Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 79



Edit: Siro

Beta: Hoàng Lan

Sáng hôm sau, Lý Thuần Phong bận bịu trong nhà bếp hồi lâu, làm bữa sáng trứng ốp la với bánh mì nướng mới ra lò cho Bạch Nhân.

Thế mà, cậu ta chỉ mới ra ngoài cử động gân cốt chưa đầy ba phút thôi, lúc quay về đã thấy bữa sáng tình yêu đã biến mất tăm.

Trần Hoài Kiêu đang ngồi ở bàn, tao nhã lấy khăn ăn lau miệng rồi bình luận: “Cậu cần phải nâng cao tay nghề đi.”

Lý Thuần Phong khoanh tay, dựa vào tường và bất mãn nói: “Tôi làm nó cho Bạch Nhân.”

Thấy cậu ta thẳng thắn, Trần Hoài Kiêu bỏ cái dĩa trống vào máy rửa bát và cũng nói thẳng: “Tài nấu nướng của cậu kém xa quản gia nhà chúng tôi, cô ấy sẽ không ăn đâu.”

“Chưa chắc đâu.” Lý Thuần Phong cười gằn: “Bữa sáng tình yêu mà, ăn vì tấm lòng, chứ không phải tay nghề.”

Mắt Trần Hoài Kiêu ánh lên vẻ lạnh lùng, Lý Thuần Phong không hề tỏ ra sợ hãi, điềm tĩnh đấu mắt với anh.

Bình luận ——

“Mới sáng sớm mà hai người này đã cộc rồi.”

“Cách màn hình tui còn ngửi được mùi chua mà.”

“Hai anh dứt khoát ra ngoài đánh một trận đi!”

Xưa nay Trần Hoài Kiêu không bao giờ chịu yếu thế, anh lấy ra hai quả trứng trong tủ lạnh rồi đập cho vào nồi.

Lý Thuần Phong dựa vào quầy bar, nhìn động tác gượng gạo của Trần Hoài Kiêu, bèn cười hỏi: “Trần tổng biết làm không đây?”

“Tất nhiên.”

Anh là người đàn ông có thể giành được hợp đồng cả trăm triệu chỉ với mấy câu nói, nhưng chiên trứng ốp la thì…

Hai phút sau, trứng từ từ dính vào đáy chảo, bốc lên mùi khét lẹt.

Trần Hoài Kiêu dùng vá lật xem thì thấy rằng tất cả trứng đều khét hết rồi.

Lý Thuần Phong ghé đầu qua, nhìn thử: “Trần tổng, xin hỏi anh biết chuyện này không?”

“Chuyện gì?”

“Trước khi cho trứng vào chảo, ta phải bỏ dầu vào đã.”

“...”

Bạch Nhân, tóc búi củ tỏi, vừa lười biếng đi xuống cầu thang, vừa ngáp dài, gương mặt trông còn buồn ngủ.

Đi tới phòng khách, cô khịt mũi, đánh hơi được mùi khét, bèn nhìn hai người đàn ông đang ở trong bếp: “Mùi gì khét vậy?”

“Trứng gà.” Trần Hoài Kiêu nhét chảo vào tay Lý Thuần Phong: “Không biết thì đừng làm, bày đặt ta đây nữa.”

“Này… tôi…”

Lý Thuần Phong liếc nhìn chảo trong tay mình, rồi nhìn trứng gà khét trong chảo, vội giải thích: “Không phải tôi!”

“Không phải cậu, chẳng lẽ là tôi?”

Trần Hoài Kiêu trưng ra thái độ lúc lãnh đạo hội nghị, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nhà sản xuất Lý, khi chiên trứng nhớ đổ dầu, đây là lẽ thường đấy.”

Bạch Nhân chau mày nhìn Lý Thuần Phong: “Đúng vậy, đến điều này mà cậu cũng không biết à?”

Lý Thuần Phong:...

Căm tức trừng Trần Hoài Kiêu, cậu ta tràn ngập vẻ ấm ức.

Bình luận nhảy liên tục ——

“Không hổ là nhà tư bản số một ngắn ngủi mấy năm có thể xưng bá showbiz!”

“Tui sẵn lòng gọi ngài Kiêu là top 1 Cung Tâm Kế của show tình yêu.”

“Lý Thuần Phong: Ăn bữa sáng tình yêu của tôi, mà còn đội nồi cho tôi nữa chứ.”

“Ha ha ha ha, đau lòng cho công cụ người quá đi mất.”

“Quả nhiên tình địch vừa đến, ngài Kiêu cũng không làm bụt nổi nữa, biến thành cuồng ma đeo bám vợ mọi lúc mọi nơi rồi.”

“Quả nhiên ba người này là đáng xem nhất!”

Trần Hoài Kiêu rửa chảo, lại đập hai quả trứng khác cho Bạch Nhân, lần này anh đã nhớ cho thêm dầu. Trứng ốp la trông khá ổn.

Lý Thuần Phong khoanh tay, nhìn thái độ rắc muối thoải mái của anh thì lạnh lùng nhếch môi.

Không biết nấu mà còn bày đặt.

Tôi chờ xem anh lật xe.

Trần Hoài Kiêu xúc hai quả trứng ốp la lên, bỏ vào đĩa rồi bưng đến trước mặt Bạch Nhân.

Nhìn hai miếng trứng ốp la ngoài trắng trong đỏ trên đĩa, Bạch Nhân lập tức lấy điện thoại di động ra chụp hình làm kỷ niệm: “Đây là trứng ốp la đầu tiên chồng làm cho tui nè.”

Trần Hoài Kiêu đưa đũa tới, nóng lòng nói: “Nếm thử đi.”

Bạch Nhân gắp trứng ốp la lên rồi cắn nhẹ một cái.

Lý Thuần Phong cũng hứng thú xáp lại, hỏi với vẻ đầy thâm ý: “Sao hả?”

Bạch Nhân vui mừng đáp: “Ngon lắm!”

Lý Thuần Phong: “Không phải chứ.”

Bạch Nhân ăn hết món trứng ốp la, hầu như không nhai mà trực tiếp nuốt trộng, sau đó uống vội một ngụm sữa tươi: “Siêu ngon luôn, tay nghề chồng em xịn quá đi.”

Trần Hoài Kiêu hơi nhướng môi, cho rằng nấu cơm cũng chỉ là chuyện rất nhỏ, không có gì khó khăn cả.

“Sau này anh sẽ nấu cho em mỗi ngày nhé.”

Tay cầm đũa của Bạch Nhân hơi khựng lại, khóe miệng cô co rút: “À… Thật sự không cần đâu. Anh bận lắm mà, không, không cần làm mấy thứ này, nếu không Đường Tạp sẽ nhanh chóng thất nghiệp mất.”

“Sa thải cậu ấy đi, anh có thể làm công việc của cậu ấy mà.” Trần Hoài Kiêu rất tự tin: “Nấu cơm giặt giũ, anh cân hết.”

“Không không không, anh ấy trên có già dưới có trẻ, sao anh có thể làm chuyện táng tận lương tâm cạn tàu ráo máng được!”

Lý Thuần Phong nhìn thấu sự miễn cưỡng của Bạch Nhân, mỉm cười: “Trần tổng, mỗi ngày anh nấu cho cô ấy, không sợ cô ấy bỏ chạy ngay trước mặt anh à?”

Nghe vậy, Trần Hoài Kiêu như hiểu ra điều gì. Anh lấy đũa của Bạch Nhân, rồi nếm thử miếng trứng còn lại.

Anh vừa bỏ trứng ốp la vào miệng thì nghe mặn chát: “Mặn vậy mà em cũng ăn!”

Thấy anh muốn đổ trứng ốp la vào thùng rác, Bạch Nhân mau chóng ngăn cản: “Ấy, đừng lãng phí! Đúng là hơi mặn, uống nhiều nước thì sẽ không sao mà.”

Trần Hoài Kiêu biết Bạch Nhân không quen lãng phí, đành nhắm mắt nuốt miếng trứng đó xuống.

Bạch Nhân đưa ly nước cho anh, anh vội tọng một hớp lớn.

“Mai mốt không ngon thì nhất định phải nói cho anh biết.”

Cô chợt biến sắc: “Hả… còn mai mốt nữa à?”

“...”

Trần Hoài Kiêu nhìn Lý Thuần Phong đang đắc ý dựa vào quầy bar, chợt thấy hơi mất mát, xoay người đi tới hậu viện.

Lý Thuần Phong cau mày nhìn cô: “Chị ác với bản thân thật đấy, nuốt xuống được à.”

Bạch Nhân ngậm ống hút sữa tươi, khẽ nhún vai: “Anh nhà tôi luôn thuận buồm xuôi gió, cái gì anh ấy cũng biết cả, tôi không muốn đả kích lòng tự tin của anh ấy.”

Lòng Lý Thuần Phong hơi chua chát, cậu ta im lặng không nói gì.

*

Gió núi mát rượi, mưa phùn lất phất.

Bạch Nhân, khoác áo choàng lông màu quả hạnh, đi tới bên mái hiên, dựa vào bên cạnh Trần Hoài Kiêu và lẳng lặng thưởng thức cơn mưa ở vùng núi cùng với anh.

Hồi lâu, Trần Hoài Kiêu mới điềm nhiên nói: “Trứng gà khét là do anh làm.”

“Em biết mà.”

“Em biết?”

“Ngoài đời không phải ai cũng khuyết tật nhẹ cấp tám giống anh đâu, nhìn trứng gà đó là biết anh làm rồi.”

“Từ nhỏ đến lớn, ông nội luôn không cho anh làm mấy việc này. Ông ấy muốn anh dồn hết thời gian vào chuyện học hành.”

“Thế nên em mới đi theo chú Mục học nấu ăn trong nhà bếp nhỏ của ông nội đó chứ.” Bạch Nhân nghiêng đầu nhìn anh: “Chúng mình bù trừ cho nhau đó anh.”

“A Nhân, anh cưới em không phải vì cần một người vợ bù trừ được cho anh, càng không phải để làm bà nội trợ đảm đang.”

Nhắc tới chuyện này, Trần Hoài Kiêu bỗng thấy rất khó chịu: “Anh cưới em vì anh muốn bảo vệ em, chăm sóc em. Nhưng anh không phải là một người chồng tốt, đến việc làm trứng ốp la đơn giản mà anh cũng không làm được.”

Bạch Nhân khẽ huých khuỷu tay vào anh: “Nhưng anh thật sự là một anh trai tốt.”

Anh kinh ngạc nhìn cô.

“Anh giúp thanh xuân đen tối của em có thêm những màu sắc khác.”

Đôi mắt cô gái đen láy và trong veo, cô nở nụ cười tinh khiết: “Anh đưa em đi đua xe, chơi cờ bàn, đi dạo phố cổ, mua băng vệ sinh cho em, mời em ăn kem sữa chua… Nếu những năm tháng ấy không có anh trai, em không biết mình có thể gắng gượng bao lâu nữa.”

Trần Hoài Kiêu nhướng môi, ngước nhìn chiếc chuông gió rung rinh giòn giã dưới mái hiên: “Những thứ đó thì anh trai khác cũng có thể làm được mà.”

“Không giống đâu.” Bạch Nhân bướng bỉnh lắc đầu, nắm chặt năm ngón tay anh: “Mấy năm đó không ai dịu dàng hơn anh cả.”

*

Lý Thuần Phong vừa đến, độ ngọt ngào của vợ chồng sếp tổng càng tăng cao. Các fan quả thật sắp quắn quéo rồi ——

“Lý Thuần Phong, nét bút của thần!”

“Vợ chồng sếp tổng làm tôi u mê chữ ê kéo dài luôn!”

“Một người đàn ông chiếm giữ nửa giang sơn showbiz, vậy mà không biết làm trứng ốp la, tương phản một cách đáng yêu quá à.”

“May nhờ Nhân Nhân giỏi nấu nướng đó, nếu không chẳng biết phải sống thế nào đây.”

“Trần Hoài Kiêu ghen trông dễ cưng quá xá. Vai phụ đỉnh nhất showbiz nhất định phải trao cho Lý Thuần Phong!”

...

Độ hot của chương trình cũng tăng theo. Phát sóng chưa bao lâu mà rating đã vượt qua mùa một nổi đình nổi đám của “Mùa hè tình yêu”.

Trời hửng nắng sau cơn mưa, vì có thể ngắm cảnh hoàng hôn nên ekip chương trình sắp xếp một cuộc thi ở trên núi.

Nhóm khách mời nào có thể lên đỉnh núi trước khi mặt trời lặn và chụp được bức ảnh hoàng hôn hoàn hảo nhất do fan bình chọn, tấm ảnh được bầu chọn là ngọt ngào nhất, thì sẽ nhận được một món quà bí ẩn từ nhà tài trợ.

Ba nhóm khách mời nóng lòng muốn thử, bèn thay trang bị chuẩn bị lên núi.

Trần Hoài Kiêu thường xuyên bận làm việc nên anh ít khi tiếp xúc với hai nhóm khách mời còn lại, và đương nhiên cũng không biết phía sau những tương tác ngọt ngào của họ đều có kịch bản và được sắp xếp.

Quan sát đôi vợ chồng ảnh đế, anh thấy Trương Đạc đội nón chống nắng, thay bao tay và bao đầu gối cho cô vợ Lâm Thiến Tích;

Rồi sau đó, anh quay sang nhìn CP thần tượng. Lục Thâm đang bôi kem chống nắng cho Mạt Lỵ.

Trần Hoài Kiêu thấy họ rất ngọt ngào. Anh không thể để Bạch Nhân bị so sánh với hai cặp kia, thế nên anh đến trước mặt Bạch Nhân - đang mặc trang bị leo núi, ngồi xổm xuống, tự tay đổi giày cho cô.

Bạch Nhân vội rút chân về: “Trần Hoài Kiêu, anh đứng lên đi! Anh không cần phải làm những chuyện này đâu!”

“Ngoan nào.” Trần Hoài Kiêu mặc kệ sự phản đối của cô, khư khư kéo chân cô tới, rồi thay đôi giày nhỏ màu trắng cho cô và buộc chặt dây giày.

“Em là vợ anh, dĩ nhiên anh nên làm những thứ này.”

Bạch Nhân im lặng khẽ đá chân: “Nhưng vấn đề là… anh vừa cởi đôi giày mà em phải mang để leo núi đó!”

Trần Hoài Kiêu nhìn đôi giày rằn ri vừa bị cởi ra, quả nhiên cùng một bộ với bộ đồ rằn ri mà cô đang mặc.

“...”

Bình luận chạy lên liên tục ——

“Ha ha ha ha, tôi ủng hộ Trần tổng ganh đua!”

“Vô cùng đáng yêu!”

“Trần tổng, anh có biết vợ anh mất bao lâu để mang đôi giày rằn ri cao cổ đó không hả! Vậy mà anh nỡ lòng nào ào ào bắt con người ta phải cởi ra!”

“Ly hôn đi ly hôn đi, không thể nào chấp nhận nổi ông chồng này nữa rồi.”

Trần Hoài Kiêu lại đổi giày leo núi cho Bạch Nhân, trong khi các nhóm khách mời khác đã khởi hành từ kiếp nào rồi.

Thời gian của họ có hạn, nhất định phải đến trước khi mặt trời lặn để chụp được cảnh nắng chiều đẹp nhất.

Thế núi cao chót vót, Bạch Nhân leo được lưng chừng đã cảm thấy mệt bở hơi tai, lấy gậy lau mồ hôi, vừa nhìn Trần Hoài Kiêu đang bước đi như bay ở đằng trước.

Thể lực của anh chàng này quả thật khá kinh khủng, Bạch Nhân đã được lĩnh giáo từ lâu.

Trần Hoài Kiêu thấy Bạch Nhân bị tụt lại phía sau, bèn quay lại nắm tay và dắt cô đi cùng.

Bạch Nhân xua tay, thở hồng hộc: “Anh ơi, em không ổn rồi, em phải nghỉ đã.”

“Vậy nghỉ ngơi một lát.” Trần Hoài Kiêu ngồi cùng cô trên băng ghế đá giữa sườn núi.

“Không được, không thể nghỉ được.” Bạch Nhân đẩy Trần Hoài Kiêu tới trước: “Hình như ảnh đế đã leo gần tới rồi kìa, anh phải mau đuổi kịp anh ta đi.”

“Vậy chúng ta cùng đi.”

“Không không, anh đi trước đi, em sẽ tới sau.”

Trần Hoài Kiêu không muốn bỏ Bạch Nhân lại phía sau, đặc biệt khi anh nhìn thấy tình địch Lý Thuần Phong đang “rình rập như hổ đói” trên đường núi.

“Anh cõng em.”

“Đừng, anh cõng em thì sẽ đi chậm lắm đấy.” Tính hiếu thắng chết tiệt của Bạch Nhân lại đang tác oai tác quái: “Anh ơi, em nhất định phải thắng!”

Trần Hoài Kiêu lại nhìn Lý Thuần Phong đang cười xấu xa ở đối diện. Do dự chốc lát, cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp: “Được, giúp em thắng.”

Dứt lời, anh xoay người, nhanh chóng leo lên đỉnh núi.

Lý Thuần Phong đi tới bên cạnh Bạch Nhân: “Anh ta đã ghen thế rồi, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ “hộ tống” chị hết cả chặng đường chứ.”

“Không đâu, anh ấy chắc chắn sẽ đi.”

“Chị dám chắc vậy à?”

“Ghen là cảm xúc của anh ấy, hiếu thắng là cảm xúc của tôi. Khi hai chúng tôi xảy ra mâu thuẫn, anh ấy chắc chắn sẽ đặt cái sau lên hàng đầu.” Bạch Nhân nói một cách khẳng định: “Vậy nên dù không cam lòng thì anh ấy cũng sẽ đi. Vì thế… tôi cũng phải nỗ lực đuổi theo anh ấy!”

Nói xong, cô chống gậy và tăng tốc, cố gắng đi lên núi.

Lý Thuần Phong nhìn bóng lưng cô, trong lòng dấy lên một nỗi buồn man mác.

Cậu ta định chờ Trần Hoài Kiêu rời đi, sau đó sẽ bộc bạch con tim mình với Bạch Nhân, cho cô biết cảm xúc của cậu ta dành cho cô, xem như đây là lời chia tay cuối cùng.

Nhưng bây giờ, Lý Thuần Phong thay đổi ý định.

Cũng giống như cơn gió thoang thoảng và mưa bụi lất phất trên núi đang rải rác xung quanh cô lúc này.

Không quấy rầy, chính là sự dịu dàng lớn nhất.

Cuối cùng, cậu ta đã tới chậm một bước rồi.

*

Bạch Nhân cố gắng leo lên đỉnh núi, thấy Trần Hoài Kiêu đang chụp ảnh hoàng hôn bằng máy ảnh SLR.

“A, kịp rồi!” Cô thở hổn hển đến bên anh, khoác tay lên vai anh: “Cũng may là đuổi kịp!”

Thấy cô thở không ra hơi, Trần Hoài Kiêu bèn đưa tay vuốt lưng cô, giúp cô điều hòa nhịp thở: “Anh lên tới rồi, em vội cái gì.”

Bạch Nhân thuận thế ôm lấy vòng eo thon gầy và rắn chắc của anh, cười nói: “Bởi vì chồng em ghen đó mà!”

“Ghen là chuyện không đời nào.”

“Anh cứ mạnh miệng đi!”

“A.”

“Chụp được ảnh chưa anh?”

“Chụp rồi.”

Trần Hoài Kiêu đưa máy chụp ảnh SLR cho Bạch Nhân. Bạch Nhân kiểm tra rồi chê bai: “Chụp xấu òm.”

“Ảnh của anh từng giành giải ảnh tạp chí quốc gia đấy, vậy mà em dám chê xấu?”

“Ánh sáng mờ quá.” Bạch Nhân lấy điện thoại di động ra, cẩn thận chọn bộ lọc kính: “Còn không bằng em sử dụng điện thoại đây nè.”

Trần Hoài Kiêu thấy cô cầm máy chụp ảnh đã thêm bộ lọc ra chụp ảnh, hơn nữa còn muốn sánh ngang với chiếc SLR có độ nét cao hàng trăm nghìn của anh!

Anh không còn gì để nói.

Bạch Nhân “tách tách” chụp mấy pô rồi đưa cho anh: “Nè, anh xem thử đi, có phải đẹp hơn của anh không.”

“Nếu em có thể giành được giải nhất bằng mấy tấm này thì ba từ Trần Hoài Kiêu của anh sẽ bị viết ngược lại.”

“Đúng là đàn ông! Anh đừng kiêu ngạo quá! Không thì cả hai chúng ta đều đăng lên đi, để xem khán giả vote cho ai nào!”

“Anh tin tưởng đôi mắt sáng như tuyết của công chúng.”

...

Tuy nhiên, sau khi có kết quả bình chọn cuối cùng, hình được bầu chọn cao nhất không phải của Trần Hoài Kiêu, cũng không phải của Bạch Nhân, thậm chí không phải của vợ chồng ảnh đế hay vợ chồng idol, mà là…

Hình của Lý Thuần Phong.

Lý Thuần Phong chụp được khoảnh khắc hình bóng của Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân đứng trong ánh chiều tà đậm màu hoàng hôn.

Dưới những đám mây đỏ rực, Trần Hoài Kiêu cầm máy SLR, còn Bạch Nhân cầm điện thoại di động, và hai người đang xem ảnh của nhau.

Bạch Nhân xem hình. Còn Trần Hoài Kiêu lại ngắm cô, trong mắt chỉ có cô.

Một cái nhìn, một nghìn năm.

Bức ảnh này vừa được đăng lên, cư dân mạng hú lên là cực ngọt ——

“Bức ảnh này quá tuyệt vời!”

“Hai người đó ngọt ngào quá đi, chết mất thôi!”

“Mị thật sự không ngờ bức ảnh ngọt ngào nhất lại đến từ tay tình địch!”

“Lý Thuần Phong —— người đàn ông thâm tình nhất lịch sử show tình yêu.”

“Đằng sau bức ảnh đôi ngọt ngào này, tui nghe tiếng con tim đang vụn vỡ.”

“Bản VIP huy động vốn từ cộng đồng, cho thanh niên Thuần Phong của bọn này có một CP tương xứng đi mà!”

“Miễn là anh ấy hạnh phúc, ekip cần bao nhiêu tiền thì cứ ra giá đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện