Thâu Trọn Gió Xuân
Chương 12: Đã quá muộn rồi
Không hiểu sao câu này làm tim Vân Phỉ rung lên một cái, cứ cảm thấy trong
lời nói của y còn có ý gì đó sâu xa khác, vì thế nàng lên tiếng hỏi:
”Nói thế là có ý gì?”
Úy Đông Đình nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng thì chỉ cười mà không đáp, rồi lấy tờ giấy kia ra đưa lại cho nàng: ”Trêu nàng một chút cho vui thôi.”
Vân Phỉ lập tức giật tờ giấy kia lại, vo thành một cục, nắm chặt trong tay.
Úy Đông Đình nhẹ nhàng nói: “Ta phải về kinh ngay, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Câu này càng làm cho lòng nàng sinh ra một cảm giác bất an. Vân Phỉ vội vàng nói lời cáo từ rồi mở cửa phòng ra về. Nếu chuyện A Tông phải vào kinh là không thể vãn hồi thì không cần phải tiếp tục cầu xin y nữa.
Tống Kinh Vũ chờ ngoài cửa, vừa thấy vẻ mặt của nàng là đã biết việc đàm phán này không thể thành công. Nói cũng lạ, mội lần gặp được Úy Đông Đình là vị đại tiểu thư trước giờ luôn tinh ranh này phải thất bại trở về, đúng là vỏ quýt giày có móng tay nhọn.
Trên đường về, tâm trạng của Vân Phỉ rất kém, rất tệ. Xem ra việc A Tông phải lên kinh là không thể xoay chuyển, chuyện đã đến nước này thì chỉ có cách tới đâu hay tới đó thôi.
Về tới nhà, nàng đi thẳng vào thư phòng của Vân Định Quyền.
Vân Định Quyền vừa thấy nàng đã hỏi ngay: “A Phỉ, mẹ con đã đồng ý chưa?”
Nếu không nghĩ tới số ngân lượng mà Tô Vĩnh An để lại thì hắn đã sớm trở mặt với Tô Thanh Mai rồi, làm gì phải đi thương lượng với nàng ta chứ. Vì số bạc ấy, hắn không muốn tranh cãi với nàng tới mức như nước với lửa. Chuyện của Lâm Thanh Hà còn chưa giải quyết xong thì lại tới chuyện A Tông, đúng là xui xẻo mà.
Vân Phỉ lắc đầu, khẩn khoản nhìn hắn: “Cha, con muốn lên kinh cùng A Tông.”
Vân Định Quyền ngẩn ra, nhíu mày, hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao con lại muốn đi? Một mình A Tông là được rồi.”
“A Tông còn nhỏ, một mình lẻ loi lên kinh thì chắc chắn mẹ sẽ không yên tâm. Nếu có con cùng đi, vừa có thể chăm sóc A Tông, vừa có thể khiến triều đình càng yên tâm về cha.”
Vân Định Quyền im lặng không nói. Trong lòng hắn, A Tông được nuông chiều quen thói, tố chất bình thường, đưa đi làm con tin cũng chẳng sao cả. Vân Phỉ tuy là con gái nhưng lại rất được lòng hắn, thông minh cơ trí, lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn, dung mạo lại khuynh quốc khuynh thành, sau này chắc chắn có thể mang tới một cuộc hôn nhân rất có lợi. Bởi thế, hắn có phần không nỡ để nàng đi.
Hắn không hề coi tiểu hoàng đế bảy tuổi kia ra gì, một khi đã đánh bại Tần Vương thì sớm muộn gì hắn cũng trở mặt với triều đình. Lúc ấy, Úy Trác sẽ dùng hai đứa con ra để áp chế hắn.
Nhưng những lời này hắn không tiện nói ra, chỉ ngập ngừng một lát rồi nói: ”Cha sẽ bảo Tống Kinh Vũ đưa A Tông đi, sẽ không sao đâu.”
“Dù sao thì Tống giáo úy cũng không phải là người nhà, A Tông chỉ có bảy tuổi, lại chưa từng xa nhà, một mình lẻ loi lên kinh thành quả thật làm người ta không yên lòng, nếu con cùng đi thì mẹ sẽ đồng ý.”
Sở dĩ Vân Phỉ khăng khăng đòi cùng lên kinh thành là vì nàng rất hiểu Vân Định Quyền. Lỡ như trở mặt với triều đình, rất có khả năng ông ấy sẽ bỏ mặc A Tông. Với cha mà nói, trong tương lai ông ấy sẽ có thêm rất nhiều đứa con; còn đối với Vân Phỉ mà nói, A Tông là đệ đệ duy nhất của nàng, cũng là đứa con trai duy nhất của mẹ, tuyệt đối không thể để nó xảy ra chuyện gì. Nếu nàng và A Tông cùng đi, thứ nhất có thể chăm sóc cho A Tông, thứ hai cũng có thể tăng thêm chút vướng bận trong lòng cha.
Vân Định Quyền suy tính trong giây lát, rồi nói: “Cũng được, con đi cùng với A Tông thì mẹ con không thể nói gì được.”
Vân Phỉ gật đầu: “Có con đi cùng thì chắc chắn mẹ sẽ đồng ý.”
A Tông là bảo bối, là mạng sống của Tô Thanh Mai nên thấy con gái không thể khuyên Vân Định Quyền hồi tâm chuyển ý thì nàng vừa phẫn nộ, vừa oán hận. Cộng thêm chuyện của Lâm Thanh Hà vẫn tích tụ trong lòng nên trong cơn giận dữ, nàng nằm liệt giường.
Vân Phỉ nhìn người mẹ ngày càng già nua tiều tụy sau cơn bệnh, len lén đưa ngân phiếu hai mươi ngàn lượng bạc cho Tô Thanh Mai: “Mẹ, mẹ cất kỹ số bạc này đi. Nếu bị cha ép buộc quá thì mẹ lấy mười ngàn lượng ra cho ông ấy để hóa giải nguy cấp, còn lại thì mẹ phải cất kỹ, đợi con trở về.”
Tô Thanh Mai khóc nghẹn ngào không thành tiếng: “A Phỉ, mẹ đúng là có mắt không tròng nên mới gả cho kẻ vô tình vô nghĩa như cha con. A Tông là con trai của ông ấy mà ông ấy lại nhẫn tâm đưa nó đi làm con tin.”
Vân Phỉ ôm lấy vai mẹ mình, mềm mỏng, khéo léo khuyên: “Mẹ, chuyện cũng không đáng sợ như mẹ đã nghĩ đâu. A Tông đi làm thư đồng cho hoàng thượng, bây giờ triều đình đang trọng dụng cha nên chắc chắn sẽ đối xử tử tế với A Tông, nói không chừng sau này A Tông còn trở thành cận thần bên cạnh hoàng thượng. Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho A Tông, huống chi còn có Tống Kinh Vũ nữa, mẹ lo lắng gì chứ. Ngược lại mẹ phải bảo trọng đó, chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp lại nhau thôi.”
Việc đã đến nước này, Vân Phỉ chỉ có thể dối lòng mà an ủi mẹ mình, bởi vì nàng quá hiểu tính cách của Tô Thanh Mai. Lòng tự tôn của nàng ta quá mạnh cùng quá coi trọng tình cảm, sẽ không chịu bằng mặt mà không bằng lòng, càng không chịu bấm bụng mà sống, chỉ biết cứng rắn lấy đá chọi đá, không còn cách nào khác thì sẽ lên chùa xuất gia làm ni cô, thà làm ngọc nát chứ không chịu làm ngói lành, hoàn toàn không nghĩ tới việc mình làm thế thì người thân sẽ đau lòng mà kẻ địch thì hớn hở.
Cho nên dù Vân Phỉ biết cha mình là một người không đáng tin cậy thì cũng đành phải giảng hòa cho hai bên, chứ mỗi bên cứng một chút thì sẽ tan nát, rồi không có tiền, người chịu thiệt sẽ là mẹ và đệ đệ của nàng mà thôi.
Ra khỏi phòng, nàng lén nói nhỏ với Bạch Thược: “Ngươi phải chăm sóc tốt cho phu nhân, trong nhà có biến động gì dù là nhỏ nhất thì cũng phải kịp thời viết thư báo tin cho ta biết. Đặc biệt là nhị phu nhân bên kia, có tin tức gì thì phải chú ý đấy.”
Bạch Thược gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tì biết phải làm thế nào rồi.”
Người hầu trong nhà đều trung thành với Tô Thanh Mai, Vân Định Quyền dòm ngó số bạc kia nên sẽ không làm quá với nàng, trong vòng nửa năm tới Lâm Thanh Hà sẽ không trở về, cho nên Vân Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, một mình mẹ ở nhà thì tạm thời cũng yên tâm.
Đến ngày xuất phát, sáng sớm mưa trút tầm tã, Tô Thanh Mai khóc như đứt từng khúc ruột. Vân Phỉ dắt A Tông tới bái biệt mẹ rồi dẫn Phục Linh và Tề Thị cùng rời khỏi phủ châu mục lên kinh thành.
Dưới bậc thềm, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Vân Định Quyền đang nói chuyện với Tống Kinh Vũ: “An nguy của Vân Phỉ và A Tông đều trông cậy vào ngươi hết. Nếu có chuyện gì thì phải cấp tốc báo cho ta biết.”
“Xin đại nhân cứ yên tâm.” Tống Kinh Vũ chắp tay, gương mặt anh tuấn vẫn bình tĩnh trấn định như thường ngày, giống như lần này chỉ đi du sơn ngoạn thủy, sẽ không có chuyện phong ba gì đáng ngại xảy ra.
Vân Phỉ dắt Vân Tông bái biệt cha mình rồi lên xe ngựa. Tống Kinh Vũ lĩnh hai mươi tên lính tinh nhuệ theo sau bảo vệ xe ngựa, đi về phía lạc Dương.
Một mạch đi về hướng Bắc, phong canh non nước hữu tình ngày càng ít đi. Dọc đường đi, tâm trạng của Vân Tông hết sức nặng nề, khuôn mặt bầu bĩnh vốn vô ưu vô lo nay bỗng u sầu, đôi môi cũng xụ xuống thấy rõ. May mà có nhũ mẫu Tề Thị và tỷ tỷ đi cùng nên mới không tới nỗi khóc suốt cho tới Lạc Dương.
Đầu tháng, xe ngựa đến ngoại thành Lạc Dương.
Dịch trưởng của dịch trạm đích thân ra đón tỷ đệ Vân Phỉ, mở tiệc tẩy trần cho hai người. Hai mươi tên lính tinh tuệ cùng đi lại trở về, dịch trưởng đích thân mang theo bốn tùy tùng hộ tống bọn họ vào thành.
Cửa thành canh gác nghiêm ngặt, ra vào đều phải nghiêm xét giấy tờ tùy thân cùng vật dụng mang theo, có khi còn bị gặng hỏi thân phận. Có dịch trưởng dẫn đường, đưa công văn ra nên xe ngựa và hành lí của Vân Phỉ mới không bị kiểm tra.
Trên tường thành đầy những binh sĩ cầm giáo dài, trên quân trang còn viết chữ 'Tề' màu đen trước ngực. Vân Phỉ thầm nghĩ triều đình Đại Tề sắp sụp đổ này vẫn chống chọi được bảy năm cũng đúng là một kỳ tích, điều này chứng tỏ thừa tướng Úy Trác là một người rất thủ đoạn.
Hắn là ông ngoại của tiểu hoàng đế Triệu Mân, nắm giữ triều đình đã nhiều năm. Thói đời biến hóa khôn lường, lòng người khó dò, ai biết rốt cuộc thì Úy Trác thật dạ trung thành, muốn khôi phục lại Đại Tề thật hay dùng hoàng đế trẻ con này làm con rối để mình độc chiếm quyền hành đây chứ?
Vào thành, Vân Phỉ hiếu kỳ vén màn lên để ngắm nhìn thành Lạc Dương. Cho dù hoàng thất đã sa sút, chỉ còn là cái thùng rỗng thì Lạc Dương vẫn có khí chất bất phàm của kinh đô. Đình đài lầu các thấp thoáng sau những rừng hoa đào rực rỡ và những rặng liễu thướt tha, giống như mỹ nhân yêu kiều, quạt che nửa mặt, dung nhan thấp thoáng.
Khung cảnh thái bình phồn thịnh, hoàn toàn không có cảnh tượng loạn lạc. Dân chúng không quan tâm ai làm vua, chỉ cần cuộc sống được an cư lạc nghiệp là được. Trên phố tấp nập rộn ràng, những hàng quán bên đường dường như thứ gì cũng có, những thứ đồ chơi lạ lẫm chưa từng thấy khiến Vân Tông không nén được, lộ ra vẻ mặt thích thú, từ trong xe ngựa nhìn ra ngắm hết thứ này tới thứ kia, tạm thời quên đi ưu sầu.
Ánh mắt Vân Phỉ bị dòng Lạc Hà xinh đẹp, uyển chuyển uốn khúc thu hút.
Nước xuân gờn gợn, chiếc cầu dài bắc ngang những đợt sóng, một bên bờ trồng toàn hoa đào, hoa nở rực rỡ; một bên bờ trồng toàn liễu biếc, xanh ngát một vùng. Trên con đê dài bên bờ sông đứng đầy những người đưa tiễn chia ly. Khung cảnh mùa xuân tươi đẹp, phồn hoa náo nhiệt này thấp thoáng nỗi buồn chia ly, đúng là có vẻ đẹp khác thường.
Xe ngựa chạy thẳng tới trước Ứng Thiên Môn, dịch trưởng đưa công văn vào, không lâu sau, cửa cung mở ra, mấy vị thái giám cùng một đội binh lính từ bên trong bước ra, còn có một người đi ra sau cùng. Người này mặt đẹp như ngọc, thân thẳng như tùng bách, chính là đại tướng quân Úy Đông Đình.
Bộ giáp mềm có hoa văn hình rồng mây khiến y thêm phần lạnh lùng rắn rỏi hơn so với bình thường, nhuệ khí ngút trời, anh tuấn phi phàm.
Vân Phỉ hơi sững sờ, không ngờ người tới đón Vân Tông vào cung gặp thánh thượng lại là y.
Cách một đám người, y vừa nhìn qua là ánh mắt đã dừng ngay trên mặt Vân Phỉ, trong ánh mắt sâu thẳm sắc bén kia có gì đó rất khó tả.
Vân Phỉ vội vàng dời mắt sang chỗ khác, dắt Vân Tông cúi đầu hành lễ.
Một đôi giày màu đen đập vào mắt nàng. Trên ấy thêu một con kỳ lân đang giương nanh múa vuốt, dùng đôi mắt to như chuông đồng để trừng nàng một cách dữ tợn. Vô hình chung, một khí thế áp bức bỗng ập tới.
Nàng thầm than đúng là oan gia ngõ hẹp, e là sau này còn phải thường xuyên gặp phải y. Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, không biết A Tông phải ở lại kinh thành trong bao lâu, mà kinh thành lại là địa bàn của Úy gia, xem ra nàng đành phải rộng lòng không chấp nhất với tiểu nhân mà quên hết ân oán trong quá khứ.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng sẽ không ngốc tới mức phân hơn thua với y. Nơi này không phải là Kinh Châu, nàng cũng không còn là đại tiểu thư của phủ châu mục, dưới một người trên vạn người nữa, cho nên chỉ có thể cung kính mà hành lễ.
Úy Đông Đình cúi đầu nhìn tiểu nha đầu đang khom người hành lễ với mình, dáng vẻ cung kính, nề nếp này đúng là rất có vẻ của tiểu thư khuê các, dung mạo như tranh, xinh tươi nho nhã.
Mái tóc đen như mực được tết thành hai búi hình chim én tung bay, một chuỗi ngọc trai lớn nhỏ đan xen quấn quanh mái tóc, ở giữa cắm một cây trâm ngọc xanh biếc, thanh lịch tao nhã. Trên hai trái tai trắng nõn nà cũng đeo hai cái hoa tai bằng ngọc trai, khi nàng cúi đầu, chúng cứ lắc lư trên mặt nàng, khiến người ta không kiềm chế được mà muốn đưa tay giữ hai viên ngọc trai nhỏ ấy lại, để nó khỏi lắc lư trước mắt, làm tâm hồn rối loạn.
Bộ váy nhạt thêu hoa lựu sậm màu nhìn trong trắng đoan trang, nhưng y chợt nhớ tới bộ dáng xách váy mà chạy của nàng trong cái hôm ở trên Liên Hoa Sơn thì không khỏi cười thầm trong bụng. Bản lĩnh làm bộ làm tịch của con tiểu hồ ly này đúng là cao cường, nếu y không quen biết nàng từ trước, chắc chắn lần này đã bị dáng vẻ dịu dàng đáng yêu, đoan trang thùy mị của nàng lừa gạt.
Y thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời lại, khom người nắm cánh tay của Vân Tông, nói: “Hoàng thượng đang ở Đức Dương Điện, ta dẫn đệ vào trong.”
Vân Tông rất hồi hộp, cứ thấp thỏm bất an nhìn Vân Phỉ, gương mặt bầu bỉnh đáng yêu hơi tái.
Vân Phỉ thì thầm vào tai nó: “Hoàng thượng bằng tuổi với đệ, cũng là một đứa trẻ bảy tuổi thì đệ sợ gì chứ?” Nói xong, nàng vỗ vào mông nó một cái.
Úy Đông Đình nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng thì chỉ cười mà không đáp, rồi lấy tờ giấy kia ra đưa lại cho nàng: ”Trêu nàng một chút cho vui thôi.”
Vân Phỉ lập tức giật tờ giấy kia lại, vo thành một cục, nắm chặt trong tay.
Úy Đông Đình nhẹ nhàng nói: “Ta phải về kinh ngay, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Câu này càng làm cho lòng nàng sinh ra một cảm giác bất an. Vân Phỉ vội vàng nói lời cáo từ rồi mở cửa phòng ra về. Nếu chuyện A Tông phải vào kinh là không thể vãn hồi thì không cần phải tiếp tục cầu xin y nữa.
Tống Kinh Vũ chờ ngoài cửa, vừa thấy vẻ mặt của nàng là đã biết việc đàm phán này không thể thành công. Nói cũng lạ, mội lần gặp được Úy Đông Đình là vị đại tiểu thư trước giờ luôn tinh ranh này phải thất bại trở về, đúng là vỏ quýt giày có móng tay nhọn.
Trên đường về, tâm trạng của Vân Phỉ rất kém, rất tệ. Xem ra việc A Tông phải lên kinh là không thể xoay chuyển, chuyện đã đến nước này thì chỉ có cách tới đâu hay tới đó thôi.
Về tới nhà, nàng đi thẳng vào thư phòng của Vân Định Quyền.
Vân Định Quyền vừa thấy nàng đã hỏi ngay: “A Phỉ, mẹ con đã đồng ý chưa?”
Nếu không nghĩ tới số ngân lượng mà Tô Vĩnh An để lại thì hắn đã sớm trở mặt với Tô Thanh Mai rồi, làm gì phải đi thương lượng với nàng ta chứ. Vì số bạc ấy, hắn không muốn tranh cãi với nàng tới mức như nước với lửa. Chuyện của Lâm Thanh Hà còn chưa giải quyết xong thì lại tới chuyện A Tông, đúng là xui xẻo mà.
Vân Phỉ lắc đầu, khẩn khoản nhìn hắn: “Cha, con muốn lên kinh cùng A Tông.”
Vân Định Quyền ngẩn ra, nhíu mày, hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao con lại muốn đi? Một mình A Tông là được rồi.”
“A Tông còn nhỏ, một mình lẻ loi lên kinh thì chắc chắn mẹ sẽ không yên tâm. Nếu có con cùng đi, vừa có thể chăm sóc A Tông, vừa có thể khiến triều đình càng yên tâm về cha.”
Vân Định Quyền im lặng không nói. Trong lòng hắn, A Tông được nuông chiều quen thói, tố chất bình thường, đưa đi làm con tin cũng chẳng sao cả. Vân Phỉ tuy là con gái nhưng lại rất được lòng hắn, thông minh cơ trí, lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn, dung mạo lại khuynh quốc khuynh thành, sau này chắc chắn có thể mang tới một cuộc hôn nhân rất có lợi. Bởi thế, hắn có phần không nỡ để nàng đi.
Hắn không hề coi tiểu hoàng đế bảy tuổi kia ra gì, một khi đã đánh bại Tần Vương thì sớm muộn gì hắn cũng trở mặt với triều đình. Lúc ấy, Úy Trác sẽ dùng hai đứa con ra để áp chế hắn.
Nhưng những lời này hắn không tiện nói ra, chỉ ngập ngừng một lát rồi nói: ”Cha sẽ bảo Tống Kinh Vũ đưa A Tông đi, sẽ không sao đâu.”
“Dù sao thì Tống giáo úy cũng không phải là người nhà, A Tông chỉ có bảy tuổi, lại chưa từng xa nhà, một mình lẻ loi lên kinh thành quả thật làm người ta không yên lòng, nếu con cùng đi thì mẹ sẽ đồng ý.”
Sở dĩ Vân Phỉ khăng khăng đòi cùng lên kinh thành là vì nàng rất hiểu Vân Định Quyền. Lỡ như trở mặt với triều đình, rất có khả năng ông ấy sẽ bỏ mặc A Tông. Với cha mà nói, trong tương lai ông ấy sẽ có thêm rất nhiều đứa con; còn đối với Vân Phỉ mà nói, A Tông là đệ đệ duy nhất của nàng, cũng là đứa con trai duy nhất của mẹ, tuyệt đối không thể để nó xảy ra chuyện gì. Nếu nàng và A Tông cùng đi, thứ nhất có thể chăm sóc cho A Tông, thứ hai cũng có thể tăng thêm chút vướng bận trong lòng cha.
Vân Định Quyền suy tính trong giây lát, rồi nói: “Cũng được, con đi cùng với A Tông thì mẹ con không thể nói gì được.”
Vân Phỉ gật đầu: “Có con đi cùng thì chắc chắn mẹ sẽ đồng ý.”
A Tông là bảo bối, là mạng sống của Tô Thanh Mai nên thấy con gái không thể khuyên Vân Định Quyền hồi tâm chuyển ý thì nàng vừa phẫn nộ, vừa oán hận. Cộng thêm chuyện của Lâm Thanh Hà vẫn tích tụ trong lòng nên trong cơn giận dữ, nàng nằm liệt giường.
Vân Phỉ nhìn người mẹ ngày càng già nua tiều tụy sau cơn bệnh, len lén đưa ngân phiếu hai mươi ngàn lượng bạc cho Tô Thanh Mai: “Mẹ, mẹ cất kỹ số bạc này đi. Nếu bị cha ép buộc quá thì mẹ lấy mười ngàn lượng ra cho ông ấy để hóa giải nguy cấp, còn lại thì mẹ phải cất kỹ, đợi con trở về.”
Tô Thanh Mai khóc nghẹn ngào không thành tiếng: “A Phỉ, mẹ đúng là có mắt không tròng nên mới gả cho kẻ vô tình vô nghĩa như cha con. A Tông là con trai của ông ấy mà ông ấy lại nhẫn tâm đưa nó đi làm con tin.”
Vân Phỉ ôm lấy vai mẹ mình, mềm mỏng, khéo léo khuyên: “Mẹ, chuyện cũng không đáng sợ như mẹ đã nghĩ đâu. A Tông đi làm thư đồng cho hoàng thượng, bây giờ triều đình đang trọng dụng cha nên chắc chắn sẽ đối xử tử tế với A Tông, nói không chừng sau này A Tông còn trở thành cận thần bên cạnh hoàng thượng. Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho A Tông, huống chi còn có Tống Kinh Vũ nữa, mẹ lo lắng gì chứ. Ngược lại mẹ phải bảo trọng đó, chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp lại nhau thôi.”
Việc đã đến nước này, Vân Phỉ chỉ có thể dối lòng mà an ủi mẹ mình, bởi vì nàng quá hiểu tính cách của Tô Thanh Mai. Lòng tự tôn của nàng ta quá mạnh cùng quá coi trọng tình cảm, sẽ không chịu bằng mặt mà không bằng lòng, càng không chịu bấm bụng mà sống, chỉ biết cứng rắn lấy đá chọi đá, không còn cách nào khác thì sẽ lên chùa xuất gia làm ni cô, thà làm ngọc nát chứ không chịu làm ngói lành, hoàn toàn không nghĩ tới việc mình làm thế thì người thân sẽ đau lòng mà kẻ địch thì hớn hở.
Cho nên dù Vân Phỉ biết cha mình là một người không đáng tin cậy thì cũng đành phải giảng hòa cho hai bên, chứ mỗi bên cứng một chút thì sẽ tan nát, rồi không có tiền, người chịu thiệt sẽ là mẹ và đệ đệ của nàng mà thôi.
Ra khỏi phòng, nàng lén nói nhỏ với Bạch Thược: “Ngươi phải chăm sóc tốt cho phu nhân, trong nhà có biến động gì dù là nhỏ nhất thì cũng phải kịp thời viết thư báo tin cho ta biết. Đặc biệt là nhị phu nhân bên kia, có tin tức gì thì phải chú ý đấy.”
Bạch Thược gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tì biết phải làm thế nào rồi.”
Người hầu trong nhà đều trung thành với Tô Thanh Mai, Vân Định Quyền dòm ngó số bạc kia nên sẽ không làm quá với nàng, trong vòng nửa năm tới Lâm Thanh Hà sẽ không trở về, cho nên Vân Phỉ nghĩ tới nghĩ lui, một mình mẹ ở nhà thì tạm thời cũng yên tâm.
Đến ngày xuất phát, sáng sớm mưa trút tầm tã, Tô Thanh Mai khóc như đứt từng khúc ruột. Vân Phỉ dắt A Tông tới bái biệt mẹ rồi dẫn Phục Linh và Tề Thị cùng rời khỏi phủ châu mục lên kinh thành.
Dưới bậc thềm, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Vân Định Quyền đang nói chuyện với Tống Kinh Vũ: “An nguy của Vân Phỉ và A Tông đều trông cậy vào ngươi hết. Nếu có chuyện gì thì phải cấp tốc báo cho ta biết.”
“Xin đại nhân cứ yên tâm.” Tống Kinh Vũ chắp tay, gương mặt anh tuấn vẫn bình tĩnh trấn định như thường ngày, giống như lần này chỉ đi du sơn ngoạn thủy, sẽ không có chuyện phong ba gì đáng ngại xảy ra.
Vân Phỉ dắt Vân Tông bái biệt cha mình rồi lên xe ngựa. Tống Kinh Vũ lĩnh hai mươi tên lính tinh nhuệ theo sau bảo vệ xe ngựa, đi về phía lạc Dương.
Một mạch đi về hướng Bắc, phong canh non nước hữu tình ngày càng ít đi. Dọc đường đi, tâm trạng của Vân Tông hết sức nặng nề, khuôn mặt bầu bĩnh vốn vô ưu vô lo nay bỗng u sầu, đôi môi cũng xụ xuống thấy rõ. May mà có nhũ mẫu Tề Thị và tỷ tỷ đi cùng nên mới không tới nỗi khóc suốt cho tới Lạc Dương.
Đầu tháng, xe ngựa đến ngoại thành Lạc Dương.
Dịch trưởng của dịch trạm đích thân ra đón tỷ đệ Vân Phỉ, mở tiệc tẩy trần cho hai người. Hai mươi tên lính tinh tuệ cùng đi lại trở về, dịch trưởng đích thân mang theo bốn tùy tùng hộ tống bọn họ vào thành.
Cửa thành canh gác nghiêm ngặt, ra vào đều phải nghiêm xét giấy tờ tùy thân cùng vật dụng mang theo, có khi còn bị gặng hỏi thân phận. Có dịch trưởng dẫn đường, đưa công văn ra nên xe ngựa và hành lí của Vân Phỉ mới không bị kiểm tra.
Trên tường thành đầy những binh sĩ cầm giáo dài, trên quân trang còn viết chữ 'Tề' màu đen trước ngực. Vân Phỉ thầm nghĩ triều đình Đại Tề sắp sụp đổ này vẫn chống chọi được bảy năm cũng đúng là một kỳ tích, điều này chứng tỏ thừa tướng Úy Trác là một người rất thủ đoạn.
Hắn là ông ngoại của tiểu hoàng đế Triệu Mân, nắm giữ triều đình đã nhiều năm. Thói đời biến hóa khôn lường, lòng người khó dò, ai biết rốt cuộc thì Úy Trác thật dạ trung thành, muốn khôi phục lại Đại Tề thật hay dùng hoàng đế trẻ con này làm con rối để mình độc chiếm quyền hành đây chứ?
Vào thành, Vân Phỉ hiếu kỳ vén màn lên để ngắm nhìn thành Lạc Dương. Cho dù hoàng thất đã sa sút, chỉ còn là cái thùng rỗng thì Lạc Dương vẫn có khí chất bất phàm của kinh đô. Đình đài lầu các thấp thoáng sau những rừng hoa đào rực rỡ và những rặng liễu thướt tha, giống như mỹ nhân yêu kiều, quạt che nửa mặt, dung nhan thấp thoáng.
Khung cảnh thái bình phồn thịnh, hoàn toàn không có cảnh tượng loạn lạc. Dân chúng không quan tâm ai làm vua, chỉ cần cuộc sống được an cư lạc nghiệp là được. Trên phố tấp nập rộn ràng, những hàng quán bên đường dường như thứ gì cũng có, những thứ đồ chơi lạ lẫm chưa từng thấy khiến Vân Tông không nén được, lộ ra vẻ mặt thích thú, từ trong xe ngựa nhìn ra ngắm hết thứ này tới thứ kia, tạm thời quên đi ưu sầu.
Ánh mắt Vân Phỉ bị dòng Lạc Hà xinh đẹp, uyển chuyển uốn khúc thu hút.
Nước xuân gờn gợn, chiếc cầu dài bắc ngang những đợt sóng, một bên bờ trồng toàn hoa đào, hoa nở rực rỡ; một bên bờ trồng toàn liễu biếc, xanh ngát một vùng. Trên con đê dài bên bờ sông đứng đầy những người đưa tiễn chia ly. Khung cảnh mùa xuân tươi đẹp, phồn hoa náo nhiệt này thấp thoáng nỗi buồn chia ly, đúng là có vẻ đẹp khác thường.
Xe ngựa chạy thẳng tới trước Ứng Thiên Môn, dịch trưởng đưa công văn vào, không lâu sau, cửa cung mở ra, mấy vị thái giám cùng một đội binh lính từ bên trong bước ra, còn có một người đi ra sau cùng. Người này mặt đẹp như ngọc, thân thẳng như tùng bách, chính là đại tướng quân Úy Đông Đình.
Bộ giáp mềm có hoa văn hình rồng mây khiến y thêm phần lạnh lùng rắn rỏi hơn so với bình thường, nhuệ khí ngút trời, anh tuấn phi phàm.
Vân Phỉ hơi sững sờ, không ngờ người tới đón Vân Tông vào cung gặp thánh thượng lại là y.
Cách một đám người, y vừa nhìn qua là ánh mắt đã dừng ngay trên mặt Vân Phỉ, trong ánh mắt sâu thẳm sắc bén kia có gì đó rất khó tả.
Vân Phỉ vội vàng dời mắt sang chỗ khác, dắt Vân Tông cúi đầu hành lễ.
Một đôi giày màu đen đập vào mắt nàng. Trên ấy thêu một con kỳ lân đang giương nanh múa vuốt, dùng đôi mắt to như chuông đồng để trừng nàng một cách dữ tợn. Vô hình chung, một khí thế áp bức bỗng ập tới.
Nàng thầm than đúng là oan gia ngõ hẹp, e là sau này còn phải thường xuyên gặp phải y. Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, không biết A Tông phải ở lại kinh thành trong bao lâu, mà kinh thành lại là địa bàn của Úy gia, xem ra nàng đành phải rộng lòng không chấp nhất với tiểu nhân mà quên hết ân oán trong quá khứ.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng sẽ không ngốc tới mức phân hơn thua với y. Nơi này không phải là Kinh Châu, nàng cũng không còn là đại tiểu thư của phủ châu mục, dưới một người trên vạn người nữa, cho nên chỉ có thể cung kính mà hành lễ.
Úy Đông Đình cúi đầu nhìn tiểu nha đầu đang khom người hành lễ với mình, dáng vẻ cung kính, nề nếp này đúng là rất có vẻ của tiểu thư khuê các, dung mạo như tranh, xinh tươi nho nhã.
Mái tóc đen như mực được tết thành hai búi hình chim én tung bay, một chuỗi ngọc trai lớn nhỏ đan xen quấn quanh mái tóc, ở giữa cắm một cây trâm ngọc xanh biếc, thanh lịch tao nhã. Trên hai trái tai trắng nõn nà cũng đeo hai cái hoa tai bằng ngọc trai, khi nàng cúi đầu, chúng cứ lắc lư trên mặt nàng, khiến người ta không kiềm chế được mà muốn đưa tay giữ hai viên ngọc trai nhỏ ấy lại, để nó khỏi lắc lư trước mắt, làm tâm hồn rối loạn.
Bộ váy nhạt thêu hoa lựu sậm màu nhìn trong trắng đoan trang, nhưng y chợt nhớ tới bộ dáng xách váy mà chạy của nàng trong cái hôm ở trên Liên Hoa Sơn thì không khỏi cười thầm trong bụng. Bản lĩnh làm bộ làm tịch của con tiểu hồ ly này đúng là cao cường, nếu y không quen biết nàng từ trước, chắc chắn lần này đã bị dáng vẻ dịu dàng đáng yêu, đoan trang thùy mị của nàng lừa gạt.
Y thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời lại, khom người nắm cánh tay của Vân Tông, nói: “Hoàng thượng đang ở Đức Dương Điện, ta dẫn đệ vào trong.”
Vân Tông rất hồi hộp, cứ thấp thỏm bất an nhìn Vân Phỉ, gương mặt bầu bỉnh đáng yêu hơi tái.
Vân Phỉ thì thầm vào tai nó: “Hoàng thượng bằng tuổi với đệ, cũng là một đứa trẻ bảy tuổi thì đệ sợ gì chứ?” Nói xong, nàng vỗ vào mông nó một cái.
Bình luận truyện