách nhanh chóng. Ai bảo huynh gỏi võ nhất lừng danh thiên hạ cơ. Ta khóc, huynh làm mặt lạnh nhìn ta kiểu vô tác dụng. Ta bí quá dùng thuật thôi miên và mất trí nhớ. Huynh không ảnh hưởng. Quái lạ. Huynh tự đắc ý, xoa đầu ta bảo có hay không. Ta ngậm ngùi đáp có. Trẻ nhỏ dễ dạy. Huynh bảo ta thế đấy, có tức không chứ... Hừ... Cái đồ trẻ lớn khó dạy.
Vậy là Thiên Huyền theo ta đi lưu lạc giang hồ. Ta muốn kiếm người giúp ta. Thời gian không còn nhiều nữa, ta không muốn Ma Vương hại gia đình ta. Nhưng đi mãi cũng không có ai thực tài giỏi. Gì mà tiên nhân, ta nhổ vào. Toàn là kẻ bịp bợm.
Người thì bị ta cho bay một tí mà xỉu, kẻ bị ta đưa đến hang thú yêu sơ cấp đã ngất xỉu. Vô dụng. Ta đã lãng phí một tháng rồi. May cho ta là nhị huynh vẫn không thể biết chuyện này. Huynh cứ làm ngơ đi. Ta đành về bang sát thủ của ta dưới dạng Vô Song. Không có ai biết ta là nữ nhi cả trừ một số trưởng lão trẻ. Vậy là Thiên Huyền gia nhập phái với chức vụ là cận vệ cung chủ. Ta hỏi cái, liệu có lộ không khi cận vệ cung chủ ở hẳn một phòng riêng như trưởng lão và có quyền sai bảo cung chủ?
Ta bảo huynh ấy về nhà, huynh bảo huynh tìm tiên nhân thật sự cho ta. Ta đành ngoan ngoãn chịu sự sai bảo của " cận vệ" này.
Quả không sai, khoảng mấy ngày sau, huynh ấy kéo về hai tiên nhân tên là Thiên Long và Thiên Bạch.
Ta ngây người.
Tiên nhân trong hình dung của ta là một lão già râu tóc bạc phơ, tay cầm gậy phất phơ. Còn những người này thì nam thật là trẻ trung anh tuấn, nữ xinh đẹp tuyệt trần. Đối với hai người Thanh Thiên Long và Bạch Thiên Hổ, dù chưa bao giờ gặp nhau nhưng sao ta lại thấy họ quen thuộc đến thế. Hình như ta đã thấy họ đâu đó. Họ cúi người cung kính chào ta. Ta chợt buồn rầu mà không thể giải thích nổi. Ta kéo tay Thiên Huyền, thì thầm hỏi:
- Huynh thấy có đáng tin không? Người đâu mà trẻ thế.
Huynh nháy mắt nói với ta:
- Muội nói xem. Trình độ nhìn người của ta tuyệt đối cao hơn muội rất rất nhiều.
Ta tức quá, sờ sờ tay nhị huynh véo " nhẹ" một cái. Nhìn huynh xuýt xoa, lòng ta dễ chịu nhiều. Ta đành thu xếp cho họ ở một nơi trong phái, gần chỗ ta, dễ theo dõi. Và quả thật họ thực sự là người ta muốn tìm.
Ta bàn với họ:
- Chúng ta nên lập kế hoạch như thế nào.
Thanh Thiên Long chỉ lạnh lùng đáp:
- Cung chủ, bọn ta có kế hoạch rồi, người chỉ cần phải đợi chúng ta thành công thôi.
Sao Thanh Thiên Long lúc thì cho ta cảm giác thân thuộc, lúc thì khiến ta muốn đá hắn một phát. Hắn lạnh lùng, cố chấp xa cách quá. Nhưng không phải là không biết cười, biết đùa. Có lúc ta lén theo dõi hắn, hắn có cười đấy. Chỉ là không dành cho ta mà thôi, hắn dành hết cho Bạch Thiên Hổ rồi. Nàng ấy dịu dàng lại mạnh mẽ, không thể không thích được. Ta thấy nàng ấy cứ ngượng ngùng không muốn gặp ta. Không cần họ. Ta có Thiên Huyền rồi.
Nhắc tới Thiên Huyền ta lại càng thấy huynh ấy kì lạ. Chốc chốc lại hỏi ta có cảm giác gì với Thiên Long không. Ta trả lời có thì không cần ta nói câu sau, huynh ấy nhếch môi đáng sợ, lẩm bẩm cái gì mà muội chẳng thay đổi cả. Và cứ thế đi, không đợi ta. Ta trả lời không thì lại nói như tát vào mặt ta rằng ta đang dối lòng, không có cảm giác sao suốt ngày tìm cớ gặp hắn.
Ta...
Ta chẳng biết nói sao. Ta muốn hét vào mặt huynh ấy là ta muốn tham gia vào kế hoạch đó, vậy thôi. Huynh đừng đoán già đoán non. Nhưng ta thôi không nói. Ta dùng cách mặt lạnh. Quả thật, khi nhìn huynh đi như vậy, ta bỗng xót xa, ta muốn khóc. Huynh ấy chẳng hiểu gì cả.
Ta gạt nước mắt, đi đến trước mặt Thiên Long và Thiên Hổ, ta hóa phép một ngọn lửa cháy trên tay ta, rồi ta biến nó thành lửa băng. Ta muốn chứng minh, ta có thể làm được, ta cũng có phép màu như họ. Ta nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của họ, biết rõ phần thắng lợi, ta hoan hỉ trong lòng. Ta cười nói:
- Các vị ta giờ đủ tư cách tham gia chưa. Ta cũng như các vị, đừng có gạt ta ra ngoài, ta có phần trong kế hoạch của Ma Vương. Ta muốn chiến đấu.
Bình luận truyện