Thầy Giáo Em Thích Anh!

Chương 59: Chương 59




Chuyện này phải kể vào tối hôm trước khi diễn ra buổi gặp mặt.

Khi cả thành phố dần chìm vào giấc ngủ thì Mặc Kinh Vũ và Tạ Tranh lại tất bật chuẩn bị cho đại sự phía trước.

Cô búi tóc cao, mặc một bộ đồ toàn là màu đen, đứng dựa lưng vào cửa một tay rảnh rỗi chơi tung hứng chìa khóa.

Mặc Kinh Vũ đứng trước gương chỉnh lại tóc mái, nhàn nhã cất giọng ma mị.
"Em muốn làm gì?"
"Ngày mai Triệu Lan Vy có một buổi gặp mặt fan, em muốn chiếu đoạn video này lên cho tất cả mọi người cùng xem."
Hắn ồ một tiếng, đưa ánh mắt thích thú nhìn về phía Tạ Tranh.

Cô vẫn như vậy, ăn miếng trả miếng.

Cực kì hợp với gu của hắn, thảo nào chỉ có Tạ Tranh mới làm hắn rung động.
"Chuyện nhỏ, ngày mai đoạn video đó chắc chắn sẽ được phát lên."
Hắn bước lại gần Tạ Tranh, nở nụ cười thật tươi kèm một cái nháy mắt chết người.

Tuy ngoài mặt Tạ Tranh vẫn tỏ ra bình thường nhưng nội tâm bên trong đã không cầm cự được mà nở hoa rồi.

"Lên xe đi."
Tạ Tranh ngồi lên yên sau liền bị hắn nắm lấy tay ôm vào eo mình.
"Giữ chặt chút, không thì bay mất anh không chịu trách nhiệm đâu đấy."
"Muốn em bay ư? Còn phải xem năng lực anh tới đâu."
Mặc Kinh Vũ nhếch mép, hắn quay ra sau gõ lên mũ bảo hiểm của cô vài cái rồi khởi động xe lao đi vun vút.

Chiếc xe lướt trên mặt đường vắng với tốc độ cao thật sự rất thích, Tạ Tranh ôm chặt bao nhiêu hắn phóng ga nhanh bấy nhiêu.
Chiếc moto đưa cô đến nơi diễn ra buổi gặp mặt, mọi thứ vẫn đang được sắp xếp để chuẩn bị cho ngày mai.

Lúc này người ở đây đa phần đều đã quay về nghỉ ngơi, chỉ còn sót lại một, hai người ở lại canh đồ đạc.

Mặc Kinh Vũ dừng xe ở một nơi xa rồi cùng cô đi bộ lại.
Tạ Tranh bước xuống xe hơi loạn choạng xém ngã may mà Mặc Kinh Vũ kịp thời giữ eo cô lại.
"Năng lực cho em bay thì anh chưa đủ, nhưng em có thể thử năng lực khác."
"Năng lực gì?"
Hắn đỏ mặt nói.
"Giường chiếu."
Tạ Tranh biết ngay hắn lại nói mấy thứ không đứng đắn mà.
"Lâu như vậy rồi anh vẫn vô sỉ thế?"
"Tôi còn có thể lưu manh nữa đấy."
Tạ Tranh lập tức đẩy hắn ra đánh lên ngực một cái.

Mặt dày, vô sỉ.
Giờ không phải lúc nói mấy cái linh tinh kiểu này, phải nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt đã.

Quan sát từ xa, Tạ Tranh phát hiện có hai người đàn ông ở lại canh chừng đồ đạc nhưng bọn họ đang uống rượu và tán gẫu.

Chờ một lúc thì cả hai người cùng bỏ đi, đoán họ đi vệ sinh nên cô nhanh chóng tiếp cận máy móc bên trong.
"Anh xử lý vụ máy tính, em đi canh bọn họ được không? "
Hắn hỏi.

Tạ Tranh gật đầu, cô cũng không giỏi máy tính lắm.
Mặc Kinh Vũ có vẻ rành về máy tính, chỉ thấy hắn bật laptop lên sau đó gõ một loạt các thao tác trên bàn phím.


Màn hình liên tục xuất hiện vô số dòng lệnh.
"Xong chưa? Bọn chúng sắp quay lại rồi."
Mặc Kinh Vũ không trả lời, tập trung cao độ vào việc gõ phím.

Chỉ còn cách chừng mười mấy mét nữa là hai người kia đi tới thì bất ngờ một lực từ phía say nhấc bỗng cô lên kéo đi mất.
Sở dĩ cô không hét lên mà ngoan ngoãn để người ta bế đi là bởi vì Tạ Tranh ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Mặc Kinh Vũ.
"Về nhà thôi."
"Cảm ơn anh nhé."
"Tôi không nhận cảm ơn bằng tinh thần, có thể quy đổi sang cái khác không?"
Tạ Tranh chớp mắt, hắn muốn nhận vật chất à? Nhưng mà hắn còn giàu hơn cả cô nữa đấy.
Bất ngờ hắn luồn tay vào cổ cô cúi người cắn lên môi.

Máu bật ra, Mặc Kinh Vũ liền dùng lưỡi liếm sạch chỗ máu đó.
"Tôi thích hôn.

Sau này muốn cảm ơn chỉ cần như vậy là đủ rồi."
Tạ Tranh ngượng chính cả mặt, người cô nóng bừng bừng phút chốc không thể nói được gì.
Quay trở về hiện tại, cả một hiện trường nhốn nháo, liên tục bàn tán về những gì đang xảy ra mà không để ý rằng từ xa có một chiếc siêu xe đang quan sát tất cả.

Tạ Tranh ngồi bên cạnh dùng ống nhòm hả hê quan sát biểu cảm của Triệu Lan Vy.

Cô bỏ ống nhòm ra vẻ mặt tự đắc lắm cứ như đang hưởng thụ thành công to lớn.
Hắn ngồi bên cạnh chả thèm quan tâm bên ngoài biến động ra sao, chỉ quan tâm biểu cảm của Tạ Tranh như thế nào.


Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy trong lòng hắn cũng vui vẻ theo.

Mấy hôm bị công kích, Tạ Tranh u ám vô cùng, những ngày đó đối với hắn là cả mùa đông lạnh giá.

Bây giờ thì thích rồi, ấm áp như nắng xuân.
"Chỉ cần như vậy là em đã vui rồi sao?"
"Đúng vậy."
Hắn tặc lưỡi khẽ xoa xoa đầu của cô.
"Tôi còn có thể khiến em vui hơn đó."
Tạ Tranh nhìn hắn rồi liếc nhìn ra bên ngoài đầy nghi hoặc.
"Không phải anh định hạ bệ cô ta chứ?"
"Tất nhiên."
Tạ Tranh hừ lạnh một cái.

Lúc khi còn là giáo viên gương mẫu là ai đã dạy học trò của mình phải có lòng bao dung, vị tha cơ chứ.

Xem ra người thù dai nhất là hắn mới đúng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện