Thay Chị Gả Đại Gia
Chương 18
Cảnh tiệc tối đầu tiên, Tống An Thị NG(*) rất nhiều lần, trạng thái càng ngày càng không ổn.
(*) NG: là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.
Tổng đạo diễn Triệu Tuần tháo kính ra, kiềm chế giọng điệu, kiên nhẫn hỏi cô ta: “An Thị, video về điệu Nghê Thường Vũ Y đã gửi cho em, em có tập theo không thế?”
Mặc dù anh ta đã cố gắng hết sức để kiềm chế giọng điệu nhưng vẫn nghe ra được, anh ta rất không hài lòng với biểu hiện của Tống An Thị.
Tống An Thị vô tội nói: “Em có tập, ngày nào cũng tập mà.”
“Ngày nào cũng tập, mà sao còn múa không bằng…”
Còn múa không bằng người múa phụ họa đằng sau.
Triệu Tuần không nói ra nửa câu sau, nhưng mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Nếu chỉ nhìn Tống An Thị múa riêng thì còn tạm ổn, nhưng nếu so sánh với người múa phụ Bạch Nhân ở phía sau, thì quả thật là chẳng khác gì trẻ con đang múa may quay cuồng ở trường mẫu giáo.
Không chỉ không sâu sắc, mà còn thiếu cả cảm giác đẹp cơ bản.
Nếu dùng kiểu múa này để chinh phục khán giả, khiến khán giả tin rằng nữ chính là “vũ cơ giỏi nhất Đại Đường”, thật sự chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Tống An Thị cũng rất bực mình, ngồi giận dỗi ở trước gương trang điểm, mắng tất cả mọi người đi ra ngoài.
Lúc này, Kiều Hân Kỳ đi đến, cười tủm tỉm nói với Tống An Thị: “Chị Thị ơi, chị múa đẹp lắm luôn ấy!”
Tống An Thị biết Kiều Hân Kỳ là một người trong đoàn múa phụ họa, cũng là diễn viên múa rất chuyên nghiệp. Nghe người này nói như vậy, lửa giận trong lòng cô ta mới hơi dịu đi một chút: “Tôi cũng thấy ổn mà.”
“Chị Thị này, chị có biết vấn đề ở đâu không ạ?”
“Ở đâu?”
Kiều Hân Kỳ lấy di động ra, bật một đoạn video vừa quay lại lên cho Tống An Thị xem, chỉ chỉ vào Bạch Nhân ở sau lưng cô ta: “Chính là cô ta.”
Tống An Thị xem hết đoạn video này, chỉ chốc lát đã hiểu ra.
So sánh với người mặc váy trắng nhảy múa uyển chuyển ở đằng sau cô ta thì quả thật là động tác của cô ta không hề nổi bật.
“Tên cô ta là Bạch Nhân, trước khi đoàn phim khai máy thì đã thể hiện nổi trội khắp nơi, còn nói bậy nói bạ là muốn cướp sự nổi bật của nữ số một là chị đấy.”
Kiều Hân Kỳ quan sát sắc mặt của cô ta, ra vẻ bất bình nói: “Chị nói xem, mọi người đều là người múa phụ, tồn tại là vì làm nền cho nữ chính. Cô ta công khai so tài với chị như này, đây không phải là đang đánh vào mặt chị sao?”
Mặt Tống An Thị dần trở nên sa sầm, cô ta đã từng nghe Tô An Ninh nói từ lâu, Bạch Nhân này không phải thứ tốt lành gì. Lần này vào đoàn, ý định ban đầu của cô ta cũng là để cho con bé đó biết tay.
Kiều Hân Kỳ nói tiếp: “Bạch Nhân này có dã tâm rất lớn, em thấy cô ta muốn gắng hết sức mình, định cướp vị trí nữ chính của chị Thị đó.”
“Nó là cái thá gì chứ?” Đầu ngón tay của Tống An Thị bấm mạnh vào mặt bàn trang điểm.
“Đúng thế, chị Thị, chị chính là nữ vương dòng phim cổ trang. Thậm chí cô ta còn chưa diễn bao giờ, chẳng phải là chỉ ỷ vào việc múa đẹp thôi à?”
Tống An Thị cười lạnh một tiếng: “Cứ chờ đi.”
…
Lại bắt đầu quay cảnh tiệc tối, đạo diễn Triệu Tuần và Tổng giám sát nghệ thuật Lý Hợp cùng đi tìm Bạch Nhân, hình như có việc muốn trao đổi.
Bạch Nhân nhìn ra vẻ mặt khó xử của bọn họ nên hỏi thẳng luôn: “Đạo diễn Triệu, Tổng giám sát Lý, các anh muốn nói gì vậy, nói thẳng đi.”
“Là thế này.” Triệu Tuần khó khăn mở miệng: “Em Nhân này, em múa rất đẹp, nhưng Tống An Thị là nữ chính mà bên đầu tư đã chọn từ lâu. Có thể mời được cô nữ minh tinh lão làng này cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng quả thật là cô ấy múa không đẹp bằng em, đấy là sự thật.”
Bạch Nhân nghe ra lời nói bóng nói gió của đạo diễn: “Các anh hy vọng tôi sẽ từ bỏ vị trí múa dẫn đầu, đúng không?”
Triệu Tuần và Lý Hợp liếc nhau một cái. Lý Hợp nói: “Là thế này, em xem… em có thể làm người múa thay cho nữ chính không?”
Vừa dứt lời, lòng Bạch Nhân đã buốt lạnh, nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh.
Múa thay, trên thực tế chính là người đóng thế.
Cho dù cô tập tốt cỡ nào, múa đẹp ra sao thì dưới con mắt của khán giả, toàn bộ đều là công lao của nữ chính.
Ở đoàn phim, người đóng thế thậm chí còn không bằng diễn viên quần chúng.
Chí ít, diễn viên quần chúng còn có cơ hội lộ mặt trước màn ảnh, cho dù chỉ có một hai giây thì đều là sự tồn tại có thể được nhìn thấy.
Nhưng người đóng thế thì vĩnh viễn là kẻ may áo cưới cho vai chính.
Bạch Nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn Tống An Thị.
Cô ta đứng ở bên hành lang đang có hoa rụng, khoanh tay trước ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
Cô hiểu, đây đương nhiên là đề nghị của Tống An Thị.
Mà bây giờ, Bạch Nhân không có lựa chọn nào khác, hoặc là trở thành người múa thay cho Tống An Thị, hoặc là… rời khỏi đoàn phim “Nghê Thường”.
Cô do dự một lát, sau đó đồng ý: “Đạo diễn Triệu, Tổng giám sát Lý, em có thể làm người múa thay cho Tống An Thị.”
Đạo diễn không ngờ Bạch Nhân lại dễ nói chuyện như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Ồ, thế thì đúng là tốt quá!”
Tống giám sát bên múa là Lý Hợp cũng rất áy náy, gọi người đến, nói: “Cô Lưu ơi, dẫn cô ấy đi trang điểm thay quần áo đi, phải giống y hệt An Thị ấy. Bạch Nhân có yêu cầu gì thì phải cố hết sức để thỏa mãn.”
Chuyên viên trang điểm dẫn Bạch Nhân đi vào phòng trang điểm, khi đi ngang qua bên cạnh Tống An Thị, cô ta chế giễu nói: “Múa đẹp thì có ích gì? Ở trong giới này, ai có chỗ đứng cao hơn thì nghe lời người đó. Cô được tính là cọng hành gì, mà cũng dám khoe khoang ở trước mặt tôi ”
Bạch Nhân liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi được tính là cọng hành gì, sau này cô sẽ biết.”
…
Trong khi trang điểm, chuyên viên trang điểm là cô Lưu vẫn luôn an ủi Bạch Nhân: “Chị Thị là người như vậy đấy, có chút bệnh ngôi sao, nhưng cô ta rất nổi tiếng, fans cũng rất thích cô ta.”
“Người mới thì không thể tránh khỏi việc bị chút thiệt thòi, quen là được.”
“Cảm ơn chị, chị Lưu.”
Quả thật là Bạch Nhân cảm thấy bực bội, khó chịu.
Đúng như lời Tống An Thị nói, trong giới này, ai có vị thế cao thì nghe lời người đó, đây là quy tắc của giới giải trí.
Cô lấy di động ra, soạn tin nhắn muốn gửi cho Trần Hoài Kiêu, nhưng còn chưa gửi tin nhắn đi thì đúng lúc di động hơi rung lên, tin nhắn của Trần Hoài Kiêu được gửi đến.
chx: “Đang bận à?”
Đầu ngón tay của Bạch Nhân nhanh chóng gõ chữ, nói: “Đúng là thần giao cách cảm, em đang định gửi tin nhắn cho chồng đấy.”
chx: “Có việc à?”
Bạch Nhân: “Anh nói trước đi, tìm em có chuyện gì.”
chx: “Ông nội quyết định chuyển từ quê nhà Giang Nam tới Bắc Thành. Nhà tổ rộng quá, ông không muốn ở. Nếu ngày mai em rảnh thì đi xem nhà với ông.”
Chuyện của ông nội Trần, đương nhiên Bạch Nhân không thể chối từ. Cô lại hỏi: “Sao anh không tự đi đi?”
chx: “Ông cụ giận dỗi với tôi, bất kể tôi chọn căn nào thì ông cũng không hài lòng, nhưng kể ra lại rất thương cháu dâu của mình.”
Bạch Nhân: “Được rồi, vậy em sẽ đi.”
chx: “Nói chuyện của em đi.”
Bạch Nhân lập tức gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc đáng thương: “Chồng ơi, em bị người ta bắt nạt ở đoàn phim. [Đáng thương] [Khóc sướt mướt].”
chx: “Ngay cả tôi mà em còn có thể tính kế, thì làm gì có ai có thể bắt nạt được em.”
Bạch Nhân thấy khó chịu trong lòng, đầu ngón tay nặng nề gõ vào màn hình: “Em thừa nhận, chuyện kết hôn là do em có chút tính toán. Nhưng không phải anh cam tâm tình nguyện à? Nếu anh không vui thì ai có thể ấn đầu bắt anh kết hôn chứ?”
Trần Hoài Kiêu không trả lời tin nhắn nữa, Bạch Nhân đặt điện thoại xuống, trong lòng rầu rĩ.
Cô biết, Trần Hoài Kiêu vẫn luôn không thích cô cho lắm.
Cô hiếu thắng, không chịu thua, từ nhỏ đã như thế.
Trần Hoài Kiêu thích con gái có tính cách mềm mại một chút, nếu cô muốn giả vờ thì cũng không phải là không thể.
Nhưng khi đó, Bạch Nhân vẫn luôn cảm thấy, thật lòng thích một người là không nên làm bộ làm tịch ở trước mặt người đó.
Vì thế, Bạch Nhân luôn đối diện với anh bằng gương mặt thật của mình.
Khi ấy, cô thật sự quá ngu, thật lòng là cái thá gì, vẫn là mưu mẹo được lòng người hơn.
Bạch Nhân nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương.
Nếu ông chồng giả không đáng tin cậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
…
Trần Hoài Kiêu họp xong, dựa vào ghế làm việc, lại mở hộp thoại trò chuyện với Bạch Nhân ra, nhìn tin nhắn mà cô gửi đến: “Chồng ơi, em bị người ta bắt nạt ở đoàn phim. [Đáng thương] [Khóc sướt mướt].”
Thẩm Bân lịch sự gõ cửa, đi vào văn phòng: “Trần tổng, anh tìm tôi ạ?”
“Điều tra tình hình trong đoàn phim "Nghê Thường" giúp tôi.”
Thẩm Bân hỏi: “Ngài muốn điều tra xem bà chủ có bị bắt nạt ở đoàn phim không ạ?”
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Cậu trở nên thông minh từ khi nào thế?”
“Không không không, tôi không thông minh chút nào!” Thẩm Bân lập tức co cẳng chạy ra ngoài: “Tôi đi hỏi thăm ngay đây!”
…
Bạch Nhân chọn cho ông cụ Trần một biệt thự nhỏ có sân rộng nằm riêng biệt ở ven hồ.
Từ biệt thự đi bộ hơn năm mươi mét là công viên có hồ nhân tạo, đủ để thỏa mãn sở thích câu cá của ông cụ.
Trong sân của biệt thự có một vườn hoa siêu to, đã bảo người gieo hạt giống rau. Đến đầu xuân năm sau, hạt giống rau sẽ nảy mầm, đây là suy xét đến thói quen thích tự trồng rau của ông cụ Trần.
Đồng thời, trong khu nhà còn có một cái ao cá xanh biếc, trong ao có rêu xanh bèo rong trôi nổi.
Mỗi khi ông cụ Trần đi câu cá về thì có thể thả cá vào cái ao nhỏ này để nuôi, muốn ăn cá thì vớt một con lên.
Trang trí và đồ dùng gia dụng, đồ điện bên trong biệt thự cũng thỏa mãn đầy đủ gu thẩm mỹ và thói quen của ông cụ, là nhà gỗ kiểu Trung Quốc.
Dù sao tiền mua nhà đều là do Trần Hoài Kiêu chi, Bạch Nhân chỉ cần làm hết sức, mượn hoa hiến phật làm hài lòng ông cụ Trần.
Ngày đầu tiên ông cụ Trần chuyển vào thì đã vội vàng cầm dụng cụ câu cá của mình, đi ra ven hồ thả mồi câu.
Bạch Nhân vừa xong việc ở đoàn phim thì đi thẳng qua đó. Thấy ông cụ đang câu cá, cô dứt khoát cầm xẻng nhỏ, đi ra chỗ bùn đất ở vườn hoa ven hồ để đào một hộp nhỏ toàn giun đất, đưa tới trong tầm tay của ông cụ.
Ông cụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Nhân mặc áo khoác kẻ ô vuông hiệu Chanel, phối hợp với chân váy màu đen dài qua đầu gối, rất khác so với con khỉ nhỏ gầy gò năm ấy.
Cô của bây giờ vừa chín chắn lại vừa phong nhã.
Ông nhận lấy hộp nhựa nhỏ từ tay Bạch Nhân, liếc mắt nhìn mấy con giun vừa to vừa béo ở bên trong, nói với vẻ vui tươi hớn hở: “Cháu là cô gái lớn từng này rồi, mà còn giúp ông bắt giun nữa. Những việc này, cứ bảo quản gia làm là được.”
“Người làm của Trần Hoài Kiêu, cháu chẳng trông mong gì.”
Nói xong, Bạch Nhân đưa hộp đựng giun tới trước mặt quản gia Đường Tạp để thử nghiệm.
Cả người Đường Tạp đều không ổn, ọe một tiếng, suýt thì nôn ra.
“Mợ chủ tha mạng.”
Bạch Nhân cười cười, nói: “Ông à, ông nhìn đi, chuyện đào giun này, người khác thật sự không làm nổi.”
“Vậy thì ông không xa cháu được rồi.”
“Cháu vừa đào nhiều lắm, thả vào nuôi trong vườn rau của ông. Nếu ông cần thì ra vườn rau tìm, xúc một cái là có thể tìm được rất nhiều.”
Ông cụ Trần móc mồi xong, vứt dây câu cá ra ngoài: “Vợ thằng ba này, còn săn sóc hơn cả thằng ba.”
“Đúng rồi ạ.” Bạch Nhân khép váy lại, ngồi xuống bên cạnh ông nội Trần: “Thời gian cháu ở bên cạnh ông nội Trần, có khi còn nhiều hơn Trần Hoài Kiêu ấy.”
Thân thì đúng là thân thật, nhưng ông cụ Trần đã quen nhìn sóng gió nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu, bởi vì phải ăn nhờ ở đậu từ nhỏ nên con nhóc này trong vô thức luyện thành tính cách hay lấy lòng người khác.
Đối xử với ông thật lòng, nhưng thật lòng thì vẫn khó tránh khỏi có chứa mấy phần tính toán cẩn thận.
Nếu không phải con nhóc này dỗ ông vui vẻ suốt mười năm, thì ông sẽ không bao giờ chắp tay hứa đưa thằng cháu thứ ba có tương lai xán lạn nhất của mình cho cô.
“Bà ngoại cháu có khỏe không? Đợi bệnh tình của bà ấy ổn định một chút, ông sẽ đi thăm bà ấy.”
“Bà cháu tỉnh lại rồi, nhưng không nhớ rõ người và mọi chuyện cho lắm.” Bạch Nhân dừng một lát, che giấu sự đau buồn trong mắt: “Cháu sẽ bảo bác sĩ tích cực trị liệu, để bà được chăm sóc tốt nhất.”
Ông cụ Trần vỗ vỗ vào mu bàn tay cô: “Tiền thuốc men ấy, Trần Hoài Kiêu có giúp gì không?”
“Anh ấy là người bận rộn, đâu có quan tâm tới những chuyện này.” Bạch Nhân nhún vai: “Nhưng đây cũng không phải chuyện to tát gì, cháu có thể lo được.”
Mặc dù tháng nào tiền thuốc men cũng tăng nhưng hiện tại, Bạch Nhân đã có khả năng chăm sóc bà ngoại một cách toàn diện.
Cô chuẩn bị tích cóp một số tiền, trả hết phí phẫu thuật mà lúc trước nhà họ Tô đã giúp đỡ, tránh việc bà ngoại biết rồi khó chịu trong lòng.
Ông cụ Trần hiểu con bé này là người có lòng tự trọng cao nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Trước đây, Bạch Nhân không được ăn cơm, đói đến nỗi chẳng đi nổi, nhưng cũng không chịu sang bên cạnh xin ông một miếng cơm, thà rằng tự mình chịu đựng còn hơn.
Cái tính ương bướng này của cô… chỉ sợ là giống y cái tính ngang bướng của Trần Hoài Kiêu, vẫn phải mài dũa đi.
“Tiểu Bạch, ông muốn khuyên cháu một câu.”
“Ông nói đi ạ.”
“Thằng cháu nội này của ông, lúc còn bé đã phải trải qua những chuyện không vui…”
Bạch Nhân không đợi ông nói hết đã quan tâm hỏi: “Là chuyện gì ạ?”
Ông cụ Trần xua xua tay, hình như không muốn nói nhiều, nhưng lại nói: “Từ nhỏ nó đã trầm tính, tính tình lại ngang bướng, có thể nói chuyện với nó, chơi chung với nhau, đều là mấy đứa bạn có tính cách ngây thơ trong sáng.”
“Ông nội, cháu hiểu ý của ông.” Bạch Nhân nhìn tia sáng lấp lánh trên mặt hồ, khẽ nói: “Trần Hoài Kiêu ghét nhất là loại người như cháu. Trước đây là bởi vì có liên quan tới ông nên anh ấy mới đối xử với cháu rất tốt.”
“Bất kể là vì sao, nếu đã là vợ chồng thì phải sống hòa thuận với nhau, hiểu không?”
“Ông nội, cháu hiểu.”
Ông cụ Trần nhắc đến đó rồi thôi, nói: “Tối nay ở lại ăn cơm đi, ông nấu canh cá cho cháu ăn.”
“Ông nội, hôm nay, có lẽ Trần Hoài Kiêu sẽ về, cháu định đi siêu thị mua ít thức ăn.”
“Cũng được, các cháu là vợ chồng son, không quấy rầy cuộc sống của các cháu đâu.”
Ông cụ Trần không giữ cô nữa.
…
Bạch Nhân bảo Đường Tạp lái xe, đưa cô đi siêu thị.
Xe dừng ở rìa đường, Đường Tạp cung kính mở cửa xe.
“Đường Tạp, anh là quản gia trong nhà, nhưng tôi sắp coi anh thành trợ lý riêng của tôi rồi.” Bạch Nhân đón ánh mặt trời, cười tủm tỉm nhìn anh ta: “Liệu anh có câu trách móc nào không?”
Dưới ánh mặt trời, đồng tử màu nâu của người con gái ấy nhạt đi vài phần, trong trẻo sáng ngời. Từng sợi lông mi cong dài, tựa như phát ra ánh sáng, da thịt càng thêm trắng nõn như tuyết dưới sự chiếu rọi của ánh nắng, trong sáng lại có thêm vài phần quyến rũ.
Đường Tạp dời tầm mắt sang chỗ khác, nói: “Không đâu, cậu chủ bảo tôi quan tâm chăm sóc mợ, làm gì cũng được.”
“Một khi đã như vậy, thế thì mai anh đến đoàn phim với tôi nhé.” Bạch Nhân đi tới, vỗ vỗ vào vai anh ta: “Tiền công đóng phim của tôi thấp, tạm thời chưa mời được trợ lý riêng, đành phải để anh chịu thiệt vậy.”
“…”
Đường Tạp đã nhìn ra, đây là mợ chủ lấy lui làm tiến, tóm được chỗ hời từ Trần Hoài Kiêu thì ra sức lợi dụng.
Anh ta phải nhắc đến chuyện tăng lương với Trần Hoài Kiêu thôi.
Bạch Nhân vui vẻ đi vào trung tâm thương mại.
Không bao lâu sau, Đường Tạp đã nhận được cuộc gọi của Trần Hoài Kiêu.
Trong điện thoại, giọng nam trầm thấp: “Anh đang ở đâu?”
“Tôi lái xe đi đón mợ chủ ở đoàn phim. Mợ chủ đến biệt thự ven hồ câu cá với ông nội, còn bắt được rất nhiều giun mềm oặt dính nhớp. Tôi nôn ba lần liền.”
“Nói ý chính.”
“Vâng, mợ chủ đi siêu thị mua thức ăn, tôi đang đứng đợi mợ ấy ở ven đường.”
Trần Hoài Kiêu dừng một lát, nói: “Anh làm trợ lý riêng cho cô ấy, cô ấy trả anh bao nhiêu?”
Đường Tạp nghe thấy rõ sự bất mãn trong giọng nói của Trần Hoài Kiêu, nói với vẻ hơi hơi oan ức: “Nhưng… cậu chủ à, cậu bảo tôi nghe lời mợ chủ mà, mọi chuyện đều nghe theo mợ ấy.”
Trần Hoài Kiêu: “Tôi không bảo anh đi theo cô ấy 24/24, anh là quản gia, làm tốt việc của quản gia là được.”
Đường Tạp do dự một lát, thăm dò hỏi: “Cậu chủ, cậu đang ở đâu?”
“Cửa.”
Đường Tạp: “Đừng nói là cậu… không mang chìa khóa nhé?”
“…”
(*) NG: là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.
Tổng đạo diễn Triệu Tuần tháo kính ra, kiềm chế giọng điệu, kiên nhẫn hỏi cô ta: “An Thị, video về điệu Nghê Thường Vũ Y đã gửi cho em, em có tập theo không thế?”
Mặc dù anh ta đã cố gắng hết sức để kiềm chế giọng điệu nhưng vẫn nghe ra được, anh ta rất không hài lòng với biểu hiện của Tống An Thị.
Tống An Thị vô tội nói: “Em có tập, ngày nào cũng tập mà.”
“Ngày nào cũng tập, mà sao còn múa không bằng…”
Còn múa không bằng người múa phụ họa đằng sau.
Triệu Tuần không nói ra nửa câu sau, nhưng mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Nếu chỉ nhìn Tống An Thị múa riêng thì còn tạm ổn, nhưng nếu so sánh với người múa phụ Bạch Nhân ở phía sau, thì quả thật là chẳng khác gì trẻ con đang múa may quay cuồng ở trường mẫu giáo.
Không chỉ không sâu sắc, mà còn thiếu cả cảm giác đẹp cơ bản.
Nếu dùng kiểu múa này để chinh phục khán giả, khiến khán giả tin rằng nữ chính là “vũ cơ giỏi nhất Đại Đường”, thật sự chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Tống An Thị cũng rất bực mình, ngồi giận dỗi ở trước gương trang điểm, mắng tất cả mọi người đi ra ngoài.
Lúc này, Kiều Hân Kỳ đi đến, cười tủm tỉm nói với Tống An Thị: “Chị Thị ơi, chị múa đẹp lắm luôn ấy!”
Tống An Thị biết Kiều Hân Kỳ là một người trong đoàn múa phụ họa, cũng là diễn viên múa rất chuyên nghiệp. Nghe người này nói như vậy, lửa giận trong lòng cô ta mới hơi dịu đi một chút: “Tôi cũng thấy ổn mà.”
“Chị Thị này, chị có biết vấn đề ở đâu không ạ?”
“Ở đâu?”
Kiều Hân Kỳ lấy di động ra, bật một đoạn video vừa quay lại lên cho Tống An Thị xem, chỉ chỉ vào Bạch Nhân ở sau lưng cô ta: “Chính là cô ta.”
Tống An Thị xem hết đoạn video này, chỉ chốc lát đã hiểu ra.
So sánh với người mặc váy trắng nhảy múa uyển chuyển ở đằng sau cô ta thì quả thật là động tác của cô ta không hề nổi bật.
“Tên cô ta là Bạch Nhân, trước khi đoàn phim khai máy thì đã thể hiện nổi trội khắp nơi, còn nói bậy nói bạ là muốn cướp sự nổi bật của nữ số một là chị đấy.”
Kiều Hân Kỳ quan sát sắc mặt của cô ta, ra vẻ bất bình nói: “Chị nói xem, mọi người đều là người múa phụ, tồn tại là vì làm nền cho nữ chính. Cô ta công khai so tài với chị như này, đây không phải là đang đánh vào mặt chị sao?”
Mặt Tống An Thị dần trở nên sa sầm, cô ta đã từng nghe Tô An Ninh nói từ lâu, Bạch Nhân này không phải thứ tốt lành gì. Lần này vào đoàn, ý định ban đầu của cô ta cũng là để cho con bé đó biết tay.
Kiều Hân Kỳ nói tiếp: “Bạch Nhân này có dã tâm rất lớn, em thấy cô ta muốn gắng hết sức mình, định cướp vị trí nữ chính của chị Thị đó.”
“Nó là cái thá gì chứ?” Đầu ngón tay của Tống An Thị bấm mạnh vào mặt bàn trang điểm.
“Đúng thế, chị Thị, chị chính là nữ vương dòng phim cổ trang. Thậm chí cô ta còn chưa diễn bao giờ, chẳng phải là chỉ ỷ vào việc múa đẹp thôi à?”
Tống An Thị cười lạnh một tiếng: “Cứ chờ đi.”
…
Lại bắt đầu quay cảnh tiệc tối, đạo diễn Triệu Tuần và Tổng giám sát nghệ thuật Lý Hợp cùng đi tìm Bạch Nhân, hình như có việc muốn trao đổi.
Bạch Nhân nhìn ra vẻ mặt khó xử của bọn họ nên hỏi thẳng luôn: “Đạo diễn Triệu, Tổng giám sát Lý, các anh muốn nói gì vậy, nói thẳng đi.”
“Là thế này.” Triệu Tuần khó khăn mở miệng: “Em Nhân này, em múa rất đẹp, nhưng Tống An Thị là nữ chính mà bên đầu tư đã chọn từ lâu. Có thể mời được cô nữ minh tinh lão làng này cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng quả thật là cô ấy múa không đẹp bằng em, đấy là sự thật.”
Bạch Nhân nghe ra lời nói bóng nói gió của đạo diễn: “Các anh hy vọng tôi sẽ từ bỏ vị trí múa dẫn đầu, đúng không?”
Triệu Tuần và Lý Hợp liếc nhau một cái. Lý Hợp nói: “Là thế này, em xem… em có thể làm người múa thay cho nữ chính không?”
Vừa dứt lời, lòng Bạch Nhân đã buốt lạnh, nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh.
Múa thay, trên thực tế chính là người đóng thế.
Cho dù cô tập tốt cỡ nào, múa đẹp ra sao thì dưới con mắt của khán giả, toàn bộ đều là công lao của nữ chính.
Ở đoàn phim, người đóng thế thậm chí còn không bằng diễn viên quần chúng.
Chí ít, diễn viên quần chúng còn có cơ hội lộ mặt trước màn ảnh, cho dù chỉ có một hai giây thì đều là sự tồn tại có thể được nhìn thấy.
Nhưng người đóng thế thì vĩnh viễn là kẻ may áo cưới cho vai chính.
Bạch Nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn Tống An Thị.
Cô ta đứng ở bên hành lang đang có hoa rụng, khoanh tay trước ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
Cô hiểu, đây đương nhiên là đề nghị của Tống An Thị.
Mà bây giờ, Bạch Nhân không có lựa chọn nào khác, hoặc là trở thành người múa thay cho Tống An Thị, hoặc là… rời khỏi đoàn phim “Nghê Thường”.
Cô do dự một lát, sau đó đồng ý: “Đạo diễn Triệu, Tổng giám sát Lý, em có thể làm người múa thay cho Tống An Thị.”
Đạo diễn không ngờ Bạch Nhân lại dễ nói chuyện như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Ồ, thế thì đúng là tốt quá!”
Tống giám sát bên múa là Lý Hợp cũng rất áy náy, gọi người đến, nói: “Cô Lưu ơi, dẫn cô ấy đi trang điểm thay quần áo đi, phải giống y hệt An Thị ấy. Bạch Nhân có yêu cầu gì thì phải cố hết sức để thỏa mãn.”
Chuyên viên trang điểm dẫn Bạch Nhân đi vào phòng trang điểm, khi đi ngang qua bên cạnh Tống An Thị, cô ta chế giễu nói: “Múa đẹp thì có ích gì? Ở trong giới này, ai có chỗ đứng cao hơn thì nghe lời người đó. Cô được tính là cọng hành gì, mà cũng dám khoe khoang ở trước mặt tôi ”
Bạch Nhân liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi được tính là cọng hành gì, sau này cô sẽ biết.”
…
Trong khi trang điểm, chuyên viên trang điểm là cô Lưu vẫn luôn an ủi Bạch Nhân: “Chị Thị là người như vậy đấy, có chút bệnh ngôi sao, nhưng cô ta rất nổi tiếng, fans cũng rất thích cô ta.”
“Người mới thì không thể tránh khỏi việc bị chút thiệt thòi, quen là được.”
“Cảm ơn chị, chị Lưu.”
Quả thật là Bạch Nhân cảm thấy bực bội, khó chịu.
Đúng như lời Tống An Thị nói, trong giới này, ai có vị thế cao thì nghe lời người đó, đây là quy tắc của giới giải trí.
Cô lấy di động ra, soạn tin nhắn muốn gửi cho Trần Hoài Kiêu, nhưng còn chưa gửi tin nhắn đi thì đúng lúc di động hơi rung lên, tin nhắn của Trần Hoài Kiêu được gửi đến.
chx: “Đang bận à?”
Đầu ngón tay của Bạch Nhân nhanh chóng gõ chữ, nói: “Đúng là thần giao cách cảm, em đang định gửi tin nhắn cho chồng đấy.”
chx: “Có việc à?”
Bạch Nhân: “Anh nói trước đi, tìm em có chuyện gì.”
chx: “Ông nội quyết định chuyển từ quê nhà Giang Nam tới Bắc Thành. Nhà tổ rộng quá, ông không muốn ở. Nếu ngày mai em rảnh thì đi xem nhà với ông.”
Chuyện của ông nội Trần, đương nhiên Bạch Nhân không thể chối từ. Cô lại hỏi: “Sao anh không tự đi đi?”
chx: “Ông cụ giận dỗi với tôi, bất kể tôi chọn căn nào thì ông cũng không hài lòng, nhưng kể ra lại rất thương cháu dâu của mình.”
Bạch Nhân: “Được rồi, vậy em sẽ đi.”
chx: “Nói chuyện của em đi.”
Bạch Nhân lập tức gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc đáng thương: “Chồng ơi, em bị người ta bắt nạt ở đoàn phim. [Đáng thương] [Khóc sướt mướt].”
chx: “Ngay cả tôi mà em còn có thể tính kế, thì làm gì có ai có thể bắt nạt được em.”
Bạch Nhân thấy khó chịu trong lòng, đầu ngón tay nặng nề gõ vào màn hình: “Em thừa nhận, chuyện kết hôn là do em có chút tính toán. Nhưng không phải anh cam tâm tình nguyện à? Nếu anh không vui thì ai có thể ấn đầu bắt anh kết hôn chứ?”
Trần Hoài Kiêu không trả lời tin nhắn nữa, Bạch Nhân đặt điện thoại xuống, trong lòng rầu rĩ.
Cô biết, Trần Hoài Kiêu vẫn luôn không thích cô cho lắm.
Cô hiếu thắng, không chịu thua, từ nhỏ đã như thế.
Trần Hoài Kiêu thích con gái có tính cách mềm mại một chút, nếu cô muốn giả vờ thì cũng không phải là không thể.
Nhưng khi đó, Bạch Nhân vẫn luôn cảm thấy, thật lòng thích một người là không nên làm bộ làm tịch ở trước mặt người đó.
Vì thế, Bạch Nhân luôn đối diện với anh bằng gương mặt thật của mình.
Khi ấy, cô thật sự quá ngu, thật lòng là cái thá gì, vẫn là mưu mẹo được lòng người hơn.
Bạch Nhân nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương.
Nếu ông chồng giả không đáng tin cậy thì chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
…
Trần Hoài Kiêu họp xong, dựa vào ghế làm việc, lại mở hộp thoại trò chuyện với Bạch Nhân ra, nhìn tin nhắn mà cô gửi đến: “Chồng ơi, em bị người ta bắt nạt ở đoàn phim. [Đáng thương] [Khóc sướt mướt].”
Thẩm Bân lịch sự gõ cửa, đi vào văn phòng: “Trần tổng, anh tìm tôi ạ?”
“Điều tra tình hình trong đoàn phim "Nghê Thường" giúp tôi.”
Thẩm Bân hỏi: “Ngài muốn điều tra xem bà chủ có bị bắt nạt ở đoàn phim không ạ?”
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Cậu trở nên thông minh từ khi nào thế?”
“Không không không, tôi không thông minh chút nào!” Thẩm Bân lập tức co cẳng chạy ra ngoài: “Tôi đi hỏi thăm ngay đây!”
…
Bạch Nhân chọn cho ông cụ Trần một biệt thự nhỏ có sân rộng nằm riêng biệt ở ven hồ.
Từ biệt thự đi bộ hơn năm mươi mét là công viên có hồ nhân tạo, đủ để thỏa mãn sở thích câu cá của ông cụ.
Trong sân của biệt thự có một vườn hoa siêu to, đã bảo người gieo hạt giống rau. Đến đầu xuân năm sau, hạt giống rau sẽ nảy mầm, đây là suy xét đến thói quen thích tự trồng rau của ông cụ Trần.
Đồng thời, trong khu nhà còn có một cái ao cá xanh biếc, trong ao có rêu xanh bèo rong trôi nổi.
Mỗi khi ông cụ Trần đi câu cá về thì có thể thả cá vào cái ao nhỏ này để nuôi, muốn ăn cá thì vớt một con lên.
Trang trí và đồ dùng gia dụng, đồ điện bên trong biệt thự cũng thỏa mãn đầy đủ gu thẩm mỹ và thói quen của ông cụ, là nhà gỗ kiểu Trung Quốc.
Dù sao tiền mua nhà đều là do Trần Hoài Kiêu chi, Bạch Nhân chỉ cần làm hết sức, mượn hoa hiến phật làm hài lòng ông cụ Trần.
Ngày đầu tiên ông cụ Trần chuyển vào thì đã vội vàng cầm dụng cụ câu cá của mình, đi ra ven hồ thả mồi câu.
Bạch Nhân vừa xong việc ở đoàn phim thì đi thẳng qua đó. Thấy ông cụ đang câu cá, cô dứt khoát cầm xẻng nhỏ, đi ra chỗ bùn đất ở vườn hoa ven hồ để đào một hộp nhỏ toàn giun đất, đưa tới trong tầm tay của ông cụ.
Ông cụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Nhân mặc áo khoác kẻ ô vuông hiệu Chanel, phối hợp với chân váy màu đen dài qua đầu gối, rất khác so với con khỉ nhỏ gầy gò năm ấy.
Cô của bây giờ vừa chín chắn lại vừa phong nhã.
Ông nhận lấy hộp nhựa nhỏ từ tay Bạch Nhân, liếc mắt nhìn mấy con giun vừa to vừa béo ở bên trong, nói với vẻ vui tươi hớn hở: “Cháu là cô gái lớn từng này rồi, mà còn giúp ông bắt giun nữa. Những việc này, cứ bảo quản gia làm là được.”
“Người làm của Trần Hoài Kiêu, cháu chẳng trông mong gì.”
Nói xong, Bạch Nhân đưa hộp đựng giun tới trước mặt quản gia Đường Tạp để thử nghiệm.
Cả người Đường Tạp đều không ổn, ọe một tiếng, suýt thì nôn ra.
“Mợ chủ tha mạng.”
Bạch Nhân cười cười, nói: “Ông à, ông nhìn đi, chuyện đào giun này, người khác thật sự không làm nổi.”
“Vậy thì ông không xa cháu được rồi.”
“Cháu vừa đào nhiều lắm, thả vào nuôi trong vườn rau của ông. Nếu ông cần thì ra vườn rau tìm, xúc một cái là có thể tìm được rất nhiều.”
Ông cụ Trần móc mồi xong, vứt dây câu cá ra ngoài: “Vợ thằng ba này, còn săn sóc hơn cả thằng ba.”
“Đúng rồi ạ.” Bạch Nhân khép váy lại, ngồi xuống bên cạnh ông nội Trần: “Thời gian cháu ở bên cạnh ông nội Trần, có khi còn nhiều hơn Trần Hoài Kiêu ấy.”
Thân thì đúng là thân thật, nhưng ông cụ Trần đã quen nhìn sóng gió nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu, bởi vì phải ăn nhờ ở đậu từ nhỏ nên con nhóc này trong vô thức luyện thành tính cách hay lấy lòng người khác.
Đối xử với ông thật lòng, nhưng thật lòng thì vẫn khó tránh khỏi có chứa mấy phần tính toán cẩn thận.
Nếu không phải con nhóc này dỗ ông vui vẻ suốt mười năm, thì ông sẽ không bao giờ chắp tay hứa đưa thằng cháu thứ ba có tương lai xán lạn nhất của mình cho cô.
“Bà ngoại cháu có khỏe không? Đợi bệnh tình của bà ấy ổn định một chút, ông sẽ đi thăm bà ấy.”
“Bà cháu tỉnh lại rồi, nhưng không nhớ rõ người và mọi chuyện cho lắm.” Bạch Nhân dừng một lát, che giấu sự đau buồn trong mắt: “Cháu sẽ bảo bác sĩ tích cực trị liệu, để bà được chăm sóc tốt nhất.”
Ông cụ Trần vỗ vỗ vào mu bàn tay cô: “Tiền thuốc men ấy, Trần Hoài Kiêu có giúp gì không?”
“Anh ấy là người bận rộn, đâu có quan tâm tới những chuyện này.” Bạch Nhân nhún vai: “Nhưng đây cũng không phải chuyện to tát gì, cháu có thể lo được.”
Mặc dù tháng nào tiền thuốc men cũng tăng nhưng hiện tại, Bạch Nhân đã có khả năng chăm sóc bà ngoại một cách toàn diện.
Cô chuẩn bị tích cóp một số tiền, trả hết phí phẫu thuật mà lúc trước nhà họ Tô đã giúp đỡ, tránh việc bà ngoại biết rồi khó chịu trong lòng.
Ông cụ Trần hiểu con bé này là người có lòng tự trọng cao nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Trước đây, Bạch Nhân không được ăn cơm, đói đến nỗi chẳng đi nổi, nhưng cũng không chịu sang bên cạnh xin ông một miếng cơm, thà rằng tự mình chịu đựng còn hơn.
Cái tính ương bướng này của cô… chỉ sợ là giống y cái tính ngang bướng của Trần Hoài Kiêu, vẫn phải mài dũa đi.
“Tiểu Bạch, ông muốn khuyên cháu một câu.”
“Ông nói đi ạ.”
“Thằng cháu nội này của ông, lúc còn bé đã phải trải qua những chuyện không vui…”
Bạch Nhân không đợi ông nói hết đã quan tâm hỏi: “Là chuyện gì ạ?”
Ông cụ Trần xua xua tay, hình như không muốn nói nhiều, nhưng lại nói: “Từ nhỏ nó đã trầm tính, tính tình lại ngang bướng, có thể nói chuyện với nó, chơi chung với nhau, đều là mấy đứa bạn có tính cách ngây thơ trong sáng.”
“Ông nội, cháu hiểu ý của ông.” Bạch Nhân nhìn tia sáng lấp lánh trên mặt hồ, khẽ nói: “Trần Hoài Kiêu ghét nhất là loại người như cháu. Trước đây là bởi vì có liên quan tới ông nên anh ấy mới đối xử với cháu rất tốt.”
“Bất kể là vì sao, nếu đã là vợ chồng thì phải sống hòa thuận với nhau, hiểu không?”
“Ông nội, cháu hiểu.”
Ông cụ Trần nhắc đến đó rồi thôi, nói: “Tối nay ở lại ăn cơm đi, ông nấu canh cá cho cháu ăn.”
“Ông nội, hôm nay, có lẽ Trần Hoài Kiêu sẽ về, cháu định đi siêu thị mua ít thức ăn.”
“Cũng được, các cháu là vợ chồng son, không quấy rầy cuộc sống của các cháu đâu.”
Ông cụ Trần không giữ cô nữa.
…
Bạch Nhân bảo Đường Tạp lái xe, đưa cô đi siêu thị.
Xe dừng ở rìa đường, Đường Tạp cung kính mở cửa xe.
“Đường Tạp, anh là quản gia trong nhà, nhưng tôi sắp coi anh thành trợ lý riêng của tôi rồi.” Bạch Nhân đón ánh mặt trời, cười tủm tỉm nhìn anh ta: “Liệu anh có câu trách móc nào không?”
Dưới ánh mặt trời, đồng tử màu nâu của người con gái ấy nhạt đi vài phần, trong trẻo sáng ngời. Từng sợi lông mi cong dài, tựa như phát ra ánh sáng, da thịt càng thêm trắng nõn như tuyết dưới sự chiếu rọi của ánh nắng, trong sáng lại có thêm vài phần quyến rũ.
Đường Tạp dời tầm mắt sang chỗ khác, nói: “Không đâu, cậu chủ bảo tôi quan tâm chăm sóc mợ, làm gì cũng được.”
“Một khi đã như vậy, thế thì mai anh đến đoàn phim với tôi nhé.” Bạch Nhân đi tới, vỗ vỗ vào vai anh ta: “Tiền công đóng phim của tôi thấp, tạm thời chưa mời được trợ lý riêng, đành phải để anh chịu thiệt vậy.”
“…”
Đường Tạp đã nhìn ra, đây là mợ chủ lấy lui làm tiến, tóm được chỗ hời từ Trần Hoài Kiêu thì ra sức lợi dụng.
Anh ta phải nhắc đến chuyện tăng lương với Trần Hoài Kiêu thôi.
Bạch Nhân vui vẻ đi vào trung tâm thương mại.
Không bao lâu sau, Đường Tạp đã nhận được cuộc gọi của Trần Hoài Kiêu.
Trong điện thoại, giọng nam trầm thấp: “Anh đang ở đâu?”
“Tôi lái xe đi đón mợ chủ ở đoàn phim. Mợ chủ đến biệt thự ven hồ câu cá với ông nội, còn bắt được rất nhiều giun mềm oặt dính nhớp. Tôi nôn ba lần liền.”
“Nói ý chính.”
“Vâng, mợ chủ đi siêu thị mua thức ăn, tôi đang đứng đợi mợ ấy ở ven đường.”
Trần Hoài Kiêu dừng một lát, nói: “Anh làm trợ lý riêng cho cô ấy, cô ấy trả anh bao nhiêu?”
Đường Tạp nghe thấy rõ sự bất mãn trong giọng nói của Trần Hoài Kiêu, nói với vẻ hơi hơi oan ức: “Nhưng… cậu chủ à, cậu bảo tôi nghe lời mợ chủ mà, mọi chuyện đều nghe theo mợ ấy.”
Trần Hoài Kiêu: “Tôi không bảo anh đi theo cô ấy 24/24, anh là quản gia, làm tốt việc của quản gia là được.”
Đường Tạp do dự một lát, thăm dò hỏi: “Cậu chủ, cậu đang ở đâu?”
“Cửa.”
Đường Tạp: “Đừng nói là cậu… không mang chìa khóa nhé?”
“…”
Bình luận truyện