Thay Đổi Nữ Phụ Xấu Xí (Nữ Chính Đợi Đó)
Chương 39: Mất tích
Tại lớp 11A:
Học sinh đã tới nhiều hơn và đang nói chuyện rất vui vẻ.
An kỳ vui vẻ đi vào lớp và trên tay là 2 cái bánh và 2 chai nước cam.
" chắc song nhi đói lắm rồi, do căng tin đông quá " an kỳ lại gần bàn của cô, nhưng không thấy cô đâu cả.
- song nhi đi đâu rồi - an kỳ thắc mắc nói.
- nè, bạn có thấy song nhi đâu không - an kỳ lại gần một bạn nữ hỏi.
- mình không biết, lúc mình tới là không thấy ai ở trong lớp cả - bạn nữ ấy nói.
- cảm ơn bạn - an kỳ cười nhẹ, rồi lấy điện thoại ra gọi cho song nhi.
- reng,reng,reng - tiếng chuông phát ra từ cặp của song nhi.
" song nhi không cầm theo điện thoại, mình có cảm giác bất an quá " an kỳ lo lắng nghĩ.
An kỳ đặt đồ lên bàn rồi vội chạy đi tìm cô.
- bụp - do chạy nhanh an kỳ không để ý nên đâm vào một người.
- cô để mắt ở đâu vậy - người con trai bị cô đâm vào khó chịu lên tiếng.
- x...in l...ỗi - an kỳ sợ hại không dám ngước mặt lên.
- vậy cái cái con nhím hai đi cùng cô đâu rồi - người con trai nâng cằm an kỳ lên kề mặt sát vào cô nói.
An kỳ bất động khi thấy người con trai trước mặt, thì ra đó là tuấn kiệt. Mặt của anh và cô đang kề rất gần nhau.
Cô bắt đầu đỏ mặt, miệng thì không nói lên lời.
- sao, cô không nghe tôi hỏi gì à - tuấn kiệt thấy cô lặng im nhìn mình thì buông cằm cô ra.
- mình, mà bạn hỏi con nhím nào( bó não)-an kỳ nói nhỏ.
- tên của cô tà là gì nhỉ, à đúng rồi hàn song nhi - tuấn kiệt đút tay vào túi quần nói.
Nhắc đến song nhi cô mới nhớ là song nhi đang bị mất tích. Nhưng tại sao tuấn kiệt lại quan tâm tới song nhi như vậy, không lẽ.
- song nhi bị mất tích rồi, bạn giúp mình tìm nha - an kỳ loại bỏ suy nghĩ kia đi, bây giờ điều quan trọng là phải tim song nhi.
Sau khi nghe an kỳ nói vậy anh có hơi vất ngờ, nhưng lại lấy lại trạng thái bình thường.
- giúp, tại sao tôi phải giúp - anh ta bình thản nói.
Câu nói của anh làm an kỳ bất ngờ, chả nhẽ không phải như cô nghĩ. Điều đó làm cho cô có một chút vui, nhưng cũng rất thất vọng.
Cô không nói gì mà chạy đi, cô phải tìm song nhi. Tuấn kiệt dõi theo bóng dáng nhỏ bé ấy.
" song nhi mất tích sao " tuấn kiệt nghĩ.
Phòng giáo viên:
Triển hoàng đang ngồi ngâm nhi chén trà của mình.
- thầy triển hoàng - an kỳ vội chạy vào phòng giáo viên.
- an kỳ, có chuyện gì vậy - triển hoàng nhìn an kỳ nói.
- song nhi mất tích rồi - an kỳ nói bằng giọng hốt hoảng. Khi nghe thấy song nhi bị mất tích thì triển hoàng vội đứng dậy.
- em nói sao, tại sao song nhi lại mất tích - triển hoàng nắm vai của an kỳ nói to.
- em, em không biết khi em vào lớp thì không thấy bạn ấy đâu, em đã tim khắp trường rồi, nhưng không thấy - an kỳ hơi hoảng sợ nói.
Không để an kỳ nói thêm truển hoàng vội lao ra ngoài và đi tìm.
* không biết họ có tìm ra song nhi không, hay là song nhi sẽ chết một lần nữa *
* tác giả cũng lo nữa nè *
* đợi chạp sau nha *
Học sinh đã tới nhiều hơn và đang nói chuyện rất vui vẻ.
An kỳ vui vẻ đi vào lớp và trên tay là 2 cái bánh và 2 chai nước cam.
" chắc song nhi đói lắm rồi, do căng tin đông quá " an kỳ lại gần bàn của cô, nhưng không thấy cô đâu cả.
- song nhi đi đâu rồi - an kỳ thắc mắc nói.
- nè, bạn có thấy song nhi đâu không - an kỳ lại gần một bạn nữ hỏi.
- mình không biết, lúc mình tới là không thấy ai ở trong lớp cả - bạn nữ ấy nói.
- cảm ơn bạn - an kỳ cười nhẹ, rồi lấy điện thoại ra gọi cho song nhi.
- reng,reng,reng - tiếng chuông phát ra từ cặp của song nhi.
" song nhi không cầm theo điện thoại, mình có cảm giác bất an quá " an kỳ lo lắng nghĩ.
An kỳ đặt đồ lên bàn rồi vội chạy đi tìm cô.
- bụp - do chạy nhanh an kỳ không để ý nên đâm vào một người.
- cô để mắt ở đâu vậy - người con trai bị cô đâm vào khó chịu lên tiếng.
- x...in l...ỗi - an kỳ sợ hại không dám ngước mặt lên.
- vậy cái cái con nhím hai đi cùng cô đâu rồi - người con trai nâng cằm an kỳ lên kề mặt sát vào cô nói.
An kỳ bất động khi thấy người con trai trước mặt, thì ra đó là tuấn kiệt. Mặt của anh và cô đang kề rất gần nhau.
Cô bắt đầu đỏ mặt, miệng thì không nói lên lời.
- sao, cô không nghe tôi hỏi gì à - tuấn kiệt thấy cô lặng im nhìn mình thì buông cằm cô ra.
- mình, mà bạn hỏi con nhím nào( bó não)-an kỳ nói nhỏ.
- tên của cô tà là gì nhỉ, à đúng rồi hàn song nhi - tuấn kiệt đút tay vào túi quần nói.
Nhắc đến song nhi cô mới nhớ là song nhi đang bị mất tích. Nhưng tại sao tuấn kiệt lại quan tâm tới song nhi như vậy, không lẽ.
- song nhi bị mất tích rồi, bạn giúp mình tìm nha - an kỳ loại bỏ suy nghĩ kia đi, bây giờ điều quan trọng là phải tim song nhi.
Sau khi nghe an kỳ nói vậy anh có hơi vất ngờ, nhưng lại lấy lại trạng thái bình thường.
- giúp, tại sao tôi phải giúp - anh ta bình thản nói.
Câu nói của anh làm an kỳ bất ngờ, chả nhẽ không phải như cô nghĩ. Điều đó làm cho cô có một chút vui, nhưng cũng rất thất vọng.
Cô không nói gì mà chạy đi, cô phải tìm song nhi. Tuấn kiệt dõi theo bóng dáng nhỏ bé ấy.
" song nhi mất tích sao " tuấn kiệt nghĩ.
Phòng giáo viên:
Triển hoàng đang ngồi ngâm nhi chén trà của mình.
- thầy triển hoàng - an kỳ vội chạy vào phòng giáo viên.
- an kỳ, có chuyện gì vậy - triển hoàng nhìn an kỳ nói.
- song nhi mất tích rồi - an kỳ nói bằng giọng hốt hoảng. Khi nghe thấy song nhi bị mất tích thì triển hoàng vội đứng dậy.
- em nói sao, tại sao song nhi lại mất tích - triển hoàng nắm vai của an kỳ nói to.
- em, em không biết khi em vào lớp thì không thấy bạn ấy đâu, em đã tim khắp trường rồi, nhưng không thấy - an kỳ hơi hoảng sợ nói.
Không để an kỳ nói thêm truển hoàng vội lao ra ngoài và đi tìm.
* không biết họ có tìm ra song nhi không, hay là song nhi sẽ chết một lần nữa *
* tác giả cũng lo nữa nè *
* đợi chạp sau nha *
Bình luận truyện