Chương 12: Chương 12
Lam lững thững đi xuống phòng photo lấy tài liệu thì gặp Nam đang đứng chỗ thang máy dành cho giáo viên. Nó định đi một hơi không nhìn thì Nam gọi giật lại:
- Này, thấy giáo viên mà không chào hả?
- Chào thầy.
- Chào mà sao cái mặt bí xị thế?
- Vậy phải làm sao thầy mới hài lòng chứ? Em đang vội không rảnh như thầy đâu!
Thấy thái độ của Lam, Nam lúng túng vội nói:
- Ờ, không sao, tôi đùa tí mà. Em vội thì đi đi. À, mai có giờ tôi đó, em ngồi chú ý nghe giảng đó.
Hừm, nhắc đến chuyện này Lam càng cay cú thầy hơn. Nó còn thấy ngượng vì bị thầy gọi lên trước cả lớp lần trước
- Hôm trước thầy làm em quê lắm đó thầy biết không? Mai em sẽ chú ý nghe "lời vàng ngọc" của thầy, thầy đừng có mf gọi em đứng lên nữa đó. Chào thầy.
Nói xong Lam lạnh lùng quay đi , còn Nam lẩm bẩm: " Lạ quá, sao hôm nay cô bé lạnh nhạt với mình thế nhỉ?" ( Có ai biết lý do thì trả lời giúp Nam nhé ^^)
Hôm sau, Nam vừa bước vào lớp, cả lớp đã xôn xao, chủ đề mà bọn nó nói không ai khác là Nam. Lam bực bội, học trò bây giờ thật kì cục, ngay đến thầy giáo cũng không tha, đẹp trai đến mấy cũng để trong lòng mà khen, có nhất thiết phải ầm ĩ nhe thế không ?????( Hihi,Lam có giống tụi bạn nó không nhỉ ??)
Nam phải đập bàn mấy lần, lớp mới trật tự. Thằng Quân có lẽ cũng bó tay với cái lớp này nên hắn không buồn la hét nữa.
- Có chuyện gì mà ồn như cái chợ vậy hả? Cần nói gì thì đứng dậy phát biểu, tôi đâu có cấm. Tôi nhắc lần cuối, từ giờ lớp còn mất trật tự thì đừng trách tôi đó. Mở giáo trình ra, chúng ta bắt đầu học.
Bữa trước học hệ tuần hoàn đã chán, hôm nay học hệ thần kinh còn kinh dị hơn. Lam cầu mong cho nhanh hết giờ. Nó giả vờ nhìn chăm chú vào cuốn giáo trình dày cộp, ra vẻ ta đây đang chăm chỉ nghiên cứu bài. Nó không biết chốc chốc Nam lại đưa mắt xuống chỗ nó, nhìn điệu bộ nó Nam không khỏi mỉm cười .
Lam mặc dù vờ chúi mũi vào sách, nhưng thỉnh thoảng, nó cũng lén …ngắm thầy . Đã dặn lòng không được nhìn, không được nghĩ đến thầy, tuy nhiên Lam không làm được. Nó không có đủ quyết tâm. Chỉ cần nhìn thầy cười, thầy nói, nó lại quên hết .Trời ơi, phải làm sao đây?????????? Thôi, đành phó mặc số trời vậy. Nó phải đối diện với tình cảm của mình, không nên lẩn tránh nữa .
Bình luận truyện