Thay Đổi Nữ Phụ Xấu Xí (Nữ Chính Đợi Đó)
Chương 53: Âm mưu của nữ chính(2)
Tại đại sảnh bệnh viện:
Nhược Hy và tên bác sĩ kia sợ hãi khi có người gọi lại, giọng nói của một người đàn ông.
- Tr...ưởng, trưởng khoa Âu có chuyện gì sao - tên bác sĩ kia quay lại thì lại càng hoảng sợ hơn khi người đó là Âu Dương Triết, và đi theo sau là một cô y tá.
- Hai người định đi đâu - Dương Triết tiến lại gần tên bác sĩ kia nói. Và anh hoàn toàn không nhận ra Nhược Hy.
- Chúng tôi, à chúng tôi đinh mang cái xác này xuống nhà xác - tên bác sĩ kia ấp úng nói. Còn ả Nhược Hy vẫn cúi đầu không nói gì cả.
- Có người chết sao, sao tôi không nghe thấy thông báo - Dương Triết nhíu mày nghi hoặc nói.
- Th...ực r...a, thực ra là xác chết vô danh nên tôi vẫn chưa thông báo cho trưởng khoa biết - tên bác sĩ kia lau mồ hôi nói.
Dương Triết cảm thấy nghi ngờ nên tiến đến chỗ cái xác và định bỏ tấm khăn trắng ra, tên bác sĩ và ả sợ đến múc chân run cầm cập. Chỉ còn một chút nữa là Dương Triết chạm vào tấm khăn trắng.
- Trưởng khoa, đó chỉ là một cái xác chết thôi mà. Chúng ta mau đi khám cho Hàn tiểu thư thôi, đã quá trễ rồi - đột nhiên cô y tá đi cùng với Dương Triết nói, khiến động tác của Dương Triết cũng dừng lại.
- Uk, tôi biết rồi - anh nói xong rồi bỏ đi, trước khi bỏ đi anh còn nhìn ả trong bộ đồ bác sĩ, do ả bịt khẩu trang y tế nên anh không thể nhận ra.
Sau khi Dương Triết đi, ả và tên bác sĩ kia mới thở phào nhẹ nhõm và vội rời đi.
Tại cổng sau của bệnh viện:
Nơi đây rất khuất người, nhất là buổi tối thì lại càng ít người qua lại hơn.
Trước cổng là một chiếc ô tô 7 chỗ đang đỗ ở đó, đứng bên cạnh là 5 tên côn đồ mặt mày hung hãn, xăm trổ đầy người. Đúng lúc đó ả và tên bác sĩ kia đẩy cô ra tới nơi.
- Cô em làm tụi nay đợi hơi lâu rồi đấy - một tên to con tiến lại gần ả nỏi bằng giọng bỡn cợt.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ trả thêm cho mấy người được chưa - ả nói bằng giọng lạnh rồi quay ra tên bác sĩ kia.
- Đây là số tiền mà chúng ta đã thoả thuận, anh hãy cầm lấy và đi tới một nơi thật xa đi - ả đưa cho tên bác sĩ một cọc tiền dày và nói.
- Được, tôi biết rồi - tên bác sĩ vui vẻ cầm lấy và bỏ đi.
- Bây giờ cô em muốn tụi này làm gì - đợi tên bác sĩ kia đi rồi tên cầm đầu mới nói.
- Bỏ tấm khăn trắng ra, rồi đưa nó lên xe - ả nói bằng giọng ra lệnh.
- Chà, con nhỏ này ngon vãi. Hay là để tui này hiếp nó đi, đâu cần phải để cô em ra tay - khi một tên trong đám côn đồ bỏ tấm khăn ra thì phải suýt xoa khi nhìn thấy cô.
- Đúng vậy đó, để tụi này xử cho - tên cầm đầu nhìn cô bằng con mắt dâm dục nói.
- ý kiến không tồi, nhưng để tôi phải giải quyết nó trước, xong rôi tôi sẽ tặng mấy người. Bây giờ thì đưa nó lên xe đi - ả nhếch môi nhìn cô nói.
Nghe theo lệnh ả một tên côn đồ bế cô lên, trong khi bế cô tên kia tha hồ ngửi mùi hương trên người cô, tay hắn cũng không yên vị mà xoa nắn khắp người cô. Cô cảm thấy thân thể mình bị xúc phạm một cách nặng nề, nên rất tức giận chỉ muốn đấm cho tên kia vài cái, nhưng cô làm sao có thể lảm được khi mà không thể cử động đây.
Sau khi để cô lên xe tên đó còn cười với cô bằng nụ cười dâm đãng, khiên cô cảm thấy ớn lạnh.
- Mau chụp thuốc mê cho nó đi - ả lên xe và ngồi phía trước nói.
Sau đó có một tên lấy chiếc khăn có tẩm thuốc mê bịt lấy miệng cô lại, cô cảm thấy rất buồn ngủ hai mắt nặng chĩu rồi cô chìm vào giấc ngủ. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh và đi mất. Có một người ngồi trên xe ô tô ở góc khuất đã chứng kiến hết tất cả, người đó nhếch môi mỉm cười rồi lái xe đi theo.
Tại cổng chính bệnh viện:
Có một chiếc xe ô tô đen lao nhanh vào cổng chính khiến bác bảo vệ hoảng sợ.
- Kétttttt - chiếc xe phanh gấp nên khói bay mù mịt, trên xe có một người con trai bước xuống và đó không ai khác ngoài Hàn Phong.
Hàn Phong bước nhanh vào sảnh bệnh viện mà không biết rằng mình đã đỗ xe sai quy định( đỗ ngay trong sân bệnh viện, hoành tráng ghê).
- Ơ, nè cậu gì ơi, phải đỗ xe vào bãi đỗ xe chứ - bác bảo vệ chạy lại gọi nhưng hắn đã đi mất.
- Hazzz, người kiểu gì vậy trời - bác bảo vệ thở dài nói rồi quay người lại thì thấy có hai chiếc siêu xe một đen, một đỏ lao tới với tốc độ cao( lại nữa, đỗ xe sai quy định)
- Kéttttttt - khi hai chiếc xe lao thẳng về phía bác bảo vệ thì liền tách ra và dừng một lúc, còn bác bảo vệ sợ đến nỗi ngất tại chỗ.( tội bác ghê T^T)
Cùng lúc đó hai người từ hai chiếc xe bước xuống đó là Triển Hoàng và Tử Kỳ, hai người nhìn nhau rồi vội vào đại sảnh bệnh viện.
Tại phòng bệnh vip:
- Cạch - cửa phòng mở, Hàn Phong bước vào thì thấy An Kỳ đang ngồi ở giường khóc, còn Dương Triết và Thiên Tứ đang ngồi ở ghế và hắn không thấy cô đâu.
- Song Nhi đâu - mặc dù hắn đã biết câu trả lời nhưng hắn vẫn hỏi.
- S...ong Nh...i đã mất tích rồi - An Kỳ khóc nấc nói.
- Bụp, chết tiệt. Tôi đã có linh cảm không hay về chuyện này mà - Hàn Phong tức giận đấm mạnh vào tường nói.
- Có chuyện gì mà cậu gọi tôi gấp vậy, Song Nhi đâu - Triển Hoàng và Tử Kỳ vào cùng một lúc và Tử Kỳ cất tiếng hỏi.
Dương Triết kể lại sự việc cho Triển Hoàng và Tử Kỳ nghe.
- Khốn kiếp, rốt cuộc kẻ nào đứng sau chuyện này - Thiên Tứ tức giận nói.
- Tôi biết đó là ai - Hàn Phong lạnh giọng nói.
- Là ai, cậu mau nói đi - Tử Kỳ bất an hỏi.
- Là Lâm Nhược Hy - Hàn Phong lạnh giọng hơn khi nhắc tới ả.
- Không thể nào, sao Nhược Hy có thể - Thiên Tứ bất ngờ nói.
- Đó là sự thật, chính cô ta đã hại Song Nhi, tất cả là do cô ta làm - Hàn Phong nói.
Sự im lặng bao phủ lấy căn phòng, mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau.
- Tôi sẽ đi tim Song Nhi - Triển Hoàng nói rồi đi ra khỏi phòng.
- Tôi cũng sẽ đi - Hàn Phong nói rồi tiếp bước Triển Hoảng. Tiếp theo là Tử Kỳ, Dương Triết và Thiên Tứ, đều đi tìm cô.
" Song Nhi, bạn làm ơn đừng sảy ra chuyện gì nha " An Kỳ chắp tay cầu nguyện.
* Mọi ng hãy cho tg biết về cảm nhận tính cách nhân vật trong truyện nha. Cảm ơn mọi ng rất nhìu *
Nhược Hy và tên bác sĩ kia sợ hãi khi có người gọi lại, giọng nói của một người đàn ông.
- Tr...ưởng, trưởng khoa Âu có chuyện gì sao - tên bác sĩ kia quay lại thì lại càng hoảng sợ hơn khi người đó là Âu Dương Triết, và đi theo sau là một cô y tá.
- Hai người định đi đâu - Dương Triết tiến lại gần tên bác sĩ kia nói. Và anh hoàn toàn không nhận ra Nhược Hy.
- Chúng tôi, à chúng tôi đinh mang cái xác này xuống nhà xác - tên bác sĩ kia ấp úng nói. Còn ả Nhược Hy vẫn cúi đầu không nói gì cả.
- Có người chết sao, sao tôi không nghe thấy thông báo - Dương Triết nhíu mày nghi hoặc nói.
- Th...ực r...a, thực ra là xác chết vô danh nên tôi vẫn chưa thông báo cho trưởng khoa biết - tên bác sĩ kia lau mồ hôi nói.
Dương Triết cảm thấy nghi ngờ nên tiến đến chỗ cái xác và định bỏ tấm khăn trắng ra, tên bác sĩ và ả sợ đến múc chân run cầm cập. Chỉ còn một chút nữa là Dương Triết chạm vào tấm khăn trắng.
- Trưởng khoa, đó chỉ là một cái xác chết thôi mà. Chúng ta mau đi khám cho Hàn tiểu thư thôi, đã quá trễ rồi - đột nhiên cô y tá đi cùng với Dương Triết nói, khiến động tác của Dương Triết cũng dừng lại.
- Uk, tôi biết rồi - anh nói xong rồi bỏ đi, trước khi bỏ đi anh còn nhìn ả trong bộ đồ bác sĩ, do ả bịt khẩu trang y tế nên anh không thể nhận ra.
Sau khi Dương Triết đi, ả và tên bác sĩ kia mới thở phào nhẹ nhõm và vội rời đi.
Tại cổng sau của bệnh viện:
Nơi đây rất khuất người, nhất là buổi tối thì lại càng ít người qua lại hơn.
Trước cổng là một chiếc ô tô 7 chỗ đang đỗ ở đó, đứng bên cạnh là 5 tên côn đồ mặt mày hung hãn, xăm trổ đầy người. Đúng lúc đó ả và tên bác sĩ kia đẩy cô ra tới nơi.
- Cô em làm tụi nay đợi hơi lâu rồi đấy - một tên to con tiến lại gần ả nỏi bằng giọng bỡn cợt.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ trả thêm cho mấy người được chưa - ả nói bằng giọng lạnh rồi quay ra tên bác sĩ kia.
- Đây là số tiền mà chúng ta đã thoả thuận, anh hãy cầm lấy và đi tới một nơi thật xa đi - ả đưa cho tên bác sĩ một cọc tiền dày và nói.
- Được, tôi biết rồi - tên bác sĩ vui vẻ cầm lấy và bỏ đi.
- Bây giờ cô em muốn tụi này làm gì - đợi tên bác sĩ kia đi rồi tên cầm đầu mới nói.
- Bỏ tấm khăn trắng ra, rồi đưa nó lên xe - ả nói bằng giọng ra lệnh.
- Chà, con nhỏ này ngon vãi. Hay là để tui này hiếp nó đi, đâu cần phải để cô em ra tay - khi một tên trong đám côn đồ bỏ tấm khăn ra thì phải suýt xoa khi nhìn thấy cô.
- Đúng vậy đó, để tụi này xử cho - tên cầm đầu nhìn cô bằng con mắt dâm dục nói.
- ý kiến không tồi, nhưng để tôi phải giải quyết nó trước, xong rôi tôi sẽ tặng mấy người. Bây giờ thì đưa nó lên xe đi - ả nhếch môi nhìn cô nói.
Nghe theo lệnh ả một tên côn đồ bế cô lên, trong khi bế cô tên kia tha hồ ngửi mùi hương trên người cô, tay hắn cũng không yên vị mà xoa nắn khắp người cô. Cô cảm thấy thân thể mình bị xúc phạm một cách nặng nề, nên rất tức giận chỉ muốn đấm cho tên kia vài cái, nhưng cô làm sao có thể lảm được khi mà không thể cử động đây.
Sau khi để cô lên xe tên đó còn cười với cô bằng nụ cười dâm đãng, khiên cô cảm thấy ớn lạnh.
- Mau chụp thuốc mê cho nó đi - ả lên xe và ngồi phía trước nói.
Sau đó có một tên lấy chiếc khăn có tẩm thuốc mê bịt lấy miệng cô lại, cô cảm thấy rất buồn ngủ hai mắt nặng chĩu rồi cô chìm vào giấc ngủ. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh và đi mất. Có một người ngồi trên xe ô tô ở góc khuất đã chứng kiến hết tất cả, người đó nhếch môi mỉm cười rồi lái xe đi theo.
Tại cổng chính bệnh viện:
Có một chiếc xe ô tô đen lao nhanh vào cổng chính khiến bác bảo vệ hoảng sợ.
- Kétttttt - chiếc xe phanh gấp nên khói bay mù mịt, trên xe có một người con trai bước xuống và đó không ai khác ngoài Hàn Phong.
Hàn Phong bước nhanh vào sảnh bệnh viện mà không biết rằng mình đã đỗ xe sai quy định( đỗ ngay trong sân bệnh viện, hoành tráng ghê).
- Ơ, nè cậu gì ơi, phải đỗ xe vào bãi đỗ xe chứ - bác bảo vệ chạy lại gọi nhưng hắn đã đi mất.
- Hazzz, người kiểu gì vậy trời - bác bảo vệ thở dài nói rồi quay người lại thì thấy có hai chiếc siêu xe một đen, một đỏ lao tới với tốc độ cao( lại nữa, đỗ xe sai quy định)
- Kéttttttt - khi hai chiếc xe lao thẳng về phía bác bảo vệ thì liền tách ra và dừng một lúc, còn bác bảo vệ sợ đến nỗi ngất tại chỗ.( tội bác ghê T^T)
Cùng lúc đó hai người từ hai chiếc xe bước xuống đó là Triển Hoàng và Tử Kỳ, hai người nhìn nhau rồi vội vào đại sảnh bệnh viện.
Tại phòng bệnh vip:
- Cạch - cửa phòng mở, Hàn Phong bước vào thì thấy An Kỳ đang ngồi ở giường khóc, còn Dương Triết và Thiên Tứ đang ngồi ở ghế và hắn không thấy cô đâu.
- Song Nhi đâu - mặc dù hắn đã biết câu trả lời nhưng hắn vẫn hỏi.
- S...ong Nh...i đã mất tích rồi - An Kỳ khóc nấc nói.
- Bụp, chết tiệt. Tôi đã có linh cảm không hay về chuyện này mà - Hàn Phong tức giận đấm mạnh vào tường nói.
- Có chuyện gì mà cậu gọi tôi gấp vậy, Song Nhi đâu - Triển Hoàng và Tử Kỳ vào cùng một lúc và Tử Kỳ cất tiếng hỏi.
Dương Triết kể lại sự việc cho Triển Hoàng và Tử Kỳ nghe.
- Khốn kiếp, rốt cuộc kẻ nào đứng sau chuyện này - Thiên Tứ tức giận nói.
- Tôi biết đó là ai - Hàn Phong lạnh giọng nói.
- Là ai, cậu mau nói đi - Tử Kỳ bất an hỏi.
- Là Lâm Nhược Hy - Hàn Phong lạnh giọng hơn khi nhắc tới ả.
- Không thể nào, sao Nhược Hy có thể - Thiên Tứ bất ngờ nói.
- Đó là sự thật, chính cô ta đã hại Song Nhi, tất cả là do cô ta làm - Hàn Phong nói.
Sự im lặng bao phủ lấy căn phòng, mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau.
- Tôi sẽ đi tim Song Nhi - Triển Hoàng nói rồi đi ra khỏi phòng.
- Tôi cũng sẽ đi - Hàn Phong nói rồi tiếp bước Triển Hoảng. Tiếp theo là Tử Kỳ, Dương Triết và Thiên Tứ, đều đi tìm cô.
" Song Nhi, bạn làm ơn đừng sảy ra chuyện gì nha " An Kỳ chắp tay cầu nguyện.
* Mọi ng hãy cho tg biết về cảm nhận tính cách nhân vật trong truyện nha. Cảm ơn mọi ng rất nhìu *
Bình luận truyện