Thay Đổi Số Mệnh Nữ Phụ

Quyển 1 - Chương 19: Cuộc gọi lúc nửa đêm



Lam : * chỉ chỉ cái tên chương * ai gọi vậy cà ??* gãi đầu* * suy nghĩ * lẽ nào là ma gọi ?? Thôi, các nàng thắc mắc vào bên trong truyện xem ^-^

_______________o0o_______________

Các nhân vật trong truyện

Lam: lo các nàng không nhớ hết nên nên Lam ghi luôn ^^

Nữ chủ : Từ Niên Di

Nữ phụ: Hàn Khả Hy ( Mặc Yên Nhiên ) Dương Mai Thi, Lục Tử Anh v.v....

Dàn hậu cung nữ chủ gồm:

1. Từ Gia Minh

2. Nha Dật Thần

3. Lục Hướng Hàm

4. Chu Viễn Kỳ

5. Lăng Thiên Hoàng

Và còn 2 nhân vật nữa chuẩn bị lên sàn ( chưa lên vào những chương gần đây nha ~~)

Ai muốn ta thêm bao nhiêu anh vào nữa thì comment để Lam  tính cho bao nhiêu anh nữa ~~ ( tính theo số đông nha)

------o0o--------

Những lời nàng nói hoàn toàn chính xác khiến bọn hắn như rùa rụt cổ không dám nói gì thêm.

" Dừng ở đây được rồi, tôi tự đi bộ về" Mặc Yên Nhiên một tay ôm đầu, một tay xoa huyệt thái dương nói.

" Không được, anh phải chở em về, chứ tình trạng bây giờ của em nếu bị bọn xấu thấy thì . . . " người đầu tiên thoát ra từ lời nói lúc nãy của nàng là Từ Gia Minh. Nhưng không chờ hắn nói xong, nàng đã ngã xuống vào người Lăng Thiên Hoàng vẫn còn ngây ngốc ở đó. Phản ứng lại thì là một thân con gái bé nhỏ, khuôn mặt trắng bệch cộng hơi thở ốm yếu tựa vào vai hắn từ bao giờ.

Khuôn mặt hơi phiếm hồng từ lúc nào đã đỏ như trái cà chua như đang tưởng tượng gì  nhìn chằm chằm Mặc Yên Nhiên nằm kế bên( Lam : * quỳ* * lạy* con lạy cha nội, Nhiên Nhiên nhà con bị sốt cha nội đừng tưởng tượng bậy bạ ạ  ==')

Không kiềm chế được hắn bất chợt hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Hắn không để ý một đám mây đen đang hình thành trên đầu Từ Gia Minh. Hắn ( TGM) rất muốn lên tiếng nhưng sợ bị làm nàng thức giấc nên vẫn cố gắng nguôi cơn giận.

" Đi ra để tôi bế em ấy vào phòng"  chiếc xe bên trong gồm 3 người đã chạy về trước cửa nhà, Từ Gia Minh ngột ngạt với cảnh tượng " âu yếm" của Lăng Thiên Hoàng nên khuôn mặt tối sầm bế Mặc Yên Nhiên vào nhà, để lại Lăng Thiên Hoàng đầu đầy hắc tuyến.

Hắn cũng đùng đùng tức tối chạy về vì lúc nãy lúc vào nhà nghe thấy " lời đàm thoại" của Từ Niên Di liền ,thấy ghét cay ghét đắng liền bỏ về. ( Lam: Niên Di thế là đã bị mất một anh . . .)

Từ Gia Minh đặt Mặc Yên Nhiên lên giường nằm rồi ngồi xuống lấy khăn lau chùi vết hôn lúc nãy của Lăng Thiên Hoàng rồi bất tri bất giác hôn lên gò má của nàng. Hôn xong, hắn cũng lo không kiềm chế được, gọi bác sĩ tới chăm sóc cho Mặc Yên Nhiên.

" Cậu tính ở lại đây bao lâu vậy??" Bác sĩ mà hắn mời tới là một người phụ nữ trung niên. Chợt ngoảnh lại thấy hắn vẫn đứng đó liền lên tiếng hỏi." Tôi đứng đây xem em gái tôi thôi" Từ Gia Minh khoanh tay dựa vào tường nói.

" Cậu phải đi ra ngoài " bác sĩ đó như không muốn cãi vòng vo với hắn nữa, ôm khuôn mặt có chút đỏ đỏ nói.

" Tại sao??" Hắn nghi vấn hỏi.

" Tôi. . . phải thay đồ cho em gái cậu" ngườu phụ nữ trung niên này tuy đã lớn tuổi nhưng tiếp xúc với mỹ nam như hắn vẫn không giấu nỗi ngại ngùng.

" À . . . Khi nào xong thì nói tôi" Từ Gia Minh nghe vậy cũng xoay người bước đi vào phòng hắn.

Chờ hắn bước ra cửa phòng, người phụ nữ đó đóng chặt cửa lại rồi sau đó lột bỏ từng mảnh vải trên người Mặc Yên Nhiên, một thân thể trắng nõn không ít những vết sẹo và trầy.

Bà bác sĩ nghĩ thầm : chậc. . . chậc . . . Cô bé sở hữu khuôn mặt lẫn thân hình đúng rất đẹp. Nhưng cũng vì mấy vết sẹo này nữa. . .

Sau khi lau thân thể nàng xong rồi đút thuốc cũng là 19h tối.

" Cạch . . . "

" Em gái tôi sao rồi" Từ Gia Minh đứng trước cửa phòng Mặc Yên Nhiên thấy cửa đã mở liền hỏi.

" Cho cô bé nghỉ ngơi thường xuyên với ăn uống đầy đủ. Với lại nói với em gái cậu đừng quậy phá nghịch ngợm dẫn đến thân thể đầy sẹo không đó" bà bác sĩ dặn dò xong rồi cũng ra về.

Vết sẹo?? Vết sẹo ở đâu ra chứ?? Chắc lần nào hắn phải họ mẹ về những vết sẹo đó mới được.

Hắn mở cửa loáng thoáng nhìn nàng rồi cũng rảo bước vào phòng của hắn.

Đêm khuya, đã hơn 12h khuya ~~

" Tinh . . . Tinh . . . "

" Đã 12h hơn rồi giờ ai gọi vậy trời" Mặc Yên Nhiên nghe thấy tiếng điện thoại kêu không ngừng liền bực tức với lấy chiếc điện thoại trên bàn. Mở ra là một số lạ hoắc đối với nàng.

" 024******** là ai vậy trời ??" Mặc Yên Nhiên nhìn số gọi đến cho nàng rồi ấn ấn nghe .

" Alô, ai gọi đó??"

" . . . ."

" Alô, bên đầu dây bên đó có ai không??"

" . . . ."

" Alô, nếu như gọi nhầm thì tôi cúp đây"

" Đừng, anh đây" một giọng nam khàn khàn vang lên.

" Xin hỏi quý danh, tôi không có quen anh nào hết" Mặc Yên Nhiên mệt mỏi nói.

" Chu Viễn Kỳ anh đây, em hãy để cho anh một cơ hội đi được không" Đầu dây bên này lại là trời mưa, bầu trời âm u không thể nào âm u hơn nữa.

" Tôi cúp máy đây " Mặc Yên Nhiên nghe thấy biết hắn xin là cơ hội gì liền nói.

" Bây giờ em hãy gặp tôi tại quán cafe trên đường HJ đi" Chu Viễn Kỳ nói.

" Anh có gì thì mau nói lẹ đi" Mặc Yên Nhiên nàng biết rõ nhưng vẫn hỏi hắn.

" Em hãy cho anh một cơ hội để yêu em nữa đi. Anh đã nhận ra tình cảm chân thật của anh đối với em rất nhiều rồi, xin em đừng từ chối anh" Chu Viễn Kỳ nói, bây giờ hắn chỉ cầu mong cho nàng đừng có từ chối hắn thôi, dù cho bắt hắn trả cái giá như thế nào thì cũng được tất.

" Hối hận rồi ư?? Không phải lần đó tôi cũng cần xin anh như vậy luôn à. Lần đó tôi cũng tuyệt vọng và đau khổ lắm. Nếu như anh không làm việc ngày hôm đó như vậy thì tôi đã buông tha cho anh rồi, nhưng tôi giờ đây không còn là Hàn Khả Hy lúc trước dễ yếu lòng, cũng vì trải qua những việc này mà tôi đã không còn hi vọng về thứ gọi là tình yêu. Nếu như không phải tại anh thì tôi lần đó chắc đã mém chết rồi. Anh muốn tôi nhắc lại không??" Mặc Yên Nhiên đem tất cả nhưng kí ức của Hàn Khả Hy có liên quan đến Chu Viêcn Kỳ liền nói ra.

Ở phía bên này, Chu Viễn Kỳ hắn quỳ bịch xuống đất, bây giờ hắn cũng đã rõ đây là quả báo của hắn.

Không chờ hắn nói, nàng liền nói tiếp :" Năm đó, cũng vì anh tôi đã nhảy xuống bể bơi, tôi cũng đã mém chết đuối luôn rồi. Cái ngày mà anh đồi hủy bỏ hôn ước lúc đó tôi đã cầu xin anh, cầu xin anh đến nỗi 1 ngày 1 đêm không ngủ ; huyết từ khóe mắt đã ứa ra mà anh vẫn không khoan dung. Lúc đó anh sai quản gia nhà anh  lấy cây đập về phía vai tôi, cũng chảy huyết đầm đìa đuổi tôi về nhưng anh vẫn không bước nửa bước ra khỏi phòng mà vẫn đứng đó mỉm cười sung sướng nhìn  tôi chật vật. Anh có nhớ không, vết thương năm đó bây giờ đã hình thành một vệt sẹo dài ngay vai tôi luôn đấy "

_____________o0o_____________

Lam: đọc chương này thấy ức chế quá :(( . Chương sau tiếp tục ức chế tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện